← Ch.0560 | Ch.0562 → |
- Phệ Huyết!
Trong miệng Cổ Cực Phong thốt ra hai chữ này, hắc vụ liền quấn lấy Sở Nam, sau đó chui vào cơ thể hắn, hắc vụ không phải chui vào đường thất khiếu, cũng không phải đâm trực tiếp từ lỗ chân lông, mà trực tiếp thấm qua da, tiến vào một cách quỷ dị.
Cho nên, mặc dù Sở Nam vận chuyển nguyên lực phong bế lỗ chân lông cũng không có tác dụng.
Những hắc vụ tiến vào trong cơ thể Sở Nam giống như vươn ra vô số xúc giác, hút lấy máu tươi trong mạch máu Sở Nam, khiến thân thể Sở Nam vang lên những âm thanh ục ục.
Sở Nam nhíu mày, hết thảy những chuyện xảy ra trước mắt thật quá kỳ quái, cho dù cực kỳ dị thường, nhưng Sở Nam vẫn cố gắng ép bản thân tĩnh táo lại, bằng không hôm nay sẽ bỏ mạng tại đây.
Vừa nghĩ, Sở Nam lại vừa kích phát sinh mệnh lực, tiến đến ngăn cản hắc vụ.
Sở Nam nghĩ rất đơn giản, hắc vụ phệ huyết, sinh mệnh lực liệu thương, ... điều này không sai, cho dù sinh mệnh lực không thể kháng cự hắc vụ nhưng vẫn có thể hoãn lại một chút.
Nhưng không ngờ, những hắc vụ ấy thấy sinh mệnh lực giống như chuột thấy mèo, ngay cả thôn phệ tinh huyết cũng không cần, lập tức chui ra khỏi người Sở Nam, ánh mắt Sở Nam sáng lên, trong lòng thầm nghĩ:
- Bị khắc chế, muốn chạy sao? Không dễ vậy đâu.
Đột nhiên, dòng xoáy xoay tròn, đem hắc vụ hút trở vệ, sau đó đem sinh mệnh lực bao trùm, chỉ chừa lại một lỗ hổng cho hắc vụ chui vào thiên la địa võng.
Trong lòng Sở Nam lại lần nữa cảm tạ Điệp Y Tiên Tử, nếu không phải có mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần rồi, không khỏi thầm nghĩ:
- Trận chiến này kết thúc, nhất định phải đem toàn bộ Mộc nguyên lực trong Xanh Thiên Kiếm hấp tận.
Sở dĩ nghĩ vậy là bởi vì Sở Nam cảm thấy sinh mệnh lực này so với lúc trước thì mạnh hơn, đặc biệt là sau khi thôn phệ Xanh Thiên Kiếm thì mạnh hơn không ít.
Phệ huyết mặc dù không có hiệu quả, nhưng vẫn có lực giằng co, Sở Nam cũng không có biểu hiện ra, ngược lại phối hợp diễn kịch, ra vẻ thân thể không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng hư nhược vô cùng.
Dị biến như vậy, Cổ Cực Phong tất nhiên là hiểu rõ, hắn vốn đối với thủ đoạn mà mình bố trí vô cùng tin tưởng, hơn nữa, nhìn thấy bộ dạng của Sở Nam lại càng không chút hoài nghi, hắn căn bản không ngờ rằng trong thân thể Sở Nam lại có đường kinh mạch thứ mười hai, không biết trong đan châu của Sở Nam có mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng tạo ra sinh mệnh lực không ngừng...
Cổ Cực Phong chỉ nói:
- Lâm Vân tiểu nhi, bây giờ ngươi đã biết ai nhược ai cường chưa?
- Ngươi có mạnh hơn thì cũng chỉ là một con chuột dấu đầu hở đuôi mà thôi!
Sở Nam cắn răng nói, ngưng tụ từng lớp lực lượng về phía chân phải.
- Ta làm gì, ngươi há có thể hiểu được, trận này của ta là cách tuyệt hết thảy mọi liên hệ với ngoại giới, người ở bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy một đoàn hắc vụ, không biết bên trong phát sinh điều gì.
- Trận?
Sở Nam đột nhiên lên tiếng nghi hoặc, sau đó hỏi:
- Như vậy có nghĩa là bây giờ chúng ta nói gì thì bên ngoài cũng không nghe thấy?
- Không sai, cho nên mới nói ngươi cầu cứu vô ích.
- Bất luận là sát khí lớn như thế nào thì người bên ngoài cũng không biết?
- Đúng vậy.
Cổ Cực Phong trả lời xong lại cảm thấy có chút không đúng, lông mày nhíu chặt, đột nhiên hét lên hai chữ:
- Phần Nguyên!
Ngay lập tức, trong hắc vụ liền phát ra một đoàn lửa, đem Sở Nam bao vây, đoàn lửa này tất nhiên là Thiên Cực Nguyên.
Cầm cố, phệ huyết, phần nguyên, một chiêu tam đại tuyệt sát, đồng thời phủ lên người Sở Nam, Sở Nam không ngừng thổ ra, nhưng không phải là thổ huyết, thân thể như chiếc lá tàn mùa thu, lung lay sắp rụng, nhưng trên thực tế lại o phải vậy, hắn nghe thấy hai chữ Cổ Cực Phong thốt ra thì trong lòng liền xuất hiện bốn chữ "Trời cũng giúp ta".
Bởi vì Sở Nam đã tính là sẽ vận dụng lôi điện.
Lúc trước hắn còn lo lắng sẽ bại lộ con bài tẩy này, như vậy đối với những lần huyết chiến sau này sẽ cực kỳ bất lợi, nhưng bây giờ, xem ra lôi điện vẫn có khả năng không bị thế nhân biết được, chỉ là không biết trận này có thể che giấu được lôi điện hay không.
Cổ Cực Phong đang đợi, đợi máu huyết Sở Nam khô kiệt, nguyên lực cùng hao tận, không còn lực phản kháng, đến lúc đó thì hắn có thể đem kế hoạch hoàn mỹ thực hiện, nhìn Sở Nam không ngừng thổ ra, nhưng lại không thể thổ ra máu được, hắn cười nói:
- Xem ra tinh huyết của ngươi cũng đã bị hắc vụ uống cạn rồi.
- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi thích thôn phệ, ngay cả năng lượng cuồng bạo cũng dám nuốt, bây giờ chính mình bị thôn phệ tinh huyết, ngươi cảm thấy thế nào?
Cổ Cực Phong còn đả kích tâm lý Sở Nam.
- Ngươi đến cùng muốn làm gì?
Sở Nam cắn răng hỏi, thân thể từ từ lung lay, nhưng trên thực tế, Sở Nam đang không ngừng nuốt hắc vụ vào, mặt khác cũng cuốn đám lửa Thiên Cực Nguyên kia vào trong đan điền, tiến hành tôi luyện lần nữa.
Thiên Cực Nguyên hỏa tiến vào đan điền Sở Nam, Sở Nam liền xuất ra lôi điện, chỉ có điều lần này khống chế uy lực lôi điện không đến mức trong nháy mắt bổ xuống mấy chục đạo, mãnh liệt đem đoàn lửa Thiên Cực Nguyên đánh nát, tan thành mây khói.
Sở Nam muốn dùng lôi điện khiến cho Thiên Cực Nguyên trở nên ảm đảm đến tận cùng, lúc hư nhược nhất sẽ để cho Hàn Ngọc Lam Viêm Vương thôn phệ, cứ như vậy từng bước từng bước tăng cường Thiên Cực Nguyên hỏa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhất định có thể tôi luyện thành công.
Chỉ có điều, mới bắt đầu, Sở Nam không khống chế tốt được lôi điện, không ngờ lại đem Thiên Cực Nguyên bổ tan tành, nhưng Sở Nam sau một hồi kiên trì, thực hiện vài trăm lần thì rốt cuộc cũng dần nắm giữ được lực đạo.
Sau đó, Sở Nam lại cuốn Thiên Cực Nguyên hỏa vào trong, thiểm điện liền đem Thiên Cực Nguyên hỏa đánh thành hư nhược, đan châu không chút phí sức liền thôn phệ nó...
Cứ như vậy, hết đám này đến đám khác.
Đương nhiên, một bên Sở Nam vừa thôn phệ, một bên lại giả vờ ra vẻ thống khổ vô cùng.
Cổ Cực Phong nghe thấy câu hỏi của Sở Nam thì cười lạnh cả buổi, nhìn thân thể Sở Nam càng lúc càng gập xuống, càng lúc càng teo lại, lúc này mới nói:
- Ta đối với Ngũ Hành chi thể của ngươi rất hứng thú!
Nghe thấy lời này, Sở Nam lập tức hiểu ra âm mưu của Cổ Cực Phong, liền run rẩy nói:
- Thì ra... là vậy... ngươi... không sợ... Hắc Quân... sao?
- Ha ha ha....
Cổ Cực Phong cuồng tiếu một trận, lúc này mới nói:
- Sư thúc sẽ không biết, hơn nữa ngươi lợi hại như thế, bao nhiêu người đều biết, ta cũng phải phí tận tâm lực mới có thể giết chết, không cẩn thận hủy đi thân thể của ngươi, ắt hẳn sư thúc cũng sẽ không có ý kiến gì.
Thoáng ngừng lại một chút, lúc này Cổ Cực Phong mới nói:
- Huống hồ, có được thân thể của ngươi, chỉ cần cho ta mười năm thời gian, ngươi tưởng ta còn sợ hắn nữa sao? Ngươi cho rằng hắn sẽ đánh thắng ta sao? Khô Mộc Phùng Xuân thần công của hắn đã bị ngươi phá, cho dù sư phụ có thể chữa lành thương thế của hắn thì hắn cũng không có khả năng trở lại cảnh giới trước đây, ta hà tất phải sợ hắn?
Kỳ thật, lúc Cổ Cực Phong nghe thấy Sở Nam là Ngũ Hành chi thể, trong lòng liền nổi sóng, nhưng hắn còn chưa có suy nghĩ gì khác, chỉ có điều, lúc đến thành Đông Nhạc, hắn mới ôm ý niệm muốn trảm sát Sở Nam. Tuy nhiên, khi nhìn thấy sự cường hãn của Sở Nam, suy nghĩ trong đầu hắn liền thay đổi, dục vọng trong lòng bùng lên, hắn vốn là Tam Hành, nếu như có được Ngũ Hành chi thể, sẽ biến thành Ngũ Hành, chỗ tốt trong đó tất nhiên khó có thể nói bằng lời.
Bởi vậy, Cổ Cực Phong mới tạo thành kết cục vây sát này.
- Ngươi cho rằng... ta... sẽ... để ngươi... lưu lại... Ngũ Hành chi thể sao?
Trong mắt Sở Nam đầy vẻ xem thường, đan châu thôn phệ Thiên Cực Nguyên hỏa cũng ngày càng nhiều, mà lôi điện cũng không cần đem Thiên Cực Nguyên hỏa bổ thành hư nhược nữa, trái lại để cho Thiên Cực Nguyên hỏa còn sức phản kháng.
Thuận theo đan châu càng lúc thôn phệ càng nhiều, sức phản kháng càng ngày càng mạnh, nhưng cuối cũng vẫn chỉ có một loại kết cục, đó là trở thành thức ăn của Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương lại bắt đầu biến hóa...
Còn đoàn hắc vụ, lúc này đã bị Sở Nam áp súc vào trong đường kinh mạch lực lượng bên tay trái.
Bây giờ, Cổ Cực Phong mới lộ nguyên hình, cười nói:
- Ta phí nhiều công phu như vậy, làm sao để ngươi tự bạo được, bằng không, sao có thể xảy ra tình cảnh để ngươi truy sát ta chứ?
- Quả nhiên là... lão gian cự hoạt (*)
(*) gian giảo, mưu mô
- Không dám không dám, ngươi cũng không đơn giản, nếu như có thời gian, khoảng trăm năm sau ta quả thật không phải là đối thủ của ngươi, nhưng bây giờ, ngươi vẫn còn quá non, ngươi phát triển quá nhanh, tưởng mình là thiên hạ vô địch thủ, nên bây giờ ngươi không còn cơ hội phát triển nữa.
Mỗi một lời của Cổ Cực Phong giống như đâm vào tim Sở Nam, hắn nói xong lời này mới thốt ra hai chữ:
- Phược Niệm! (trói thần niệm)
Ngay lập tức, một cỗ năng lượng quỷ dị liền ập thẳng đến thần niệm của Sở Nam, thần niệm của Sở Nam liền bị trói buộc, không thể cử động được chút nào, trong mắt Sở Nam lập tức xuất hiện vẻ kinh hãi, hỏi:
- Đây... là... cái gì?
- Đây là đại lễ ta dành cho ngươi, phí bao nhiêu tâm huyết như vậy, hiển nhiên phải bảo tồn Ngũ Hành chi thể hoàn chỉnh, thần niệm của ngươi cũng không thể bị hủy, bây giờ, ngươi còn tự bạo được sao?
Cổ Cực Phong nói xong, liền đi về phía Sở Nam.
Những võ giả bên dưới đều tập trung tinh thần quan sát, tất cả đều cảm thán sự dũng mãnh cường hãn của Lâm Vân Thần Khí Phái, nhưng đột nhiên nhìn thấy hắc vụ bao phủ lấy hai người, sau đó không nhìn thấy gì nữa, người bên dưới không khỏi nhao nhao lên, còn thảo luận xem đoàn hắc vụ kia là gì, thảo luận xem sẽ phát sinh chuyện gì.
Mạc lão, lão phụ xấu xí đều nhíu mày, vẻ mặt trở nên ngưng trọng vô cùng.
Nam Cung Linh Vân cũng đến thành Đông Nhạc, nhưng không nhìn thấy người mình muốn thấy, liền đem ánh mắt nhìn vào bên trong đoàn hắc vụ, mặt khác, Liệt Phong nhìn thấy Chúc Chi Vũ đang ôm Man Lam, lại nghe thấy lời của những người bên cạnh, trong lòng dâng lên bất an cực độ.
Trong hắc vụ trên không trung, thân thể Sở Nam ngay cả bảo trì tư thế cuộn người cũng không được nữa, Cổ Cực Phong càng lúc càng đến gần hắn, nghĩ đến kế hoạch sắp thực hiện được, Cổ Cực Phong không khỏi kích động, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Sau khi bước ba bước, Cổ Cực Phong vươn tay, muốn bắt lấy thân thể Sở Nam.
Ánh mắt Sở Nam đột nhiên mở bừng ra, một đạo tinh quang bạo xạ, giống như tia chớp.
Mặc dù trong lúc cảm thấy sắp thành công, có chút đắc ý, nhưng Cổ Cực Phong vẫn nhìn thấy nụ cười lạnh trên khóe miệng Sở Nam, trong mắt liền lóe lên tinh quang, Cổ Cực Phong không chút do dự lập tức thối lui.
- Chậm rồi!
Trong nháy mắt Cổ Cực Phong thối lui, trong tai truyền đến hai chữ.
Ngay lập tức, một đạo thiểm điện tại trong hắc vụ lóe lên, "ầm" một tiếng, hung hăng bổ lên người Cổ Cực Phong.
Cổ Cực Phong đã kích phát ra quang quyển phòng ngự tam sắc, bị đạo lôi điện bổ đến lung lay.
Thế nhưng, chỉ trong chốc lát sau đó, một đạo lôi điện hóa thành mười đạo, mười đạo hóa thành trăm đạo...
Ngay lập tức, quang quyển phòng ngự tam sắc của Cổ Cực Phong liền sụp đổ thành từng mảnh, sắc mặt Cổ Cực Phong đại biến, vội vàng muốn kích phát quang quyển phòng ngự, thế nhưng bất luận hắn kích phát như thế nào, một khi xuất hiện lập tức bị đạo lôi điện đánh nát.
Ngoài ra, bất luận Cổ Cực Phong chạy trốn đi đâu, có chạy nhanh hơn nữa thì lôi điện vẫn đuổi theo như ảnh tùy hình.
Chấn kinh trong lòng Cổ Cực Phong tuyệt đối khó nói nên lời, lôi điện là thuộc về thượng thiện, chỉ khi thượng thiên tức giận mới giáng xuống Thiên Kiếp, sao có thể bị một phàm nhân nắm giữ?
- Lôi điện? Tên tiểu tử này có thể khống chế lôi điện?
Ngoài nghi vấn khiến hắn chấn kinh nay ra, Cổ Cực Phong trong lúc đang trốn tránh bỗng nhiên nhìn thấy Sở Nam đứng dậy, lúc này Cổ Cực Phong mới cảnh giác, nhớ đến những vấn đề mà Lâm Vân hỏi hắn lúc trước, hét lên:
- Không ngờ ta thi triển bao thủ đoạn như vậy mà vẫn đánh giá thấp ngươi, ngươi so với những gì ta nghĩ còn lợi hại hơn.
Cổ Cực Phong bị lôi điện bổ đến thổ huyết, sắc mặt tái nhợt, nhưng lôi điện vẫn không ngừng bổ xuống đỉnh đầu hắn, Cổ Cực Phong không khỏi thầm nghĩ:
- Lôi điện của hắn là vô cùng tận sao?
← Ch. 0560 | Ch. 0562 → |