Vay nóng Tinvay

Truyện:Vũ Toái Hư Không - Chương 148

Vũ Toái Hư Không
Trọn bộ 405 chương
Chương 148: Mười ba lượng bạc, ba trăm hai mươi bảy cái mạng (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-405)

Siêu sale Shopee


Người hầu trở về rất nhanh:

- Lão gia, còn lại tổng cộng ba trăm hai mươi lăm người.

- Ba trăm hai mươi lăm sao...

Vương Đạc ngẩn đầu lên trời thở dài một tiếng:

- Vương gia với hơn ba nghìn tộc nhân vậy mà giờ này chỉ còn ba trăm hai mươi lăm...

- Không, là ba trăm hai mươi bảy.

Vương Nhất Sơn ôm muội muội đi vào.

- Nhất Sơn! Kỳ Kỳ!

Vương Đạc giật mình đứng lên nhưng lại ảo não ngồi xuống vô lực nói:

- Các ngươi đã đi ra ngoài rồi thì còn trở lại làm gì nữa?

Lập tức, Vương Nhất Sơn kể lại mọi chuyện, chẳng qua khi nói chuyện hắn luôn cau mày kèm theo một chút nghi hoặc không quá vui vẻ gì. Hiển nhiên hắn ko cho rằng ông trời đã cho cứu tin xuống giúp đỡ gia tộc hắn:

- Phụ thân, Nhất Sơn tuy rằng chỉ là một Bạch Nguyên vũ tông hạ đoạn nhưng chính là con cháu của Vương Kiêu lão tổ nên ko thể làm ra chuyện lâm trận lại bỏ chạy. Cha để cho Nhất Sơn ở lại đi...

Vương Kỳ Nhi chống nạnh nói:

- Lão tổ tông Vương Mãng của chúng ta từng làm hoàng đế, là hậu nhân của hoàng đế thì không thể bỏ trốn được.

- Các ngươi... Ài...

Chuyện đã đến thế này rồi thì Vương Đạc cũng ko miễn cưỡng làm gì:

- Nói rất đúng, là hậu nhân của Vương Kiêu lão tổ thì ko thể nào chết mà ko phản kháng gì. Kỳ Kỳ, con cứ theo lời của hòa thượng lôi thôi kia mà bố trí đi. Nhất Sơn, con gọi mọi người buông tha cho tất cả phòng tuyến, trấn thủ trong từ đường...

Vương Kỳ Nhi sớm mở cái bao tải kia ra, bên trong đó là một số lượng lớn linh phù màu tráng tinh, ở giữa còn có một linh phù có hình thái cực đồ do hai màu vàng kim và đen tạo thành.

Nhìn thấy linh phù kỳ lạ kia thì Vương Gia có chút không hiểu gì, thân là những phù sư nhưng họ lại chưa từng thấy linh phù nào như vậy trong sách chứ đừng nói là tận mắt thấy như bây giờ. Nó có thể cứu Vương gia sao?

-=-

Nửa đêm...

Vương Gia sơn trang được tọa lạc trên hai toàn núi lớn hiện đang thắp đèn sáng trưng nhưng lại ko có chút âm thanh nào truyền ra ngoài cả. Ba trăm hai mươi bảy người còn lại của Vương Gia đang ngồi trong đại sảnh cúi mặt...

Tiếng cười lạnh của Thạch Lan Trác vang vọng khắp ngoài sơn trang:

- Vương Đạc, thời hạn ba ngày ta cho ngươi đã hết rồi. Ngươi đã ko biết tốt xấu thì bây giờ ta sẽ giết sạch đám người Vương Gia các ngươi rồi lại đi đào phần mộ tổ tiên của các ngươi vậy.

Lời của hắn vừa dứt thì âm thanh reo hò của hơn một vạn (10. 000) Thạch gia đệ tử cùng rất nhiều yêu thú đồng thời đánh về bốn cửa của Vương Gia.

- Giết...

- Ngao...

Âm thanh gào thét rung trời nhưng những hòn đá nặng trịch rơi vào lòng mỗi người còn lại của Vương Gia.

- Lão gia! Tây Môn đã bị Thạch Gia chiếm lĩnh rồi!

- Đám yêu thú đã hủy đi Bắc Môn!

Từng tin dữ truyền đến liên tiếp nhưng Vương Đạc vẫn đóng chặt đôi mắt yên tĩnh ngồi đó.

- Lão Gia, chẳng lẽ chúng ta phải tin vào lời nói của hòa thượng kia sao? Chúng ta còn hơn ba trăm người, ko bằng đi ra ngoài liều mạng đi. Giết một người là hòa, hai người là có lời rồi.

- Chúng ta ko lẽ cứ vậy hoài? Hai tay mang sơn trang tặng cho Thạch gia sao?

Mọi người nhao nhao lên tiếng nhưng Vương Đạc vẫn yên lặng ko trả lời họ...

Một lát sau, tin dữ lại truyền đến:

- Lão gia! Thạch Lan Trác tự mình dẫn quân chiếm lĩnh hành lang bên ngoài rồi!

Vương Đạc bình tĩnh mở mắt ra:

- Ta đã biết. Tiếp tục theo dõi đi...

Trong nháy mắt, người bẩm báo kia tái mặt cầu xin:

-Quân đội của Thạch Gia cách nơi này rất gần. Lão gia, nếu ta tiếp tục đi theo dõi thì sẽ ko thể trở về được đó?

Vương Đạc ko trách gì hắn mà chỉ nói:

- Nhất Sơn, con đi đi!

Vương Nhất Sơn đi ra ngoài nhưng chỉ trong mười mấy giây đã quay lại cười khổ nói:

- Cha, con thấy được Thạch Lan Trác ko quá một phút sẽ giết vào đây rồi. Xem ra hòa thượng lôi thôi kia đã lừa chúng ta, linh phù của hắn ko có chút tác dụng nào cả!

- Có lẽ hòa thượng kia chính là gian tế của Thạch gia cố ý lừa chúng ta ở lại đây chịu chết!

Vương Đạc vẫn bình thản trả lời, sau đó hắn đứng lên đi vào trong thay một bộ áo dài trắng. Khi ra ngoài thì tay vẫn cầm theo mấy thanh đoản kiếm, một cái khay màu hồng có chứa rất nhiều linh vị trong đó.

- Vương Kiêu lão tổ tại thượng.

Đặt từng cái linh vị đó vào giữa từ đường và đọc tên liên tục:

- Vương Thánh lão tổ, Vương Đông lão tổ, Vương Chuyết lão tổ...

Sau khi đặt luôn linh vị của phụ mẫu vào thì Vương Đạc dập đầu ba cái:

- Liệt tổ liệt tông, Vương Đạc bất hiếu không thể bảo trì cơ nghiệp của Vương Gia bình an nên bây giờ xin được tạ tội với các người!

Nói xong liền gọi Vương Nhất Sơn quỳ xuống kế bên, đưa cho hắn một đoản kiếm:

- Nhất Sơn, chúng ta không thể bảo vệ được cơ nghiệp của tổ tông thì chỉ có chết mới tạ tội được!

Vương Nhất Sơn run run cầm lấy đoản kiếm, nhẹ nhàng lau mấy cái rồi đặt lên cổ.

Vương Đạc nhẹ nhàng vỗ bờ vai của Vương Kỳ Nhi rồi cũng cho nàng một thanh đoản kiếm:

- Kỳ Kỳ, con chính là Vương Gia đại tiểu thư, ko thể sống sót rơi vào trong tay của Thạch gia được. Con hiểu được ý của cha chứ?

Vương Kỳ Nhi run run cầm đoản kiếm, lau nhè nhẹ mấy cái như Vương Nhất Sơn rồi rưng rưng nói:

- Cha, Kỳ Kỳ hiểu...

- Ừ, các con chính là hài tử tốt ngoan của cha!

Rút ra thanh đoản kiếm thứ ba đặt lên cổ mình rồi bi phẫn rống to:

- Vương Đạc đã làm gì sai khiến cho phần mộ tổ tiên Vương gia có dị bảo làm cho gia tộc rước lấy đại họa diệt tộc? Liệt tổ liệt tông, Vương Đạc bất hiếu xin các ngươi tha tội!

...

Ngay khi ba người chuẩn bị tự tử thì Thạch Lan Trác đã thấy từ xa:

- Nhanh đi cứu Vương Đạc, còn chưa tìm hiểu được tình huống của phần mộ tổ tiên Vương gia thì sao có thể cho hắn chết được chứ?

- Gia chủ! Tình huống có chút kỳ lạ!

Gia tướng bên người ko chấp hành mệnh lệnh liền mà nói:

- Đệ tử trong thành vừa đến truyền tin rằng hôm qua Vương Kỳ Nhi ra ngoài dùng mười ba lượng bạc thuê lấy một tên hòa thượng dong binh.

- Mười ba lượng bạc?

Thạch Lan Trác cười ha hả, vỗ vỗ bờ hai của hắn:

- Ngươi cũng có thân phận dong binh thì ngươi thử nói mười ba lượng bạc có thể thuê được dong binh gì? Ngay cả bắt chó bắt mèo còn không đủ!

- Gia chủ không thể coi thường được, có người nhìn thấy hòa thượng kia chỉ dùng một chiêu linh phù liền có thể đánh bại hai mươi mấy dong binh cường tráng!

- Một chiêu?

Nụ cười của Thạch Lan Trác tan biến:

- Nếu hòa thương kia có được khả năng này thì... Cam đại sư... Cam đại sư...

Một người được bao phủ trong hắc bào mang theo mùi thối rữa đi đến:

- Thạch gia chủ, lão hủ đến chậm.

- Cam đại sư, ta trả bạc cho ngươi không phải để ngươi đến chậm như vậy.

Thạch Lan Trác cả giận nói:

- Lập tức kiểm tra linh khí trong này, ta ko muốn rơi vào bẫy của Vương gia.

Cam đại sư không hài lòng thái độ của Thạch Lan Trác, không mặn không nhạt nói:

- Thạch gia chủ chú ý lời nói. Thiên Cơ Môn môn chủ Thánh Tiên Tri Kha Tây sắp giá lâm Xích Tiêu Thành. Tất cả đệ tử trên dưới của Thiên Cơ Môn phải chuẩn bị để nghênh đón môn chủ, ta có thể rút ra chút thời gian như vậy là tốt lắm rồi.

Ngụ ý của hắn rằng ngươi cho rằng ngươi quan trọng hơn môn chủ sao? Nói xong Cam đại sư hừ lạnh một tiếng, bắt đầu kiểm tra linh khí biến hóa của Vương gia sơn trang.

Thạch Lan Trác nghe được Kha Tây sắp đến liền biến sắc, vội vàng cười bồi:

- Thì ra là Thánh tiên tri giá lâm. Cam đại sư, Thạch mỗ không biết ngài có chuyện trọng yếu nên vừa rồi mới nói lỗ mãng như vậy.

Cam đại sư chăm chú nhìn bầu trời mà ko nói một tiếng nào. Chẳng lẽ hắn giận mình 'lỡ lời' vừa rồi sao?

Thạch Lan Trác cảm giác sau lưng mình ước đẫm, Cam đại sư chẳng những là Lục Nguyên Vũ Tông hạ đoạn mà còn là người phụ trách của Thiên Cơ Môn tại Xích Tiêu Thành này, là một trong những đệ tử đắc ý của Thánh tiên tri. Đắc tội Cam đại sư chính là đắc tội Thiên Cơ Môn, chỉ cần Thiên Cơ Môn động tay chân vào phần mộ tổ tiên của Thạch gia thì lúc đó có chuyện dzui để nhìn rồi.

- Cam đại sư, Thạch mỗ thật sự là vô tâm, ko hề có ý tứ gì đâu. Mong ngài thứ lỗi.

Thạch Lan Trác vẫn kiên trì xin lỗi:

- Vì lỗi lầm vừa rồi nên hừng đông sáng mai ta sẽ cho người mang theo hai mươi vạn lượng bạc đến quý phủ, xem như là để Thạch gia nghênh đón thánh tiên tri...

- A...

Thạch Lan Trác còn chưa nói xong thì đột nhiên Cam đại sư kêu lên một tiếng quái lạ.

- Hoàn hảo ta chạy đến đúng lúc!

Cam đại sư hung hăng liếc Thạch Lan Trác:

- Thạch gia chủ, ngươi nhớ kỹ hôm nay ta cứu hơn một vạn tánh mạng của Thạch gia ngươi.

- Đại sư, cuối cùng là có chuyện gì vậy?

Thạch Lan Trác vội vàng hỏi.

- Đồ ngu xuẩn, ngươi vào bẫy của người ta mà còn không biết!

Cam đai sư cười lạnh một tiếng giơ tay lên chỉ vào bầu trời nói:

- Ngươi thấy đó là cái gì không?

Thạch Lan Trác cũng biết một chút về tinh tượng (vị trí các ngôi sao) nên nhíu mày nói:

- Đó là Đông Phương Thất Tinh: Giác, Cang, Đê, Phòng, Tâm, Vĩ, Cơ, hợp xưng Thanh Long Thất Tú. Một trong tinh tượng tứ tượng! (*)

- Ngươi coi lại đông môn của Vương gia?

Cam đại sư lấy ra một khối băng hình tròn ném lên không trung, sau khi khối băng vỡ ra rơi vào trên mặt đất làm hiện ra vô số linh phù tạo thành hình thái cực. Tổng cộng chia làm bảy bộ phận cùng hô ứng với Thanh Long Thất Tú trên trời.

- Đây... đây là cái gì?

Thạch Lan Trác hoảng sợ hỏi.

- Ngươi đã nghe nói qua Tinh Hà Thiên Huyễn trong thượng cổ tam đại công pháp chưa?

Cam đại sư lạnh lùng nói:

- Tinh Hà Thiên Huyễn dựa theo chu thiên tinh thần (Các ngôi sao trên trời) mà bố trí. Bỉnh thiên đạo, tụ thiên mệnh, quỷ bí vô thường mà lại có uy lực tuyệt luân. Đông môn phù pháp ở kia chính là Thanh Long trong ngân hà tứ tượng. Ngoại trừ Thanh Long này ra ngươi còn có thể đi ba cửa nam, tây, bắc nhìn một chút, nhất định ở đó có ẩn dấu Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ cùng hô ứng với đông môn này tạo thành tứ tinh trận. Nếu ta đến chậm một chút thì các ngươi sẽ bị Tứ Tượng Quần Tinh giết tuyệt rồi.

Thạch Lan Trác nghe vậy mà đổ mồ hôi hột. Bọn họ vừa nói vừa đi đến bên ngoài đại đường, đúng ngay lúc ba người Vương Đạc muốn tự vận. Nhìn thấy Vương Đạc, Thạch Lan Trác cười lạnh nói:

- Vương Đạc, ngươi quả nhiên là có thủ đoạn. Có thể mời được linh phù tông sư bày ra Tứ Tượng Tinh Trận.

Tứ Tượng Tinh Trận??

Những người còn lại của Vương Gia nghe vậy liền sợ run cả người. Chẳng lẽ hòa thượng kia ko gạt chúng ta? Hắn thật sự có thể bày ra được một trận pháp lợi hại?

- Da? Hòa thượng kia không có gạt ta?

Vương Kỳ Nhi vứt bỏ đoản kiếm:

- Phụ thân, ca ca, chúng ta giết ra ngoài thôi!

Vương Nhất Sơn cũng hưng phấn đứng lên, những người còn lại đều vui mừng nhưng Vương Đạc lại cười khổ một tiếng:

- Thạch Lan Trác, ngươi có thể nhìn rõ bẫy này như vậy mà còn cười vui thì chắc có gì ỷ lại ư?

- Xem ngươi cũng không đến nỗi ngốc.

Thạch Lan Trác cười lớn:

- Nhìn thấy đây là ai chứ? Ngươi hẳn là biết được Thiên Cơ Môn Cam đại sư? Một trong những đệ tử của Thánh tiên tri Kha Tây. Tuy rằng linh phù của các ngươi lợi hại nhưng Cam đại sư chính là Phong Thủy Sư, vừa lúc khắc chế Linh Phù pháp trận.

Lời vừa dứt khiến cho các người của Vương Gia mặt xám như tro tàn.

Đúng vậy, Linh Phù Sư có mạnh mẽ như thế nào thì ở trước mặt Phong thủy sư cũng chỉ là một đống giấy mà thôi. Phong thủy khắc Linh Phù, đây chính là thiết luật ba ngàn năm ở Cửu Châu rồi.

Thạch Lan Trác cười lạnh nói:

- Ngươi muốn tự sát sao? Chờ một chút đi. Ít nhất phải nhìn xem Cam đại sư sao có thể phá linh phù trận này của ngươi.

Hắn sung sướng đến nỗi các lỗ chân lông đều nở ra, chỉ cảm thấy rằng kết giao với một Linh phù sư chính là quyết định sáng suốt nhất mà trong bốn mươi lăm năm này. Hơn nữa hắn đã tính toán kỹ rồi, trước để cho Cam đại sư phá trận này rồi mình tạo áp lực cho Vương Đạc khiến cho phòng tuyến tâm lý của hắn sụp đổ, khi ấy tám chín phần mười là hắn sẽ giao ra bí mật phần mộ tổ tiên của Vương Gia.

Còn Cam đại sư cũng cười rộ lên, Linh Phù bị Phong Thủy khắc chế. Như vậy thì bây giờ hắn ko ngại làm lớn một chút để biểu lộ thủ đoạn của mình.

Đúng lúc này thì Linh Phù của Trầm Côn đã phát động.

Ầm...

Chỉ nghe thấy từ phía đông vang lên một âm thanh kim chúc nổ mạnh, một đạo thanh quang bốc lên cao như Thanh Long bay lên cửu thiên bao phủ khắp bầu trời Vương Gia cùng với Thanh Long Thất Tú hô ứng lẫn nhau.

Cơ hồ là cùng một lúc, nam bắc tây ba phương hướng khác cũng xuất hiện ba cột sáng màu hồng, hắc, bạch câu thông với Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ trên trời.

Khoảng khắc Tứ Tượng Tinh trận đã được phát động hoàn toàn.

- Tứ Tượng Tinh trận đã phát động.

Cam đại sư cười lạnh nói:

- Thạch gia chủ, nếu ta ko có ở đây thì Tứ Tượng lấy Thanh Long dẫn đầu giết sạch những Thạch gia đệ tử bên ngoài Vương Gia đại đường, Thanh Long khí phách, Chu Tước liệt hỏa, Huyền Vũ vạn quân lực, còn có Bạch Hổ lôi đình sét đánh rơi xuống trên đầu các ngươi.

- Vâng, vâng, Cam đại sư!

Trong lòng hắn âm thầm mắng tên này dong dài nhưng vẫn phải dựa vào hắn để phá trận nên vẫn cầu xin:

- Đại sư, mời ngày mau ra tay.

- Tốt! Vậy để cho các ngươi kiến thức một chút thủ đoạn của ta vậy.

Cam đại sư đạp mạnh chân rồi bay lên không trung đến giữa trung tâm của Tứ Tượng Tinh Trận, sau đó một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa rống to.

- Thiên địa vạn vật linh tức, ta là Cam Đồ, đệ tử của Thiên Cơ Môn Kha Tây thánh giả. Các ngươi dựa theo ta...

- Bi ai tục nhân, nhìn một chút phong thủy khắc linh phù, đây chính là chân lý mãi mãi không thay đổi...

- Cho dù ngươi có Tinh Hà Thiên Huyễn kỳ quỷ kính thiên, Tứ Tượng Tinh Trượng uy phong bát phương...

- Nhưng với Thiên Cơ Môn bí truyền của ta, một chiêu Thiên Nghịch đủ để...

Lão già này dông dài vô cùng như một thánh giả hàng lâm đang ra sức cứu lấy Cửu Châu.

Sau đó...

Oanh!

Rầm!

Thanh Long tinh tú tùy tiện phóng ra một đạo sấm sét đã đánh hắn thành cặn bã. Trên ngọn núi đối diện với Vương gia sơn trang, Trầm Côn lặng lẽ giơ lên ngón giữa. Theo lẽ thường thì phong thủy vốn khắc chế đượclinh phù, nhưng đây lại có Thái Cực đồ.

Phùng trưởng lão từng lấy linh hồn thề với trời rằng linh phù của Trầm Côn có ba chỗ tốt cực lớn. Một trong số đó chính là ko sợ phong thủy khắc chế. Cam đại sư ngươi có thể phát hiện linh phù trận của bần tăng nhưng kết quả cũng chỉ có thể bị oánh thành cặn mà thôi.

- Thanh Long lão huynh!

Nhìn Thanh Long thất tinh trên đỉnh đầu đột nhiên Trầm Côn nhớ đến một bằng hữu thật tốt – Thanh Long. Hắn nhìn lên bầu trời giơ chén rượu lên:

- Anh linh của lão huynh ko tiêu tan, cho ta mượn danh nghĩa cấp cho đệ tử của Thạch gia một chút giáo huấn đi.

Rượu được hắn vung lên bầu trời đêm, tiếp theo Thanh Long phách, Chu Tước Hỏa, Huyền Vũ lực, Bạch Hổ lôi... tứ tượng thần lực theo rượu của Trầm Côn rơi xuống tạo thành vô số màu sắc chiếu rọi bầu trời đêm như tận thế hàng lâm.

(*) Giác, Cang, Đê, Phòng, Tâm, Vĩ, Cơ: Là tên các ngôi sao trong nhóm Nhị thập bát tú, là nhóm sao Thanh Long trong Tứ tượng. Sao Giác còn được gọi là sao Giốc.

Nhị thập bát tú (二十八宿) là 28 "chòm sao" nằm trên Hoàng đạo theo cách chia của thiên văn học Trung Quốc cổ đại. Hoàng đạo được chia thành 4 phần, hay Tứ Tượng (四象), gắn với một con vật, và mỗi phần có 7 tú. Tứ tượng bao gồm: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-405)