← Ch.0030 | Ch.0032 → |
Thời gian trôi nhanh giống như thoi đưa.
Chỉ thoáng một cái Sở Nam đã ở trấn Tự Do này nửa năm.
Trong vòng nửa năm này, có thể nói là mỗi ngày Sở Nam đều làm bạn với thống khổ, thống khổ đến từ thân thể, thống khổ đến từ ý chí, nhưng Sở Nam cũng từ trong thống khổ phát triển, càng lúc càng cướng tráng và cứng cỏi.
Sở Nam bây giờ đã có thể dễ dàng tu luyện Thủy nguyên lực dưới thác nước nửa giờ, hắn cũng đã có thể phân tách thịt xương từ thỏ rừng cho đến ma thú cấp một....
Sở Nam không chỉ đem mấy ngàn cuốn sách thảo dược học thuộc làu mà còn nhớ kỹ một quyển về ma thú hạch, sách về nội đan ma thú.
Trọng kiếm trên người Sở Nam cũng không còn 800 cân nữa, mà trở thành 1200 cân, còn có thể đem thêm một khối sắt nặng 500 cân đập thành nửa cân chỉ trong một ngày.
Sở Nam cũng đã có thể bị chôn sâu dưới đất hơn 50m trong ba ngày ba đêm.
Đá vụn mà Sở Nam có thể đập nát cũng không phải chỉ sử dụng nắm quyền mà còn có thể dùng dùng bả vai, dùng lưng, dùng đầu gối, dùng chân, thậm chí mỗi bộ vị trong thân thể....
Những huấn luyện thống khổ này khiến da thịt toàn thân Sở Nam hiện lên màu cổ đồng, cơ bắp nở nang, khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy tràn đầy lực lượng, đương nhiên thì đây chỉ là thay đổi bên ngoài của Sở Nam, còn trong thân thể hắn, Sở Nam cảm thấy Hỏa nguyên lực đã hoàn thành lần tôi luyện thứ nhất, những nguyên lực khác cũng được tôi luyện không ít.
Lông mày của năm đại Võ Quân cũng càng lúc càng nhíu chặt, khi nhìn về phía Sở Nam thì thường thở dài tán thán, bọn họ thở dài đó là bởi vì Sở Nam không thể tu luyện võ quyết, bằng không thì với thực lực của năm đại Võ Quân bọn hắn, tuyệt đối có thể bồi dưỡng Sở Nam thành một cường giả vượt xa bọn hắn.
Thế nhưng, bọn hắn cũng không biết rằng Sở Nam kỳ thật có thể tu luyện võ quyết, cũng không biết Sở Nam đang âm thầm tích nguyên lực tràn ngập toàn thân.
Qua hơn nửa năm tiếp xúc, Sở Nam cũng biết trấn Tự Do này chính là một địa phương không có ai quản lý, mà tại ba nước Đại Khánh Quốc, Bắc Tề Quốc và Việt Quốc có một cái khe nứt rất nhỏ, trấn Tự Do ở trong đó lại vừa vặn là cứ điểm quân sự trọng yếu, ba quốc gia không lúc nào là không muốn đem trấn Tự Do trở thành lãnh thổ của bọn họ, chỉ có điều bởi vì sợ rút giây động rừng sẽ dẫn đến hậu quả không tốt cho nên mới không ra tay, thế nhưng, chỉ cần có cơ hội thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Trấn Tự Do không có sản vật gì đặc biệt, rất nhiều rừng rậm thung lũng và khe núi, đất ở đây cũng rất cằn cỗi, mà khí hậu lại là quái dị nhất, mùa đông thì lạnh mà khô, còn mùa hè lại nóng mà ướt.
Thế nhưng, dù vậy, trấn Tự Do nửa năm trước vẫn vô cùng náo nhiệt, có thể với một cái tiểu thành thị, bởi vì trấn Tự Do gần Thập Vạn Đại Sơn, mà ma thú bên trong Thập Vạn Đại Sơn thì lại có hằng hà sa số, mà vô số giao dịch đều là bắt nguồn từ những ma thú này mà diễn ra, ví dụ như da ma thú, thịt ma thú, ma thú hạch....
Mặt khác, sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn còn có thiên tài địa bảo. Cho nên mới xuất hiện vũ khí và đan dược, khách điếm cũng theo đó mà xuất hiện....
Mà nguyên nhân quan trọng nhất đó chính là trấn Tự Do luôn bị người bên ngoài gọi là trấn Tội Ác, nghe nói mỗi một người sống tại trấn Tự Do này đều có lai lịch không đơn giản, nhưng bọn hắn đều có chung một đặc điểm, đó là tại bên ngoài trấn Tự Do đã không còn chỗ cho bọn họ dung thân nữa.
Đáng tiếc, những thứ náo nhiệt này đều đã biết mất từ nửa năm trước, đó là lúc mà ma thú vô cớ biến mất, nơi đây cũng không còn náo nhiệt như năm xưa nữa, đã không còn ma thú, tất cả phát triển đều dừng lại, những thương nhân kia cũng không vào trấn Tự Do nữa. Bởi vậy, không ít người trong trấn Tự Do đều ôm tâm lý may mắn, cho rằng nhiều năm như vậy rồi thì người bên ngoài sẽ không dồn bọn hắn vào chỗ chết nữa, vì thế đều lần lượt rời khỏi trấn Tự Do....
Chỉ có điều, vẫn còn một lượng lớn người lưu lại trấn Tự Do, đối với bọn họ mà nói, trấn Tự Do này chính là nhà của họ, ví dụ như năm người Lãnh Diện Diêm Vương vậy.
Những thứ này đều là do Sở Nam từ trong miệng Phong lão đầu nghe được, Sở Nam biết rõ trấn Tự Do cách Bạch gia thôn đến cả vạn dặm, cũng biết rằng Nam Cung gia chính là đứng đầu ba đại thế gia tại Bắc Tề Quốc, còn Thiên Nhất Tông lại càng là tồn tại đứng trên ba đại thế gia và hoàng tộc Bắc Tề Quốc, bởi vì tất cả các môn phái lớn nhỏ tại Bắc Tề Quốc đều rất nghe lời Thiên Nhất Tông, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Sở Nam sau khi biết cừu nhân của mình cường đại như vậy thì ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên, ngược lại càng liều mạng tiến hành huấn luyện tàn khốc như địa ngục này.
Nửa năm trôi qua, Sở Nam vẫn không hiểu năm người Hắc Tâm Diêm Vương rốt cuộc muốn nghiên cứu hắn cái gì, trái lại, Sở Nam cảm thấy bọn họ đối với hắn rất tốt, khiến trong lòng hắn nảy sinh cảm giác gần gũi, mặc dù khi ở cùng Lãnh Diện Diêm Vương chỉ nói một chữ, thế nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng bình yên.
Trong đó, Sở Nam cảm kích nhất là Hắc Tâm Diêm Vương, hắn mỗi ngày ăn nhiều đồ như vậy đều là do Hắc Tâm Diêm Vương chuẩn bị, toàn bộ nguyên liệu nấu ăn bên trong Diêm Vương điếm hầu hết đều chui vào bụng Sở Nam, mà cho đến khi ăn sạch nguyên liệu, ma thú tại Thập Vạn Đại Sơn vẫn không thấy bóng dáng, thế nhưng Sở Nam mỗi ngày vẫn có đủ loại thịt ma thú để ăn. Sở Nam biết rõ, thịt của những ma thu này nhất định Hắc Tâm Diêm Vương phải chạy xa cả ngàn dặm, đến nơi khác để đem về.
Ngày hôm nay chính là thời gian Sở Nam đi theo Phong lão đầu, Phong lão đầu vẫn như thường ngày, lấy ra một khối sắt lớn để Sở Nam đập, Sở Nam nhận lấy, thế nhưng không đập mà nói:
- Tiền bối, người nói ta bây giờ tương đương với võ giả cấp bậc gì?
Phong lão đầu nheo mắt lại nói:
- Xem như trung cấp Võ Sư đi, dù sao thì ngươi cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng nhục thể mà thôi, mà võ giả lại có thể vận dụng nguyên lực, phối hợp với đủ loại vũ kỹ thì cũng không phải là ngươi có thể chống đỡ được!
- Trung cấp Võ Sư?
Sở Nam nghe thấy đánh giá như vậy, vốn phải vui vẻ mới đúng, dù sao cũng chỉ mới hơn nửa năm, hắn không ngờ đã từ một tên phế vật trở thành trung cấp Võ Sư, thế nhưng, trong lòng Sở Nam vẫn cảm thấy nặng nề, bởi vì hắn chỉ là trung cấp Võ Sư, đừng nói là Nam Cung gia và Thiên Nhất Tông, ngay cả đối mặt với tên cao cấp Võ Sư Bạch Trạch Vũ thì hắn vẫn còn kém một cảnh giới.
Suy nghĩ cả buổi, Sở Nam nghiêm túc nói:
- Tiền bối, người có thể giúp đỡ tiểu tử một chuyện được không?
- Lâm tiểu tử, thật hiếm khi nghe thấy ngươi chủ động mở miệng như vậy, ngươi nói đi, giúp ngươi chuyện gì?
- Ta muốn người dùng lửa thiêu ta!
- Dùng lửa thiêu ngươi?
Vẻ mặt Phong lão đầu có chút nghi hoặc.
- Ừ, chỉ cùng hỏa diễm tử sắc thôi cũng được.
- Hỏa diễm tử sắc? Lâm tiểu tử, ngươi muốn ta dùng Cực Dương Chân Viêm thiêu ngươi?
- Ừ.
Phong lão đầu đánh giá Sở Nam một lượt, lại hỏi:
- Lâm tiểu tử, ngươi không phải điên rồi chứ? Mặc dù thân thể của ngươi cường hãn, nhưng uy lực của Cực Dương Chân Viêm không phải là bình thường!
Giống như để chứng tỏ uy lực của nó như thế nào, Phong lão đầu cầm lấy một khối sắt, trong tay bừng lên Cực Dương Chân Viêm, chỉ thấy khối sắt trong nháy mắt đã tan chảy chỉ còn lại một chút.
- Nhìn thấy chưa?
Sở Nam gật đầu nhè nhẹ, khẳng định nói:
- Rồi!
Phong lão đầu nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Sở Nam, lại nói:
- Ta nghĩ, ta có thể kích phát ra nguyên lực!
- Cái gì?
Phong lão đầu sửng sốt, khối sắt nhỏ trên tay rơi xuống đất cũng không phát hiện ra, chỉ hỏi:
- Thật sao?
← Ch. 0030 | Ch. 0032 → |