Vay nóng Tinvay

Truyện:Vũ Toái Hư Không - Chương 206

Vũ Toái Hư Không
Trọn bộ 405 chương
Chương 206: Khởi hành
0.00
(0 votes)


Chương (1-405)

Siêu sale Lazada


Trong U Minh Hồn Phủ, bảo tọa của Trầm Côn đã bị dỡ ra làm thành bốn cái ghế nhỏ, cái bàn lớn cũng bị cưa bớt chân, cải tạo thành cái bàn bát tiên thấp bé, văn phòng tứ bảo đồ, vật linh tinh trên mặt bàn tất cả đều bị bị ném sang một bên, chỉ để lại trên bàn...một bộ mạt chược!

Đúng vậy, bài mạt chược, đây là Trầm Côn đem vài loại cụ hình mài thành tiểu mộc đồng, sau đó điêu khắc ở trên mặt ra mặt bài, thành quả tuy rằng sơ sài, nhưng lại lại là một bộ mạt chược đầy đủ.

Lúc này, bốn vũ hồn đang ngồi vây quanh cái bàn bát tiên, mỗi người bắt một quân bài, trên mặt đang hết sức nghiêm túc, đắn đo cân nhắc nên đánh con bài nào tiếp theo...

Ba! Trải qua thời gian dài suy tư Vương Kiêu nhặt lên một quân bài, hung hăng ném trên mặt bàn, hô to:

- Tam điều!

- Bính!

Ánh mắt Lý Mục lập tức phát sáng, không nói hai lời đem tam điều bắt lại, cười to nói:

- Nghe đây, nghe đây, ta đánh một lúc ba quân đây!

- Thiện tai, thiện tai, Lý thí chủ hảo thủ khí (bàn tay tốt), chỉ đánh ba quân cũng đã hô rồi...

Huyền Si mỉm cười, đột nhiên cướp lấy quân Tam điều trong tay Lý Mục, quơ quơ nói:

- Nhưng mà bần tăng ngồi cửa trên, ăn trước quân Tam điều này...Hồ!

Ngươi cũng hồ sao?

Lý Mục lắc đầu liên tục, thầm than vận khí không tốt.

Mặt khác Vương Kiêu lại càng bất đắc dĩ thở dài.

- Aiz, lại điểm phỗng, đây là lần thứ sáu bị phỗng...

Vương thí chủ không nên gấp nha, phong thủy luân chuyển, đều có nhân quả tuần hoàn, tiếp theo nói không chừng lại là bần tăng cho ngươi điểm phổng đây?

Huyền Si cười híp mắt tính toán thắng thua ván này, mà ngay khi hắn tính toán, Cổ Nguyệt Hà lén lút giơ lên một bàn tay, há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói cái gì đó.

- Ba vị...

Cổ Nguyệt hà ngượng ngùng nói:

- Ta nghĩ Tôn...lúc Vương ca để đại sư phỗng, trước đó, ta, ta đã phỗng rồi...

Nói xong, hắn mở bài trên bàn, đúng là một bộ mạnh nhất Cửu Liên bảo đăng, nếu mà tính ra, lập tức làm cho các nhà khác thua đến không còn cái quần lót mà mặc!

- Ngươi phỗng sao?

Chính là Huyền Si nhíu cặp lông mày.

- Nói cách khác, bần tăng bị ngươi cướp phỗng sao?

Vương Kiêu thanh âm còn lạnh hơn.

- Nhìn rõ đi, ngươi thật sự phổng rồi sao?

Dưới áp lực hai người, Cổ Nguyệt Hà co rụt cổ lại.

- Không, không ta nhìn nhầm rồi..

- Là ta trá phỗng, trá phỗng!

- Trá phỗng?

Ba vũ hồn đưa nắm tay ra hươ hươ, chậm rãi nói:

- Coi chừng ba chúng ta.

Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt trong thế giới linh hồn, Trầm Côn rất là vui mừng a!

Trong dự đoán của hắn, sau khi Huyền Si đi vào, không thể nào thiếu được một hồi đại hỗn đấu, dù sao thê tử Vương Kiêu mất tích cũng liên quan đến Huyền Si...Mới đầu đúng thật là như vậy, vừa mới nhìn thấy Huyền Si vào, Vương Kiêu lập tức biến sắc.

Nhưng mà Huyền Si chỉ nói vài câu, đã khiến cho Vương Kiêu bình tĩnh, hòa nhã trở lại...

Chẳng qua là Huyền Si giải thích rõ ràng nơi đến của Nguyệt Nhi

Thì ra sau khi Huyền Si được mai táng tại Độc cốt động, lão quản gia Thủy gia vẫn không buông tha cho hắn, hàng năm đều trở lại tra tấn linh hồn hắn một lần, tới khi Đỗ Nguyệt Nhi mất tích một năm, vừa vặn lúc lão quản gia đụng Độ Nguyệt Nhi đến thăm Huyền Si.

Ai nha, lão quản gia thầm nghĩ, nữ nhân mỹ mạo như thế này, chẳng lẽ là quỷ nhân tình của Huyền Si!?

Đôi cẩu nam nữ này đã chết còn đòi làm loạn, được rồi, ta sẽ chia rẽ bọn chúng, xen như là trừng phạt tội nghiệt Huyền Si câu dẫn Thủy phu nhân!

Nghĩ đến đây, lão quản gia bắt linh hồn Đỗ Nguyệt Nhi đi, còn buông một câu ngoan độc

– Huyền Si, người này ta mang đi, có bản lĩnh thì tới Vân La tiên phủ cứu người!

- Vân Giới tiên phủ? Đương kim đệ nhất cường giả Cửu Châu, Thủy Vô Ngân, Thủy gia Vân La tiên phủ?

Nghe được Đỗ Nguyệt Nhi bị Thủy gia bắt đi, chân mày Vương Kiêu cau lại, mặc dù hắn ở trạng thái mạnh nhất lúc còn sống, cũng không có bản lĩnh đánh thắng Thủy Vô Ngân.

- Đúng vậy, ngày xưa bần tăng câu dẫn, chính là đại nhân vật đệ nhất cường giả Cửu Châu!

Huyền Si cười tự giễu nói:

- Vương thí chủ, tôn phu nhân xác thực là bởi vì bần tăng mà bị bắt, bất quá, chúng ta có cùng chung địch nhân, lại đồng mệnh tương liên, nên kết giao đối địch, từ Thủy gia đoạt lại nữ nhân của mình a!

Lời này nói đến tâm khảm Vương Kiêu, vận mệnh giống nhau, cùng chung mục tiêu, làm cho hắn thực dễ dàng tiếp nhận Huyền Si thành đệ tứ vũ hồn, rất nhanh, hai người thành bằng hữu tri kỉ.

Cho nên, trong thế giới linh hồn của Trầm Côn xuất hiện bố cục mới:

Vương Kiêu và Huyền Si kết thành đồng đảng, mỗi sáng sau khi ra khỏi giường, Vương Kiêu lập tức chào hỏi Huyền Si, lão đệ, đi, đánh trước hai ván mạt chược, sau đó luân phiên ra ngoài thông khí, ha ha, sau cơm trưa trở về đánh lão Cổ là được...

Lý Mục bị Vương Kiêu bài xích, lại không thích Cổ Nguyệt Hà, đành phải cô đơn chiếc bóng lủi thủi một góc tự mình chơi Đấu địa chủ, thỉnh thoảng lại cất tiếng thở dài, aiz, Vương Kiêu cùng Huyền Si liên thủ, mình nhất định là không đoạt được thời gian thông khí, thôi, thôi, ngày ngày cũng chỉ có đánh lão Cổ làm hoạt động giải trí vậy...

Cuối cùng, kẻ đáng thương nhất, chính là đệ tam vũ hồn, tiểu tam nhi, Cổ Nguyệt Hà!

Thứ nhất, hắn không có kết đảng kéo bè kết phái, thứ hai không có thực lực cao nhất như Lý Mục, cùng thời khắc mấu chốt có bổn sự biến thành hài tử ngốc chơi xấu, đành phải yên lặng mỗi ngày trốn dưới bàn mạt chược...Để cho ba vị vũ hồn kia đánh lão đánh đấm xong hoàn thành xong, xem hắn như vật giải trí, hắn mới dám bò đi ra mang theo mặt mũi bầm dập, nghiêng mặt góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời, yên lặng không nói gì chảy xuống hai hàng suối lệ...

Thật lâu sau, trong tự truyện A Phúc đã viết như thế này:

Trong một đoạn thời gian rất dài, nhóm vũ hồn của chủ nhân chỉ có ba loại hình giải trí: chơi mạt chược, đấu địa chủ, đánh lão Cổ... Đương nhiên, đối với Cổ Nguyệt Hà mà nói, hoạt động giải trí của hắn mà nói có vẻ như muôn hình vạn trạng một chút, ví dụ như hắn chơi mạt chược rất nhiều lần bị bắt trá phỗng, đấu địa chủ gặp bài có hai vương bốn con nhị (hai con Joker và bốn con hai) cũng không dám xướng bài, mặt khác, hắn thường xuyên được thể nghiệm mùi vị ăn đòn, bị hai người đánh, bị ba người khoái hoạt..., sau đó ngày qua ngày, tiếp tục bị đánh một lần...

Tất cả đều đều có trong "Quang Minh Hoàng Tự Truyện, đại sử thi Hắc Mạc, quyển thứ ba, luận chuyện tiểu tam nhi bi ai, bi thảm, cùng với vận mệnh bi thương"

Đương nhiên, xuất phát từ nguyên nhân chiếu cố đến hình tượng chói lọi người nào đó, quyển sách này ở trong ngày phỏng vấn đã bị đại thiếu gia cắt bớt cho nó hài hòa.

Từ từ rời ánh mắt tinh thần khỏi U Minh Hồn Phủ, Trầm Côn thét dài một tiếng, chỉ vào mặt trời phương xa nói:

- Thanh Sơn, nhanh cho bần tăng một chút!

Ngày hè ánh nắng vàng chói chang, ánh mặt trời ở trên bầu trời trong xanh tỏa ra nhiệt độ nóng rực, ngàn dặm trời xanh không mây, mà lúc này Trầm Côn đứng trên đỉnh đầu Thanh Long, bay lượn trên không trung cao vạn thước, áo cà sa được gió thổi bay phất phới.

Con khỉ Bất Sắc ngồi xếp bằng ở trên vai Trầm Côn, A La, A Phúc, hai người như hình với bóng này, một nữ nhân cùng một người hầu thì phân biệt ngồi trên hai bả vai Long Thanh Sơn, đoàn người giống như vài điểm ánh sáng, ở trên bầu trời bay lượn.

Lịch Đại Triệu, năm Hồng Hi thứ hai mươi sáu, đầu tháng sáu, khoảng cách đến ngày giỗ Trầm Tín còn chưa đến một tháng, cho nên Trầm Côn bỏ lại hết thảy cục diện rối rắm ở Xích Tiêu thành, ngày đêm kiêm trình lao tới Tân Nguyệt thành. Từng người từng người dựa theo bố trí của hắn cũng bắt đầu bí mật hành động, ví dụ như, Ca Thư Ứng Long, Xích Luyện Hào, Đại Bồ Đề tự...

Sau ba ngày, với tốc độ phi hành của Long tộc, Thanh Sơn đã đưa Trầm Côn tới bên ngoài Tân Nguyệt Thành, tìm được chỗ ngày xưa luyện công Tàng Linh Bảo Huyệt, Trầm Côn dàn xếp để tạm thời mọi người xuống dưới.

A Phúc, ngươi mang theo Bất Sắc vào trong thành tìm hiểu tin tức!

Ném cho A Phúc một bao bạc, Trầm Côn lượn vài vòng quanh Tàng Linh Bảo Huyệt, mắt nhỏ chợt lóe lên, tràn đầy thần sắc tham lam.

- Uy, sao ngươi không vào thành?

A La cau mày hỏi.

- Ta xin ngươi, ta là Trấn Bắc tướng quân của Đại Triệu, cơ hồ mỗi người Tân Nguyệt Thành đều quen cái đầu bóng lưỡng của ta, vạn nhất sẩy ra náo động thì làm sao bây giờ?

Mở miệng nói câu vui đùa, Trầm Côn cười tủm tỉm nói:

- Yên tâm ta ăn ngay nói thật, ta muốn trước mắt nên lánh mặt, thời khắc mấu chốt mới xuất hiện, bằng không, Dạ gia biết ta trở về, khẳng định ta biết kế hoạch của bọn họ, nói không chừng phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn! Đúng vậy nha, Dạ gia tin tức thông linh, chúng ta nhất định phải cẩn thận một chút...

Nghe xong Trầm Côn giải thích, A La gật gật đầu.

- Vậy ngươi chuẩn bị đối phó với Dạ gia như thế nào, có chủ ý gì sao?

- Còn có thể như thế nào, binh đến tướng ngăn, nước tới đắp đê chặn, giết được một tên họ Dạ là hòa vốn, giết được hai tên là có lời...

Trầm Côn mặt mày hớn hở tính kế, thấy bộ dạng hắn "Không tim không phổi", A La không thể không cảm thán thở dài.

Trải qua thời gian ở với nhau lâu như vậy, nàng hiểu rất rõ Trầm Côn, tặc hòa thượng này cười càng vui vẻ, tình huống lại càng nghiêm trọng, bởi vì ẩn tàng dưới biểu tình cười híp mắt của hắn là một vẻ liều mạng nhẫn tâm, đã không thèm đếm xỉa đến sinh tử, chuẩn bị phóng tay đánh cuộc một lần!

Đúng vậy, Trầm Côn thật sự hạ quyết tâm liều mạng.

Hoàng Kim Dạ gia mạnh như thế nào, đến bây giờ Trầm Côn cũng không biết tường tận. Bất quá, hắn tận mắt thấy sự lợi hại của Dạ Trung Hành, một kiếm, đầu Tử Nguyên Yêu Tông Thanh Long liền rơi xuống, Dạ Trung Hành này ít nhất là Tử Nguyên Vũ Tông đỉnh phong! Hơn nữa Dạ Trung Hành trong Dạ gia cũng chỉ là một người nối dõi nhỏ yếu, nếu lần này công kích Trầm gia là huynh trưởng hắn, hoặc là phụ thân hắn Dạ Tử Hư...

Trầm Côn không có biện pháp nghĩ tiếp, hắn chỉ có thể hết sức đánh cược một lần!

Sau nửa canh giờ, A Phúc cực kì hứng thú chạy trở về.

- Đại thiếu gia, tin tốt lành, tin tốt lành, Trầm gia vẫn tốt, Dạ gia vẫn chưa rat ay!

Hắn thở hổn hển nói:

- Tiểu nhân cũng nghe rõ ràng, trong nửa năm qua, trên có tiểu quận chúa Triệu Lạc Trần bảo vệ, dưới có Bách Bảo Trai giúp đỡ, Trầm gia đã trở thành thế lực buôn bán vũ khí lớn nhất ở phương bắc Đại Triệu, cho linh phù đại thiếu gia cấp, cơ hồ mỗi cái đều có giá trên trời!

Hắn tự hào ưỡn ngực nói tiếp:

- Hiện nay ở Tân Nguyệt thành nhắc tới Trầm gia, không ai không giơ ngón cái lên mà nói đệ nhất thế gia Tân Nguyệt thành!

Trầm Côn cười hắc hắc.

- Sinh ý hưng thịnh nha, còn Vô Ma Nhai thì sao?

- Vô Ma Nhai ở phụ cận phương bắc, tiểu nhân chưa thấy qua người của bọn họ, bất quá...

A Phúc cười nói:

- Tân Nguyệt Thành có một phân đường của Vô Ma Nhai, tiểu nhân đọc trên biển thấy viết, phân đà thứ hai mươi chín...hắc hắc, phân đà lên đến số hai mươi chín rồi, vậy ngài nói, bọn hỗn đản đó còn có thể không tốt sao?

- Hai mươi chín phân đà, hừm hừm, bần tăng buôn bán lãi càng làm lớn...

Trầm Côn vui thích, liếm liếm môi, sau đó hắn dặn A Phúc đi mua sắm một lô thực phẩm, còn mình và A La trốn ở bên trong Tàng Linh Bảo Huyệt.

Sau khi tất cả xắp xếp thỏa đáng, bỗng nhiên hai vai Trầm Côn run lên, từ trong thân thể phân ra một đạo nhân ảnh, dáng người gầy gò, vẻ mặt biểu hiện cao nhân sâu không lường được, miệng đầy đại hoàng nha, đúng là tiểu tam nhi Cổ Nguyệt Hà.

Di?

Sau khi đi ra Cổ Nguyệt Hà kéo thanh âm 'Di' thật dài.

- Hôm nay làm sao vậy? Lão nhân gia ta đang chơi mật chược trá phỗng, đấu Địa chủ thua liền mười ba ván, không nên đi ra thông khí a, làm sao ngươi đem lão nhân gia ta phóng xuất ra chứ?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-405)