Vay nóng Tima

Truyện:Vũ Nghịch Càn Khôn - Chương 0828

Vũ Nghịch Càn Khôn
Trọn bộ 2153 chương
Chương 0828: Các ngươi chạy cái gì?
0.00
(0 votes)


Chương (1-2153)

Siêu sale Lazada


Bất luận nói thế nào đi nữa thì khi nhận được thịt gà và Mai Tử Thanh tửu, hảo của của Mã Thanh đối với Sở Nam đã tăng lên rất nhiều, lời nói sau đó bất giác tiết lộ không ít sự tình của Sở gia.

Lúc ba người Sở Nam đang ăn thịt gà, phẩm tửu, nói cười vui vẻ thì người Ocong Tôn gia ở bên ngoài lại vô cùng tức giận, người đến chính là phu quân của Tuyên Dương phu nhân, Công Tôn Dược, phụ thân của Công Tôn Thanh, sau lưng còn dẫn theo bốn năm mươi người, hắn đồng thời cũng là Võ Hoàng cảnh giới đại viên mãn.

Công Tôn Dược làm ầm lên, nhưng vẫn không dám xông vào Thần Vũ hầu phủ, nếu xông vào thì hậu quả tương đối nghiêm trọng. Nhưng theo thời gian trôi qua, lửa giận Công Tôn Dược bùng phát càng thịnh, lúc này đã sắp đến bạo phát rồi.

- Giao thê tử và nữ nhi của ta ra đây, cả tên đầu sỏ muốn hại mạng nhi tử ta nữa, nếu không giao ra, chúng ta sẽ đến Vĩnh Sinh điện! Mao Khắc, đi mời Phủ Y đại nhân đến đây, để bọn họ làm chứng, để xem Sở gia hung hăng càn quấy cỡ nào!

Công Tôn Dược bước tới vài bước, hộ vệ Sở gia tay cầm binh đao nghiêm trận nghênh đón, nếu đám người Công Tôn gia muốn xông lên, bọn hắn sẽ giết đến cùng.

Vĩnh Sinh điện, chính là nơi ở của Hoàng Đế Đại Khánh Quốc... Hoàng Phủ Diệp.

Lại vài phút trôi qua, vẫn không có người của Sở gia đi ra cho hắn một câu trả lời thỏa đáng, Công Tôn Dược đã phát hỏa, quát:

- Đừng nghĩ rằng đám người Sở gia các ngươi có thể tùy tiện bắt nữ nhân, người khác sợ Sở gia các ngươi, nhưng Công Tôn Dược ta lại không sợ, nếu không giao ra thì đừng trách ta xông vào trong.

Lời này vừa dứt, một âm thanh nhàn nhạt vang lên:

- Tất cả mọi người tránh ra, ta muốn xem kẻ nào dám xông vào Thần Vũ hầu phủ.

Những tên hộ vệ nhận được thông tri, quay người lại nhìn thấy Sở Nam, lập tức phân ra hai phía, Công Tôn Dược nhìn thấy Sở Nam, lập tức chỉ vào hắn, cười nói:

- Sở Ngạo, ngươi thật có bản lĩnh, dám nói chuyện với ta như vậy?

- Ngươi là ai? Ta biết ngươi sao?

- Sở Ngạo, ngươi còn giả vờ sao? Ta là Công Tôn Dược.

- Công Tôn Dược? Là gia chủ Công Tôn gia sao?

Sở Nam nói lời này liền khiến Công Tôn Dược khựng lại, không đợi hắn trả lời thì Sở Nam đã nói tiếp:

- Không cần nói nữa, mời gia chủ các ngươi đích thân đến đây, ngươi không có tư cách cùng ta nói chuyện, cho ngươi một khắc, nếu người không đến thì chúng ta sẽ đến Vĩnh Sinh điện thượng kiến, để Hoàng Thượng phân xử tội Công Tôn gia tạo phản!

Âm thanh lạnh như băng vừa dứt, Sở Nam liền quay người rời đi, Công Tôn Dược sững ra, lẩm bẩm:

- Công Tôn gia tạo phản?

Công Tôn Dược hiển nhiên nghĩ mãi không ra, thấy Sở Nam đã đi xa, vội hét:

- Ngươi thì là cái thứ gì, dám bắt gia chủ chúng ta đến gặp, ngươi...

- Bọn hắn dám bước vào Thần Vũ hầu phủ một bước, giết chết không luận tội!

Thanh âm Sở Nam truyền đến, toàn thân hộ vệ Sở gia lập tức chấn động, sát khí tản mát ra ngoài...

Tin tức Sở gia lại xuất hiện một vị thiếu chủ lan truyền với tốc độ cực nhanh, điên cuồng truyền khắp toàn bộ Kim Lăng thành, không chỉ người trong Thần Vũ hầu phủ điều ta tin tức Sở Nam, mà Công Tôn gia và các đại gia tộc cũng không ngừng sưu tầm tư liệu của Sở Nam.

Tất cả đều muốn xem Sở Nam này rốt cuộc là thần thánh phương nào, không chỉ trở thành thiếu chủ Sở gia, mà còn đem mẫu nữ Tuyên Dương phu nhân nhốt trong Thần Vũ hầu phủ, càng phát ra cuồng ngôn, muốn để gia chủ Công Tôn gia đích thân đến gặp hắn, nếu không thì sẽ tố cáo Công Tôn gia tội tạo phản.

Thành Kim Lăng lúc này đã sôi sục.

o0o

Trong Vĩnh Sinh điện, một âm thanh vang lên:

- Sở gia tử, có ý tứ.

Mà trong Thần Vũ hầu phủ lại càng náo động không thôi, Sở Nam bảo Mã Thanh mời những thúc thúc và các nhân vật trọng yếu nắm giữ uy quyền tới, tất cả chỉ có một khắc.

Đồng thời, thời gian cấp cho gia chủ Công Tôn gia cũng như vậy.

Thế nhưng, Sở Nam biết rõ, đừng nói là một phút, cho dù là mười ngày nửa tháng thì Công Tôn gia chủ cũng sẽ không đích thân đến đây, ông ta không chỉ là Công Tôn gia chủ mà còn là Thừa Tướng Đại Khánh Quốc, Sở Nam sở dĩ nói vậy, ngoại trừ biểu hiện một mặt cường thế còn có mục đích khác.

- Không biết sẽ có bao nhiêu đại nhân vật đến?

Khóe miệng Sở Nam nhếch lên một nụ cười lạnh, lúc đang cầm khối lệnh bài gia chủ, đột nhiên một bóng đen lăng không xuất hiện, quỳ xuống đất nói:

- Phụ mệnh gia chủ, Huyết Vệ Sở Ảnh đến nghe phân phó của thiếu chủ.

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như băng lăng hoa nở rộ trong băng thiên tuyết địa, nữ nhân của Sở Ảnh này tu vi không thấp, đã là Võ Hoàng trung cấp.

Sở Nam cũng không kỳ quái, Sở gia có thể duy trì được lâu như vậy, nếu bên trong không có thực lực thì mới gọi là lạ, chỉ có điều, một Võ Hoàng trung cấp làm chân chạy, điều này cũng đủ chứng tỏ thực lực hùng hậu của Sở gia, nếu đổi lại là Bắc Tề Quốc, một Võ Hoàng trung cấp đã đủ để chống đỡ một tông phái lớn rồi, đương nhiên, dị trạng của Bắc Tề Quốc đều là do Thiên Nhất Tông cố ý tạo thành, mục đích là để bảo tồn địa vị độc tôn, chỉ tiếc là cuối cùng gặp phải Sở Nam.

Nhìn Chằm Chằm Sở Ảnh, Sở Nam nói thẳng:

- Đem tất cả tư liệu về Công Tôn gia, và cả những gia tộc, thế lực cũng trận doanh với bọn chúng, đưa đến đây. Mặt khác, cả tư liệu về Sở Không Vân, Sở Thiên Hải, Sở Thiên Hạo, những huyết mạch trực hệ Sở gia, những người đảm nhận chức vụ trọng yếu của Sở gia và thế lực thuộc Sở gia.

- Rõ, thiếu chủ.

Sở Ảnh mặt không biểu tình, thân ảnh lóe lên, lại lần nữa nhập vào không trung.

Bên kia, Mã Thanh phụng mệnh đi mời người, chỉ gặp được những biểu hiện vô cùng cuồng ngạo:

- Cái gì thiếu chủ? Ta chưa nghe bao giờ.

- Một cái rắm hài nhi cũng dám trèo lên đầu lão tử sao?

- Ta là thúc thúc hắn, hắn không tới bái phỏng ta, ngược lại bảo ta đến, thật là không biết tôn ti, trời cao đất rộng...

....

Một khắc sau, trong phòng của Sở Nam, quanh chỗ ngồi chỉ có không quá sáu người, sáu người này đến đây đều dò xét Sở Nam từ trên xuống dưới một lượt, sau đó không nói một lời, ngồi xuống, đợi xem Sở Nam bày trò.

- Còn ai chưa đến?

Sở Nam nhàn nhạt hỏi, Mã Thanh vội vàng trả lời:

- Sở Thiên Hạo, Sở Không Vân, Sở Thiên Hàn...

Mã Thanh đem một loạt bảy cái tên nói ra, những người khác nghe xong, trong lòng thầm cười, còn Sở Nam lại không tỏ vẻ gì.

Ba phút, năm phút, mười phút, sắp đến một khắc... Sở Nam vẫn không nói gì, sáu người bắt đầu cảm thấy chán, Sở Thiên Hải bỗng nhiên đứng dậy, quát:

- Đây là ý gì?

- Ngồi lát nữa sẽ biết.

- Ta không có hứng thú chơi với ngươi, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Dứt lời, Sở Thiên Hải liền đi thẳng ra ngoài, những người còn lại cũng muốn đi ra ngoài, Sở Nam vẫn không hoảng loạn, chỉ nhàn nhạt nói:

- Đi ra ngoài thì vĩnh viễn đừng tiến vào nữa.

- Hừ!

Sở Thiên Hải hừ lạnh một tiếng, rời đi, năm người còn lại cũng muốn đi, nhưng cảm thấy Sở Nam có chút quái dị, lại muốn quan sát một chút, lúc này, thân ảnh Sở Ảnh thoáng hiện trước mặt Sở Nam, đưa đến một đống tư liệu, năm người kia nhìn thấy Sở Ảnh thì trong mắt lập tức hiện lên vài tia kinh ngạc, ngồi yên tại chỗ, không vội rời đi.

Sở Nam lấy ra tư liệu về trực hệ huyết mạch Sở gia, dò xét một phen, sau đó rút ra một trang giấy, đưa cho Sở Ảnh rồi nói:

- Đưa tờ giấy này đến Sở Thiên Hạo, tính từ lúc nhận được tờ giấy này, sau năm phút, nếu người không đến thì hắn cũng không cần tiếp tục làm đại chưởng quỹ Vạn Khí các nữa.

Nghe thấy lời này của Sở Nam, năm người vừa rồi bị Sở Ảnh chấn nhiếp trong lòng thầm cười lạnh, bọn họ đang cười Sở Nam có quyền gì mà ngông cuồng, đang lúc bọn hắn cười lạnh thì Sở Nam lấy ra lệnh bài gia chủ, nói:

- Đưa cái này đến cùng luôn!

- Hít...

Năm người nhìn thấy lệnh bài tử kim sắc, thân thể thoáng run rẩy, mà tốc độ Sở Ảnh cực nhanh, vừa lĩnh mệnh liền rời đi, chỉ một phút sau đã xuất hiện trở lại bên cạnh Sở Nam, Sở Nam lại rút ra một tờ giấy, để Sở Ảnh mang nó và lệnh bài gia chủ rời đi.

Theo từng mệnh lệnh của Sở Nam, năm người kia không dám tiếp tục ngồi trên ghế nữa, mỗi người đều đứng lên, khẽ khom lưng, lẳng lặng nghe Sở Nam phân phó, trong lòng thầm nghĩ:

- Lệnh bài gia chủ tại sao lại ở trên người hắn? Cha muốn làm gì?

Sở Nam nhìn thấy phản ứng của bọn hắn, nhất thời liền hiểu ra, Sở Không Vân không đem chuyện xảy ra trong viện tử nói ra. Sở Nam cũng hiểu rõ mục đích của Sở Không Vân là gì, Sở Không Vân muốn để Sở Thiên Hải và những người khác chịu thiệt trong tay mình, từ đó oán hận mình, đồng thời cũng đạt được mục đích của hắn.

o0o

Sở Nam đoán không sai, Sở Không Vân quả thật muốn làm vậy, lúc này Sở Không Vân đang trên đường đến Vân Mạch quặng mỏ, trong lòng thầm nhủ:

- Sở Nam, hãy chờ coi, một mình ta không dám làm gì, nhưng nếu tất cả người Sở gia cùng đứng lên phản kháng ngươi, xem ngươi sẽ làm thế nào, cho dù là cha cũng không có biện pháp gì, hắn chẳng lẽ dám giết toàn bộ người Sở gia sao?

o0o

Một lúc sau, Sở Nam rút ra bảy tờ giấy, duy nhất chỉ có Sở Thiên Hải đã rời đi là không có chỉ thị gì. Sở Thiên Hải dọc trên đường đi nhìn thấy Sở Thiên Hạo vội vàng chạy đi, không khỏi cười hỏi:

- Lão Ngũ, ngươi chạy đi đâu vậy?

- Chỉ có năm phút, nếu không chạy sẽ không kịp.

Dứt lời, Sở Thiên Hạo đã chạy qua.

Sở Thiên Hải cảm thấy khó hiểu, lẩm bẩm:

- Năm phút? Không kịp? Là có ý gì?

Sau đó Sở Nam lại bắt gặp Sở Không Vân, Sở Thiên Hàn đều đang chạy, Sở Thiên Hải muốn bắt một người trong đó hỏi cho rõ, nhưng không ai để ý đến hắn, trong lòng Sở Thiên Hải hiện lên cảm giác bất an, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ tiểu tử kia có đòn sát thủ gì sao?

Đêm đã khuya, Sở Nam hướng về phía cấm địa hậu viện mà đi đến.

Bỏ ra một ngày, Sở Nam đã uốn nắn Sở gia một phen, cứng mềm đều có, bảy người Sở Thiên Hạo đều trong thời gian quy định chạy đến phòng hắn. Về phần Sở Thiên Hải, sau khi nhận được tin tức Sở Nam cầm lệnh bài gia chủ của Sở gia trong tay cũng giống như bảy người kia, điên cuồng chạy đến.

Thế nhưng, Sở Thiên Hải lại không thể tiến vào.

Cứ như vậy, Sở Thiên Hải liền trở thành đối tượng để Sở Nam giết gà dọa khỉ, chỉ có điều Sở Nam cũng không dùng một gậy đập chết tươi hắn, khiến hắn vĩnh viễn không có cơ hội trở mình, mà là cho hắn một đường sống, có thể trở lại vị trí.

Sở Thiên Hải bị Sở Nam xử lý một phen, vô cùng không phục, tìm đến Sở Nhất Hồng, mà Sở Nhất Hồng càng trực tiếp hơn, đem trừng phạt tăng gấp đôi, khiến cho việc trở lại của Sở Thiên Hải lại càng khó khăn gấp bội.

Kể từ đó, có ai còn không hiểu ý tứ của Sở Nhất Hồng?

Đó chính là tuyệt đối ủng hộ Sở Nam.

Đối với kết cục của Sở Thiên Hải, Sở Nam đã sớm dự liệu được, nhưng trong lòng Sở Nam, Sở Nhất Hồng và gia chủ Nam Cung gia, phụ thân Linh Vân tuyệt đối đều là kẻ liều mạng, nếu như trong Sở gia có một nữ nhân, có thể thông qua phương thức quan hệ mà khiến cho đại thụ Sở gia càng thêm chắc chắn thì cách làm của Sở Nhất Hồng và Nam Cung gia chủ hơn phân nửa đều sẽ giống nhau, nói không chừng còn tàn độc hơn, từ cách ông ta uy hiếp Sở Không Vân, có thể nhìn ra.

Ngoại trừ giết gà dọa khỉ ra, Sở Nam còn xuất ra một vài thủ đoạn, uốn nắn một phen, không đến mức bị Sở Nam thu phục, nhưng ít nhất thì sự tình mà Sở Nam giao phó, bọn hắn đều không dám cãi lời.

Điều này, không chỉ bởi vì nguyên nhân Sở Nam có lệnh bài gia chủ Sở gia, mà còn là vì hắn có tờ giấy có thể bắt thóp được những người này, trên tờ giấy đó đều ghi lại tất cả tội trạng của bọn họ, phương pháp xử lý của Sở Nam rất đơn giản, những tội trạng trước kia đều không truy cứu, tiêu hủy sạch sẽ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2153)