← Ch.1987 | Ch.1989 → |
- Thế nào?
Nghệ Trảm mỉm cười hỏi lại một câu, giống như đã đem toàn bộ những biểu hiện cường thế vừa rồi của Sở Nam toàn bộ quẳng ném đi hết rồi vậy. Còn chưa đợi Sở Nam đáp lời, Nghệ Trảm lại nhanh chóng tiếp lời:
- Có phải là ngươi sợ rằng nếu như để ba chúng ta hợp lại thành hòn đá mài dao, như vậy sẽ mài đến mức ngươi hỏng luôn hay không?
Nghe những lời nói quanh co kia của Nghệ Trảm, Kiếm Chí cũng không nhịn được phải gật đầu một cái. Những lời nói kia của Nghệ Trảm cũng đạt được hiệu quả không nhỏ. Mặc kệ là Sở Nam có đáp ứng hay không, thì bọn họ cũng đều đạt được ưu thế cực lớn.
Tình huống thứ nhất, nếu như Sở Nam thật sự đáp ứng, như vậy thì bọn họ liền có thể tăng cường lực lượng trận doanh của chính mình. Cả ba người cùng giết lên, uy lực khẳng định phải lớn hơn hai người rất nhiều. Đặc biệt, cái Phù thuật kia của Phù Môn, đó chính là thứ phi thường quỷ dị khó lường.
Nếu như Sở Nam lựa chọn tình huống thứ hai, không đáp ứng yêu cầu của bọn hắn, như vậy bọn họ liền càng cảm thấy vui mừng hơn nữa, bởi vì, cái này chính là cho thấy Sở Nam đang khiếp sợ. Những người giống như Sở Nam vậy, muốn biến cường giả khác thành đá mài dao, để cho chính mình càng trở nên cường đại hơn, điều tối kỵ nhất, chính là tâm tình khiếp sợ, đặc biệt là khiếp sợ những hòn đá mài dao bọn họ!
Thật sự khiến cho Sở Nam cảm thấy khiếp sợ, như vậy thì vị trí của cả hai bên đã phát sinh một sự nghịch chuyển mang tính căn bản, bọn họ đã không còn là hòn đá mài dao nữa, mà đã biến thành đao phủ! Cái gọi là công người thì công tâm trước, đó chính là như thế.
Nghệ Trảm dùng một loại ánh mắt giống như đang cười chế nhạo giương mắt nhìn Sở Nam, lại nhẹ nhàng thản nhiên hỏi:
- Ngươi có dám hay không?
Sở Nam khẽ lắc đầu một cái.
Nhìn thấy Sở Nam lắc đầu, trong lòng Nghệ Trảm cùng với Kiếm Chí nhất thời nở nụ cười. Một đối thủ như vậy, bọn họ cùng nhau đối phó, chính là phi thường dễ dàng. Chẳng qua là, trong lòng bọn họ hiện lên một chút quái dị nhè nhẹ. Cái này cùng với biểu hiện trước đây của Sở Nam tựa hồ có chút không giống.
Không đợi bọn họ tiếp tục suy nghĩ nữa, Sở Nam đã đột ngột nói:
- Nếu như hắn có thể phát huy ra trình độ như bình thường, cũng có thể biến thành đá mài dao, nhưng mà, có thêm hắn tham gia vào, thực lực của các người sẽ suy giảm xuống một khoảng lớn!
Kiếm Chí cùng với Nghệ Trảm nhất thời sửng sốt. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến là Sở Nam sẽ trả lời như vậy. Nếu như người khác nói như vậy, đám người Kiếm Chí khẳng định sẽ cho rằng hắn chính là đang muốn đánh phủ đầu hăm dọa, nhưng mà khi nghe Sở Nam nói như vậy, trong lòng hắn tin tưởng đó là sự thật.
Nghệ Trảm sau khi thoáng sửng sốt một chút, cũng cười nói:
- Không có việc gì cả, chúng ta không sợ bị ảnh hưởng, ngươi cứ để cho hắn gia nhập là được!
- Một phút đồng hồ! Ta cho các ngươi thời gian một phút đồng hồ để chuẩn bị!
Sở Nam cũng không có tiếp tục tranh cãi với bọn hắn trên phương diện này, trực tiếp nói. Sau khi Nghệ Trảm nghe được Sở Nam nói như vậy, nụ cười trên mặt cũng biến mất. Hắn nhìn về phía Kiếm Chí, nhất thời gật gật đầu, sau đó cũng nghiêm túc chuẩn bị công kích. Một cỗ khí thế mạnh mẽ khiến người khác sợ hãi nhất thời tản mát ra bốn phía xung quanh...
Đồng thời trong lúc đó, Sở Nam cũng tiến hành chuẩn bị. Hắn cũng không có phun máu giống như hai người kia, mà chỉ là đem năng lượng mang theo khí tức vật chất cường đại trong không gian nội thể kia mạnh mẽ bao phủ lên trên mặt của trọng kiếm, vốn cùng hắn tâm ý tương thông. Hơn nữa, hắn còn đem những lý giải của hắn đối với Thái Cực, với Đạo, với Âm Dương, toàn bộ đều dung nhập vào trong đó...
Sáu mươi giây, là một khoảng thời gian rất dài, cũng là một khoảng thời gian thật ngắn.
Cả ba người đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt va chạm với nhau trong không trung, thanh âm băng liệt vang vọng khắp nơi. Chẳng qua, đám thanh âm băng liệt này khi va chạm với vật chất hắc ám bên trên kia, cũng liền biến mất hoàn toàn. Loại dị tượng như thế, ngoại trừ Sở Nam vẫn luôn phân thần để ý đến ra, những người khác cũng không ai phát hiện ra.
Bởi vì tâm thần của Kiếm Chí toàn bộ tập trung lên thanh kiếm trong tay, tâm thần của Nghệ Trảm tập trung trên đao, tâm thần của đám người Đạo Vô Nhai, Cửu Vũ thì toàn bộ tập trung vào trận đại chiến sắp sửa phát sinh kia.
Băng!
Tiếng nổ đùng này giống như phát pháo ra lệnh, nhất thời kiếm trảm, đao xuất!
- Kiếm Chỉ Tinh Không!
- Đao Định Càn Khôn!
Một kiếm chém xuống, trong không trung nhất thời xuất hiện một tia kiếm quang mỏng mảnh như một sợi tơ, nhanh chóng từ xa bay thẳng tới, ở trong mắt của Sở Nam mạnh mẽ mở rộng. Chỉ trong một sát na, tia kiếm quang liền hóa thành kiếm khí thiên địa, mênh mông hạo đãng, hào quang vạn trượng, giống hệt như một dòng suối kiếm khổng lồ trên không trung, dùng một loại tốc độ người khác không thể nào tin nổi hướng về phía đỉnh đầu Sở Nam mà bổ xuống!
Một chiêu kiếm này như muốn trảm thiên liệt địa, không gì có thể kháng cự được. Những nơi mà nó lướt qua, trong không trung còn có thể nhìn thấy những khe nứt đen ngòm cực kỳ khủng bố, phảng phất như là hoàn oàn trảm phá hư không vậy, xuyên thẳng đến một mảnh đại lục khác. Đặc biệt khi dòng suối kiếm kia còn cách Sở Nam một khoảng chừng trăm trượng, thì suối kiếm rít gào một tiếng. Bên trong thanh âm rít gào kia xuất hiện hàng tỷ thanh kiếm, giống như là mỗi một giọt nước của dòng suối kiếm kia chính là một thanh kiếm. Hàng tỷ thanh kiếm này lan tràn ra đủ các loại các dạng khí tức, trảm ra những chiêu kiếm bất đồng vậy.
Đợi đến khi bay đến cách đỉnh đầu của Sở Nam khoảng chừng mười trượng, hành tỷ thanh kia giống như những tinh tú trên bầu trời, lóe sáng mãnh liệt. Trong lúc lóe sáng, chúng liền dung hợp lại cùng một chỗ. Những thanh kiếm khí tức bất đồng kia, cũng hoàn mỹ dung hợp lại với nhau, thậm chí vô số những kiếm chiêu bất đồng kia, cũng đều hợp nhất thành một thể.
Đến khi hoàn toàn trở thành một thanh kiếm, chung quanh thân kiếm lóe ra hào quang sáng chói. Những nơi mà hào quang chiếu đến, cả thế giới biến thành kiếm, cả thiên địa biến thành kiếm, cả tinh không biến thành kiếm! Một thanh kiếm mang theo một mảnh tinh không chém xuống!
Mà một bên khác, trong lúc một kiếm trảm xuống, thanh đao cũng xuất ra. Đao của Nghệ Trảm, cũng không có nhiều biến hóa như kiếm của Kiếm Chí, cũng chỉ là một đao phổ thông vô cùng bình thường. Cũng không có khí tức nguy hiểm, cũng không có thanh âm băng liệt giòn tan, mà thậm chí ngay cả không gian giống như Đao Uyên Sâm Ngục lúc trước cũng không có, thậm chí, ngay cả phát ra một chút quang mang cũng không có.
Nhưng mà, khi người khác nhìn đến thanh đao này, liền không thể nào cảm giác ra được sự tồn tại của một đao kia. Phảng phất như là thanh đao này chỉ là một vật bên trong thiên địa vậy, cùng một hạt bụi, cùng với một hạt cát, cũng không có gì khác nhau cả!
Cũng đồng thời trong nháy mắt đó, Sở Nam cũng chém ra thanh trọng kiếm, nghênh hướng thanh kiếm Tinh không kia, muốn định trụ thanh đao Càn khôn kia!
Ngay trong khoảng khác va chạm vào nhau, phiến thiên địa mấy vạn trượng xung quanh thân đao kia, đột nhiên rung động kịch liệt một trận. Người ngoài nhìn vào, thật sự giống như phiến thiên địa đang rung động kịch liệt kia, đã hóa trở lại thành một thanh đao. Mà phiến thiên địa này, cũng không phải là thiên địa bình thường, mà chính là Cửu Thiên Chi Thiên, Cửu U Chi Địa vậy...
Mà giờ phút này, thanh trọng kiếm vẫn là không hề có bất cứ biểu hiện đặc thù nào cả. Trong lòng hai người Kiếm Chí nhất thời nghi hoặc, đồng thời hợp lực thúc giục. Bọn họ thật sự không tin rằng không thể giết chết nổi Sở Nam. Đúng lúc này, trong miệng Sở Nam mới nhàn nhạt thốt ra hai chữ:
- Thiên Địa!
Địa chính là Địa của Sở Nam, rộng chín trăm trượng!
Thiên chính là Thiên của Sở Nam, cao năm ngàn trượng!
Thiên có nhật nguyệt, tinh tú, Địa có núi cao, nước chảy...
Ngoài ra, đám người dvn còn có thể mơ hồ nhìn thấy được một gốc cây, một đầm nước, nhiều đám mây...
Hết thảy những thứ xuất hiện trong phiến thiên địa này, đều giống như đúc bên trong không gian nội thể của Sở Nam. Đây chính là thứ lúc trước Sở Nam vừa mới nghĩ ra. Hắn chính là muốn mượn lực lượng của hai người Kiếm Chí, Nghệ Trảm để chứng thực phán đoán của hắn, tạo thành Thiên Địa của chính hắn!
Trọng kiếm chém xuống, Thiên Địa xuất ra!
Phiến tinh không bám trên thanh kiếm kia ngay khi đánh vào phiến Thiên Địa của Sở Nam, thanh kiếm khổng lồ kia trực tiếp bị đánh cho phân liệt ra, chia ra thành hàng tỷ thanh kiếm, biến trở lại thành dòng suối kiếm, rút lui trở lại thành một tia kiếm quang... Cùng với quá trình hình thành của Kiếm Chỉ Tinh Không hoàn toàn giống như đúc nhau, chỉ có điều là hoàn toàn ngược lại mà thôi.
Chỉ trong một khoảnh khắc, một mảnh tinh không khổng lồ, liền biến trở lại thành một tia kiếm quang nhỏ như sợi tơ lúc mới bắt đầu, bị Thiên Địa của Sở Nam hoàn toàn dung nạp. Còn một đao kia của Nghệ Trảm, thật ra chính là đã mang theo một phiến Thiên Địa mấy vạn trượng chém xuống, cũng không có lấy nửa phần phản ứng, cứ như vậy chém mạnh xuống, chẳng còn gì cả, cái gì cũng không có, thậm chí ngay cả phiến Thiên Địa kia cũng biến mất luôn.
Phiến Thiên Địa trống rỗng kia, chính là đã bị vật chất hắc ám nhanh chóng hoàn toàn chiếm lĩnh lấy khoảng không mà nó vừa biến mất.
Kiếm Chí cùng với Nghệ Trảm liền cứ như vậy mà ngây người nhìn chằm chằm hết thảy mọi thứ trước mắt, tùy tiện để khóe miệng chảy máu không thèm để ý đến. Thật lâu sau đó, Kiếm Chí mới ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng:
- Kiếm của ta có thể chém vỡ thiên địa vạn vật, tất cả những Công pháp trong thiên hạ, chỉ còn duy nhất kiếm ta ngạo nghễ trời xanh! Ta không có khả năng thất bại, không có khả năng...
Lòng tự tin của Kiếm Chí từ lúc luyện kiếm cho đến bây giờ, theo một kiếm trong tay bị Sở Nam đánh tan, cũng đã hoàn toàn bị phá hủy.
Còn hai bàn tay của Nghệ Trảm thì lúc này đã trống rỗng, ngây ngốc hỏi ra một câu:
- Cứ như vậy mà không còn gì?
Sắc mặt của Sở Nam cũng có chút tái nhợt. Tuy rằng cuối cùng hắn cũng thành công chém ra được, nhưng mà vẫn còn tương đối trúc trắc, trong quá trình đó vẫn còn có không ít trở ngại to lớn. Hắn cũng giống như là một dòng nước vậy, vòng quanh ngọn núi mà đi. Bằng không, hắn cũng sẽ không vào thời khắc cuối cùng mới có thể chém ra được Thiên Địa. Chẳng qua, nếu như không có những áp lực lúc trước đây, thì phiến Thiên Địa này thật đúng là không nhất định có thể chém ra được.
Sau khi chém ra được Thiên Địa, Sở Nam lại càng thêm tinh tường cảm giác được sự không hoàn chỉnh của Thiên Địa, thậm chí là sự không trọn vẹn của trật tự.
- Ý của Thái Cực, chân lý của Đạo, tuyệt đối là không sai, nhưng mà khẳng định phải còn có thêm những thứ khác nữa.
Sở Nam thu hồi lại Thiên Địa, không gian nội thể lại một lần nữa cường đại lên, lúc này mới mở miệng trả lời Nghệ Trảm:
- Không còn!
- Như thế nào lại không còn?
Nghệ Trảm phi thường muốn biết, nhưng mà Sở Nam cũng không tiếp tục trả lời hắn nữa, trực tiếp ra tay, tiến hành luyện hóa tinh huyết, hạ lạc cấm chế, vận chuyển Sưu Hồn Quyết. Sau khi một lần nữa thu thập tin tức về Thiên Tử, Sở Nam mới nhìn về phía gã cường giả Phù Môn, trong lòng thì thầm:
- Chỉ còn một người cuối cùng, gã Thiên Tử này, rốt cuộc là người thế nào, ta đã từng gặp qua chưa?
Ngay lập tức, Sở Nam để cho gã cường giả Phù Môn khôi phục trở lại. Không đợi hắn mở miệng, Sở Nam đã trực tiếp nói:
- Dùng tới Phù Chủng của ngươi đi, đánh một kích mạnh nhất!
← Ch. 1987 | Ch. 1989 → |