← Ch.2009 | Ch.2011 → |
Thổ Phách quỳ cả hai gối xuống mặt đất, cực kỳ thành kính nhìn về phía Sở Nam, trong miệng không ngừng lặng yên lẩm bẩm cái gì đó.
Mà những người Thổ Phách dẫn theo lần này, vốn dĩ toàn bộ đều thuộc về chi mạch của Thổ Phách. Vốn dĩ kế hoạch của Thổ Phách cũng không phải là giống như hiện tại, cũng không dự định hiện tại sẽ hiện thân. Thế nhưng mà kế hoạch căn bản không thể nào cản nổi biến hóa. Nhìn thấy tình cảnh đại nhân lâm vào nguy hiểm, Hoắc Bằng Cử lại càng thêm sương vào trời tuyết, cho nên Thổ Phách cái gì cũng bất chấp không để ý đến nữa, làm ra hành động giết chết Hoắc Bằng Cử, nói ra một đoạn lời nói khiến cho người ta phải liều mình chịu chết như thế.
Chẳng qua, những lời mà Thổ Phách vừa mới nói kia, quả thật rất có lực hấp dẫn. Đặc biệt những lời đảm bảo có thể để cho hậu đại của bọn họ có cơ hội ngồi lên chức vị Tộc trưởng Thổ Tộc kia, đã đánh thật sâu vào trong lòng của bọn họ. Tuy nói rằng dưới sự ảnh hưởng ngày đêm liên tục của cha con Thổ Phách, đại bộ phận đám người bọn họ ai nấy cũng đều có không hề ít hậu đại, thế nhưng mặc kệ là có bao nhiêu đi chăng nữa, luôn luôn có một hai người nhận được sự kỳ vọng to lớn của bọn họ. Hơn nữa nếu như bọn họ không lao lên chém giết, liền sẽ bị Thổ Phách giết chết, cho nên bọn họ cũng không có bao nhiêu do dự, bọn họ lập tức phóng chạy thẳng về phía trước, chạy thẳng về phía chịu chết.
Đám người Sở Vũ Hạo, Kiếm Chí, những kẻ mong muốn Sở Nam phải lâm vào chỗ chết, cặp mày liền nhăn tít lại. Đặt vào hoàn cảnh trước kia, bọn họ có thể trực tiếp dùng một chiêu liền đem những người này đánh cho tan thành tro bụi, thậm chí ngay cả cơ hội tự bạo để chịu chết cũng đều không có. Nhưng mà hiện tại, một đại chiêu như vậy của bọn họ căn bản ngay cả một chút năng lượng để duy trì cũng không có. Nếu như là cả một đám cùng chém giết thẳng lên, mặc dù bọn họ cũng không hề đặt vào trong mắt, thế nhưng những người này chính là muốn tiến hành tự bạo. Mà uy năng tiến hành tự bạo này cũng mang đến cho bọn hắn không ít sự phiền toái, thậm chí là bị thương tổn cực kỳ nghiêm trọng nữa.
Bên này, Thổ Phách đã đình chỉ việc tụng niệm. Hắn đứng thẳng người lên, trên mặt hiện ra một loại vẻ mặt kỳ bí chưa từng bao giờ nhìn thấy qua. Trong lúc hắn tiến về phía trước, hắn cũng đồng thời nói:
- Đại nhân, bất luận là ai muốn khinh nhờn ngài, cũng đều phải đạp qua thi thể của ta mới được! Đại nhân, bất luận là ngài muốn xé trời, hay là muốn rạch đất, hoặc là muốn hủy diệt luôn phiến hư không này, thôn phệ mảnh thương khung này, thuộc hạ cũng vĩnh viễn sẽ đi theo ngài, không oán không hối! Cho dù bản thân ta có bị hủy diệt, linh hồn ta cũng vẫn như cũ đi theo ngài. Nếu như linh hồn ta bị hủy diệt, thì ký ức của ta sẽ đi theo ngài. Nếu như ký ức bị hủy diệt, như vậy sự thành kính của ta vẫn sẽ đi theo ngài, vĩnh viễn đi theo ngài. Cho dù thiên địa hủy diệt, thì sự tín ngưỡng thành kính của ta đối với đại nhân cũng sẽ vĩnh viễn bất tử!
Theo một tiếng kêu gọi thành kính của hắn, trên người Thổ Phách cũng tràn ra một tầng quang mang nhàn nhạt. Đến khi Thổ Phách nói xong câu nói cuối cùng, thì quang mang trên người của hắn cũng đã đến mức cực kỳ sáng rọi chói mắt. Người của Càn Khôn Tông nhìn thấy thế, cũng không khỏi kinh hô:
- Tín ngưỡng lực!
Mà thời điểm khi mà người Càn Khôn Tông kinh hô lên, thì những người đang xông lên chém giết kia tựa hồ cũng đã bị lời nói của Thổ Phách khiến cho tâm trí cuốn hút. Một người trong số đó hô lên:
- Thiếu Tộc trưởng, thuộc hạ tin tưởng vào lời hứa hẹn của ngài!
Vừa nói xong, hắn liền lập tức tiến hành tự bạo.
Đã có người đầu tiên, tiếp theo đến người thứ hai, người thứ ba... càng ngày càng có thêm nhiều người bắt đầu tự bạo. Uy năng nổ mạnh bùng nổ mạnh mẽ như thủy triều, đem đám người Kiếm Chí nhất thời chấn văng hết ra bên ngoài. Con đường mà gã cường giả Phù Môn dùng bùa chú nổ ra kia, lúc này lại bị đám đệ tử của Đại Đạo Tông nhảy ra lấp hết lại.
Toàn thân Thổ Phách mang theo một thân hào quang chói mắt, đi tới chắn ngay trước mặt của gã cường giả Phù Môn. Bởi vì xét theo tình hình trước mắt mà nói, đạo phù của gã cường giả Phù Môn này chính là có lực sát thương mạnh nhất.
Gã cường giả Phù Môn nhìn thấy Thổ Phách ngăn cản trước mặt mình, liền cười lạnh nói:
- Một con kiến nho nhỏ, cũng dám kiêu ngạo trước mặt lão phu hay sao? Ngươi thật cho rằng chính mình chỉ rống lên mấy câu, liền có thể bất tử hay sao? Mau chết đi cho lão phu!
Một đạo phù chú hình thoi bỗng nhiên từ trong hư không thoáng hiện ra, trong chớp mắt bay thẳng tới trên người Thổ Phách, sau đó liền nổ mạnh.
Uy năng nổ mạnh phát ra vô cùng mạnh mẽ!
Nhưng mà đạo uy năng của đạo phù chú cho dù cường đại như vậy, thế nhưng lại cũng không hề làm cho cước bộ của Thổ Phách dừng lại chút nào. Thậm chí ngay cả tầng hào quang trên người của Thổ Phách cũng không có bị lay động lấy một cái. Gã cường giả Phù Môn nhất thời kinh hãi thất sắc.
Đúng lúc này thì một quyền của Thổ Phách cũng đánh tới. Gã cường giả Phù Môn ngay cả Hồn Huyết cũng chưa có được, bị một quyền của Thổ Phách đập ra, văng thẳng ra phía sau. Được thế không ngừng, Thổ Phách tiếp tục đánh thẳng về phía đối thủ...
Người của Càn Khôn Tông đem tất cả một màn này đều thu cả vào trong mắt, ánh mắt của hắn vẫn luôn phát ra quang mang sáng rọi, trong ánh mắt lộ ra một mảnh suy nghĩ sâu xa kỳ quái. Hắn nhìn về phía Sở Nam, trong lòng thầm nói:
- Xem ra sự tín ngưỡng của người này đối với Sở Nam thật sự là đã thành tín đến cực hạn, bằng không cũng không kích phát ra được lực tín ngưỡng như vậy, hơn nữa lại còn có phẩm chất cao đến như vậy a! Lực tín ngưỡng của hắn, hẳn là sẽ có thể mang đến cho Sở Nam một chút ưu đãi nhất định! Cố gắng lên, đây chính là chuyển cơ của Sở Nam a! Nếu như Sở Nam có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này, theo thực lực của Sở Nam được gia tăng lên, thì thực lực của hắn cũng trở nên cường hãn hơn rất nhiều.
Giờ phút này, ở trên người của Sở Nam cũng bộc phát ra một tầng quang mang nhàn nhạt, cùng với sự tín ngưỡng của toàn bộ Ngọc Thố Tộc đối với Tiểu Hắc, khiến cho trên người Tiểu Hắc bộc phát ra tầng hào quang thập sắc rực rỡ phi thường tương tự. Cũng chính là bởi vì tầng hào quang này, sự kích thích từ lực tín ngưỡng của Thổ Phách, khiến cho Sở Nam cũng có thể ở trong trạng thái mờ mịt mà tỉnh lại.
Nếu như không phải có được điểm này, thì lúc này Sở Nam thật sự đã lâm vào hôn mê, bị lạc luôn bên trong dòng sông thời gian rồi, hoặc là hóa thành bùn nát, hoặc là hóa thành bụi rậm...
Sở Nam nhất thời hoàn hồn lại. Thế nhưng thế cục của hắn vào lúc này cũng vẫn là không hề có bất cứ chuyển biến tốt đẹp nào cả, mà ngược lại càng trở nên ác liệt hơn nhiều. Thời gian cũng không có bởi vì Sở Nam lâm vào hôn mê mờ mịt mà đình chỉ lưu động. Thời gian vẫn tiếp tục lùi về phía sau. Mà tại thời khắc này, những hình ảnh dần dần hiện ra trong đầu của Sở Nam, lúc này đã không còn có không gian nội thể nữa, mà đã quay ngược trở về lúc Sở Nam còn ở trong Phong Hỏa Sơn của Thiên Vũ Đại Lục, ngay tại thời điểm sự kiện Đại Chiến Thần lúc trước...
Sở Nam vẫn như cũ không thể nào cầm nắm lấy được thời gian, không tìm ra được biện pháp để mà đối phó với thời gian. Thế nhưng Sở Nam lại cũng không hề tuyệt vọng, ở trong lòng của hắn đang không ngừng hò hét:
- Cho dù là quay ngược trở về đến Long Giác Sơn, quay ngược trở về đến thời điểm kinh mạch trong người ta bị đứt đoạn, ta vẫn có thể một lần nữa tiếp tục tiến về phía trước, hướng về phía trước mà trèo lên...
Một cường giả, mạnh mẽ cũng không chỉ có là thực lực, mà là còn có một tâm chí phi thường cường đại nữa.
Lâm vào trong tuyệt cảnh mà không hề nản chí, vẫn phải mạnh mẽ giao tranh.
Thanh âm hò hét vừa hạ xuống, trong ánh mắt của Sở Nam dần dần hiện ra quang mang kinh hỉ sáng rọi. Cũng chính là bởi vì hình ảnh xuất hiện trong đầu, chính là vừa vặn xuất hiện hình ảnh một màn khi mà cô bé con vừa mới tỉnh lại. Tuy rằng Sở Nam biết rõ đây chính là một hình ảnh khi thời gian đảo ngược mà thôi, nhưng mà nhìn thấy cảnh cô bé con kia tỉnh lại, Sở Nam cũng là cực kỳ vui mừng.
Trong hình ảnh này, cô bé con kia mở ra cặp song đồng, chặt đứt cánh tay của vị Thần.
Một màn kế tiếp vốn dĩ nên là cô bé con bởi vì quá mức suy yếu, lâm vào trong một hồi hôn mê sâu. Nhưng mà, cô bé con cũng không có ngay lập tức lâm vào hôn mê, mà là cặp song đầu chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể chặt đứt cánh tay của Thần kia, quay sang nhìn về phía Sở Nam.
Thân hình của Sở Nam khẽ chấn động. Một màn này, trước kia tuyệt đối là chưa hề xuất hiện qua.
Mà chuyện tình tiếp tục phát sinh sau đó, liền khiến cho Sở Nam phi thường kinh ngạc. Chỉ thấy cô bé con kia khẽ mở ra cặp môi yếu ớt của mình, nói:
- Đây cũng không phải là thời gian đảo ngược chân chính, ngươi cũng chính là ngươi, nhìn lại xung quanh của ngươi đi, có phải là Phong Hỏa Sơn hay sao?
Sau khi nói xong câu nói này, cô bé con mới bắt đầu lâm vào hôn mê.
Sở Nam nhất thời há hốc miệng, với đầu óc có thể trong khoảnh khắc thôi diễn đến ngàn vạn lần của hắn, thế nhưng lúc này cũng không thể nào hiểu nổi là chuyện gì đã xảy ra, nhất thời liền hoàn toàn hồ đồ. Hắn có thể khẳng định rõ ràng trước đây cô bé con cũng không hề từng nói qua những lời này, như vậy vì cái gì lúc này lại...
Sở Nam cũng không muốn tiếp tục quấn bện vào vấn đề không thể nào chấp nhận được này nữa, trong đầu Sở Nam lại tiếp tục xoay chuyển vô số những hình ảnh. Hắn phóng nhãn hướng bốn phía xung quanh nhìn lại, liền nhìn thấy được Cửu Vũ, Thường Danh Ca, nhìn thấy được Thổ Phách, Chiến Thần, cùng với người của Càn Khôn Tông...
Một loại cảm giác như là vén mây nhìn thấy mặt trời thản nhiên nảy sinh trong lòng hắn.
- Phía trước mặt là một tầng sương mù, căn bản không thể nào nhìn thấy được chân diện mục của Lư Sơn, thế nhưng thực chất chính là đang đứng ở trên đỉnh núi này, rơi vào trong cơn lốc xoáy của thời gian. Quả thật, chung quanh ta cũng không phải là Phong Hỏa Sơn, vậy thì ta còn sợ cái gì nữa? Cho dù là vậy, ta lại có gì phải sợ đây?
Chí khí vừa dâng lên, hào khí liền sinh ra.
Nhưng mà, Sở Nam cố gắng cảm giác kỹ lại, vẫn là không cách nào cảm giác được sự tồn tại của không gian nội thể. Thậm chí ngay cả cô bé con cũng không biết đã đi nơi nào rồi, chứ đừng nói đến Tiểu Trận, Địa Luân Bàn Hồn, còn có thân thể của chính mình vẫn như cũ phi thường suy yếu, năng lượng vẫn là vô cùng yếu ớt...
Cặp mắt của Sở Nam nhắm chặt lại, thì thầm nói:
- Nếu như không phải chân chính là thời gian đảo ngược, như vậy những hình ảnh đang chảy ngược xuất hiện trong đầu kia, tất cả cũng đều là giả! Như vậy sự thật xem ra Diệt Chi Kiếp lần thứ hai trước mắt này, cho dù không phải chân chính đem thời gian đảo ngược, như vậy cũng có quan hệ với công kích của thời gian. Muốn độ qua được một kiếp này, cần phải bài trừ sự công kích của thời gian.
Tuy rằng thật sự rất khó giải quyết, thế nhưng trong lòng Sở Nam lại có đủ tự tin.
- Ta đã thử qua cả ngàn vạn lần phương pháp khác nhau, cũng đều không thể nào ngăn cản được thời gian. Có thể đánh bại được thời gian, là cái gì đây?
Sở Nam nghĩ qua binh pháp, nghĩ qua vũ kỹ, nghĩ qua hết thảy những thứ mà hắn có thể tham khảo.
Mà cũng trong lúc này, khi mà Sở Nam thanh tỉnh trở lại, thì thực lực của Thổ Phách cũng bạo tăng lên một mức lớn. Gã cường giả Phù Môn bị hắn đánh cho đến mức không có chút cơ hội hoàn lực.
- Lão phu như thế nào lại gặp phải xui xẻo như thế? Rõ ràng cũng chỉ là một tên tiểu tử tu vi yếu đến mức không thể yếu hơn được nữa, thế nhưng lại có thể khi nhục lão phu như thế!
Gã cường giả Phù Môn không ngừng cảm thán, động tác xoay chuyển liên tục, lại mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi. Cũng không biết có phải hắn cố tình hay không, đám máu tươi này vừa vặn đem đám phù chú mà hắn mới vừa quăng ra nhuộm thành một màu đỏ tươi.
Thế nhưng rõ ràng đây là hắn vô tình, bởi vì cái đám phù chú kia cũng không thuộc về loại phù chú khi gặp được máu tươi thì sẽ gia tăng thêm uy lực, mà đám phù văn này vừa mới gặp phải máu, thì uy năng liền tiêu tán không còn lại gì nữa.
Quả nhiên, đám phù chú kia cũng không có nổ mạnh. Thổ Phách chạy tới, mạnh mẽ đánh ra một quyền, đạp mạnh một cước vào bụng gã cường giả Phù Môn. Cũng trong nháy mắt này, ánh mắt của Sở Nam chợt lóe sáng lên, thì thầm:
- Lấy lực áp lực, có thể đánh bại thời gian, cũng chỉ có thời gian mà thôi!
← Ch. 2009 | Ch. 2011 → |