← Ch.1997 | Ch.1999 → |
Lưỡi búa chém xuống đã bị định trụ lại, từ phía sau đám vật chất hắc ám kia lại phóng vọt tới thêm một cơn sóng nữa. Cơn sóng này so với cơn sóng vừa rồi có một chút khác nhau, chính là phía sau của cơn sóng hắc ám khổng lồ còn mang theo tầng tầng sóng gợn liên miên không dứt. Cơn sóng mới này so với cơn sóng trước đây còn khác nhau ở chỗ nó bóng loáng vô cùng, giống hệt như một cái mặt kính vậy.
Còn thêm một cái không giống nhau nữa chính là, tốc độ của cơn sóng này lướt tới so với cơn sóng đầu tiên còn nhanh hơn cả ngàn lần. Thế nhưng mà kỳ quái chính là sau khi cơn sóng này phóng vọt đến chỗ Sở Nam còn cách một khoảng chừng một phần ba lộ trình, thì cơn sóng này đã đột ngột mạnh mẽ dừng phắt lại! Từ chỗ tốc độ cực nhanh chớp mắt chuyển thành trạng thái tĩnh lặng đến cực điểm.
Nhìn thấy một màn này, Sở Nam tự nhiên cũng sẽ không cho rằng đây là do công hiệu của Định Phù Văn biến dị của chính mình có thể kéo dài ra xa đến mức đó, có thể để cho ngọn sóng hắc ám kia mạnh mẽ ngừng lại như vậy. Tuy nói rằng Sở Nam vẫn luôn một mực thử để cho uy năng của Định Phù Văn có thể bao phủ khắp nơi, thế nhưng hiện tại, cho dù hắn đã dốc hết toàn lực ra rồi, cũng chỉ có thể định trụ được lưỡi búa do cơn sóng đầu tiên kia chém xuống mà thôi, ngoài ra cũng chẳng có thêm bao nhiêu năng lực nữa.
Trong lòng Sở Nam chợt dâng lên một cỗ cảm giác càng thêm nguy hiểm. Hắn căn bản không dám chần chừ thêm nữa, mượn dùng năng lực của Thiên Địa Hắc Động, đã tích súc được nửa tầng, đã tạo ra được một mảnh Thiên Địa tương đối hoàn thiện kia, đủ để cho Sở Nam chém ra một kiếm.
- Đành phải xuất sớm ra con át chủ bài lớn nhất của mình, dốc hết toàn lực hấp thu một chút vật chất hắc ám kia, như vậy có khả năng tạo thành cường hóa nhất định!
Ý niệm trong lòng của Sở Nam vừa mới nảy sinh được một chút, thì ánh mắt của hắn đột nhiên trợn trừng lên, hai mắt biến thành tròn xoe, trong đồng tử lóe lên quang mang khiếp sợ mãnh liệt. Đơn giản chính là bởi vì ngọn sóng vốn dĩ đang yên lặng kia, lúc này đã hóa thành một cây cung, mà tầng sóng gợn ngay tiếp theo sau đó đã ngưng tụ lại thành một sợi dây!
- Hóa ra là vậy a!
Sở Nam ngay lập tức giật mình hiểu ra.
Là cung! Là công kích tầm xa!
Đương nhiên nó không cần phải phóng vọt đến nơi đây rồi! Ngay lập tức, Sở Nam lập tức đem Thiên Địa Hắc Động mở rộng ra gấp mười lần, gấp trăm lần, dùng hết thảy tất cả năng lực mà hắn có thể điều động được. Theo những nguồn năng lượng khổng lồ trong không gian thể nội của Sở Nam điên cuồng điều động ra, cái khe nứt vỡ lớn kia lúc này cũng càng ngày càng trở nên to lớn hơn.
Cảm giác được điều này, Sở Nam liền lập tức ý thức được, chính mình hiện tại vẫn chưa có đủ tư cách tùy tiện điều động toàn bộ năng lực không chút nào bảo lưu lại. Ít nhất là trong trận Diệt Chi Kiếp này! Nhưng mà Sở Nam giờ phút này lại không thể lo lắng nhiều đến như vậy, vẫn tiếp tục liều mạng hấp thu năng lượng.
Đừng nói giỡn, chỉ một thanh búa chém xuống thôi đã có thể khiến cho không gian thể nội trong cơ thể hắn bị rách vỡ một đường rộng lớn như vậy rồi, nếu như hiện tại bị cây cung này bắn trúng, lại bắn phải chỗ trí mạng, như vậy hậu quả nhất định là hẳn không thể nào chịu đựng nổi. Cho nên mặc dù hiện tại có là uống thuốc độc để giải khát, Sở Nam cũng nhất định phải uống thôi.
Păng!
Dây cung vang lên, trên cung không có tên!
Nhưng mà, đám vật chất hắc ám dày dày đặc đặc mạnh mẽ khủng bố kia, giờ phút này lại đột nhiên tách ra hai bên trái phải. Phương hướng nơi cây cung kia đang chỉ tới, lúc này chợt xuất hiện ra một vệt nứt không gian cực lớn. Lưỡi búa đã bị Sở Nam định trụ kia, vào lúc này cũng đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh. Thanh âm dây cung bắn ra vẫn còn chưa có biến mất, thì thân thể của Sở Nam cũng đã chấn động lên một trận, mũi tên vô hình đã bắn thẳng vào hắn!
Bị chấn động cũng không chỉ có thân hình của Sở Nam, mà còn có Thiên Địa Hắc Động nữa! Sở Nam có thể cảm giác được mũi tên vô hình kia đang xuyên qua Thiên Địa Hắc Động của chính mình, muốn xuyên thẳng qua không gian nội thể của chính mình. Sở Nam hét lớn một tiếng:
- Chuyển cho ta!
Ngay lập tức, Thiên Địa Hắc Động liền thu nhỏ lại. Đồng thời với việc thu nhỏ, tốc độ luân chuyển cũng càng ngày càng nhanh hơn. Mảnh Thiên Địa bị năng lượng của mũi tên vô hình bắn trúng cũng bị Sở Nam tổ hợp lại với nhau, cả hai cùng dung hợp lại, hình thành một phiến Thiên Địa mới.
Những thứ ẩn chứa trong phương diện này, đó chính là Đạo cùng với Thái Cực, thứ mà Sở Nam hấp thụ được ở bên trong Huyết Ngục Bí Cảnh.
Phá thoát rồi lại dung hợp, dung hợp rồi lại phá thoát...
Một màn cảnh tượng như vậy, chỉ trong khoảnh khắc đã xảy ra hàng tỷ tỷ lần. Sở Nam chẳng biết hắn đã lấy được bao nhiêu năng lượng bên trong không gian nội thể. Thậm chí ngay cả Ngọc Lam đã bị Sở Nam ném vào bên trong không gian nội thể, cũng cảm giác được chính mình trong khoảng thời gian cực ngắn, hoàn cảnh không gian xung quanh liền từ chỗ tươi mát rộng rãi biến thành vô cùng hỗn loạn. Thế nhưng mảnh không gian phía sau nơi hắn cất giấu Tiểu Hắc, thì cũng không dám có chút lộn xộn nào cả.
Cái giá phải trả mặc dù quá lớn, nhưng mà tốc độ cực kỳ kinh hãi kia của Vô Hình Tiễn, dù sao cũng đã được giảm chậm lại. Tuy rằng cũng còn chưa có thể hoàn toàn đình chỉ lại, nhưng đã có thể để cho Sở Nam có được một chút cơ hội tranh thủ hồi phục.
Chẳng qua là một cái cơ hội tranh thủ khôi phục này, Sở Nam cũng liền dùng để luyện hóa Vô Hình Tiễn. Nếu như muốn hoàn toàn tiêu diệt mũi tên này, hoặc là đem nó hoàn toàn đình chỉ lại, vẫn là xa xa không đủ nổi. Chỉ có thể nào đem nó luyện hóa hết, hóa thành cho chính mình sử dụng.
- Mi đã để cho không gian thể nội của ta xuất hiện một khe nứt cực lớn, ta sẽ dùng năng lượng của mi để tiến hành vá lại! Thiên Địa Hắc Động, luyện hóa cho ta!
Sở Nam mạnh mẽ phun ra một ngụm tinh huyết, Thiên Địa Hắc Động rốt cuộc cũng phô bày ra năng lượng thôn phệ mạnh mẽ khủng bố của mình. Rất nhanh sau đó, Sở Nam liền cảm giác được đã luyện hóa được một phần ba thanh Vô Hình Tiễn kia. Nhất thời, Sở Nam đem cỗ năng lượng này dung nhập vào trong không gian thể nội. Cái khe nứt vỡ khủng bố trong đó, quả nhiên lúc này đã khép lại một chút, chỉ là chút khép lại này phi thường nhỏ, căn bản khó có thể nhận ra rõ ràng.
Tuy rằng cũng chỉ có một chút mà thôi, thế nhưng Sở Nam cũng từ trong đó nhìn ra được hy vọng. Dựa theo tốc độ như vậy mà phát triển, nhiều nhất trong khoảng thời gian mười lần hô hấp, Sở Nam liền có thể đủ đem Vô Hình Tiễn hoàn toàn luyện hóa hết.
Đáng tiếc là, đừng nói là khoảng thời gian mười cái hô hấp, Sở Nam ngay lập tức cơ hội nửa cái hô hấp cũng đều không có. Vật chất hắc ám trước mắt lại một lần nữa phóng vọt tới. Lần này nó cũng không hề hóa thành hình dạng pháp bảo, binh khí gì cả, mà cứ như vậy mạnh mẽ nghiền áp thẳng xuống.
Sắc mặt Sở Nam nhất thời biến đổi. Hư Hỏa Phù Chủng đem Định Phù Văn biến dị thi triển lên đến mức cực hạn, nhưng mà lại cũng không đủ để ngăn cản lại tốc độ nghiền áp xuống của vật chất hắc ám. Mặc dù Sở Nam trong khoảnh khắc đã bày ra đủ các loại trận pháp, lại còn đem trận pháp và Phù văn kết hợp lại với nhau, thế nhưng cũng không thể tiếp tục chống đỡ được. Hết thảy mọi thứ mà hắn tế ra, toàn bộ đều bị vật chất hắc ám lấy lực lượng tuyệt đối, mạnh mẽ nghiền áp đến phá hủy hoàn toàn.
- Đối diện với lực lượng tuyệt đối, những cái thủ đoạn nho nhỏ này cũng không thể nào dùng được! Ta phải làm thế nào mới có thể phá được cục diện hiện tại đây?
Ý niệm trong đầu Sở Nam không ngừng xoay chuyển. Sinh tử chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ tiềm năng của Sở Nam một lần nữa bạo phát. Vô Hình Tiễn lại một lần nữa bị luyện hóa thêm một phần ba, thế nhưng mà vẫn còn lại một phần ba mũi Vô Hình Tiễn.
Lúc này thì vật chất hắc ám đã áp sát người hắn, áp bách vào trong Thiên Địa Hắc Động, xuyên thẳng vào Thiên Địa Hắc Động, chiếu rọi lên bề mặt của không gian nội thể.
Mũi Vô Hình Tiễn kia thế nhưng cũng không có bắn xuống mặt đất, mà là phóng thẳng lên trên không trung, phương hướng bắn tới của nó không ngờ lại chính là khỏa thái dương nhàn nhạt đang phiêu phù trên không trung kia!
- Thiên Địa Hắc Động, tiếp tục luyện cho ta!
Sở Nam kinh hãi, lại tiếp tục hét lớn một tiếng. Thiên Địa Hắc Động bên trong không gian nội thể lập tức xoay chuyển điên cuồng, tiến hành thôn phệ Vô Hình Tiễn kia. Trong lúc ở bên trong Thiên Địa Hắc Động không ngừng thôn phệ, thì đám vật chất hắc ám ở bên ngoài, đang đem cái Thiên Địa Hắc Động do Sở Nam dùng trọng kiếm chém ra mạnh mẽ đè ép xuống.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, Vô Hình Tiễn liền chếch lên một chút, bắn ra cực mạnh.
Phanh!
Một thanh âm vang vọng, rốt cuộc cũng không còn cảm giác được Vô Hình Tiễn nữa. Nhưng mà trên bầu trời trong không gian thể nội đã có thêm một cái lỗ thủng khủng bố. Ngay lập tức, một lượng lớn năng lượng bên trong không gian thể nội đã bắt đầu thông qua cái lỗ thủng kia chui hết ra ngoài.
Một màn này nhất thời khiến cho Sở Nam cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hơn nữa lại càng có thêm cảm giác quái dị. Không gian nội thể kia rõ ràng là tồn tại bên trong thân thể của hắn, theo lý thuyết, thì cái đám năng lượng bị tiết ra ngoài kia hẳn là phải chui vào trong huyết nhục của hắn mới đúng. Thế nhưng mà Sở Nam lại không chút nào cảm giác được có chút năng lượng nào tiến vào huyết nhục của mình. Hắn có thể cảm nhận được chỗ năng lượng trong không gian thể nội sau khi tiến vào trong cái lỗ thủng kia, sau đó biến đi đâu mất cả. Mà chúng biến đi đâu, thì cũng chẳng ai biết được.
Bên trong thì có nội ưu, thế nhưng ngoại loạn bên ngoài lại càng thêm nghiêm trọng. Liếc mắt nhìn lại, thì đám vật chất hắc ám kia lúc này đã đè ép xuống cách người mình cũng chỉ còn khoảng chừng trăm thước mà thôi! Mà khoảng cách trăm thước này chính là khoảng thời gian cuối cùng cho phép Sở Nam có thể làm ra ứng đối, hơn nữa nó lại còn đang cực nhanh thu ngắn lại.
Vẻ mặt Sở Nam vô cùng ngưng trọng. Hắn tiếp tục không ngừng điên cuồng hấp thu năng lượng trong không gian thể nội, tăng cường cho Thiên Địa Hắc Động, diễn hóa ra phiến Thiên Địa, sử dụng những cái này để mà hấp thu một chút vật chất hắc ám, luyện hóa chúng thành năng lượng.
Chỉ là năng lượng luyện hóa được xa xa không bù đắp nổi mớ năng lượng mà Sở Nam đang tiêu hao.
- Làm sao bây giờ?
Sở Nam không ngừng ngẫm nghĩ, liều mạng mà suy tính.
o0o
Ở trong góc tối, gã Sở gia vẫn luôn bài xích Sở Nam kia cười lạnh nói:
- Hắn chết chắc rồi! Đợi cho đám vật chất hắc ám kia hoàn toàn thôn phệ thân thể hắn, như vậy cho dù hắn có chín cái mạng đi chăng nữa, cũng không đủ chết!
- Có lẽ, cũng chưa chắc!
- Cũng chưa chắc? Chẳng lẽ ngươi cho rằng đối diện với thế cục như thế này, hắn còn cơ hội sống sót nữa nay sao?
- Ta không biết!
- Nhất định là vật rồi, ngay cả ngươi mà cũng không biết...
- Nhưng mà chính hắn lại biết!
Người này nghe thấy vậy, khóe miệng chợt hiện lên nụ cười lạnh, nói:
- Mà chết thì cũng tốt thôi! Nếu như hắn chết, chúng ta cũng chẳng cần phải phiền toái nữa!
- Ta thì lại bình nguyện để cho chính mình chịu phiền toái một chút. Chẳng lẽ ngươi không biết rằng, nếu có thêm một người như vậy, sẽ mang đến cho Sở gia chúng ta thêm cái gì hay sao?
- Ta chỉ biết là, chỉ cần có Kinh Hùng là đủ rồi!
Người ủng hộ Sở Nam lúc này cũng không nói gì nữa, mà người còn lại thì tiếp tục mở miệng nói:
- Xem ra cũng không cần ta động thủ nữa, ngươi khẳng định là chết chắc rồi.
Người còn lại thì cặp mày bắt đầu nhăn tít lại, trong lòng hắn đang có chút lo lắng, bởi vì lúc trước khi Sở Nam thi triển ra Bản Ngã Thiên Địa, hắn đã vô tình nhìn thấy được một thứ vô cùng quen thuộc, trong lòng thầm nói:
- Cho dù hắn có thể chết, nhưng mà khỏa Hỗn Nguyên Ban Chỉ kia thì lại không thể hủy!
Bản thân Sở Nam lúc này hắn cũng không biết là chính mình còn có thể sống tiếp nữa hay không, nhưng mà hắn biết là chính mình phải liều mạng sống sót. Trong đầu không ngừng xoay chuyển trăm ngàn ý nghĩ, thế nhưng cũng không thể nghĩ ra được bất cứ phương pháp nào cả.
Khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía đám vật chất hắc ám vô cùng vô tận phía xa, Sở Nam dậm mạnh chân một cái, hướng về phía đám vật chất hắc ám kia mà phóng tới.
← Ch. 1997 | Ch. 1999 → |