← Ch.0314 | Ch.0316 → |
- Vấn đề gì?
Tử Mộng Nhân khẩn trương nói:
- Tên ngốc, ngươi nghĩ lại đi, sau khi Vô Không lão tổ rời đi thì cũng không dập tắt Cực Dương Chân Hỏa, ngược lại vẫn để lửa cháy tiếp, hơn nữa, hi đó bộ dạng biểu hiện của chúng ta là không chống cự nổi Cực Dương Chân Hỏa...
- Ừ, vậy sau đó thì sao?
- Vậy mà vừa rồi chúng ta vẫn không sao, có nhiều người nhìn thấy như vậy, còn chỉ đường cho bọn chúng nữa, đến lúc đó bọn chúng gặp nhau rồi hỏi chuyện thì không phải chúng ta bại lộ rồi sao?
- Không sai.
Sở Nam cười nói, Tử Mộng Nhân lại nói:
- Tên ngốc, chúng ta lộ chân tướng rồi, ngươi còn cười được?
- Mộng Nhân, chuyện không nghiêm trọng như nàng nghĩ đâu.
- Hả?
Sở Nam giải thích:
- Đầu tiên, khoảng cách trước sau của bọn hắn cũng khá xa, bọn chúng một đường truy đuổi, theo lý mà nói thì kẻ chạy trước tiên nhất định là Vô Không lão tổ, đuổi một thời gian dài không nhìn thấy người thì người đầu tiên nghi ngờ chính là Vô Không lão tổ, nhưng hết lần này đến làn khác chúng ta vẫn diễn giả thành thật, Vô Không lão tổ khẳng định cũng rất tin tưởng Cực Dương Chân Hỏa của mình, như vậy hắn sẽ do dự một thời gian dài.
Tử Mộng Nhân gật đầu đồng ý.
Tiếp đó, chờ đám người phía sau đuổi kịp Vô Không lão tổ thì lại mất một đoạn thời gian.
- Không sai.
- Thứ ba, chờ đến khi hắn phát hiện mình bị chúng ta đùa giỡn, trở lại đây thì thời gian đó cũng mất không ít rồi.
- Ừ.
- Thứ tư, cho dù Vô Không lão tổ đuổi đến, nhưng hắn có ngờ được chúng ta sẽ trở lại phách mại hội không?
- Hẳn là không ngờ đến, bọn chúng hơn phân nửa sẽ truy tìm trong thành Lương Châu, tìm những người có tu vi Võ Quân và Đại Võ Sư.
Sở Nam gật đầu nói tiếp:
- Thứ năm, nếu như những người phía sau thấy bộ dạng thụ thương của chúng ta, bọn chúng sẽ hảo ý bỏ qua sao?
- Không đâu, bọn chúng chắc chắn sẽ né đá xuống giếng, giết người đoạt bảo.
- Đúng vậy, chúng ta không bị thương, còn là trạng thái sung mãn, trong lòng tất cả đá người kia nhất định đều có kế hoạch nham hiểm, chỉ sợ bản thân tổn thất nên sẽ không động đến chúng ta, dù sao thì nếu chúng ta liều mạng thì bọn chúng cũng gặp không ít phiền phức, nhưng nếu ta trọng thương thì bọn chúng lại không e ngại gì nữa, dù sao giết một người bị trọng thương cũng là chuyện rất dễ dàng, sao có thể bỏ qua được?
- Ừm...
- Đợi đến khi đó, chúng ta khẳng định sẽ lộ ra bản lĩnh thực sự, bắt đầu chém giết, mặc dù ba tên Võ Quân cũng không phải là đối thủ của ta, nhưng bọn chúng có thể kéo dài thời gian, chỉ cần một khoảng thời gian sẽ càng có nhiều người đuổi đến, lúc đó thì thân phận của chúng ta sẽ bại lộ....
Sở Nam lại nói tiếp:
- Mặc dù thân phận bị bại lộ thì khẳng định sẽ chấn nhiếp bọn hắn, nhưng Thiên Nhất Tông cũng không phải là bọn là từ thiện, đến lúc đQó chắc chắn sẽ tới gây phiền toái.
Tử Mộng Nhân thở phào một hơi, cười nói:
- Vừa rồi ta còn lo là bị bại lộ nữa.
- Không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta lợi dụng khoảng thời gian này, xông vào phách mại hội thì còn ai có thể biết được? Đến lúc đó, chúng ta lại thay đổi diện mạo, tìm Vô Không lão tổ....
Sở Nam cũng đang muốn tìm Vô Không lão tổ để luyện tay, xem hắn và Võ Vương đến cùng là chênh lệch bao nhiêu, lúc trước tại Phiên Vân sơn có quá nhiều xảo hợp, cũng không thể nói Sở Nam nhất định có thực lực trảm sát Võ Vương được.
Trong lúc nói chuyện, hai người Sở Nam đã đến chỗ bốn phía trống không, nhìn không ra cánh cửa trên mặt đất lúc trước đang ở nơi nào.
Chỉ có điều, trước mặt Sở Nam thì đây cũng không phải là nan đề.
Sở Nam nhớ lại vị trí đại khái, tiếp đó dùng một chiêu dĩ thổ ngự lực, chín vạn cân lực liền nện xuống, tạo thành một cái hố lớn, sau đó một cái lối đi liền xuất hiên trước mắt.
Không chần chừ chút nào, cả hai cùng xông vào trong thông đạo.
Ngay lúc Sở Nam toàn lực nện xuống đất thì chấn động cũng truyền xuống phía dưới, lão già lưng khòm sững sờ, sau đó giận dữ quát:
- Chẳng lẽ Tần gia thật sự dám động thổ trên đầu thái tuế hay sao? Bọn chúng không muốn sống nữa chăng?
Thông tin Tần gia có bao nhiêu điếm phô, lão già lưng khòm đểu biết rõ, nhưng hắn hoàn toàn không để vào mắt, một cái Tần gia còn chưa đủ khiến hắn sợ, lão giả lưng khò đi ra ngoài, lúc chuẩn bị phát tiết cơn giận thì bộc nhân đến thông báo:
- Chưởng quỹ, âm thanh truyền đến từ một thông đạo bên ngoài thành.
- Ngoài thành? Làm sao có khả năng chứ?
Lão già lưng khòm sửng sốt, đột nhiên hỏi:
- Là thông đạo nào?
- Thông đạo số ba.
- Số ba? Đây không phải là thông đạo tiễn tên thanh niên mua đồ của phách mại hội sao? Chẳng lẽ hắn vừa mới ra khỏi thông đạo đã bị người khác phát hiện? Một trường đại chiến vừa vặn đụng vỡ cửa thông đạo? Hẳn là không phải, rõ ràng là đã tính kỹ thời gian, bọn chúng đã rời khỏi đây, đến thành Bình Huy mới đúng, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nhỉ?
Trong đầu nổi lên vô số nghi vấn, lại lập tức quát:
- Nhanh chóng dẫn theo một đội hộ vệ đi thă dò tình hình, có chuyện gì lập tức báo cáo.
- Vâng!
Một đám người liền tiến về phía thông đạo số ba.
Giờ phút này, Sở Nam và Tử Mộng Nhân đã quay trở lại xuống đất, tốc độ của bọn họ rất nhanh, chủ ý của Sở Nam là đánh nhanh thắng nhanh, tốc chiến tốc quyết, ngoại trừ cần thời gian để đánh với Vô Không lão tổ ra thì còn thuận tiện có chủ ý với đại trận của Bí thị phách mại, muốn duy trì trận pháp thì phải có nguyên thạch, có ai là nguyên thạch không bao giờ hết? dùng không bao giờ cạn không?
Không có.
Sau khi kết thúc đại trận tại phách mại thì phần lớn sẽ đình chỉ vận hành. Tốc độ bọn Sở Nam lại nhanh hơn một chút, giết cho bọn chúng không kịp phản ứng, ngăn cản đại trận vận hành.
Sở Nam nghĩ không sai. Phía trước chính là đài cao của phách mại hội, thế nhưng mê vụ đã tản đi, lúc này, những người đến ngăn cản, thấy một lão già và một lão bà bà thì đều không khỏi sửng sốt một chút, tu vi của bọn chúng còn thấp, chỉ nhìn ra được lão bà bà kia là tu vi Đại Võ Sư, lại không nhìn ra tu vi của lão đầu. Tên đầu lĩnh quát lớn:
- Các ngươi là ai? Dá tự tiện xông vào đây.
- Chúng ta mất một thứ, cho nên quay lại tìm.
- Mất cái gì?
Người này bị câu trả lời của Sở Nam khiến cho ngẩn ra, nhìn quanh một lượt, sau đó quay lại, vội quát:
- Nói bậy, ngươi có biết đây là đâu không? Không thể để các ngươi tùy ý làm loạn? Thức thời thì nhanh đầu hàng, bằng không các ngươi sẽ không còn đường thoát nào đâu!
- Ta đương nhiên biết đây là nơi nào, bằng không ta trở lại làm gì?
Sở Nam cười đáp, không nói nhả nữa, nhanh chóng xuất thủ, hắn không dùng trọng kiếm, chỉ dùng Kim Hồng kiếm của Lăng Vi Thiên, trọng kiếm của hắn quả thật quá gây sự chú ý, uy lực của Kim Hồng kiếm cũng không phải tầm thường....
Kim nguyên lực bạo trướng, một chiêu Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai đầy huyễn lệ thi triển ra....
← Ch. 0314 | Ch. 0316 → |