← Ch.154 | Ch.156 → |
Một viên đá kích thích ngàn cơn sóng!
- Lý Cuồng Phong ta... trở về rồi
Trong tiếng vọng trận trận, binh lính Lý gia đang được điều động sững sờ tại chỗ, hơn mười đạo nhân ảnh bay nhanh tới cửa tòa thành, sau đó càng ngày càng nhiều có nhiều người tụ tập lại, càng lúc càng nhiều yêu thú ngăn chặn đại môn.
Đi đầu tiên, là nữ nhân trung niên ngoài bốn mươi, rất xinh đẹp, tóc hồng phất phới.
Ả ta đứng trước mặt Trầm Côn nhìn chằm chằm vào hắn, thần sắc có điểm kích động, cũng có chút nghi hoặc.
Người này thật sự là Lý Cuồng Phong ư?
Tóc bạc già nua, mặn mày nhăn nhúm, trường bào bằng vải bố màu xám bình thường... Theo tuổi tác và tướng mạo, ông ta cũng hợp với đặc điểm của Lý Cuồng Phong sau sáu mươi năm bị giam. Chỉ là sáu mươi năm không gặp, cũng không thể tùy tiện mọc ra một người, liền thừa nhận ông ta là lão tổ tông Lý gia được!
- Lão tiền bối, ngài thực sự Lý Cuồng Phong? Xin thứ lỗi, trước khi xác định thân phận của ngài, ta sẽ gọi thẳng tục danh của ngài!
Nữ nhân tóc đỏ chần chờ nói:
- Ta phái đi bốn đệ tử đón tiếp ngài, vì sao lại chì còn mình ngài...
- Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu... Mỹ nhân, tiểu sinh hữu lễ.
Trầm Côn còn chưa nói, Long Thanh Sơn liền đánh mắt nhìn thẳng vào nữ nhân tóc đỏ, bước chân thư thả, ầm ầm mà nhích cái thân thể béo phì của hắn, bước theo dáng mà mình tự cho là hào hoa đi tới.
Hồng y nữ nhân xấu hổ cười:
- Vị yêu thú các hạ này, ta đã bốn mươi sáu tuổi rồi, không thể nhận hai chữ mỹ nữ này được... Hắt xì!
Thiếu chút nữa cắn vỡ răng rồi.
Hóa ra Long Thanh Sơn đi thẳng qua người ả ta, nắm lấy hai tay của một mụ béo hơn năm mươi tuổi, eo như vại nước ở đằng sau nữ nhân tóc đỏ, nghiêm mặt nói:
- Mỹ nhân, đêm khuya đằng đẵng, không tài nào ngủ được, có thể cùng tiểu sinh thưởng rượu ngắm trăng, ngâm vài câu thơ chăng?
Sỉ nhục!
Đây tuyệt đối là sỉ nhục nữ nhân tóc đỏ.
Bất quá Trầm Côn lại cất tiếng cười to.
- Bốn người ngươi phái đi đón ta, đều chết cả rồi, chiến tử khi ta hàng phục con long hùng này!
Nói thế, không có ai có thể chứng minh thân phận của ngươi rồi? Nữ nhân tóc đỏ nhướng mày.
- Lão tiền bối, bốn người đó chết rồi, thế tín vật của bọn chúng đâu?
Sắc mặt từ từ trở nên lạnh lẽo.
- Xin ngài thứ lỗi, không có tín vật, ta rất khó xác nhận thân phận của ngài!
- Tín vật ở trong bụng nó, bị nó ăn rồi!
Trầm Côn giống như một con hổ, đột nhiên xuất hiện bên cạnh nữ nhân tóc đỏ, khẽ khàng ngửi mái tóc của cô ta, lạnh lùng nói:
- Nha đầu, ngươi cứ lằng nhà lằng nhằng, đang nghi ngờ thân phận của ta ư?
- Lão tiền bối thử đặt mình vào hoàn cảnh này mà suy nghĩ xem, nếu ngài là ta, cũng sẽ hoài nghi một chút, có đúng không?
Nữ nhân tóc đỏ không hề động đậy.
- Không có nhân chứng, cũng không có tín vật, lão tiền bối nói mình chính là Lý Cuồng Phong, thì cũng phải có những chứng cứ khác chứ!
- Ngươi muốn chứng cứ?
Trầm Côn liếm liếm môi giống như sói, nở nụ cười vừa cổ quái vừa hung tàn.
Sau khi thay vũ hồn thứ hai, tính cách của hắn có thay đổi nhất định, từ từ có thiên hướng vua của muôn thú, có sự cuồng bạo của mãnh hổ, có sự lạnh lùng của lang sói, có sự xảo quyệt của rắn độc.
Nữ nhân tóc đỏ bị Trầm Côn cười làm cho hồ đồ.
- Lão tiền bối, có chứng cứ thì lấy ra đây, cười cái gì?
Bỗng nhiên sau lưng toát mồ hôi lạnh, quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy đàn yêu thú ở phía sau, chậm rãi thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân, nhe nanh múa vuốt, chậm rãi đi tới nữ nhân tóc đỏ.
Grao!
Một tiếng gào thét, mấy trăm con yêu thú không ngờ đánh về phía nữ nhân tóc đỏ, chủ nhân của chúng!
Càng khó tin chính là, lúc yêu thú sắp tới gân nữ nhân tóc đỏ, bên tai truyền đến tiếng thở của Trầm Côn, hơn năm trăm con yêu thú liền nằm rạp xuống đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân tóc đỏ.
Năm trăm yêu thú, điều động như cánh tay của mình, tùy tâm sở dục!
- Đây chính là chứng cứ của ta, ai dám nói ta không phải Lý Cuồng Phong? Hả?
Làm xong tất cả, Trầm Côn liếm liếm môi - chính hắn cũng không nghĩ tới, chiêu này học trong quyển ngự thú thuật căn bản trong tay Hùng Tam Bảo, lại có uy lực khó mà tưởng tượng với sự giúp đỡ của Ngự Thú Thiên Hoàng.
Nữ nhân tóc đỏ nhìn một chút yêu thú bên người, sắc mặt từ nghi hoặc biến thành kinh hỉ, sau đó biến thành mừng như điên!
- Gia gia, cháu gái Lý Hồng Loan xin kính chào lão nhân gia người!
Nữ nhân tóc đỏ quỳ xuống, cái gì cũng có thể giả mạo, chỉ có thực lực là không có cách nào để giả mạo, chiêu này là tổ truyền bí pháp của Ngự thú sơn trang, Lý Hồng Loan không thể không tin.
- Ngươi chính là Lý Hồng Loan? Gia chủ Lý gia đương thời?
Trầm Côn sớm đã lấy được toàn bộ tình báo về Lý gia từ chỗ Hùng Tam Bảo, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Hồng Loan, cười lạnh nói:
- Lúc ta ly khai, cha ngươi bị kẻ khác đả thương đùi phải, giờ chết rồi hay là tàn phế rồi?
Nghe Trầm Côn có thể nói ra chuyện vụn vặt nhạt nhẽo từ sáu mươi năm trước, sắc mặt Lý Hồng Loan càng thêm thân thiết ba phần, buồn bã nói:
- Gia phụ đã qua đời mười lăm năm trước.
Trầm Côn im lặng chốc lát.
- Gia gia, hôm nay tổ tôn chúng ta gặp lại, không nhắc tới chuyện không vui nữa!
Lý Hồng Loan thân thiết dìu đỡ Trầm Côn.
- Đi, về nhà, mọi người trong nhà đều đang chờ người đó!
- Từ từ!
Ánh mắt của Trầm Côn liếc về xa xa, nhìn thẳng mấy đại kỳ ngoài Xích Tiêu thành.
- Gia gia, người muốn hỏi, mấy đội quân này là như thế nào sao?
Lý Hồng Loan cười nói:
- Thực không dám giấu diếm, là Vương gia... Chính là Vương gia năm đó tham gia việc trục xuất người... Trong mộ tổ nhà bọn chúng xuất hiện một bảo vật, bây giờ tứ đại thế lực đều đang tranh đoạt!
Đem sự việc mấy ngày nay nói lại một lần.
- Bảo vật có thể khiến người ta thăng mười bốn cấp?
Trong mắt Trầm Côn hiện lên một tia hung tàn, cười lạnh nói:
- Đã như vậy, lại càng đừng về nhà vội, Hồng Loan, ngươi lập tức khởi binh, cướp bảo vật về cho ta!
Lý Hồng Loan kinh ngạc.
- Gia gia, cháu gái chỉ có hơn ba vạn yêu thú nhân mã, không thể chống lại bất cứ phe nào, không bằng chúng ta thu thập Hùng gia trước, sau đó mới...
- Hùng gia không cần để mắt tới, bảo vật đó mới là thứ nhất định phải có!
Trầm Côn lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi còn coi ta là gia gia, lập tức khỏi binh, cướp bảo vật về cho ta!
- Gia gia, người nói như vậy, tức là không cân nhắc tới tình hình hiện tại của Lý gia rồi...
Sắc mặt Lý Hồng Loan trở nên u ám, ả không phải là người lỗ mãng, cho dù là gia gia mình, cũng không thể để ông ta làm ra những việc gây hại tới gia tộc.
Nhìn ra cách nghĩ của Lý Hồng Loan, khóe mắt Trầm Côn đột nhiên trở nên sắc bén, dọa cho Lý Hồng Loan hít một hơi lạnh, nhưng Trầm Côn lập tức thấp giọng nở nụ cười.
- Nha đầu ngốc, gia gia còn có thể hại ngươi sao?
- Gia gia có biện pháp địch lại quân đội ba nhà kia?
Lý Hồng Loan nhãn tình sáng lên.
- Một lần ăn ba nhà, hơi bị khó, nhưng còn một nhà thì...
Nụ cười của Trầm Côn càng thêm lạnh lẽo.
- Người Vương gia đều ở trong tay Dạ Đông Minh, ngươi cứ tấn công hắn trước, tam vạn yêu thú đánh năm vạn cấm quân, thêm nữa chúng ta quen thuộc địa hình, chí ít cũng nắm được bảy phần thắng, hơn nữa...
Hạ thấp giọng.
- Gia gia không phải một mình trở về, ngoài một trăm dặm còn có tám ngàn yêu thú mà ta triệu hồi trên đường về, chỉ cần ngươi khai chiến, tám ngàn yêu thú này liền có thể đánh lừa quân đội hai nhà còn lại, thừa cơ gia nhập chiến trường, bảo đảm ngươi sẽ đại thắng!
Lý Hồng Loan hơi động lòng.
Trầm Côn lại ném thêm một mồi lửa.
- Hơn nữa gia gia ở Nam Lâm sáu mươi năm, cũng không phải là không có thu hoạch gì...
- Gia gia còn giấu vũ khí bí mật?
Con mắt Lý Hồng Loan trở nên sắc bén.
Trầm Côn cười mà không đáp.
Nhìn nụ cười tuyệt đối tự tin của Trầm Côn, Lý Hồng Loan nặng nề hô hấp một lúc.
- Lập tức xuất binh, vừa có thể tạo được hiệu quả tập kích, còn có thể lợi dụng địa hình... Thêm vào vũ khí bí mật và tám ngàn yêu thú của gia gia. Trận chiến này, có thể đánh.
Nghĩ tới đây, Lý Hồng Loan lạnh lùng nói:
- Toàn bộ tập hợp, lập tức phát binh, tiến đánh Dạ Đông Minh!
Trầm Côn nở nụ cười, một nụ cười rất tàn nhẫn...
.........
Tám ngàn yêu thú nào, vũ khí bí mật gì, toàn là Trầm Côn chém gió mà ra, mục đích của hắn chỉ có một - làm cho Lý Hồng Loan xuất binh!
Chỉ cần Lý gia bắn một mũi tên vào quân doanh của Dạ Đông Minh, trận chiến giữa hai thế lực liền không thể tránh khỏi nữa rồi, tiếp sau đó, kế hoạch ba bước mà Trầm Côn từng nói với Hùng Tam Bảo cũng có thể thực hiện hoàn toàn rồi.
Nhìn quân đội xông hướng quân doanh của Dạ Đông Minh, nghe được tiến chém giết càng lúc càng lớn, Trầm Côn triệt để thở phào nhẹ nhõm.
Kế hoạch chó cắn chó thành công rồi!
Vậy... mau chạy khỏi nơi này!
- Hồng Loan.
Trầm Côn tiễn đội ngũ tập kích cuối cùng, tìm Lý Hồng Loan nói:
- Gia gia phải đi điều động tám ngàn yêu thú kia, tối đa nửa tiếng sẽ quay lại, ngươi nhất định phải đánh thật hăng, đánh thật mạnh, tranh thủ trong vòng một đêm tiêu diệt toàn bộ quân chủ lực của Dạ Đông Minh!
Trầm Côn xoay người muốn đi, nhưng đúng lúc này, trong thể nội hắn đau đớn vô cùng, cả người giống như co rúm lại.
- Mẹ nó, Thực Cốt Tán lại phát tác vào lúc này... Cũng may, kế hoạch của bần tăng đã thành công, mau chạy khỏi đây là xong!
Trầm Côn an ủi mình vài câu trong lòng, vội bước nhanh hơn, nhưng có một câu nói cứ nhắc đi nhắc lại.
Nhà dột không thể chịu mưa đêm! Hắn vừa mới đi được ba bước, sau cơn đau tê tâm liệt phế, đầu óc cũng từ từ mơ hồ, Lý Mục xui xẻo, lại trở nên hồ đồ vào lúc này, hắn sắp biến thành đứa trẻ vô tri rồi!
Lý Mục còn không thanh tỉnh, Ngự Thú Thiên Hoàng sẽ biến thành Ngao Ngao Đãi Bộ ((gào khóc đòi ăn), làm cho Trầm Côn bị lộ tại chỗ...
Hơn nữa Trầm Côn không thể đổi lại Linh Phù Nghịch Thiên, nếu không khí chất của hắn biến hóa sẽ khiến Lý Hồng Loan sinh nghi.
Đ!
Trầm Côn vội vã trong lòng như có lửa đốt, mà lúc này, Lý Hồng Loan lại không có xuất chinh cùng đội nhân mã cuối cùng, mà vội vã đi theo Trầm Côn.
- Ngươi còn theo ta làm cái gì?
Trầm Côn thiếu chút nữa tung một cước, con mụ này, không biết bần tăng sắp gào khóc đòi ăn sao, ngươi muốn cho bần tăng bú sao?
- Gia gia, bốn tên đệ tử đi đón người không có nhắc đến sao?
Lý Hồng Loan kinh ngạc nói:
- Cháu gái sở dĩ mời người về, thứ nhất là vì nhớ người, thứ hai là vì đối phó Hùng gia, nguyên nhân thứ ba là...
Lý Hồng Loan nói rất nhanh, chỉ nói có ba giây, nhưng trong ba giây này, biến hóa kịch tính liên tiếp phát sinh.
Giây thứ nhất!
Trầm Côn trong lòng tức giận chửi lớn, nguyên nhân quái gì, con mẹ ngươi mau nói nhanh lên, nến không bần tăng sắp bại lộ rồi!!!
Giây thứ hai!
Trầm Côn cảm thấy, Lý Mục hoàn toàn biến thành đứa trẻ, khí thế của mình thay đổi, cũng không thể mạo xưng Lý Cuồng Phong được nữa!
Cùng lúc này, Lý Hồng Loan nói xong câu cuối cùng.
- Nguyên nhân thứ ba, là cháu gái luyện công có chỗ sai xót, đợi gia gia về cứu mạng! Gia gia, đây là bí tịch ngự thú gia truyển, người xem, cháu gái luyện sai chỗ nào?
Giây thứ ba...
Lý Hồng Loan lấy ra một cuốn vở màu đỏ thắm, ở trên viết bốn chữ - Ngự Thú Tâm Kinh!
← Ch. 154 | Ch. 156 → |