← Ch.198 | Ch.200 → |
- Hai vị lão... Lão tiền bối, đừng nhìn ta như vậy chứ.
Trầm Côn cười hì hì ngồi xổm xuống.
- Ta chưa bao giờ có lỗi với hai vị, chi bằng ngồi xuống, mọi người cùng thương lượng làm cách nào để phát tài được không?
Lưỡng đại truyền thuyết, một người cười lạnh, một người cười quái dị, đều đang tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm Trầm Côn, không ai lên tiếng trước.
- Hai vị, hai vị phải nói gì đi chứ. Nếu còn không lên tiếng thì ta đi trước đó...
Nói xong, Trầm Côn thu lại hài cốt của Thích Ca Bồ Đề, nhưng mà một bàn tay trắng trẻo đã từ sau đầu với tới, đặt lên thi thể của Thích Ca Bồ Đề. Trầm Côn ngẩng đầu nhìn một cái, khuôn mặt yêu dị đó của Luyện Xích Hào chính đang ở sau lưng mình, chép chép cười nói:
- Đừng vội, ngươi phá hủy toàn bộ kế hoạch của ta và Ca Thư Ứng Long, phải bồi thường chút gì đó để bọn ta hả giận, không phải sao?
- Xem lão huynh nói kìa, ta đâu có phá hỏng kế hoạch của các vị đâu?
Lời tuy như vậy, thế nhưng trong lòng Trầm Côn thì biết rõ.
Ca Thư Ứng Long, Luyện Xích Hào, lưỡng đại truyền thuyết giả mạo làm lính quèn, theo đại đội nhân mã đi vào mộ tổ Vương gia, trong chuyện này khẳng định là có ẩn dấu một kế hoạch lớn. Mà Trầm Côn mang tới thi thể của Thích Ca Bồ Đề, chẳng khác nào làm kế hoạch này trở thành công toi, không đi theo trình tự bình thường mà tự nhiên bị phơi bày.
Cười nhạt một tiếng quái dị, yêu thú đại quân từ phía sau Luyện Xích Hào từ trên trời giáng xuống, đem Trầm Côn vây lại.
Cấm vệ huyết kỵ của Ca Thư Ứng Long cũng mang theo khói bụi cuồn cuộn phong tỏa tất cả các con đường. Nhìn thấy cảnh này, Huyền Khổ có lòng hộ pháp muốn chạy tới giúp đỡ Trầm Côn, nhưng hắn mới vừa nhấc chân, Ca Thư Tình và Bạch Tiên Nhi liền liên thủ đánh hắn ngã nhào, rồi trói gô lại, ném ở phía sau quân đội.
***!
Bên trái là yêu thú đại quân, bên phải là cấm vệ huyết kỵ, lưỡng đại truyền thuyết ở ngay trước mắt lặng lẽ nhìn hầm hầm, điều này làm cho Trầm Côn sợ hại tận đáy lòng, bất chấp khó khăn nói:
- Các lão huynh, cho dù các vị muốn trả thù ta, cũng phải nói cho ta biết vì sao chứ hả? Cho dù chết, các vị cũng phải để một tiểu bối như ta biết vì sao mình chết, như vậy mới là phong thái của Cửu Châu truyền thuyết!
- Được, cho ngươi chết một cách rõ ràng.
Luyện Xích Hào con mắt lưu chuyển, nhìn Bạch Tiên Nhi.
- Tiên nhi, ngươi nói cho hắn biết, ta và Ca Thư Ứng Long tới để làm gì?
- Tuân lệnh.
Bạch Tiên Nhi cười tủm tỉm vỗ vào mặt Trầm Côn.
- Tiểu sư đệ của ta à, ngươi cũng đừng oán tỷ tỷ. Thật ra, tỷ tỷ mấy hôm trước không nói thật với ngươi... Tỷ tỷ và Ca Thư Tình tới nơi này, một nửa nguyên nhân là vì tìm kiếm Phục Hoạt thạch, nửa còn lại là vì bảo vệ sư phụ ta và Ca Thư đại nguyên soái, tới mật đàm với Thích Ca Bồ Đề.
- Mật đàm?
Trầm Côn cười gượng nói:
- Tam đại truyền thuyết bí mật mở hội nghị, việc họ muốn nghiên cứu khẳng định không bình thường nhỉ?
- Đương nhiên rồi.
Bạch Tiên Nhi cười duyên một tiếng, giải thích kỹ càng tỉ mỉ vì sao lưỡng đại truyền thuyết lại xuất hiện ở đây.
- Ngày Thần diệt năm ngoái, sư phụ ta bị một kẻ thần bí đánh lén, bị nội thương rất nặng... Ngươi biết đấy, Nam Lâm khổ ngục là nơi tụ tập Cửu Châu trọng phạm, cùng hung cực ác dạng nào cũng có. Ngục chủ bị thương, nhất định sẽ khiến tù nhân bạo động, gây nguy hiểm cho các quốc gia ở Cửu Châu...
- Ngay từ đầu, sư phụ ta còn tưởng rằng là do Ca Thư Ứng Long âm thầm đánh lén người. Dù sao thì phóng nhãn Cửu Châu, cũng chỉ có Ca Thư Ứng Long là có năng lực, cũng có tâm tư gây hỗn loạn ở Nam Lâm mà thôi... Thế nhưng sau khi thăm dò mấy lần, sư phụ ta lại phát hiện, Ca Thư Ứng Long cũng bị tập kích cùng một ngày.
- Như vậy thì ai đã hạ thủ?
- Sư phụ ta và Ca Thư Ứng Long mật đàm một lần, đều hoài nghi là Trung Châu Vũ Quân đã hạ thủ, thế nhưng phái người điều tra... Hì hì, thật là thú vị, hóa ra Trung Châu Vũ Quân đã bế quan. Khỏi phải nói, hắn cũng nhất định đã bị trọng thương, cũng bị tập kích vào ngày Thần diệt.
- Đúng lúc này, chúng ta nghe được tin Phục Hoạt thạch xuất thế, sư phụ ta liền cùng Ca Thư Ứng Long thương lượng, trước tiên nghĩ biện pháp tìm được Phục Hoạt thạch, bởi vì chỉ có Phục Hoạt thạch mới có thể chữa trị thương thế của bọn họ mà thôi...
- Nghĩ tới việc Huyền Si là sư đệ của Thích Ca Bồ Đề, cho nên trước khi cướp đoạt Phục Hoạt Thạch, sư phụ ta liền hỏi thăm Thích Ca Bồ Đề một tiếng. Thế nhưng không hỏi thăm còn tốt, vừa mới hỏi thăm... Hì, hóa ra Thích Ca Bồ Đề cũng bị thương, hơn nữa cũng là trong ngày Thần diệt.
Nói đến đây, Bạch Tiên Nhi cười cười.
- Sự tình rất thú vị, không phải sao?
- Tứ đại truyền thuyết, cùng một ngày bị người ta tập kích. Vậy tên hung thủ đó phải có đẳng cấp gì, nếu không thể tra rõ hung thủ là ai, Cửu Châu đại lục sẽ không được yên ổn nữa.
Bạch Tiên Nhi thở dài.
- Thế thì phải điều tra thôi. Sau khi điều tra một thời gian, Thích Ca Bồ Đề đột nhiên truyền đến một tin, mời sư phụ ta và Ca Thư Ứng Long đến Độc Cốt động mật đàm... Ông ta còn nói, trải qua nhiều ngày tìm kiếm, ông ta đã tìm ra một vài manh mối về hung thủ và ngày Thần diệt, nhưng mà vẫn cần chứng minh một chút, cho nên, mời sư phụ ta và Ca Thư Ứng Long mau chóng tới Độc Cốt động.
- Cho nên các ngươi liền đến đây?
Trầm Côn phản vấn.
- Đúng vậy. Chúng ta đã tới, ở đây vừa tìm Phục Hoạt thạch vừa đợi Thích Ca Bồ Đề...
Bạch Tiên Nhi bất đắc dĩ nhún vai một cái.
- Thế nhưng chúng ta không đợi được Thích Ca Bồ Đề, mà lại là ngươi. Còn ngươi... không ngờ lại đeo thi thể của Thích Ca Bồ Đề trên lưng.
U oán thở dài.
- Thích Ca Bồ Đề chết rồi thì thôi, nhưng ông ta còn chưa nói ra manh mối về hung thủ. Không biết manh mối về hung thủ, sư phụ ta và Ca Thư Ứng Long ngủ cũng không yên giấc. Thế ngươi nói xem, bọn họ có thể vui vẻ được không?
- Bọn họ khẳng định không cao hứng đâu...
Trầm Côn cười hắc hắc.
- Thế nhưng sự sống chết của Thích Ca Bồ Đề không liên quan tới ta, cũng không phải ta giết hắn.
- Sao lại không liên quan.
Bạch Tiên Nhi nói:
- Ngươi không xuất hiện, Thích Ca Bồ Đề lại đột nhiên đổi ý không tìm Huyền nữa và đột nhiên tọa hóa à? Đều là bởi vì ngươi, sư phụ ta mới mất đi đầu mối về hung thủ.
Mẹ!
Trầm Côn hiểu tất cả rồi.
Lưỡng đại truyền thuyết mất manh mối về hung thủ, ngủ không yên giấc, muốn lấy bần tăng ra để xả giận.
Càng đáng sợ chính là, Bạch Tiên Nhi tiếp tục nói:
- Bởi vì ngươi mà mới mất đi manh mối, đây là một nguyên nhân làm sư phụ ta buồn bực. Còn một nguyên nhân nữa...
Còn có một nguyên nhân nữa à?
Trầm Côn cảm thấy da đầu tê dại.
- Một nguyên nhân khác là...
Nhìn hài cốt của Thích Ca Bồ Đề một cái, ánh mắt của Bạch Tiên Nhi bỗng nhiên trở nên lay động.
- Tiểu sư đệ, nhìn bộ dạng của ngươi, hẳn là đã trở thành người bãi độ của Thích Ca Bồ Đề rồi nhỉ? Hì hì, vậy ngươi nên hiểu, nếu ai bắt được ngươi, kẻ đó liền có thể...
Nàng ta không có nói tiếp, bất quá Trầm Côn đã sớm hiểu rồi.
Luyện Xích Hào cũng là một kẻ có dã tâm, hắn muốn bắt Trầm Côn, sau đó thông qua Trầm Côn để đào tạo ra một linh đồng giả, rồi khống chế Cửu Châu Phật môn.
Hơn nữa cái cách mà Ca Thư Ứng Long đứng một bên và nhìn chằm chằm Trầm Côn đã nói rõ, hắn và Luyện Xích Hào đều có chung một tâm tư, đều nhìn trúng thân phận người bãi độ của Trầm Côn, muốn thông qua hắn mà trở thành người khống chế Cửu Châu Phật môn.
Ôi...
Sớm biết rằng làm người bãi độ sẽ dẫn tới phiền phức lớn, nhưng không thể ngờ, chỉ vẻn vẹn mười mấy phút, phiền phức đã gõ cửa rồi.
Lúc này Bạch Tiên Nhi cười nói:
- Tiểu sư đệ, ngươi cũng là người thông minh, vậy ta sẽ không nói trắng ra nữa. Theo ta đi đi, sư phụ ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một đứa bé trai, chỉ cần ngươi tuyên bố với tín đồ Phật môn, đứa bé đó chính là Thích Ca Bồ Đề chuyển thế... Hì hì, sư phụ ta sẽ không làm khó dễ ngươi đâu.
- Đi theo ngươi?
Ca Thư Ứng Long ở bên cạnh bỗng nhiên cười lạnh.
- Còn có ta ở đây cơ mà. Trầm Côn có đi thì cũng phải đi theo ta.
- Chậc chậc, Ca Thư đại nguyên soái ngươi muốn tranh cướp Trầm Côn với ta sao?
Luyện Xích Hào cười lạnh.
- Thì làm sao?
- Nếu đúng thế...Chậc chậc, tuy rằng ngươi và ta đều thụ thương, nhưng còn chưa tới mức không thể ra tay. Nhào vô đi.
- Sợ ngươi sao?
Sau một loạt những câu đối thoại dồn dập, Ca Thư Ứng Long và Luyện Xích Hào đột nhiên ra tay. Bọn họ kẻ nắm tay phải Trầm Côn, người nắm tay trái Trầm Côn, cùng quát.
- Đi theo ta.
Trầm Côn suýt nữa bị xé thành hai nửa.
...
Thích Ca Bồ Đề, con bà ngươi, ngươi thật là đã mang đến phiền phức lớn vô cùng cho bần tăng.
Trong lòng Trầm Côn đang phẫn nộ rống to, bất quá mồm thì chỉ có thể hét lớn:
- Hai vị lão tiền bối, đừng tranh, còn tranh nữa thì ta sẽ chết đấy. Đến lúc đó các vị chả được gì đâu?
- Ngươi chết rồi cũng chẳng sao. Nam Lâm của ta có tội phạm là cơ quan sư, chỉ cần giữ được đầu của ngươi là có thể tạo một thân người máy cho ngươi.
- Không phải sợ chết, Vân Mông của ta có nhiều vu sư lắm...
Hai người đều ra sức tranh đoạt, Trầm Côn lúc bị kéo về bên phải, khi bị kéo về bên trái. Hắn chỉ cảm thấy trong đầu mình trời đất quay cuồng, trong bụng phiên giang đảo hải. Còn tiếp tục như vậy, khẳng định sẽ bị phanh thây ngay tại chỗ.
Chính trong lúc nguy ngập này.
Luyện Xích Hào và Ca Thư Ứng Long khi tranh cướp đều tỏa ra thần quang của mình, bọn họ đều mặc áo giáp bình thường của binh sĩ. Áo giáp này không chịu được áp lực của thần quang, rất nhanh liền rách bươm. Luyện Ca hai người bỗng nhiên thành ra cởi trần.
Mà Trầm Côn trong lúc cảm thấy trời đất quay cuồng, vô ý nhìn ngực phải của Ca Thư Ứng Long, lại nhìn sườn trái của Luyện Xích Hào. Sau đó hắn đột nhiên hô lớn một tiếng.
- Trước tiên đừng tranh nhau nữa, ta biết manh mối về hung thủ rồi.
Lời vừa nói ra, lưỡng đại truyền thuyết lập tức sửng sốt một chút, theo họ thấy, tranh đoạt Phật môn sau lưng Trầm Côn mặc dù quan trọng, nhưng việc còn quan trọng hơn chính là tra ra rốt cuộc là ai có cái bản lĩnh này, lại có thể trong một ngày đả thương được tam đại truyền thuyết.
- Thi thể của Thích Ca Bồ Đề đã bị hủy diệt rồi, ngươi còn có thể biết được đầu mối sao?
Ca Thư Ứng Long thả Trầm Côn ra.
Luyện Xích Hào cũng buông tay.
- Nói ra nghe coi, không được gạt ta đấy.
- Không cần ta nói, các vị tự mình nhìn đi, nhìn vết thương trên người các vị ấy.
Trầm Côn thở phì phò chỉ vào vết thương của hai người.
Bảy vết thương, đều to cỡ ngón cái, màu đỏ như máu, sắp thành hình Bắc Đẩu Thất Tinh.
Ngoài việc vết thương của Ca Thư Ứng Long là ở ngực phải, của Luyện Xích Hào là ở sườn trái ra, vết thương của họ không hề khác nhau.
- Đây chính là đầu mối mà Thích Ca Bồ Đề để lại cho hai vị đó.
Trầm Côn thở dốc nói.
- Khi ta nhặt xác Thích Ca Bồ Đề đã tận mắt thấy, vết thương của hắn giống hệt với hai vị, đều là vết thương Bắc Đầu Thất Tinh.
Vết thương Bắc Đẩu?
Thế thì nói lên điều gì?
- Ba người đều có vết thương hình Bắc Đẩu...
Luyện Xích Hào trầm ngâm một lúc, ngưng trọng nói:
- Chẳng lẽ Thích Ca Bồ Đề muốn nói cho chúng ta biết, hung thủ...Là cùng một người?
- Điều này sao có thể?
Ca Thư Ứng Long lắc đầu nói:
- Vào ngày Thần diệt, ta ở Vân Mông, ngươi ở Nam Lâm, Thích Ca Bồ Đề thì ở Đại Bồ Đề tự tận phương Tây. Chúng ta cách nhau vạn lý, hung thủ sao có khả năng là cùng một người Phóng nhãn Cửu Châu, không ai có thể trong vòng một đêm vượt vạn dặm mà đả thương tam đại truyền thuyết.
Thực sự không thể ư?
Không biết vì sao, lúc Ca Thư Ứng Long phản bác, Trầm Côn bỗng nhiên nghĩ tới Hắc kỵ sĩ... Trong vòng một đêm, vượt vạn dặm, giết toàn bộ cường thú trong cảnh nội Đại Triệu. Chí ít thì Hắc kỵ sĩ cũng có bản lĩnh trong vòng một đêm đả thương ba người cách nhau vạn lý mà?
Cho dù Hắc kỵ sĩ làm không được, nhưng... So với hắn còn mạnh hơn... Bắc Đẩu Thiên Xu, có thể làm được không?
Chớ quên, tên của Hắc kỵ sĩ là Bắc Đẩu Thiên Quyền, trong tinh tượng học, địa vị và thực lực đều kém xa Bắc Đẩu đệ nhất tinh - Bắc Đẩu Thiên Xu.
Dường như muốn xác minh ý nghĩ của Trầm Côn. Ca Thư Ứng Long tỉ mỉ quan sát vết thương, đột nhiên lại phát hiện một điểm chung.
- Luyện Xích Hào, ngươi nhìn vết thương của chúng ta mà xem, hình như... Không, khẳng định là một loại kiếm pháp, hơn nữa kiếm đầu tiên còn đâm vào vị trí Bắc Đẩu Thiên Xu sau đó mới lan ra tạo thành Bắc Đẩu Thất Tinh... Bắc Đẩu Thiên Xu chính là điểm mấu chốt của vết thương.
Lúc này Huyền Khổ đang bị bắt làm tù binh thất thanh nói.
- Đúng rồi, sư huynh ta trước khi viên tịch, thường nhìn tinh không cảm thán, còn nói cái gì mà...Thiên Xu, chẳng lẽ là Thiên Xu tinh hạ phàm, mới có bản lĩnh nhường này?
- Thích Ca Bồ Đề trước khi chết, đặc biệt nhắc qua Bắc Đẩu Thiên Xu?
Luyện Xích Hào thần sắc biến đổi, cười lạnh nói:
- Vậy thì sẽ không sai đâu. Kẻ đả thương chúng ta là cùng một người... Bắc Đẩu Thiên Xu.
- Không sai, chính là Bắc Đẩu Thiên Xu.
Ca Thư Ứng Long vui sướng cười to.
- Ha ha, cuối cùng cũng có manh mối về hung thủ. Tình nhi, con lập tức gửi thư về quốc nội, bảo bọn chúng điều tra một người có quan hệ với Bắc Đầu Thiên Xu.
Bọn họ đều vội vàng truyền lệnh. Còn Trầm Côn lúc này thì...
Trầm Côn đã mê mẩn rồi.
Bắc Đẩu Thiên Xu... Không phải là Cửu Châu Trầm Côn sao?
Ông trời ơi!
Một kẻ bất lực từ đầu đến chân, lại có thể trong một đêm vượt vạn dặm mà đả thương tam đại truyền thuyết sao?
← Ch. 198 | Ch. 200 → |