← Ch.0523 | Ch.0525 → |
Lăng Tiêu muốn trốn cũng trốn không thoát.
- A...
Âm thanh thảm tuyệt nhân gian từ trong cổ họng Lăng Tiêu phát ra, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, trong tai truyền đến âm thanh lạnh lùng như muốn lấy mạng hắn:
- Vì sao phản bội?
Lăng Tiêu cố gắng lật người lại, đối diện Sở Nam, cầu khẩn:
- Lâm Vân, van xin ngươi, hãy tha cho ta, ta sai rồi, ta sai rồi...
Lăng Tiêu nhìn Điệp Y Tiên Tử, vội nói:
- Ngươi vui vẻ với nữ nhân này được không? Ta nhường cho ngươi, ta dâng lên cho ngươi, ta không bao giờ... tìm nàng nói chuyện nữa, ta...
- Bốp...
Một sợi đằng mạn hắc sắc từ trong hư không hiện lên, giống như thiểm điện hung hăng quất vào mặt Lăng Tiêu, không cần phải nói, người ra tay chính là Điệp Y Tiên Tử đang cực kỳ phẫn nộ.
Sở Nam vẫn lạnh lùng hỏi:
- Tại sao?
- Van xin ngươi, tha cho ta, không phải chúng ta muốn phản bội, là có người bức chúng ta phản bội, chúng ta không phản bội thì hắn sẽ diệt Lăng gia chúng ta!
- Ai?
Sở Nam lạnh lùng hỏi.
Vừa hỏi xong, từ phía xa trên bầu trời truyền đến một âm thanh:
- Là lão phu, Lâm Vân tiểu nhi, ngươi muốn thế nào?
- Giết!
Ân thanh giống như từ trên trời rơi xuống, lúc chữ cuối cùng vừa dứt, một thân ảnh xuất hiện trên đỉnh đầu Sở Nam, bộ dạng đầy miệt thị, một cỗ khí tức cường đại phô thiên lấp địa tràn ra, thiên địa biến sắc.
Dựa vào khí tức cường đại này, Sở Nam biết rõ người đến là Võ Hoàng, đối với việc Lăng phủ có Võ Hoàng, quả thật nằm ngoài ý liệu của Sở Nam.
Nhưng Võ Hoàng thì đã sao?
Tất Chính không phải Võ Hoàng? Kỳ Liên Thắng không phải Võ Hoàng?
Kết cục hai người này thế nào?
Cho nên, trong miệng Sở Nam chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ "Sát"
Khí tức Võ Hoàng ép xuống, nhiều người đương trường không còn sức chống cự mà ngã gục xuống đất, ngay cả Điệp Y Tiên Tử đã là Võ Vương sơ cấp cũng phải dốc toàn lực ngăn cản, dù vậy thì Điệp Y Tiên Tử vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Lăng Tiêu mất hai tay hai chân, nằm rạp trên mặt đất như một con chó, nhìn thấy Võ Hoàng đến, ngọn lửa giận trong lòng nhất thời bùng lên, lại hét lên cuồng vọng:
- Tả Võ Hoàng, giúp ta giết hắn, trảm đoạn hai tay hai chân hắn, lóc từng miếng thịt trên người hắn...
Tả Võ Hoàng ở trên không trung nhìn thảm trạng của Lăng Tiêu, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ hàn khí, lên tiếng:
- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi thật ngoan tâm thủ lạt, hành vi vô nhân đạo như vậy mà ngươi cũng làm được sao?
- So với các ngươi thì ta vẫn còn kém xa, cần phải học tập các ngươi nhiều hơn.
Sở Nam nhàn nhạt nói, nắm quyền không ngừng áp súc lực lượng, nhàn nhạt nói:
- Vì thế, ta đang chuẩn bị huyết tẩy toàn Lăng phủ!
- Có lão phu ở đây, Lâm Vân tiểu nhi, ngươi còn dám nhắc đến hai chữ "Huyết Tẩy"?
- Ngươi cũng là đối tượng bị huyết tẩy, nằm trong danh sách huyết tẩy.
Sau khi Sở Nam nói xong, trong nắm quyền phải bắt đầu xoay tròn năm lớp lực lượng, đang chuẩn bị thâu nhập lớp lực lượng thứ sáu.
- Cuồng vọng!
Tả Võ Hoàng khinh thường Sở Nam, Lăng Tiêu ở dưới đất hai mắt đỏ rực, điên cuồng hét, Tả Võ Hoàng mặc kệ hắn, ngược lại nói với Sở Nam:
- Lâm Vân tiểu nhi, lão phu niệm tình ngươi tu luyện không dễ, cho ngươi một con đường sống!
- Trước mặt của ta chỉ có một con đường, giết chết các ngươi, hoặc là bị các ngươi giết chết!
Sở Nam cắn răng nói, nắm quyền phải kịch liệt chấn động, mặc dù có sinh mệnh lực tương trợ, mặc dù ở bên trong dãy núi Tùng Mộc, đường kinh mạch thứ mười sáu của hắn dưới tình huống quán nhập lực lượng đã đột phá cực hạn, có thể dung nạp sáu lớp lực lượng, nhưng cơn đau này vẫn đâm thấu tim.
Sở Nam không chỉ cắn răng nhịn xuống, mà còn đem lực lượng và sinh mệnh lực của mình áp súc về chân phải.
Tả Võ Hoàng nhìn cánh tay run rẩy của Sở Nam, cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Sở Nam sợ hắn, nhưng Tử Võ Hoàng nghe thấy lời của Sở Nam thì hàng lông mày nhíu chặt, lại nói:
- Chỉ cần ngươi thần phục lão phu, lão phu sẽ đem một thân bản lĩnh truyền thụ cho ngươi!
- Không được, các ngươi không thể để hắn sống được, ngươi phải giết hắn, giết hắn cho ta...
Lăng Tiêu nằm rạp trên mặt đất, giống như bị điên mà rống lên.
Tả Võ Hoàng nghe thấy những lời của Lăng Tiêu, lộ ra ánh mắt cực kỳ khó chịu, lạnh nhạt nói:
- Lão phu đang nói chuyện, làm gì có chỗ cho ngươi xen vào, nếu còn hét loạn lần nữa thì đừng bao giờ nghĩ đến hai tay hai chân của mình nữa.
- Cái gì? Ta còn có thể có lại tay chân?
Lăng Tiêu thoáng ngây người, cũng đình chỉ việc hét loạn, nhưng ánh mắt nhìn Sở Nam vẫn tràn đầy cừu hận, giống như hận không thể nuốt sống Sở Nam vậy.
Tả Võ Hoàng rất hứng thú với Sở Nam, chủ yếu là tổ chức của bọn hắn cảm thấy hứng thú với Lâm Vân, trước kia từng truy sát hắn, nhưng bởi vì Lâm Vân đột nhiên biến mất cho nên không thể không dừng lại, hiện nay Lâm Vân lại xuất hiện, bọn hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua, vì vậy Tả Võ Hoàng vẫn nỗ lực lần cuối, khuyên bảo:
- Lâm Vân tiểu nhi, trên thế giới cường giả vi tôn này, nhược nhục cường thực, người có thực lực, có nắm tay lớn mới có thể sống trên đại lục Thiên Vũ này, chỉ có càng trở nên mạnh hơn thì mới sống tốt, chút ân tình của Thần Khí Phái đối với ngươi thì đã là gì?
- Người và cầm thú tất nhiên có sự khác biệt!
Sở Nam vẫn thâu nhập năm lớp lực lượng vào trong chân phải.
Tả Võ Hoàng bị mắng là cầm thú, sắc mặt trở nên âm trầm vô cùng, quát:
- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi có biết kết cục khi cự tuyệt lão phu không?
- Ngươi chết ta sống, chỉ vậy thôi!
- Muốn chết!
Tả Võ Hoàng đường đường là Võ Hoàng chi tôn, tự mình khuyên nhủ Sở Nam, lại liên tiếp bị Sở Nam chế nhạo, sau vài tiếng cười liền không còn kiên nhẫn nữa, lạnh lùng hét lên hai chữ, ngang nhiên xuất thủ.
Vẫy ta một cái, một đoàn hỏa diễm thanh sắc lập tức bao phủ trên đỉnh đầu Sở Nam.
Ngay lập tức, đám hỏa vân kia giống như mưa, giọt từng giọt xuống, hỏa vân thanh sắc vừa rơi xuống mặt đất liền phát ra tiếng bạo tạc, bụi đất bay tnas loạn, những thi thể trực tiếp bị nổ tung thành hư vô, những người co quắp ngã xuống đất cũng tiêu tán trong hỏa vũ (*), lúc Lăng Tiêu sắp nối gót theo những thi thể kia, Tả Võ Hoàng lại vung tay lên, lập tức có một cỗ lực lớn quét bay Lăng Tiêu ra ngoài 500 mét.
(*) Hỏa vũ: cơn mưa lửa.
Điệp Y Tiên Tử thấy tình cảnh này, sắc mặt đại biến, nhanh chóng thối lui, mặc dù đã thối lui hơn 500 mét, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác nóng bỏng, sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt, nhìn mảnh hỏa vũ thanh sắc kia, trong lòng không nhịn được mà run rẩy.
Còn Sở Nam, vẫn đứng thẳng dưới đám hỏa vân thanh sắc.
Điệp Y Tiên Tử nhìn thấy bán kính 10 mét xung quanh Sở Nam đã trở nên vô cùng lộn xộn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói nên lời, có khẩn trương, có lo lắng, còn có tức giận, thầm nghĩ:
- Bảo ngươi trốn ngươi không trốn, chọc vào Võ Hoàng, bây giờ thì hay rồi.
Trên mặt Tả Võ Hoàng lộ ra thần sắc đắc ý, hiển nhiên đối với hỏa vân thanh sắc trước mặt rất hài lòng, hắn liếc mắt nhìn xuống bên dưới, lại một lần nữa khuyên nhủ:
- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thần phục hay...
- Cút con bà ngươi đi!
Tả Võ Hoàng còn chưa nói xong thì đã có một tiếng quát từ dưới hỏa vũ truyền đến.
- Dám mắng lão phu? Không ngờ còn có kẻ dám mắng lão phu?
Tả Võ Hoàng giống như vẫn chưa bừng tỉnh lại, một thân ảnh từ trong hỏa vũ nhảy lên, lăng không tung đá ngược ra một cước, xoay một vòng 180 độ, đầu dưới chân trên, chân phải mang theo năm lớp lực lượng hung hăng bổ lên đầu Tả Võ Hoàng.
Chiêu thức lộ ra sát ý lăng lệ vô bỉ.
- Ồ? Thanh Tẫn Yêu Viêm vô hiệu?
Tả Võ Hoàng kinh hô, bàn tay vung ra, ngũ chỉ hóa thành trảo, bắt lấy chân phải Sở Nam, muốn đem hắn xé thành thịt mảnh.
Chân phải Sở Nam cấp tốc xoay chuyển, đá ngược lên cánh tay trái Tả Võ Hoàng.
- Bình...
Không chút nguyên lực dao động, hoàn toàn là lực lượng một cước đơn thuần, nặng nề bổ lên tay phải Tả Võ Hoàng, Tả Võ Hoàng vốn không để một cước này của Sở Nam vào mắt, lập tức sắc mặt đại biến, cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ vượt qua tưởng tượng, điên cuồng tràn vào cánh tay phải của hắn, cánh tay phải gần như mất đi tri giác.
Tại phía xa, Điệp Y Tiên Tử lại lần nữa bị Sở Nam khiến cho chấn kinh, nàng đã chứng kiến sự cường hãn của Sở Nam khi giết Cực Lạc Cung Chủ, lại không ngờ rằng người có thể sát tử Võ Vương cao cấp lại dám cùng giao thủ với Võ Hoàng sơ cấp, khẽ thì thào:
- Bất kể kết cục trận chiến này là thắng hay bại thì danh tiếng của Lâm Vân chắc chắn sẽ trở thành truyền thuyết.
Lâm Vân nhìn thấy một màn này lập tức hóa đá, hoàn toàn quên mất đau đớn trên thân thể, trong đầu hiện lên ba chữ: không thể nào...
Tả Võ Hoàng càng không tin chuyện vừa phát sinh, kinh ngạc hét lên:
- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi...
Sở Nam để ngũ thải quang mang bao trùm, không chút do dự, mượn lực phản chấn tư chân phải, thân thể đảo ngược trên không, nắm tay phải như chiến chùy của chiến thần, tung một quyền trời long đất lở về phía Tả Võ Hoàng.
Tả Võ Hoàng thấy Sở Nam sát khí dâng trào, trong mắt bùng lên lửa giận hừng hực, tất nhiên sẽ không thối lui, Tả Võ Hoàng nắm chặt quyền trái, chỉ có điều nắm quyền lại bị Thanh Tẫn Yêu Viêm bao phủ, giống như thạch chùy phát ra ánh sáng rực rỡ, nghênh đón nắm quyền sáu lớp lực lượng của Sở Nam, chỉ nghe hắn quát:
- Tiểu tử vô tri, dám phạm uy nghiêm Võ Hoàng, hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết, Võ Hoàng là tồn tại gì!
- Ầm...
Hai quyền chạm nhau, thân thể Tả Võ Hoàng lập tức bắn ngược về sau, bay xa mấy ngàn mét, Tả Võ Hoàng cảm giác như lực lượng một quyền vừa rồi có với một cước kia càng lớn hơn, tay trái của hắn đã chết lặng, cổ họng tràn lên máu tươi, nhưng bị hắn mạnh mẽ ép xuống, dù sao Võ Hoàng sơ cấp bị một Võ Quân sơ cấp đánh cho thổ huyết cũng là chuyện cực kỳ mất thể diện.
Mà Sở Nam cũng không chịu nổi, mặc dù có quang quyển Hỗn Nguyên Ban Chỉ ngũ thải phòng hộ, nhưng một quyền được Thanh Tẫn Yêu Viêm của Tả Võ Hoàng đã trực tiếp đánh vỡ tầng phòng ngự ngũ thải, Thanh Tẫn Yêu Viêm tràn lên cánh tay phải hắn, thiêu đốt huyết nhục hắn, thậm chí ngay đường kinh mạch thứ mười sáu cũng sắp bị thiêu đốt thành hư vô.
Cảm giác này khiến Sở Nam vô cùng chấn kinh, đối chiến với Võ Hoàng, chỗ dựa lớn nhất, sát khí lớn nhất chính là kinh mạch lực lượng, mà kinh mạch lực lượng phải vất vả lắm mới đả thông được đã bị hủy rồi...
Nếu vậy, Sở Nam đối chiến với Võ Hoàng chỉ còn một con đường chết.
Loại cảm giác này khiến Sở Nam điên cuồng đem sinh mệnh lực tràn vào nắm quyền phải, bao bọc lấy đường kinh mạch thứ mười sáu, kháng cự sự thiêu đốt của Thanh Tẫn Yêu Viêm, đồng thời bố trí Tụ Hỏa trận, đem Phần Thiên chi hỏa bạch sắc công kích Thanh Tẫn Yêu Viêm.
Sinh mệnh lực tiêu hao rất nhanh, Phần Thiên chi hỏa cũng không phải đối thủ của Thanh Tẫn Yêu Viêm, cả hai thứ kết hợp lại, cuối cùng khó khăn cản được Thanh Tẫn Yêu Viêm.
Thế nhưng, lại không hoàn toàn triệt tiêu được.
Nếu tiếp tục kéo dài như vậy, sinh mệnh lực của Sở Nam sẽ bị hao tận, Ngũ Hành tương sinh cũng không thể xuất ra nguyên lực, Sở Nam lúc đó sẽ giống như những thi thể kia, hóa thành hư không.
- Hỏa này, không phải là hỏa mà võ giả tu luyện, nó là dị hỏa...
Trong lòng Sở Nam chợt nghĩ, tuy nhiên hắn không có chút khiếp sợ, ngược lại chiến ý càng tăng, thầm nghĩ:
- Dị hỏa thì sao? Lão tử sẽ tôi luyện ngươi!
Mặc dù lúc này nằm ở thế hạ phong, mặc dù nắm quyền phải bị Thanh Tẫn Yêu Viêm dày vò, mặc dù Sở Nam đang nhịn không thổ ra một ngụm máu trong ngực, nhưng hắn vẫn đem hai đường kinh mạch lực lượng áp súc đến cực hạn, vung quyền tung cước về phía Tả Võ Hoàng.
Lúc này không liều?
Thì còn đợi đến khi nào?
Điệp Y Tiên Tử nhìn tình cảnh Tả Võ Hoàng bị một quyền của Sở Nam đánh lui mấy ngàn mét, lại nhìn thân ảnh như chiến thần của Sở Nam xông đến, miếng há lớn, ngẩn ra như trời trồng.
Tả Võ Hoàng ở trên không trung hừ một tiếng, phải vất vả lắm mới có thể đình chỉ thế lui, hắn cũng tiêu trừ hai đạo lực lượng trong cánh tay của mình, tức giận quát:
- Chỉ dựa vào tu vi của ngươi, sao có thể đả thương lão phu? Lão phu là Võ Hoàng!
Sở Nam mặc dù không thể tự do phi hành trên không, nhưng chỉ nhảy hai cái, mượn lực bật từ mặt đất, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tả Võ Hoàng, chân quét ngang, nắm quyền thì đưa ra sau như tư thế bắn cung, mãnh liệt đánh tới.
- Lão phu không tin!
Tả Võ Hoàng hét lên, không sử dụng pháp bảo, cũng vung tay, quét chân, muốn cùng so quyền cước với Sở Nam, chỉ có điều, trên quyền cước Tả Võ Hoàng đều bùng lên Thanh Tẫn Yêu Viêm, quang mang bạo xạ, uy thế như muốn đốt cả bầu trời.
← Ch. 0523 | Ch. 0525 → |