← Ch.0074 | Ch.0076 → |
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật rồi!
Trong thanh âm của Tử Mộng Nhân lộ ra chút mùi vị ôn nhu cổ quái.
- Ta thật sự có gọi Mộng Nhân lúc hôn mê sao?
Sở Nam vẫn cảm thấy khó tin, hắn cảm thấy cho dù mình gọi Nhược Tuyết hay gọi Nam Cung Linh Vân cũng sẽ không gọi Mộng Nhân mới đúng.
Nghe thấy Sở Nam lại hỏi lần nữa như vậy, Tử Mộng Nhân phẫn nộ đứng lên, lớn tiếng quát:
- Đồ ngốc, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta lừa gạt ngươi sao? Ngươi không gọi Mộng Nhân thì ta chẳng lẽ lại bảo ngươi gọi? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta chính là hạng người như vậy sao?
Sở Nam lại lần nữa sững sốt, trong lòng thầm nghĩ:
- Cũng không cần phản ứng mạnh như vậy chứ?
Còn không đợi hắn mở miệng nói chuyện, Tử Mộng Nhân liền nhanh chóng nói:
- Đồ ngốc, ta hao tổn bao nhiêu sức lực mới đem ngươi trở về, lau vết máu cho ngươi, băng bó vết thương cho ngươi, cho ngươi ăn Linh Dược, ở bên cạnh ngươi, trông coi ngươi, ta ngay cả nháy mắt một cái cũng không có, luôn dõi theo ngươi, sợ ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng bây giờ.... Bây giờ... Ngươi rõ ràng không tin ta, ngươi rõ ràng không tin ta!
Tử Mộng Nhân vô cùng ủy khuất, giống như nước sông chảy cuồn cuộn khiến Sở Nam không rõ Đông Nam Tây Bắc, lại nhìn thấy trong mắt Tử Mộng Nhân ngân ngấn lệ thì Sở Nam cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, vội vàng nói:
- Mộng Nhân cô nương, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.
- Thật xin lỗi thì có ích gì? Dù sao ngươi cũng không tin ta!
Trong lòng Tử Mộng Nhân cười thầm đến lật trời, nhưng ngoài miệng vẫn ra vẻ ủy khuất vô cùng.
- Ta.... Ta tin ngươi mà....
- Thật sao?
Tử Mộng Nhân hai mắt đầy nước, Sở Nam vội vàng gật đầu nói:
- Thật mà Mộng Nhân cô nương.
- Cái này còn không tệ.
Tử Mộng Nhân nói xong thì vẻ ủy khuất liền biến mất sạch sẽ, thay vào đó là sự vui vẻ, trong lòng thầm nói:
- Đồ ngốc đúng là đồ ngốc, quả nhiên dễ bị lừa.
Tay nàng nắm góc áo, hơi ngượng ngùng nói:
- Đồ ngốc, ngươi lúc hôn mê đều gọi Mộng Nhân ta, lúc tỉnh lại, tại sao lại gọi là Mộng Nhân cô nương chứ?
Sở Nam nuốt nước bọt cái ực rồi lắp bắp nói:
- Mộng Nhân cô nương, ta....
- Đồ ngốc, gọi Mộng Nhân đi.
Sở Nam chưa từng bao giờ gặp qua nữ nhân biến đổi nhanh như vậy, muốn gọi Mộng Nhân, nhưng đầu lưỡi vẫn cứ líu lại, không nói ra được, liền nói thẳng:
- Nơi này có đầm nước không? Ta muốn.... muốn... Tắm rửa....
- Muốn tắm sao? Thật đúng là, một đại nam nhân còn úp úp mở mở, có gì đặc biệt chứ?
Tử Mộng Nhân nói xong thì lại hỏi:
- Đứng lên được không? Đứng lên được thì đi theo ta.
Mặc dù nói vậy, nhưng Tử Mộng Nhân vẫn vươn tay dìu Sở Nam, Sở Nam thậm tay cầm lấy trọng kiếm ở bên cạnh, Tử Mộng Nhân thấy thanh kiếm này lúc trước phải tám người mới nâng lên được bị hắn dễ dàng cầm lên như vậy thì trong lòng không khỏi khiếp sợ, khẽ hỏi:
- Đồ ngốc, thanh kiếm này của ngươi nặng bao nhiêu?
- 1600 cân.
- Oa, nặng như vậy mà ngươi cầm không có cảm giác gì à?
Sở Nam thử cầm kiếm, thực thà nói:
- Vừa mới bắt đầu thì cảm thấy có chút nặng, bây giờ dường như lại có chút nhẹ.
- Nhẹ?
Tử Mộng Nhân cảm thấy choáng vạng, nghẹn họng nhìn Sở Nam trân trối nói:
- Vậy bây giờ ngươi cảm thấy phải nặng bao nhiêu mới thích hợp?
- 2000 cân.
- Đồ ngốc, ngươi đúng là đồ ngốc, ngay cả kiếm cũng ngốc.
Tử Mộng Nhân lẩm bẩm, đột nhiên nói:
- Đồ ngốc, ngươi chắc chắn là 2000 cân chứ?
Sở Nam gật gật đầu.
- Đồ ngốc, chỉ cần ngươi có thể khiến Đại tiểu thư cao hứng thì ta sẽ giúp kiếm của ngươi tăng lên đến 2000 cân.
- Thật sao?
Trong mắt Sở Nam lúc này liền bắn ra tinh quang.
Tử Mộng Nhân vẻ mặt kiêu hãnh nói:
- Đương nhiên, Thần Khí Phái nổi danh là luyện khí, tăng trọng lượng một thanh kiếm còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Sở Nam lại cũng đúng, bèn nói:
- Ta phải làm thế nào?
- Ta làm sao biết được, chỉ có điều, ta ít nhất cũng biết một chút, lúc ngươi nói chuyện với ta đều phải thêm ở phía trước hai chữ "Mộng Nhân"!
Tử Mộng Nhân lại muốn trêu chọc, liền đáp.
Sở Nam do dự một hồi, Tử Mộng Nhân lập tức buồn bã nói:
- Đồ ngốc, ngươi không muốn sao? Không muốn thì thôi, ngươi dọc theo con đường này đi thẳng, sau đó rẽ trái, đi xuống sẽ nhìn thấy một cái thác nước....
Nói xong, Tử Mộng Nhân liền xoay người muốn bỏ đi, Sở Nam vội vàng kêu lên:
- Mộng.... Nhi....
Tử Mộng Nhân cười cười nói:
- Đồ ngốc, ta biết ngay ngươi sẽ gọi ta mà.
Sở Nam im lặng, còn chưa kịp nói gì thì lại nghe thấy Tử Mộng Nhân nói:
- Nhớ kỹ, nếu muốn dỗ dành ta cao hứng thì lúc nào cũng phải khiến ta vui vẻ, ta sẽ giúp ngươi luyện chế bảo kiếm, ta chính là Luyện Khí Sư thiên tài, bây giờ đã là cấp ba rồi, Tam gia gia cũng không quá cấp năm đâu.
- Không biết sư phụ Phong lão đầu trình độ luyện khí cấp mấy.
Trong lòng Sở Nam thầm nghĩ, bỗng nghe thấy Tử Mộng Nhân hỏi:
- Đồ ngốc, kiếm của ngươi gọi là gì, dường như phẩm chất cũng không tệ, ngay cả Tử Tranh Nguyệt Kiếm của tên họ Lăng cũng bị đập nát.
- Kiếm tên Trọng kiếm, hẳn là thượng phẩm Pháp Khí.
- Trọng kiếm?
Thật đúng là danh xứng với thực, quả thật đủ nặng.
Tử Mộng Nhân thè lưỡi, cũng không dây dưa vấn đề thanh trọng kiếm này nữa, lại tung tăng như chim sẻ nói:
- Đồ ngốc, ngươi biết không? Mỗi khi ta không vui thì ta liền đến cái thác nước kia, nhìn thác nước từ trên trời phóng thẳng xuống dưới, âm thanh ầm ầm ầm.... sau đó hướng về phía thác nước hét thật lớn, như vậy thì tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đối với việc này, Sở Nam quả thật khó mà tin nổi, hắn tin rằng lúc mà tâm tình tiểu ma nữ này không tốt, những người khác chắc chắn sẽ gặp phải tai ương rồi.
- Đồ ngốc, Tam gia gia tại sao lại nhìn trúng ngươi vậy?
Lúc Sở Nam vừa đi vừa ngắm nhìn thanh sơn lục thủy (khung cảnh mỹ lệ của núi sông) thấy Tử Mộng Nhân giống như một tinh linh hoạt bát thì tâm tình cũng không khỏi vui vẻ, liền cười nói:
- Sư phụ nói ta đẹp trai, vì thế liền thu ta làm đồ đệ.
- Hứ, bộ dáng như ngươi cũng gọi là đẹp trai sao?
Tử Mộng Nhân nói xong liền chăm chú nhìn Sở Nam, thầm nhủ:
- Nói thật thì cũng có vài phần đẹp trai! Ít nhất so với tên họ Lăng kia thì dễ nhìn hơn hiều.
Sở Nam nở nụ cười, trong đầu lại nghĩ đến ánh mắt hàm lệ của Nam Cung Linh Vân, liền khẽ đưa tay sờ ngực, thấy vết thương vẫn còn cũng có chút thoải mái hơn, thầm nói:
- Hãy chờ ta, ta nhất định sẽ tìm được nàng.
- Đồ ngốc, ngươi đang nghĩ gì vậy?
- Ta nghĩ.... Nghĩ làm thế nào dỗ dành ngươi vui vẻ....
Sở Nam cái khó ló cái khôn đáp, Tử Mộng Nhân nghe xong quả nhiên vui mừng ra mặt, nói:
- Không tệ, tiếp tục nghĩ đi, phải nghĩ thật tốt, vì trọng kiếm của ngươi.
Trên đường đi, Tử Mộng Nhân đều cười vui vẻ, mấy canh giờ sau, hai người đã đến dưới thác nước, Tử Mộng Nhân quay về phía thác nước hét lớn, hét vài tiếng rồi nói với Sở Nam:
- Đồ ngốc, ngươi cũng thử xem, sau khi hét to thì trong lòng ngươi sẽ nhẹ nhõm hơn không ít.
Sở Nam nhìn chằm chằm Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân nhìn thấy ánh mắt của Sở Nam thì nhẹ giọng hỏi:
- Đồ ngốc, thấy ta thế nào?
Nghe nói vậy, Sở Nam trực tiếp hét, thật vất vả mới khống chế được âm thanh, cười nói:
- Đẹp lắm, so với thác nước còn dễ nhìn hơn.
- So với thác nước còn dễ nhìn hơn? Dễ nhìn như vậy là sao?
Tử Mộng Nhân cảm thấy choáng váng, Sở Nam lúc này đã nhảy vào trong thác nước, Tử Mộng Nhân nhìn thân ảnh giống như cá nhảy thì nói:
- Đồ ngốc cũng không ngốc lắm.
← Ch. 0074 | Ch. 0076 → |