← Ch.0091 | Ch.0093 → |
Sở Nam từ động Cương Phong điên cuồng chạy đến địa điểm tỷ thí, thế nhưng lại hoàn toàn không biết được phía sau hắn vẫn còn một người theo sát.
Tại lôi đài tỷ thí của Thần Khí Phái, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Tỷ thí vừa mới bắt đầu thì Lăng Tiêu đã dẫn đầu nhảy lên lôi đài, với tu vi trung cấp Võ Tướng, những đệ tử tu vi chỉ mới Đại Võ Sư mà muốn đối kháng thì quả thật chỉ có thể dùng từ "chém dưa thái rau" mà hình dung, những người cùng hắn đối chiến, hầu như đều không ai đỡ nổi một kích.
Thanh Minh kiếm trong tay, cộng thêm Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ nhất, không ngoài dự liệu liền giải quyết xong trận tỷ thí.
Lăng Tiêu ở trên lôi đài bộc lộ năng lực khiến trong mắt chúng đệ tử không phải là sùng bái thì cũng là bội phục, những nữ đệ tử thì trong mắt lại càng lóe lên những tia hào quang khác thường, giống như vẻ mặt mê trai, mà những đệ tử thuộc lôi đài khác thì lại cảm thấy may mắn, may mắn là không cùng tổ với Lăng Tiêu, bằng không thì khẳng định cũng bị hắn ngược đãi rồi. Người cùng tỷ thí với hắn thì kêu khổ thấu trời, phẩm chất của vũ khí trong tay bọn hắn làm sao có thể vượt qua Thanh Minh kiếm? Chỉ đụng một cái đã bị đánh cho nát bấy.
Rất nhiều người cũng đang thảo luận, thảo luận cảnh giới của Lăng Tiêu khẳng định đã có sự tinh tiến, khẳng định Lăng Tiêu lần này có thể dành được hạng nhất. Đương nhiên, cũng có người phản đối, đặc biệt là những người ngày đó có mặt tại đài luận bàn ở tầng thứ ba, chứng kiến được cuộc tỷ thí thì nói:
- Vậy cũng chưa chắc, các ngươi đã quên người gọi là Lâm Vân kia sao? Lâm Vân kia quả thực là một kình địch!
- Lâm Vân ngày đó đánh thắng Lăng Tiêu sư huynh chỉ là do ngoài ý muốn, hơn nữa Lăng Tiêu sư huynh khẳng định đã đột phá cảnh giới, Lâm Vân thì lại ở động Cương Phong thụ hình, một tăng một giảm, Lâm Vân bây giờ đã không còn là đối thủ của Lăng Tiêu sư huynh nữa rồi.
- Nói cũng phải, đến bây giờ vẫn không thấy thân ảnh của Lâm Vân đâu, nói không chừng là hắn sợ rồi cũng nên.
- Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, các ngươi đã quên rồi sao, Lâm Vân ngày đó ngay cả Đại trưởng lão còn không sợ, làm sao bây giờ có thể sợ chứ?
- Đừng tranh luận nữa, ai thắng ai thua, đến lúc xem kết quả thì chẳng phải sẽ biết sao?
Nhóm người này đang thảo luận, Lăng Tiêu ở trên lôi đài tất nhiên cảm thấy rất thoải mái, điều duy nhất khiến hắn khó chịu đó chính là không thấy kẻ mà hắn hận đến thấu xương kia đâu, không khỏi thầm suy đoán:
- Chẳng lẽ hắn sợ? Ngay cả tỷ thí cũng không dám đến?
Trên đài cao, Đại trưởng lão nhìn thấy biểu hiện của tôn nhi thì vẻ mặt cũng bất giác trở nên rực rỡ, Nhị trưởng lão lại nói:
- Lăng Vũ Vương, ngươi ngay cả Thanh Minh kiếm cũng giao cho hắn sao?
Đại trưởng lão vẻ mặt ôn hòa nhẹ nhàng gật đầu, Nhị trưởng lão thì lại hơi nhíu mày nói:
- Lăng Tiêu có Thanh Minh kiếm, vậy hẳn không còn ai là đối thủ của hắn nữa rồi.
Nghe nói vậy, Đại trưởng lão lại nói vài câu khiêm tốn, chỉ có điều mặc dù lời nói thì khiêm tốn, nhưng ngữ khí thì lại không hề khiêm tốn chút nào, trái lại đầy cao ngạo. Lữ Dương Minh ở một bên chỉ cười mà cũng không nói gì, trong lòng thì thầm nghĩ:
- Chỉ là một hạ phẩm Linh Khí mà thôi, trọng kiếm của tên tiểu tử kia so với Thanh Minh kiếm, tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém. Nói đến khả năng phòng ngự của nó có thể ngăn được hỏa diễm bạch sắc, há có thể bị loại công kích này đánh bại hay sao?
Tử Mộng Nhân ở một bên vô cùng lo lắng nói:
- Thái gia gia, ta đi động Cương Phong gọi tên ngốc.
Nói xong thì liền muốn chạy đi, thế những lão giả áo tím đã giữ lại, chợt nói:
- Tiểu Mộng Nhân, đến lượt ngươi lên lôi đài rồi.
- Thế nhưng tên ngốc vẫn còn chưa đến, phải làm sao bây giờ?
- Ngươi nếu đi gọi hắn thì ngươi cũng sẽ bỏ quyền thi đấu, nếu như bỏ quyền thi đấu, vậy thì ngươi không thể rời khỏi Thần Khí Phái được.
Lão giả áo tím chợt nhàn nhạt nói.
Tử Mộng Nhân sau một hồi giãy dụa thì chỉ có thể đi về phía lôi đài, trong lòng thì không ngừng lẩm bẩm:
- Đồ ngốc, ngươi phải đến nhanh một chút, ta sẽ câu giờ cho ngươi.
Tử Mộng Nhân chủ ý đã quyết thì liền bước lên lôi đài, một tráng hán tử đứng trên lôi đài vừa nhìn thấy Tử Mộng Nhân thì lập tức cười nói:
- Đại tiểu thư, ta là Vương Minh.
- Tử Mộng Nhân.
- Đắc tội.
Vương Minh ôm quyền một cái, sau đó nắm quyền mang theo hỏa diễm uy thế vô cùng đánh về phía Tử Mộng Nhân, lông mày của Tử Mộng Nhân khẽ nhướn lên, cười lạnh nói:
- Dám ở trước mặt ta kiêu ngạo như vậy, để xem ta....
Tử Mộng Nhân vốn định một chiêu đánh ngã Vương Minh, thế nhưng lại nghĩ đến chuyện kéo dài thời gian thì lại nhượng bộ, cùng du chiến với Vương Minh.
Nào ngờ nắm quyền của Vương Minh vừa cách trước người Tử Mộng Nhân được nửa mét thì đột nhiên ngừng lại, sau đó hỏa diễm phụt tắt, Vương Minh vội vàng thu hồi nắm đấm, xoay người ôm quyền nói:
- Đại tiểu thư quả nhiên lợi hại, Vương Minh nhận thua.
Tử Mộng Nhân choáng váng, nói không nên lời:
- Đây.... Đây.... Là... Chuyện.... chuyện gì vậy?
Thế nhưng Vương Minh lúc này đã bước xuống khỏi đài.
Tử Mộng Nhân thấy Vương Minh vừa đi xuống dưới thì vội vàng hét lớn:
- Này, ngươi còn chưa thua, mau trở lại đánh cho ta, nhanh lên....
- Đại tiểu thư, ta quả thực là đã thua rồi.
Vương Minh lúc này đã đứng dưới lôi đài, Tử Mộng Nhân cũng không có biện pháp, nghĩ như thế nào cũng không thông, trong chuyện này nhất định là có gì đó không bình thường.
Thì ra đám người trong tổ này đã sớm thương lượng với nhau, ngoại trừ Đại tiểu thư ra, bọn hắn vẫn còn lại chín danh ngạch, nếu như cùng tỷ thí với tiểu ma nữ Đại tiểu thư, nếu thua thì thảm rồi. Còn nếu thắng thì lại còn thảm hơn! Nghĩ đến tính cách của Đại tiểu thư, lại nghĩ đến tên sư đệ ngày đó ôm tảng đá chạy đủ một ngàn vòng....
Cứ thế mà so sánh thì chủ động chọn thua vẫn tốt hơn.
Chuyện tiếp theo tất nhiên thuận lý thành chương, đối thủ của Tử Mộng Nhân vừa lên lôi đài đều hầu như dùng một tư thế kinh thiên động địa xuất chiêu, sau đó đều cúi đầu nhận thua, rồi nhảy xuống khỏi lôi đài, khiến kế hoạch muốn kéo dài thời gian của Tử Mộng Nhân hoàn toàn thất bại.
Cuối cùng, Tử Mộng Nhân thuận lợi tấn cấp, thế nhưng nàng lại không quá cao hứng, đơn giản là bởi vì tên ngốc vẫn còn chưa đến.
Vòng tỷ thí thứ nhất đã sắp kết thúc, Lăng Tiêu thì đã đạt được hạng nhất trong tổ đang ngồi một bên xem cuộc vui, đồng thời ánh mắt không ngừng tìm kiếm thân ảnh của Sở Nam, mà tổ của Sở Nam thì vẫn còn lại một danh ngạch cuối cùng. Thạch Nhất Phi đứng trên lôi đài, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong, mong rằng đối thủ của hắn đừng tới.
Thạch Nhất Phi cũng từng nghe nói đến đại danh của Lâm Vân, người có thể đánh một trận với Lăng Tiêu sư huynh, đã thế còn đem Lăng Tiêu sư huynh đánh bại thì hắn nhất định không phải đối thủ của người ta, vì thế hắn chỉ có thể hy vọng rằng Lâm Vân không đến, hoặc là vượt quá thời gian quy định, như vậy Lâm Vân xem như bỏ quyền thi đấu.
- Lâm Vân!
Không ai trả lời.
- Nếu sau 3 phút không lên đài, xem như bỏ quyền thi đấu!
Tử Mộng Nhân lo lắng, hận không thể thay Sở Nam lên đánh một trận, nàng bây giờ đi động Cương Phong cũng không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể hy vọng kỳ tích xuất hiện.
- Còn 2 phút!
Lăng Tiêu nhíu mày, thầm nghĩ:
- Hắn thật sự không đến sao? Vậy ta làm sao có thể tại trước mặt nhiều người khiến hắn xấu mặt bây giờ? Phải làm sao đây? Tên nhu nhược này, vậy mà lại không dám cùng ta đánh một trận!
- Còn 1 phút đồng hồ!
Âm thanh của phán định viên vang lên một cách nghiêm nghị, tim của Thạch Nhất Phi đã nhảy lên đến cổ họng, bắt đầu cầu nguyện với tổ sư gia:
- Ngàn vạn lần đừng tới, ngàn vạn lần hãy đến muộn, nhất định phải vượt quá thời gian cho phép.
- Mười.... Chín.... Tám....
Lúc này đã bắt đầu đếm ngược, Tử Mộng Nhân đã không còn ôm hy vọng nữa, chỉ u oán lẩm bẩm:
- Tên ngốc, dám lừa ta, xem ta thu thập ngươi thế nào!
Vẻ mặt của Lăng Tiêu thì đầy phẫn nộ, khẽ lẩm bẩm:
Lâm Vân, muốn trốn sao? Chờ đến khi ta đạt được hạng nhất, ta sẽ trước mặt mọi người hướng ngươi khiêu chiến, ngươi dám không nhận chiến sao? Hừ....
- Sáu.... Năm....
Thạch Nhật Phi lúc này đã thở phào một hơi, lúc này cho dù Lâm Vân có chạy đến đây thì cũng không thể luồn lách lên lôi đài nổi, trong lòng lại trở nên bình tĩnh, không khỏi thầm nghĩ:
- Có lẽ Lâm Vân sợ cho nên không dám tới, xem ra những lời bọn hắn nói lúc trước cũng chỉ là giả mà thôi.
Đúng lúc này, tại biên của sân tỷ thí chợt vang lên một tiếng hét lớn:
- Ta.... Đến... Rồi....
Âm thanh đếm ngược cũng không vì một câu nói đó mà ngừng lại, người kia tiếp tục hô lớn:
- Ba....
- Đồ ngốc, ngươi nhanh lên, nhanh lên lôi đài đi!
Tử Mộng Nhân vẫy vẫy tay, Thạch Nhất Phi sau khi cả kinh một hồi thì nụ cười vẫn không đổi nói:
- Ba giây đồng hồ, trừ phi hắn biết bay, nếu không thì làm sao có thể lên lôi đài? Mà nếu như muốn bay thì phải là cảnh giới Võ Vương, Lâm Vân có nằm mơ cũng không đạt đến cảnh giới đó được, ta xem như chắc chắn tiến vào vòng hai rồi, chỉ cần ta lọt vào top 50 thì ta có thể đến Thiên Nhất Tông tham gia đại hội giao lưu rồi.
Ngay lúc mọi người đều không muốn nhìn nữa thì một màn kinh ngạc lập tức xuất hiện trong mắt mọi người....
← Ch. 0091 | Ch. 0093 → |