← Ch.190 | Ch.192 → |
Trầm Côn chiếm được Ngũ Sắc thạch, nhưng trên đời này luôn có một loại người như vậy, luôn luôn có số *** chó kinh hơn Trầm Côn. Ví dụ như A Phúc.
Khi Trầm Côn theo Kha Tây đi gặp bằng hữu, ở sâu trong Bạch Mãng sơn, trong một khe núi gần Độc Cốt động.
- Các vị thí chủ, tiền phương tà ma thường lui tới, xin dừng bước.
Mười mấy hòa thượng phân biệt đứng trên mấy tảng đá cao vút trong sơn cốc. Người thì niệm kinh, người thì vuốt ria mép, người thì thưởng thức phật khí trong tay. Dưới cái nhìn chăm chú của mắt họ, mấy hắc y nhân dựa lưng vào nhau đứng giữa sơn cốc, cười lạnh đánh giá những hòa thượng này. Chính là mấy hắc y nhân đã thuê A Phúc mấy hôm trước, chúng vừa mới tới gần Độc Cốt động, đã bị mười mấy hòa thượng này vây quanh.
Khinh miệt liếc nhìn chỗ đứng của các hòa thượng, hắc y nhân đầu lĩnh không khỏi cười rộ lên.
- Hòa thượng Đại Bồ Đề tự, Thập Bát La Hán trận này của các ngươi dọa trẻ con thì được, muốn đối phó chúng ta thì còn hơi kém đấy!
Liếc mắt là có thể nhìn thấu trận pháp của Đại Bồ Đề tự, hơn nữa mặt không đổi sắc, khẩu khí ung dung, mấy hắc y nhân này tuyệt không đơn giản.
- A di đà phật!
Một vị La Hán nhíu mày.
- Thí chủ nếu đã nhận ra La Hán trận, ắt hẳn cũng có thể đoán ra được Thích Già Bồ Đề tổ sư của bọn ta cũng ở chỗ này, như vậy, xin nể mặt Thích Già Bồ Đề tổ sư, lùi lại một bước đi!
- Thích Già Bồ Đề cũng ở đây?
Biểu tình của bóng đen thoáng trở nên ngưng trọng.
Hắn nguyên bản là muốn dùng vũ lực đột phá vòng vây, nhưng nghĩ tới thực lực của mình so với Thích Già Bồ Đề, liền trở nên hòa hoãn, từ thắt lưng lấy ra một tấm lệnh bài, ném đến trước mặt hòa thượng.
- Chúng ta không phải không nể mặt Thích Già Bồ Đề. Nhưng mà ngày hôm nay chúng ta nếu như lui đi, sẽ không thể ăn nói với chủ nhân của lệnh bài này. Các hòa thượng, hay là các ngươi nể mặt chủ nhân nhà ta, nhường đường đi!
Hòa thượng tiếp nhận lệnh bài nhìn một cái, chỉ thấy lệnh bài này to cỡ nắm tay trẻ em, mặt dưới là màu hoàng kim, mặt trên là một màu đen như màn đêm, ngoài ra không có đặc trưng gì khác. Nhưng chỉ một tấm lệnh bài bình thường này lại làm cho sắc mặt hòa thượng biến đổi lớn, hô lớn một tiếng phật hiệu, nói:
- A di đà phật, hóa ra là các vị thí chủ Hoàng Kim huyết tộc. Việc liên quan tới Hoàng Kim huyết tộc, cỡ bần tăng không dám làm chủ, xin chờ một chút, bần tăng đi thông báo cho các sư thúc bá hàng chữ Huyền.
- Cứ việc.
Hắc y nhân lạnh lùng xua tay.
Chờ các hòa thượng đi, hắn bỗng nhiên hạ thấp thanh âm, gọi đồng bọn tới gần, thấp giọng nói:
- Mọi người nghe đây, Thích Già Bồ Đề khẳng định sẽ không để chúng ta tới Độc Cốt động, nhưng nể mặt chủ nhân, hắn cũng sẽ không tới mức đuổi chúng ta đi ngay. Chờ lát nữa, hắn nhất định sẽ mời chúng ta vào uống trà, sau đó mới khách khí tiễn chúng ta đi. Khi uống trà, ta và lão tam, lão tứ, lão ngũ trì hoãn các hòa thượng. Lão nhị, ngươi tại phụ cận phóng đạn pháo thông báo cho Minh bá, xin Minh bá mau chóng tới cứu viện!
- Đại ca cẩn thận!
Lão nhị vội vàng xoay người ly khai, mấy người còn lại tiếp tục thương lượng nói:
- Đại ca, hòa thượng Đại Bồ Đề tự tuy rằng ngoan cố, nhưng cũng không phải ngu xuẩn, nếu như chúng nhìn ra được kế hoãn binh của chúng ta thì phải làm sao?
- Nếu chúng nhìn ra thì đánh cho ta!
Người dẫn đầu cười lạnh nói:
- Đại Bồ Đề tự đều là khổ hạnh tăng, chúng nếu không vạn bất đắc dĩ sẽ không đại khai sát giới, các ngươi cứ yên tâm mà đánh!!
- Như vậy...
Bên tai đột nhiên truyền đến nụ cười mỉa của A Phúc.
- Đại ca dẫn đầu, các ngươi đều đã an bài đâu ra đấy rồi, thế còn ta? Ta làm gì?
- Ngươi à?
Người dẫn đầu có chút do dự. Thành thật mà nói, chúng đã tới phụ cận Độc Cốt động, A Phúc không còn tác dụng nữa rồi, theo lý nên giết người diệt khẩu. Thế nhưng nghĩ lại, lát nữa nếu vạn nhất thật sự đánh nhau, mình không phải là đối thủ của hòa thượng hàng chữ Huyền, chạy trốn vẫn còn cần A Phúc dẫn đường! Lại nói, mình không phải là đối thủ hòa thượng hàng chữ Huyền, vạn nhất chạy không được, không thể nào đến Phục Hoạt thạch trên người cũng để đám hòa thượng đoạt mất?
Đúng, thằng béo này không những không thể giết, mà còn phải để hắn trông nom viên Phục Hoạt thạch này.
Nghĩ tới đây, người dẫn đầu nhìn A Phúc với ánh mắt quái dị, sau đó hắn cười cười, đào một cái huyệt động bí mật trong sơn cốc, rồi đem Phục Hoạt thạch trong giáp vai nhét vào tay A Phúc.
- Vương hướng đạo, ngươi cứ trốn trong huyệt động này.
Chỉ vào huyệt động phân phó nói:
- Lát nữa đánh nhau, nếu như chúng ta không phải đối thủ của hòa thượng, ngươi sẽ ở đây tiếp ứng chúng ta. Nếu nghe thấy chúng ta bị bắt, hoặc lâu mà không có trở về, ngươi hãy đem viên đá này đưa đến lữ điếm tại Xích Tiêu thành, giao cho một người tên là Minh bá, nhớ chưa?
- Nhớ rồi!
A Phúc đem khối Phục Hoạt thạch thứ tư nhét vào trong lòng, cười ngây ngô.
Trong lòng hắn lại đang nói, nhớ cái rắm, coi Vương gia gia nhà ngươi là thằng ngu sao? Các ngươi đi rồi, Vương gia gia nếu không chạy, khẳng định sẽ bị các ngươi diệt khẩu!
A Phúc đã tính toán hết đường chạy trốn, nhưng tên dẫn đầu cũng không ngu, hắn đột nhiên banh miệng A Phúc ra, ném vào trong miệng hắn một viên thuốc màu lục, cười lạnh nói:
- Ta cảnh cáo ngươi, đừng có mà mơ tưởng chạy trốn, ngươi tận tâm làm việc, ta sẽ cho ngươi thuốc giải! Nếu ngươi phá hỏng chuyện của ta, hoặc chạy trốn, hừ hừ, thuốc này tên là Lạn Tâm đan, nó sẽ khiến nội tạng ngươi thối rữa, biến thành một vũng máu!
- Ta không chạy, tuyệt đối không dám chạy!
A Phúc thành thật trốn ở bên trong huyệt động. Đợi chốc lát, nghe được thanh âm các hòa thượng gọi hắc y nhân, cùng với tiếng bước chân rời đi của hắc y nhân, A Phúc bắt đầu gào khóc.
Cụ nó chứ, kẻ xấu thời nay sao thằng nào cũng khôn thế. Xong rồi, hoàn toàn xong rồi, A Phúc chạy thì bị độc chết, không chạy thì khi chúng quay lại sẽ bị giết người diệt khẩu.
A Phúc khóc lóc nằm bò ra đất, tay đấm ngực, lăn qua lăn lại:
- Đại thiếu gia, A Phúc không còn đường sống rồi, người nghe thấy không? Nếu người nghe thấy thì nhất định phải an táng A Phúc nha! Còn có mấy nàng nữ binh đó nữa, người nhất định phải để họ túc trực bên linh cữu A Phúc, khi còn sống không kịp thưởng thức sự dụ hoặc của các nàng, chết rồi, A Phúc cũng muốn chết cho vui vẻ!
- Này, thằng béo kia!
Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm rất trẻ trung, dễ nghe, linh động, tràn ngập từ tính và hòa khí khiến người ta tâm thần bình an. Quả thực giống như tượng Phật trong miếu mở miệng, làm cho người đang bái lậy tinh thần rung động.
Bất quá A Phúc đang sốt ruộc đến đầu óc rối rắm, căn bản không có ý thức được, trong huyệt động chỉ có thể chứa một mình hắn lại có giọng nói thứ hai. Hắn khóc thét nói:
- Đừng chọc ta, đang buồn đây!
- Lạn Tâm đan bất quá là chút tài mọn mà thôi, việc gì mà phải buồn?
Thanh âm đó như gió xuân, nhẹ nhàng lướt qua tai A Phúc, trêu chọc nói:
- Nếu như ngươi có thể làm cho bần tăng cười vui vẻ một lần, bần tăng có thể giúp ngươi giải trừ loại độc vớ vẩn Lạn Tâm đan này.
- Độc vớ vẩn cái con bà mày!
A Phúc tức giận hồ đồ nói:
- Không nghe thấy mấy tên vừa rồi là ai à? Hoàng Kim huyết tộc đấy! Độc của Hoàng Kim huyết tộc, ai cũng có thể giải được sao? Ngươi cho rằng ngươi là Độc Phật Huyền Si chắc!
- Dù sao thì ngươi đã không có đường sống
Thanh âm đó không hề tức giận, cười nói:
- Sao phải ngại thử một lần theo lời bần tăng chứ?
- Thử thì thử, sợ ngươi sao?
A Phúc nhảy dựng lên, nháy mắt liền cởi hết quần áo, bĩu môi nói:
- Không phải chỉ làm cho người cười thôi sao? Hừ, Vương gia gia ngươi chính là dựa vào cái này mà kiếm cơm đấy!
Nói xong, hắn nhặt lá cây quấn canh eo, sau đó giơ cao hai tay, thân thể béo phì, mỡ trắng toàn thân, lại múa may giống như rắn nước.
Nhất thời, chỉ thấy thịt mỡ rung bần bật, mồ hôi bay toán loạn. A Phúc béo như một quả bóng thịt nhảy lên nhảy xuống, thỉnh thoảng còn hít một cái, bụng giống mang thai mười tháng co vào, rồi lại thở ra, làm bụng trở lại hình dạng cũ. Trong quá trình này, cái bụng đầy mỡ của hắn đập cái bẹt xuống đất, rồi lại bật trở lên, còn vui hơn là thổi khí cầu.
- Ha ha ha ha ha ha ha!
Thanh âm đó cất tiếng cười to.
- Múa váy cỏ bần tăng đã xem qua, nhưng chưa bao giờ thấy thằng béo như ngươi múa váy cỏ. Thú vị, thú vị, hai mươi chín năm rồi, bần tăng chưa bao giờ cười to như vậy!
- Vậy còn không mau giải độc cho ta?
A Phúc tức giận mắt trợn trắng.
- Biết rồi!
Thanh âm đó phân phó nói:
- Sang trái mười lăm bước, có một ngọn cỏ màu trắng, ngắt lấy rễ của nó. Sang phải mười hai bước, có một cây mây lớn, cạo một lớp vỏ của nó. Dưới chân ngươi còn có một hang sâu đất, bắt lấy ba con sâu màu vàng, ba thứ này trộn vào với nhau, nhai nát rồi nhét vào trong lỗ mũi.
A Phúc rất nhanh liền kiếm xong ba thứ, nhét vào trong mũi, rồi ọe một tiếng, A Phúc nôn một bãi lớn, cúi xuống nhìn, chỉ thấy trong bãi nhầy có một viên thuốc màu lục đã tan một nửa, còn có một chút nước màu xanh, giống như là độc dược sau khi đã hòa tan.
- Ta, ta đã nôn độc dược ra rồi sao?
A Phúc khiếp sợ mở to hai mắt.
- Khà khà!
Thanh âm đó mỉm cười.
- Lạn Tâm đan do Tam Diệp thảo, Địa Cốt Não, tinh hoa Hạc Đính Hồng, tim ếch, bốn vị chủ dược luyện chế mà thành. Ba thứ mà ta nói cho ngươi biết vừa vặn khắc chế bốn vị chủ dược này, ngươi dùng xong, tự nhiên sẽ nôn chúng ra!
- Cụ nó chứ, lão huynh ngươi quá lợi hại đấy!
A Phúc hạnh phúc cười khúc khích nói:
- Đúng rồi, lão huynh tên gì?
- Không phải ngươi đã nói ra tên của bần tăng rồi sao?
Thanh âm đó vẫn giống một trận gió xuân thổi vào mặt.
- Hả, hóa ra ngươi là Độc...
Mồm A Phúc tự nhiên cứng lại, ngẩn ra mười mấy phút, đột nhiên toàn thân run rẩy, gượng cười nói:
- Đại ca đừng đùa chứ, ngươi đã chết hai mươi mấy năm rồi còn gì.
- Không sai, bần tăng hiện tại đã là quỷ hồn rồi!
Thanh âm đó cười nói:
- Nếu như không tin, ngươi có thể quay đầu lại nhìn một cái.
- Ta không nhìn, ta không nhìn. Bà ta đã nói, quay đầu lại nhìn quỷ liếc mắt, sẽ phải làm kẻ chết thay.
A Phúc ngoài miệng nói không nhìn, nhưng lạ nhịn không được mà quay đầu lại.
Hắn đã chuẩn bị để bị dọa ngất rồi, lòng nghĩ sau lưng không phải là một con quỷ mặt xanh răng vàng thì cũng là một cương thi trắng bệch toàn thân, nhưng nhìn kỹ một lần, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tuấn lãng, khóe miệng có một nụ cười khiến ngươi ta say lòng, rõ ràng là một hòa thượng trẻ tuổi đẹp trai! Hơn nữa A Phúc vào nam ra bắc, nam nhân anh tuấn đã gặp qua không một vạn cũng có tám ngàn, thế nhưng hắn thề với trời, hắn chưa bao giờ gặp qua một nam nhân anh tuấn đến tới mức này. Hắn thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng qua, trên thế giới không ngờ còn có một nam nhân như vậy, có thể đẹp đến mức khiến bất cứ chị em nào cũng phải động lòng!
← Ch. 190 | Ch. 192 → |