← Ch.0836 | Ch.0838 → |
Trong động mọi người kinh ngạc nhìn nhau, chuyện như vậy cũng là lần đầu nghe được. Bất quá cho dù lần đầu nghe nói, bọn họ cũng không thể liên tưởng tới Thánh thú ngoại hải.
Ngàn năm có một, xác xuất này quả thực rất thấp.
Kim Chiến Dịch sắc mặt khẽ đổi, nói:
- Ngàn năm một lần. Chẳng lẽ liên quan tới Băng Đảo?
Mọi người hai mắt sáng bừng, với thân phận cùng địa vị của họ đương nhiên biết rõ Bắc Cương Băng Đảo quan trọng thế nào. Chỉ là Nam Bắc cách xa như vậy, nếu có thể liên quan tới nhau, cũng thật là chuyện lạ.
Hoa Thụy Kim khẽ gật đầu, nói:
- Lão phu cũng không biết có liên quan hay không. Bất quá chuyện duy nhất có thể khẳng định chính là, khi đa phần Thánh thú ngoại hải tiến vào Nam Cương hải vực, như vậy trong vòng trăm năm Băng Đảo nhất định sẽ xuất hiện.
Tất cả mọi người ánh mắt liếc nhìn nhau, trong đầu thầm nghĩ, quả nhiên có liên quan tới Băng Đảo. Xem ra lời đồn Băng Đảo sắp xuất hiện là có thật.
Mặc dù Băng Đảo xuất hiện không nhiều nhưng mỗi lần đều có dấu hiệu báo trước rõ ràng, dĩ nhiên sẽ được mọi người chú ý.
Lâm Hưởng Tình vẫn trầm ngâm, giờ phút này mới mở miệng:
- Hoa huynh. Thánh thú này cho dù tới Nam Cương tại sao lại công kích thuyền qua lại?
Hoa Thụy Kim phất tay áo nói:
- Chúng nó mặc dù từ ngoại hải tới nhưng đa phần ẩn nấp trong biển, sẽ không thường xuyên xuất hiện. Kể cả thuyền đánh cá của đệ tử trên đảo gặp phải cũng không nguy hiểm.
Lâm Hưởng Tình sửng sốt một hồi, nói:
- Đã như vậy tại sao chúng còn công kích chúng ta?
Trước khi tới đây, trong đám người cũng chỉ có Từ Đạt Minh cùng Lâm Hưởng Tình không bị quái thú tập kích mà những người còn lại chật vật hơn nhiều. Linh Tiêu Bảo Điện cùng Động Thiên Phúc Địa coi như đại hạnh trong bất hạnh, nhưng đám người Tây Bắc phải chịu cảnh thuyền hủy người vong.
Hoa Thụy Kim cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu lão phu đoán không nhầm chính do sự hiện diện của các vị trên thuyền.
Lâm Hưởng Tình kinh ngạc nói:
- Xin Hoa huynh nói rõ.
Hoa Thụy Kim khẽ vuốt râu, nghiêm mặt nói:
- Các vị có điều không biết. Đám Thánh thú này đối với người thường không có ác ý, chỉ cần nhân loại thông thường không có ý định liệp sát, chúng sẽ coi như không. Nhưng nếu trên thuyền có tồn tại Tôn giả cấp bậc, như vậy trừ khi không gặp, nếu không tám chín phần chúng sẽ ra tay công kích.
Ánh mắt lão quan sát tất cả, nói:
- Từ huynh cùng Lâm huynh vận khí tốt, cũng không gặp phải Thánh thú. Nhưng các bằng hữu khác không có vận khí như vậy.
Mọi người đều gật đầu, trong lòng bọn họ lúc này mới hiểu ra. Kỳ Liên Song Ma đôi mắt chợt lóe sáng, nói:
- Các vị. Nếu Nam Hải đột nhiên xuất hiện vài đầu Thánh thú, không bằng chúng ta liên thủ liệp sát?
Kể cả Hạ Nhất Minh trong lòng cũng không khỏi chấn động.
Trong đại dương có thể nói linh thú đã rất hiếm gặp, Thánh thú càng hiếm hoi hơn nhiều.
Mọi người đều biết, Thánh thú đại dương so với Thánh thú trong lục địa cường đại hơn một bậc. Nội đan cùng thân thể chúng đều là những bảo vật trân quý, đối với những thứ này, bọn họ tuyệt đối không chê nhiều.
Thấy được ánh mắt mọi người lộ vẻ động tâm, Đại ma cố gắng thêm nhiệt:
- Chúng ta nhiều người như vậy, một khi xuất hiện có thể hấp dẫn rất nhiều Thánh thú. Lão phu không tin còn có Thánh thú thoát khỏi tay chúng ta.
Mọi người đều gật đầu, bọn họ nếu đồng tâm nhất trí, khả năng thành công rất lớn.
Nhưng Hoa Thụy Kim đột nhiên thở dài, nói:
- Các vị. Việc này tuyệt đối không thể.
Đại ma giật mình, nói:
- Hoa huynh. Chẳng lẽ nơi này còn có cấm kỵ gì?
Hoa Thụy Kim vẻ mặt ngưng trọng, nói:
- Đám Thánh thú ngoại hải này thực lực chẳng những cường đại mà giảo hoạt như cáo. Chúng nó sau khi gặp những đội thuyền, trước hết cảm nhận khí tức Tôn giả mạnh yếu, nếu tự biết không địch lại sẽ tuyệt đối không xuất hiện. Hơn nữa tốc độ của chúng dưới nước quá nhanh, cho dù Tôn giả lĩnh ngộ Thủy lực lượng cũng chưa chắc đã truy đuổi được.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, việc này hắn vô cùng hiểu rõ.
Ngân man vương tốc độ di chuyển dưới nước tuyệt đối không tính là nhanh nhất, thế nhưng chính hắn cũng không thể đuổi được. Nếu gặp Thánh thú tốc độ nhanh hơn, chỉ sợ bạch mã mới có thể truy đuổi.
Đại ma mỉm cười, nói:
- Hoa huynh đừng lo. Bằng hữu chúng ta tinh thông Ẩn nặc thuật tuyệt đối không ít. Chỉ để hai ba người phóng thích khí tức, còn lại toàn bộ ẩn nặc.
Hoa Thụy Kim vẫn lắc đầu như trước, nói:
- Đại ma huynh ngươi cũng quá coi thường Thánh thú nơi này rồi. Năng lực cảm ứng của chúng không chỉ cường đại, hơn nữa những đầu Thánh thú này đều thông minh tuyệt đỉnh. Một khi chúng ta nhân số đông hơn, chúng sẽ tụ tập đồng bọn. Cho dù trong biển chúng đối chọi gay gắt nhưng trước mặt chúng ta sẽ liên kết lại.
Lão dừng một chút nói:
- Mấy ngàn năm trước, đám quái thú ngoại hải tới đây, đông đảo cao thủ Nam Cương chúng ta cũng vây công một lần. Nhưng...
Lão khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ khổ não.
Mọi người nhất thời hiểu được, rõ ràng việc liên thủ không thuận lợi, thậm chí hao binh tổn tướng, nếu không Hoa Thụy Kim không thể có vẻ mặt như vậy.
Lệ Giang Phong thở dài một tiếng, cao giọng nói:
- Các vị. Lần vây công đó, chúng ta huy động đại đa số cao thủy Nam Cương. Lúc đầu còn lấy được chiến tích huy hoàng, liệp sát ba lần Thánh thú ngoại hải. Nhưng nghĩ không ra lần thứ tư, đám Thánh thú này như có giao ước với nhau, nhân thủ tụ tập gấp đôi chúng ta. Kết quả sau trận chiến này, Nam Cương cao thủ vẫn lạc gần nửa, từ đó về sau nguyên khí đại thương, ngàn năm mới khôi phục.
Mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, kết quả này cũng thật dọa người.
- Lệ huynh. Khi đó có cao thủ Nhân đạo đỉnh cấp không?
Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Lệ Giang Phong khẽ gật đầu, nói:
- Có.
Sắc mặt mọi người càng trở lên khó coi hơn, ngay cả Nhân đạo đỉnh cấp cường giả chỉ huy cũng tổn thất phân nửa lực lượng, nếu bọn họ lúc này đi vào, chẳng phải tư cách nhét răng đám gia hỏa kia còn không có.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, nói:
- Chẳng lẽ đám Thánh thú đứng đầu ngoại hải cũng tới?
Lệ Giang Phong khẽ lắc đầu, nói:
- Thánh thú đứng đầu ngoại hải thật ra mấy ngàn năm nay chưa từng xuất hiện. Bất quá quái thú cấp bậc Thánh thú số lượng không ít. Cho dù Nhân đạo đỉnh cấp cường giả ra tay nơi hoàn cảnh đại dương bao la, cơ hội chiến thắng cũng không có.
Đám người Hạ Nhất Minh đương nhiên hiểu rõ. Đặc biệt sau khi cùng Ngân man vương giao chiến, Hạ Nhất Minh hiểu rõ uy lực cường đại của Thánh thú này. Nếu số Thánh thú có thể so với Lôi điện nhiều hơn một chút, cho dù Nhân đạo đỉnh cấp cường giả tại đại dương bao la cũng không dám nói mạnh.
Từ Đạt Minh ánh mắt khẽ chuyển, đột nhiên nói:
- Lúc này Đại Thân Vũ gia chắc hẳn sẽ không phái người tới, nhưng sao ngay cả Hác Huyết huynh cũng chưa tới.
Ánh mắt mọi người vô tình liếc về Hạ Nhất Minh, nhưng khuôn mặt hắn vẫn bình thản như không, vẻ mặt càng không có chút biến hóa.
Từ Đạt Minh nói ra những lời này cũng không có ý hoài nghi. Chỉ bất quá thuận miệng nói cho xong mà thôi, nếu như Hạ Nhất Minh biểu hiện khác thường đương nhiên những người này sẽ hoài nghi.
Hoa Thụy Kim trầm ngâm giây lát, nói:
- Hi vọng Hác huynh không gặp phải Thánh thú cường đại quá. Nếu gặp loại này...
Lão cười khổ một tiếng, cũng không nói tiếp.
Mọi người trò chuyện trong giây lát nhưng không ai nói tới việc liệp sát Thánh thú nữa, ngược lại dần chuyển đề tài tới đại chiến Đông Tây.
Đối với cao thủ phương Tây, mọi người am hiểu không nhiều.
Dĩ nhiên việc này có liên quan tới vị trí địa lý của hai nơi, khoảng cách quá xa, đi lại khó khăn, trừ những thương đội, cơ hồ không ai cử thám tử tới dò xét đối phương.
Đương nhiên nguyên nhân chính thức là vì hai bên ở hai nơi khác nhau, đặc biệt những cường giả cũng ít qua lại.
Lúc trước Kim Chiến Dịch từng tới phương Tây khiêu chiến cao thủ đồng giai, cũng coi là kẻ khác người. Chính bởi vì cuồng nhân như gã quá ít nên mặc gã hoành hành như chốn không người, rốt cuộc mới chọc phải Tôn giả đuổi giết.
Căn bản cũng là lý do không có ai tin tưởng một Tam hoa cường giả từ phương Đông tới phương Tây khiêu chiến.
Bất quá nơi này dù sao cũng là Nam Cương, là nơi giao giữa Đông Tây.
Tại Nam Cương quần đảo, Lưu Ly Đảo dĩ nhiên thân cận phương Đông nhưng có rất nhiều đảo nhỏ thuộc thế lực phương Tây, hơn nữa lực lượng liên thủ cũng không tầm thường.
Cũng vì vậy lên tin tức cảu hai bên, Lưu Ly Đảo cũng có chút hiểu rõ.
Theo lời giới thiệu của Hoa Thụy Kim, vài chục năm gần đây, số lượng Tân Tôn giả Tây phương cũng không xuất hiện quá nhiều.
Nhưng phương Tây có vô số thiên tài, nổi tiếng nhất trong đó là hai vị cường giả trẻ tuổi, chưa tới hai trăm đã tấn giai Tôn giả, hơn nữa thí luyện tại Thiên Đường Địa Ngục của Tây phương thu hoạch không tồi.
Đương nhiên đây cũng chỉ là nghe đồn mà thôi, trước khi gặp được tất cả chưa thể coi là sự thật.
Trước khi tranh đấu xảy ra, tất cả các Tân Tôn giả đều như gặp đại địch, không dám có chút coi thường đối thủ.
Nhưng lúc này vẻ mặt mọi người lúc này tỏ vẻ khá thoải mái. Đặc biệt khi nghe tới hai vị thiên tài trẻ tuổi của Tây phương, chưa một ai tỏ vẻ lo lắng.
Bất quá Hạ Nhất Minh rõ ràng cảm nhận ánh mắt mọi người liếc qua hắn không chỉ một lần.
Sau hồi lâu tiệc rượu cũng chấm dứt. Mà ba ngày sau, Lệ Giang Phong tự mình thông báo, Tây phương sứ giả tới Lưu Ly Đảo, Hoa Thụy Kim mời mọi người tới gặp.
← Ch. 0836 | Ch. 0838 → |