Vay nóng Tima

Truyện:Vũ Toái Hư Không - Chương 173

Vũ Toái Hư Không
Trọn bộ 405 chương
Chương 173: Trái tim Bồ Tát, thủ đoạn khốc liệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-405)

Siêu sale Shopee


Mộ phần Vương gia nằm trên hai ngọn núi, một ngọn là chỗ dựng bia mộ tổ tiên Vương gia, linh hồn Đỗ Nguyệt Nhi hẳn là ở chỗ này. Mà ở một ngọn núi khác là độc cốt động, là nơi giữ hài cốt của Độc Phật Huyền Si.

Vương Kiêu đã đợi hơn một nghìn năm, Trầm Côn biết tâm tình đang rất khẩn trường của hắn, cho nên sau khi tiến vào mộ phần cùng với hai cô gái liền tách ra, thẳng tiến đến Đỗ Nguyệt Nhi phần mộ.

- Trầm Côn!

Đi đến nửa đường, Vương Kiêu đột nhiên trầm giọng nói:

- Có một việc dường như chúng ta đều xem nhẹ.

- Yên tâm, ta biết ngươi muốn nói cái gì!

Trầm Côn cười hì hì nói:

- Ta hiện tại chỉ có thể tiếp nhận thêm một vũ hồn, mộ phần tổ tiên Vương gia có hai cái linh hồn là Đỗ Nguyệt Nhi cùng Độc Phật Huyền Si ta khẳng định phải buông tha cho một cái!

Vương Kiêu im lặng gật đầu.

Hai chọn một là điều phải nghĩ, lực hấp dẫn của Độc Phật Huyền Si thật sự lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với Đỗ Nguyệt Nhi. Trầm Côn sẽ đem cơ hội duy nhất này cho ai?

- Yên tâm, khẳng định để lại cho lão bà ngươi!

Trầm Côn cười nói:

- Sau khi thăng cấp Lục Nguyên hạ đoạn, ta có dự cảm, 《 Hồn Kinh 》của ta cũng mau tu luyện tới tầng thứ tư. Ta thu linh hồn Đỗ Nguyệt Nhi, để Huyền Si chờ vài ngày thì tốt rồi!

Thân mình Vương Kiêu run lên bần bật, "Trầm Côn".

- Không phải cảm ơn làm gì, ta có thể được như hiện nay hơn phân nửa đều là ngươi mang lại, giúp ngươi cũng là điều nên làm!

Trầm Côn cười hì hì nói:

- Hơn nữa ta nên sớm đáp ứng ngươi, bần tăng buôn bán, tuyệt đối là xem trọng danh dự. Ai da, đây là quái vật gì đây? Đang nói, Trầm Côn chợt phát hiện ở phía trước nhảy ra một bóng đen thật lớn.

Hai lỗ tai dài, cặp mắt đỏ nhỏ, bộ lông trắng như tuyết, di chuyển bằng cách nhảy cóc, đúng vậy, đây chỉ là con thỏ. Sau đó nó nhìn Trầm Côn rồi đứng lên, lộ ra một cái răng cửa lớn. Thế nhưng so với Trầm Côn lại cao hơn hai ba lần! Toàn bộ thân hình nó thật là to lớn, giống như là một quả núi nhỏ ngồi xổm trên đường đi của Trầm Côn.

Rồi sau đó, con thỏ lớn này nhìn chằm chằm Trầm Côn một hồi, đột nhiên nhảy dựng lên, giống như trông thấy cực phẩm mỹ thảo, nhằm Trầm Côn mà gặm.

- Đừng hoảng hốt!

Vương Kiêu cười nói:

- Đám mây độc bao phủ non nửa năm, phần mộ tổ tiên sinh vật khẳng định bị ảnh hưởng, đây là một con biến dị thỏ mà thôi, giết chẳng tốn sức!

- Thì ra là do ảnh hưởng của đám mây độc, ta không nghĩ khi nào loài thỏ bỗng nhiên bạo gan như vậy!

(Biên: Người ta nói nhát như thỏ đế mà:110:)

Trầm Côn cũng không còn để ở trong lòng, nhảy lên cao, rớt xuống phía sau ót con thỏ, đạp một cước thật mạnh vào ót, kết thúc cuộc sống của con thỏ này.

Bất quá con thỏ sau khi chết, mùi máu dẫn dụ tới một đám sói tí hon lớn nhỏ có cánh, như đàn sóng kiến tràn tới ăn voi, bò lên trên thi thể con thỏ, rào rào bắt đầu ăn, xem bọn hắn hành động nhanh chóng, nanh vuốt sắc bén, hẳn là đều là yêu lang cấp hoàng nguyên! Chứng kiến trận này, Trầm Côn cũng thấy khá thú vị, dưới tác dụng của đám mây độc, yêu thú nơi này cũng thật cổ quái a!

Lúc này, bầy sói đã phát hiện Trầm Côn, tru lên đánh tới, Trầm Côn khẽ chớp mắt, toát ra một cái chú ý tuyệt diệu, hắn vận dụng bí pháp ngự thú Tâm Kinh, đem bọn lang tộc thu vào lang trướng của mình. Trên người ẩn dấu mấy trăm con lang, khi đánh nhau liền có chiêu bất ngờ, thân mình run lên, đàn lang xông ra!

Trầm Côn tiếp tục đi trước, dọc theo đường đi có rất nhiều động vật kì dị: cóc tám chân, nhân sư, các loại cá lại di chuyển được trên đất, các loại quái vật cực kỳ quái lạ. Dĩ nhiên thực vật cũng biến dị, hoa ăn thịt người, mạn độc vân đằng... Các loại thực vật cũng hướng Trầm Côn phát động công kích, bất quá thực lực của bọn chúng cũng không tính cường đại. Trầm Côn càng có cơ hội thêm kinh nghiệm thực chiến. Hắn mang lên trên mình Liệt Nguyên sát trận liền đưa bọn chúng chém giết. Đồng thời, Trầm Côn không ngừng bắt giữ bầy sói, tới buổi trưa, hắn chẳng những hấp thu đại lượng linh khí, trên người tiểu lang cũng chừng hơn một ngàn con có dư.

Bất quá Vương Kiêu đã muốn đợi không được, thúc giục nói:

- Trầm Côn, giết vậy cũng không phải biện pháp, hãy dùng tổ hợp mười lăm cái Cự Linh Phù, mở ra một cái đại lộ mà đi cho nhanh nào.

- Được rồi!

Trầm Côn dang hai tay ra, mười lăm tấm bùa trong người xoay quanh, tựa như trang bị một máy xay thịt, sau đó hắn dồn đủ khí lực lao về phía trước chạy như điên, trên đường lại có yêu vật xuất hiện, lập tức đã bị máy xay thịt nghiền thành vụn thịt...

Chạy như vậy một đoạn đường, một tòa mộ viên xuất hiện ở trước mắt, trước hết nhìn qua chính là hai tấm bia mộ cao ngất, trên đó viết hai liệt chữ to: tổ tiên Vương Mãng chi mộ, tổ tiên Vương Kiêu chi mộ! Chính là chỗ này! Trầm Côn giết thêm một đợt yêu thú, hoan hô một tiếng, nhưng đúng vào lúc này, phía trước truyện lại một tiếng Phật hiệu phẫn nộ.

- A di đà Phật, tăng hữu cũng là người trong Phật môn, sao lại sát nghiệt?!

Có hòa thượng?!

Trầm Côn nhớ lại A La sáng nay nói qua, ngàn vạn lần không thể cùng hòa thượng động thủ như thế nào, nàng biết trước mình gặp hòa thượng sao?

Mộ viên đã bị một đám hòa thượng chiếm cứ, ước chừng hai mươi mấy người, bọn họ đều cởi trần, tăng bào tàn phá nhưng không có để ý, bọn họ đều rất cao, và gầy, làn da khô héo uốn nếp, như là gỡ ra từ lớp vỏ khô nứt của cây già. Tư thế ngồi của những hòa thượng đó cũng rất có ý tứ: một chân chạm đất, chân còn lại gác lên, tạo thế ngồi trung bình tấn trên một chân, mà hai tay ở trước ngực tạo thành chữ thập, nhắm mắt lại cúi đầu niệm kinh. Tư thế này ở Phật giáo còn được gọi là thiền tâm lễ Phật, là nhập định pháp môn, phần lớn các tăng dều sở dụng.

- Đám lừa trọc từ đâu dám chạy tới đây?!

Vừa nhìn phần mộ của mình bị hòa thượng chiếm lĩnh, hơn nữa mấy hòa thượng còn dẫm trên mặt phần mộ của mình, Vương Kiêu giận tím mặt.

- Trầm Côn, giao thân xác cho ta mượn!

- Đừng nhúc nhích, lão huynh, ngươi để ý tay của bọn chúng!

Lưu ý đến tay của hòa thượng, Trầm Côn biến sắc.

Hắn rốt cục hiểu được, tại sao A La không cho hắn động thủ cùng hòa thượng. Nhưng mà sự hiểu biết của Vương Kiêu đối với Phật giáo không nhiều lắm, cười lạnh nói:

- Bất quá chỉ là hai mươi mấy người hòa thượng mà thôi, mặc dù có Hồng Nguyên Vũ Tông thượng đoạn cực mạnh, nhưng ta sử dụng thân thể, nhất định có thể giết bọn hắn!

- Lão huynh, ngươi xem tay của bọn hắn!

Thanh âm Trầm Côn ngưng trọng khác thường. Ở điểm hắn chỉ, Vương Kiêu nhìn kỹ xuống, chỉ thấy toàn bộ hòa thượng đều chỉ có chín ngón tay, thiếu tay ngón trỏ phải. Mà chổ khớp ngón không giống như là bị chém, cũng không giống là thiếu hụt bẩm sinh, bởi vì da xám đen, còn có một chút nước màu vàng và sưng tấy mủ, Vương Kiêu ngạc nhiên nói:

- Bị đốt?

- Không sai, bọn chúng đều thiêu hủy ngón trỏ tay phải của mình!

Trầm Côn rên rỉ nói:

- Trước kia sư phụ của ta nói qua, ở Phật môn thiêu hủy ngón trỏ tay phải của mình gọi là đốt chỉ kính Phật, diệt ba nghìn giới tội! Những hòa thượng đều là dáng vóc tiều tụy tu khổ hạnh, sức chiến đấu tuyệt đối không thể theo mặt ngoài cân nhắc.

Thanh âm hắn càng ngày càng nhỏ.

- Hòa thượng đốt chỉ chính là hòa thượng đáng sợ kinh khủng nhất trong các loại a!

- Sợ cũng không thể rút lui!

Vương Kiêu điềm nhiên nói:

- Hơn nữa hắn cũng không giống như sẽ bỏ qua ngươi!

Trong lúc hai người nói chuyện thì một vị hòa thượng nhìn hơn bốn mươi tuổi đi tới, hắn chính là người đứng đầu chúng tăng tại phần mộ Vương Kiêu này, Hồng nguyên vũ tông thượng đoạn.

- Tăng hữu, ngươi xem nhìn ngươi làm cái gì!

Hòa thượng chỉ vào Trầm Côn sau lưng cả giận nói. Một đường đánh tới, sau lưng Trầm Côn sớm đã là thây ngang phơi khắp đồng, hắn cười nói:

- Ai da, vị này tăng hữu, ta đây cũng không phải là không có cách nào khác sao? Ngươi nói, nhà của ta phần mộ tổ tiên bị dã thú chiếm cứ, ta đây nói cái gì cũng phải giết qua a!

- Vậy ngươi liền đồ sát sinh linh?

Hòa thượng tuyên một tiếng Phật hiệu, cả giận nói:

- Ngã Phật từ bi, chăm sóc sinh linh, độ chúng sinh khổ ách, ngày xưa cắt thịt nuôi ưng cũng không tiếc. Ngươi cũng là người nhà phật, lại vì lợi ích của chính mình mà giết chóc mấy trăm thậm chí mấy ngàn sinh linh, tội nghiệt thật to lớn, thiện tai, thiện tai!

Trầm Côn sợ nhất đúng là hòa thượng giảng giải lí lẽ tôn giáo, ở Thiếu Lâm tự trong vòng mười năm hắn đã muốn chịu đủ rồi, bất quá hắn cũng hiểu rõ thực lực hòa thượng đành phải cười hì hì nhận sai:

- Đại sư ngươi nói đều đúng, ta sai lầm rồi, thật sự gây tội rồi!

Nói xong, hắn cúi đầu và nói:

- Lão huynh ngươi xem, ta đã biết sai rồi, ngày sau cũng khẳng định sẽ bồi thường, ngươi có phải hay không để cho ta nay tới phần mộ tổ tiên thăm cùng tế bái, cho dù là Phật tổ Ngài cũng sẽ không ngăn trở mà?

- Trầm Côn, dông dài cái gì. Nói vào vấn đề chính đi!

Vương Kiêu trong thân thể nhanh chóng rống to, hắn rất tưởng niệm thê tử của chính mình, đã muốn bất chấp hậu quả rồi.

- Lão huynh, đừng nóng vội, có thể không đánh, không nhất định phải đánh!

Trầm Côn cười xuề xòa nhận sai, lập tức đi vào phần mộ tổ tiên.

- Các vị lão huynh, các ngươi không ý kiến, ta đây liền đi vào, đa tạ, đa tạ.

- Chỉ cần nhận sai là đủ rồi sao?

Hòa thượng đưa tay ngăn cản Trầm Côn, nghiêm mặt nói:

- Ngã Phật nói, chúng sinh bình đẳng, tăng hữu giết chóc quá nhiều, xin hãy chịu tội đi!

Nhất thời trong lòng Trầm Côn bùng lên cơn tức. Mẹ nó chứ tên tặc ngốc, bần tăng chính là giết một ít quái vật biến dị, cũng không có giết thân nhân, hảo hữu các ngươi, các ngươi liên quan gì?! Nói cái gì là chuộc tội giết chóc, ngươi cho là các ngươi là đấng cứu thế sao, cho dù là Như Lai Phật Tổ cũng không có nhiều chuyện như vậy!

- Ta làm như thế nào chuộc tội đây?

Trầm Côn liếm lấy môi nói.

- Trước tiên đem xác nhập thổ vi an, tụng kinh sám hối trước mộ rồi theo bần tăng đi Bồ Đề Tự diện bích ba năm. Như thế này mới có thể khu trừ ác nghiệt mới có thể để sinh linh nơi đây an nghỉ, a di đà phật!

Hòa tượng dáng vẻ trang nghiêm, tựa hồ những gì mình nói ra đều là những chân lý sáng suốt nhất. Hơn nữa một câu đại Bồ Đề tự, kỳ thật đã muốn ám chỉ thân phận hòa thượng, nhưng Trầm Côn chưa từng nghe qua địa danh này. Hắn chỉ nghe rõ diện bích ba năm, khóe miệng khẽ nhếch, khuôn mặt tươi cười nói:

- Xem lão huynh nói, ta đều nhận sai, như vậy đi trước tiên ngươi để cho ta tế bái phần mộ tổ tiên, sau đó ta tiếp tục thương lượng bồi thường.

- Hướng Phật tổ sám hối, há lại có thể kéo dài?

Hòa thượng biến sắc nói:

- Xin hãy thí chủ chấp pháp!

Nói xong, hắn tuyên cao Phật hiệu, trong mộ viên các hòa thượng lập tức đứng lên, đều một tay ở trước ngực trình Phật lễ, tay cầm tràng hạt miệng nam mô niệm phật, đi vòng quanh Trầm Côn, bọn họ lần lần tràng hạt, đem dây thừng trói muốn vây trói Trầm Côn lại.

- Các vị lão huynh, không phải là chỉ giết một ít biến dị quái vật, sao các ngươi cứ phải ép ta mới thôi?

Trầm Côn mắt nhìn gông xiềng, bỗng nhiên cười lạnh.

- Ta hiểu được, lão huynh muốn độc chiếm trong mộ viên này, lúc này mới muốn bắt ta có phải hay không? Hắc, hắc hắc!

Hắn cười lạnh trong tay áo lặng lẽ trượt ra hơn một trăm đạo bùa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-405)