← Ch.186 | Ch.188 → |
Quốc sư Đại Hán vẫn lưu truyền câu chuyện về trận chiến Lan Vân Sơn năm xưa- trận chiến lôi kéo bảy trăm Hỗn Độn Võ Tôn, khiến cho Vương Kiêu cùng thê tử ngàn năm ly biệt!
Trong đầu quanh quẩn chuỗi sự tích vang dội oanh liệt xưa kia, Trầm Côn lại nghĩ đến tên nhân vật thần bí mặc giáp:
- Cổ! Nguyệt! Hà!
Nghĩ đến đây trong lòng thầm thở dài, mẹ nó chứ, đường đường là lão tổ tông của Thiên Cơ môn, tại sao lại có bộ dạng này?
- Xú tiểu tử, nếu ngươi đã biết tên của lão nhân gia ta, thì phải cứu ta chứ!
Cổ Nguyệt Hà dưới sự trả thù của Vương Kiêu đang tận lực giẫy dụa:
- Ngươi không thể vứt bỏ danh dự a, ta cũng là vũ hồn của ngươi, bàn tay với cánh tay thì cũng đều là bộ phận trên cơ thể kia mà!
Trầm Côn cười cười, làm bộ như không nghe thấy, xoay người sang chỗ khác:
- Trầm Côn, ngươi vì sao không cứu người?
Lý Mục giữ chặt vai Trầm Côn, khiến hắn phải quay lại nhìn:
- Cổ Nguyệt Hà vừa mới cứu ngươi cùng A La, ngươi trơ mắt nhìn hắn bị đánh, thế là vong ân bội nghĩa!
- Lý lão huynh, đừng nói khó nghe như vậy!
Trầm Côn cười hì hì, ôm lấy bả vai của Lý Mục, nhỏ giọng nói:
- Chờ ngày nào đó ta bắt được cừu nhân của ngươi, ta cũng để ngươi thoải mái thu thập hắn, được không?
Lý Mục không còn lời nào để nói, mà Trầm Côn lại đang vui vẻ với cái chủ ý vừa tuyệt diệu vừa quỷ quái vừa lóe lên trong đầu, hắn cười hì hì nhìn về phía ba vũ hồn của mình, trong lúc Vương Kiêu còn đang mải mê trừng trị Cổ Nguyệt Hà, Trầm Côn lấy từ trên giá để hình cụ xuống một túi lớn đựng những miếng da thuộc dùng để bịt mũi miệng phạm nhân, chia thành ba đống lớn, cắt thành các bàn tay lớn nhỏ, lại vẽ lên đó những ký hiệu mà người địa cầu ai ai cũng biết rõ.
Làm xong tất cả những việc đó, Trầm Côn cầm những tấm da thuộc trong tay, ngồi cạnh cái đầu của Cổ Nguyệt Hà, lúc này Cổ Nguyệt Hà đang bị tra tấn bằng dụng cụ kéo dãn xương, hai mắt lão lồi ra, quỳ rạp trên mặt đất, cơ thể không ngừng bị kéo giãn, dáng vẻ giống hết một con cóc chết:
- Vương lão huynh, đánh đã tay chưa?
Trầm Côn cười hì hì hỏi.
- Hắn còn chưa có chết, ta làm sao dừng tay được?
Vương Kiêu cười lạnh.
- Tốt lắm, lão huynh cứ việc tiếp tục!
Trầm Côn cười hắc hắc, ghé sát lão nói:
- Chính là Vương lão huynh nhớ suy nghĩ kỹ một chút, linh hồn Đỗ Nguyệt Nhi đang ở nơi nào, lăng mộ Vương gia đến tột cùng xảy ra chuyện gì, những việc này chỉ có Cổ Nguyệt Hà mới biết, nên lão huynh không thể giết lão được!
Thần sắc Vương Kiêu biến đổi, quả nhiên buông tay khỏi cổ Cổ Nguyệt Hà, tuy hắn kích động nhưng tuyệt không làm bừa, biết rõ khi nào thì nên làm cái gì.
- Cổ lão huynh!
Trầm Côn cười híp mắt, vỗ vỗ khuôn mặt Cổ Nguyệt Hà.
- Thân phận lão đã bại lộ rồi, đừng che giấu nữa, nói ra toàn bộ bí mật đi!
- Ngươi còn mặt mũi nào hỏi ta?
Cổ Nguyệt Hà trừng mắt.
- Tiểu tử ngươi là kẻ không giữ chữ tín, đã nói là sẽ ngăn Vương Kiêu giúp ta, kết quả lại ngồi nhìn ta bị đánh gần chết, ta mà nói cho ngươi một chữ thôi, thì không xứng là cao nhân! Nhớ kỹ, cao nhân luôn có khí phách!
- Ai u, tức giận ghê chưa kìa?
Trầm Côn cười hì hì đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, vừa rồi ăn bánh bao ngon không?
- Ăn ngon!
Cổ Nguyệt Hà liếm liếm môi:
- Chính là, cả nghìn năm mới được ăn một lần, không ngon sao được!
Trầm Côn đưa lỗ tai đến sát lão hỏi:
- Vậy lão còn muốn ăn nữa không? Nói thật đi!
- Ách!
Cổ Nguyệt Hà nuốt một ngụm nước miếng, hắn biết những lời này là cạm bẫy, không dám trả lời.
- Lão không nói ta cũng biết!
Trầm Côn cười nói:
- Sau hơn một nghìn năm bị cầm tù trong tăm tối, lão chắc là chẳng những muốn ăn bánh bao, mà còn muốn dạo phố, đi chơi khắp nơi, ăn bữa tiệc thịt nướng hoành tráng, uống đồ uống ướp lạnh, lão có lẽ còn nghĩ chuyện tự thân xem xét qua hậu nhân, chính tai nghe bọn chúng gọi một tiếng: lão tổ tông a, lão có khi còn muốn mở một cửa hàng vỉa hè, chuyên để xem phong thủy, ôn lại một chút cách sống của bọn bịp bợm giang hồ năm xưa nữa kia!
Trầm Côn nói đến đâu, miệng Cổ Nguyệt Hà há hốc ra thèm thuồng đến đấy, mà cả Vương Kiêu cùng Lý Mục ánh mắt cũng sáng lên.
Mà Trầm Côn sau khi liệt kê một loạt chỗ tốt của việc được ra ngoài xong, bỗng nhiên nói:
- Đó đều là ước mơ của ngươi đúng không? Vậy thì trả lời ta, lão chỉ có một cơ hội này thôi!
- Muốn!
Cổ Nguyệt Hà tuyệt vọng hô to.
- Ân!
Trầm Côn ngoắc ngón tay:
- Vậy kêu một tiếng lão đại xem nào!
- Lão đại, ta phục rồi!
Cổ Nguyệt Hà ai oán nói:
- Chỉ cần mỗi ngày ngươi cho ta ra ngoài một chút, cao nhân vốn độ lượng không tính toàn chuyện vừa rồi với ngươi!
- A, đây mới đúng là hảo vũ hồn!
Trầm Côn vỗ tay nói:
- Vậy nói rõ xem nào, vì sao lão lại ở trong phần mộ của Vương gia!
Trộm liếc Vương Kiêu, Cổ Nguyệt Hà nhỏ giọng nói:
- Ngươi biết cuộc chiến Lan Vân Sơn chứ? Năm đó vì phong ấn Vương Kiêu, ta phải dùng đến ánh sáng thiên đạo.
- Chuyện đó ta biết rồi, sau đó thì sao?
- Ngay sau khi phong ấn Vương Kiêu, ta phát hiện mình đã tiết lộ rất nhiều thiên cơ, sau khi chết chắc chắn sẽ bị thiên khiển (trời phạt)!
Cổ Nguyệt Hà nhỏ giọng nói:
- Ta đã vội vã báo mộng cho đại đồ đệ, bảo hắn lấy cắp hài cốt Đỗ Nguyệt Nhi, còn hướng dẫn cụ thể cho hắn cách mai táng cho ta và Đỗ Nguyệt Nhi, ta sẽ phục sức giống Đỗ Nguyệt Nhi, ăn mặc giống nữ nhân, chôn ở quan tài phía dưới, mà Đỗ Nguyệt Nhi mặc quần áo của ta, chôn trong quan tài phía trên.
- Đây là biện pháp đánh tráo thâu thiên hoán nhật, từ trước tới nay, thiên khiển chỉ phạt một người, ta đã giả làm Đỗ Nguyệt Nhi nên được tha.
Nói tới đây, mắt thấy thần sắc Vương Kiêu càng ngày càng lãnh khốc, Cổ Nguyệt Hà vội vàng kêu lên:
- Vương đại ca, đừng tức giận, cả quá trình thay quần áo đều là nữ nhân làm, ta với Đỗ Nguyệt Nhi được ngăn cách bằng một tầng vách ngăn, ta chưa bao giờ khinh nhờn thi thể Đỗ Nguyệt Nhi, ta có thể lấy danh dự sư tổ Lưu Hầu ra thề!
Sắc mặt Vương Kiêu dễ nhìn hơn một chút, hắn cùng Cổ Nguyệt Hà đã giao đấu nhiều năm, tuy rằng chán ghét những biểu hiện tâm thần của lão nhưng cũng tin tưởng lão.
- Thế còn sau này? Tại sao trong lăng mộ chỉ còn lại linh hồn của ngươi?
- Việc này,
Cổ Nguyệt Hà khó xử:
- Ngươi phải đi hỏi Độc Phật Huyền Si!
- @$%$%#, Huyền Si thì có liên quan gì?
- Vương đại ca, ngươi không biết đó thôi!
Cổ Nguyệt Hà giải thích:
- Ta cùng Đỗ Nguyệt Nhi mai táng cùng chỗ hơn một nghìn năm, ân oán đã sớm hóa giải, sau đó hai sáu năm trước đã thành huynh muội thân thiết xuất hiện. Độc Phật cũng vùi thân nơi Độc Cốt động, ba linh hồn chúng ta cư ngụ không xa, nếu không có việc gì thì lại tụ họp nói chuyện phiếm, ngắm phong cảnh, nên cũng bớt tịch mịch.
Chính là mười bảy năm trước, có người đến tế bái Độc Phật Huyền Si, lúc ấy Đỗ Nguyệt Nhi lại đang làm khách chỗ hắn, người đến tế bái không hiểu sao lại có khả năng nhìn thấu âm dương, hắn nhìn thấy Đỗ Nguyệt Nhi, mắng nàng là ác quỷ hại người, lại phóng tay xé rách âm dương thông đạo, bắt Đỗ Nguyệt Nhi đi, hắn còn nói Đỗ Nguyệt Nhi tội ác tày trời, giết nàng là quá tiện nghi cho nàng, nên nhất định phải bắt đi, trừng phạt thật nặng!
Nhìn thấu âm dương, tiện tay có thể xé rách âm dương thông đạo.
Vương Kiêu đột nhiên cảm giác được sống lưng lạnh toát, người này cường đại như vậy? Dù Trầm Côn có chỗ dựa lưng lớn đến đâu thì cũng không thể làm được như vậy?
- Người nọ đến tột cùng là ai?
Vương Kiêu hỏi:
- Ta lúc ấy đang nằm trong quan tài, chưa từng thấy qua người đó!
Cổ Nguyệt Hà bất đắc dĩ nói:
- Hơn nữa sau khi người nọ bắt Đỗ Nguyệt Nhi đi, Huyền Si liền thay đổi, hắn nói tin tức Đỗ Nguyệt Nhi bị bắt cho ta, sau đó liền trốn trong Độc Cốt động, mười mấy năm nay ta chưa từng thấy qua hắn!
Vương Kiêu yên lặng gật đầu, lo lắng hiểu được thê tử của hắn bị một kẻ cường đại không thể tưởng tượng được bắt đi, hơn nữa người nọ còn tuyệt đối không phải kẻ lương thiện, nghĩ tới chuyện này Vương Kiêu sao có thể bình tĩnh được!
- Lão huynh đừng nóng vội!
Trầm Côn vỗ vỗ bả vai Vương Kiêu, khuyên nhủ:
- Sau khi rời khỏi nơi này, ta lập tức nghĩ cách đối phó Đại Bồ Đề tự, khẳng định tìm ra Độc Phật Huyền Si, hỏi rõ Đỗ Nguyệt Nhi bị bắt đi nơi nào.
- Ai!
Vương Kiêu thoạt nhìn có vẻ không tin tưởng lắm, nhưng ánh mắt lão nhanh chóng trở nên kiên định cùng âm lệ, vì Đỗ Nguyệt Nhi, hắn không sợ gì cả! Sau khi làm cho Vương Kiêu yên lòng, Trầm Côn lại cười híp mắt, ngồi xổm bên cạnh Cổ Nguyệt Hà:
- Cổ lão huynh, chuyện Vương lão huynh đã nói xong, thế còn chuyện của ta thì sao?
- Ngươi còn có chuyện gì?
- Đừng có giả ngốc!
Trầm Côn chỉ ngực mình:
- Ngươi cũng là vũ hồn của ta, nói một chút đi, thuộc tính của ngươi là gì?
- Ngươi nói chuyện này à!
Cổ Nguyệt Hà cười hắc hắc, chạy đến bên bàn, ngay trên tờ giấy xin phép lúc trước, viết xuống một hàng chữ to, ngoắc ngoắc Trầm Côn nói:
- Đây chính là thuộc tính vũ hồn của ta, chính mình đến xem, bất quá đừng trách lão nhân gia ta sao không nhắc nhở ngươi, Vũ hồn của cao nhân quá phi phàm, đừng để bị dù dọa!
Trầm Côn cực kỳ hứng thú cầm tờ giấy lên xem.
Vũ hồn: năng lực: Thiên cơ bất khả lộ, đặc điểm: thiên cơ khẳng định bất khả lộ lộ, biến hóa: Thiên cơ tuyệt đối bất khả lộ, Thiên cơ thật sự bất khả lộ.
- Lão huynh, ngươi đùa bỡn ta có phải không?
Trầm Côn âm trầm nói.
- Đừng có gấp, từ từ xem rồi hãy nói.
Cổ Nguyệt Hà thần bí chỉ, nguyên lai bên dưới tờ giấy còn có một dòng chữ nhỏ, đặc biệt nhỏ, cực kỳ nhỏ, cơ hồ phải dùng kính lúp coi mới thấy được.
- Vũ hồn này khi còn sống đã tiết lộ quá nhiều Thiên cơ, còn mắc nợ bốn lần Thiên khiển (trời phạt).
- Đây là phiếu ghi nợ sao?
Trầm Côn ngơ ngác nhìn tờ giấy:
- Lão huynh, thiếu bốn lần Thiên khiển nghĩa là sao?
- Ý tứ chính là khi ta còn sống cái miệng hại cái thân, nói qua rất nhiều lời không nên nói, đã đắc tội các thần tiên, tuy ta đã dùng kế kim thiền thoát xác, lừa gạt Thiên Môn, chính là thần tiên trên trời đều nhớ kỹ, ta vẫn thiếu của bọn họ bốn lần Thiên khiển!
Cổ Nguyệt Hà vẻ mặt xin lỗi cười khổ.
- Lão huynh à!
Trầm Côn thật sự giật mình:
- Ngươi đến cùng tiết lộ bao nhiêu chuyện rồi, sao lại có thể đưa tới bốn lần Thiên khiển?
- Ai, ta tiết lộ Thiên cơ quá nhiều, nhưng đây không phải là điểm chính!
Cổ Nguyệt Hà cười cười vô cùng xấu xa:
- Điểm chết người chính là, giờ ta đã là vũ hồn của ngươi, nhân hồn một khối, ta đây nợ Thiên Khiển, hắc hắc, chẳng khác nào là ngươi nợ!
- Nói cách khác, bốn lần Thiên khiển này, tất cả đều giáng lên đầu ta?
Trầm Côn hung hăng cắn răng:
- Đúng vậy, cái này gọi là ta thiếu nợ, ngươi phải trả!
Cổ Nguyệt Hà híp mắt cười nói:
- Bất quá ngươi yên tâm, ta đã tạm thời che mắt được Thiên Môn, chỉ cần ngươi không lộ ra năng lực độc môn của ta, Thiên môn sẽ không biết ta ở cùng chỗ với ngươi, nhưng một khi ngươi vận dụng năng lực của ta, hắc hắc, ngươi hiểu ý ta chưa?
Trầm Côn đương nhiên minh bạch, một khi hắn vận dụng năng lực phong thủy của Cổ Nguyệt Hà, chắc chắn sẽ bị trời phát hiện, giáng xuống Thiên khiển. Trầm Côn nếu không muốn chết, thì tuyệt đối không thể sử dụng năng lực của Cổ Nguyệt Hà.
Trăm cay nghìn đắng tìm được một cái vũ hồn, lại không thể dùng, thế thì cần vũ hồn để làm gì?! Lại nhìn tờ giấy kia viết liên tiếp cái gì thiên cơ bất khả lộ, Trầm Côn hoàn toàn minh bạch rồi, đệ tam Vũ hồn của hắn, đúng là Thiên cơ bất khả lộ, bản lĩnh không thể hiện được, đúng là một tên cao nhân vô dụng.
- Cổ lão huynh!
Trầm Côn nhấn mạnh từng chữ, sắc mặt âm trầm:
- Thì ra ngươi không có tác dụng gì!
← Ch. 186 | Ch. 188 → |