← Ch.0888 | Ch.0890 → |
Vũ Thiên Thanh nhìn thấy lão quái vật, nhưng hắn không xuất thủ, chỉ cười khảy nói:
- Lão quái vật, cám ơn ngươi đã mang tên tiểu tử này đến cho ta, phần đại lễ nặng như vậy, lần sau gặp lại, ngươi sẽ phải gọi ta một tiếng "tiền bối" rồi, ha ha ha...
- Đi chết con bà ngươi đi Vũ lão đầu, ngươi... lão tử nguyền rủa ngươi, vĩnh viễn không bước vào cảnh giới Võ Tôn được. Lão tử nguyền rủa ngươi bị thiên lôi đánh chết, lão tử...
Lão quái vật nói đến đây, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đạo lôi điện phách không bổ xuống, sau đó nặng nề bổ lên người Vũ Thiên Thanh.
Không cần phải nghĩ nhiều, Vũ Thiên Thanh trực tiếp bị bổ đến tóc tai dựng ngược, làn da cháy đen, khóe miệng rỉ máu.
Tên mập và tên gầy cũng choáng váng.
Vũ Thiên Thanh cũng sững sốt.
Về phần lão quái vật lại càng ngây dại hơn:
- Đây... Thật sự là thiên lôi sao? Chẳng lẽ lão tử nguyền rủa lại linh nghiêm như vậy?
Lão quái vật ngẩng đầu thoáng nhìn Vũ Thiên Thanh, lại lần nữa nói:
- Vũ Thiên Thanh, lão tử nguyền rủa ngươi bị thiên lôi đánh chết...
- Xẹt... xẹt... ầm...
Lại một đạo lôi điện đánh xuống, vẫn bổ lên người Vũ Thiên Thanh, tư thái đường đường chính chính của Vũ Thiên Thanh sớm đã không còn, bộ dạng lúc này chật vật không thôi, trong lòng lại càng khiếp sợ vạn phần:
- Ta thật sự bị lão quái vật nguyền rủa hay sao? Trên đời làm sao có chuyện nguyền rủa được? Chuyện này...
Lão quái vật lại hưng phấn vạn phần, ở trên không trung vừa nhảy vừa quát:
- Thiên lôi bổ hắn, bổ chết hắn, bổ bổ bổ bổ bổ...
Theo lời nói lão quái vật phát ra, lôi điện từng đạo từng đạo bổ xuống, bổ lên người Vũ Thiên Thanh, Vũ Thiên Thanh muốn chạy trốn, nhưng không thể thoát được.
- Một lần là ngoài ý muốn, là trùng hợp, nhưng nhiều lần nguyền rủa như vậy đều linh nghiệm, chẳng lẽ lão tử thật sự...
Lão quái vật đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sau đó lại nói với Vũ Thiên Thanh:
- Vũ Thiên Thanh, mau giao Vũ Hóa Phiến ra đây, bằng không thì lão tử sẽ nguyền rủa ngươi, nguyền rủa chết ngươi!
Lôi điện, không ngừng từ trên không trung Vũ Hóa Môn đánh xuống từng đạo liên tiếp.
Không chỉ bổ lên người Vũ Thiên Thanh, mà uy năng trong đó còn bổ về phía chiếc nhẫn trữ vật mà Vũ Thiên Thanh đang đeo, Vũ Thiên Thanh bị lôi điện bổ trúng, trốn trái trốn phải không được, nhưng lại không chú ý tới một màn này, hơn mười đạo lôi điện đánh xuống, chiếc nhẫn trữ vật bắt đầu xuất hiện vết rạn, tiếp đó từ trên ngón tay Vũ Thiên Thanh tuột ra...
Mọi người ở đây đều biết lôi điện này đến rất quỷ dị, nhưng không ai nghĩ đến Sở Nam, trong suy nghĩ bọn hắn, Sở Nam đã diệt vong trong đại trận Họa Địa Vi Sát rồi.
Tất cả ánh mắt đám người Vũ Thiên Thanh đều nhìn chằm chằm về phía lão quái vật đang "nguyền rủa".
- Nhanh giao Vũ Hóa Phiến cho lão tử!
- Mơ đi cưng!
- Không giao thì lão tử sẽ nguyền rủa chết ngươi, lão thiên, bổ hắn, bổ chết hắn...
Lão quái vật nhảy đến phía trước, càn rỡ không thôi, trong mắt Vũ Thiên Thanh lóe lên một tia hung ác, cầm lấy Vũ Hóa Phiến, vận chuyển nguyên lực toàn thân, chuẩn bị đem Vũ Hóa Phiến vung xuống.
Lão quái vật thấy vậy liền mắng:
- Chết tiệt, lại đến nữa rồi, thiên lôi, bổ cây quạt trong tay Vũ Thiên Thanh, bổ hắn!
Thế nhưng, lợi nguyền rủa vô cùng linh nghiệm, lúc này lại mất linh.
Không còn thiên lôi bổ xuống nữa.
Cho nên, Vũ Hóa Phiến thuận lợi vung xuống, một trận cuồng phong phát ra.
Không thể nghi ngờ, đây chính là lần thứ ba lão quái vật bị Thánh Khí Vũ Hóa Phiến quạt bay.
Trên không trung vẫn vang vọng âm thanh không cam lòng của lão quái vật:
- Vũ lão đầu, chờ đấy cho lão tử, lão tử nhất định sẽ trở lại!
Lúc này, sắc mặt Vũ Thiên Thanh đã tái nhợt, nguyên lực của hắn đã bị tia lôi điện vô cùng quỷ dị kia làm tiêu hao gần sạch, bây giờ lại thúc dục Thánh Khí Vũ Hóa Phiến, Vũ Thiên Thanh lại càng thêm hư nhược, thần sắc thoạt nhìn giống như người chết.
- Còn may là đã quạt lão quái vật này đi.
Vũ Thiên Thanh thở phào một hơi, thoáng nhìn qua Vũ Hóa Sơn mà hắn đã ở đây suốt mấy trăm năm, hơi cảm khái một chút, dù sao cũng đã ở đây một thời gian dài, không thể nói không có cảm tình được.
Sau đó, Vũ Thiên Thanh lại nhìn về phía địa phương bụi mù tràn ngập kia, trên mặt lộ vẻ tươi cười, tiếp theo lại nghĩ đến Sở gia lão tổ, sắc mặt trở nên trầm xuống, nói:
- Nên chết đi, nếu ngươi không chết, nói không chừng sẽ dẫn đến phiền toái lớn, hơn nữa, đợi các loại tin tức truyền đi thì không biết sẽ có bao nhiêu kẻ đến tìm ta.
Lúc này, tên mập còn nói:
- Thật đáng tiếc, tên tiểu tử Sở gia kia đã bị chôn vùi mà chết rồi, nguyện vọng biến hắn thành nửa béo nửa gầy cũng không thể thực hiện được.
Tên gầy lập tức phụ họa:
- Đúng vậy, bây giờ hắn mà đứng trước mắt ta, lão tử nhất định sẽ một quyền đánh bẹp hắn!
Vũ Thiên Thanh nói:
- Được rồi, lão Nhị, lão Tam chúng ta đi thôi!
Lúc ba người đang chuẩn bị đạp không rời đi, từ bên trong màn khói bụi kia liền truyền đến một thanh âm:
- Cứ như vậy mà đi sao?
- Ai?
Tên gầy giống như bị rắn cắn, vội vàng nhảy dựng lên quát, sắc mặt âm trầm vô cùng. Tên mập toàn thân đầy mỡ cũng quay đầu nhìn khắp nơi.
Vũ Thiên Thanh lại phản ứng nhanh hơn nhiều, không chút chần chờ, vội quát:
- Lão Nhị, lão Tam, ngăn hắn lại.
Vũ Thiên Thanh gọi tên mập và tên gầy lưu lại cản đối phương, còn hắn thì liều mạng bỏ chạy.
← Ch. 0888 | Ch. 0890 → |