← Ch.217 | Ch.219 → |
Trong bọc da trâu là mấy tờ hợp đồng cùng ngân phiếu, đều là lợi nhuận do hợp tác làm ăn giữa Trầm gia và Bách Bảo Trai mang lại.
- Ngươi quay lại là để đưa mấy thứ này cho ta?
Trầm Côn lui về sau mấy bước, kinh ngạc nhìn Triệu Lạc Trần.
- Ân!
Triệu Lạc Trần gật đầu.
Cho đến lúc sáng nàng vẫn không hề biết hoàng thất Đại Triệu liên kết với Dạ gia bán đứng Trầm gia, tới lúc Bắc Địa Vương cùng Yến Sơn Hầu đột nhiên trở mặt Triệu Lạc Trần mới chợt hiểu thì ra phụ thân nàng không phải đến giúp Trầm gia tế tổ, mà là để hại Trầm gia!
Như vậy sao được!
Khi còn ở đất hoang châu, Trầm Côn đã đáp ứng giúp nàng nói tốt vài câu trước mặt thánh tăng, thỉnh thánh tăng nhận nàng làm đồ đệ, thậm chí, nàng còn đổi giọng gọi Trầm Côn một tiếng sư huynh, bây giờ phụ vương đột nhiên trở mặt, giấc mộng bái sư của nàng chẳng phải sẽ tan thành mây khói sao?
Hơn nữa sau mấy lần bị Trầm Côn giả dạng lão hòa thượng mắng mỏ, Triệu Lạc Trần nhớ kỹ những lời Trầm Côn dạy, cũng đến những nơi nghèo khổ sinh sống một thời gian, từ những bình dân học được một số đạo lý đơn giản, nàng bây giờ vẫn chưa nhận định được những việc hoàng thất Đại Triệu làm là đúng hay sai, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy ba đời Trầm gia vì quốc gia chinh chiến, một gia tộc hết lòng cống hiến cho quốc gia như thế không thể bị chà đạp, cho dù kẻ xâm phạm có là Dạ gia quyền thế ngang trời đi chăng nữa...
Cho nên sau khi rời Tân Nguyệt thành, Triệu Lạc Trần cùng Bắc Địa Vương tranh cãi một hồi, sau đó nàng lấy trộm phần lợi tức mà Trầm gia nên được đưa tới cho Trầm Côn.
Có thể lúc đó Kha Tây đã phát động kỳ môn trận pháp, cả Tân Nguyệt thành đều bị quỷ khí bao phủ dày đặc, Triệu Lạc Trần cùng mười mấy người lính đi theo sơn đạo được một đoạn ngắn liền bị lạc trong vùng núi mờ mịt, hơn nữa yêu thú các vùng hoang dã phụ cận đã sớm tiến đến gần Tân Nguyệt thành, một thiên chi kiều nữ hoàng thất Đại Triệu như nàng, bất tri bất giác bị mấy con yêu thú theo dõi...
- Phù, ta đại chiến cùng yêu thú Bodo một hồi lâu, cuối cùng bị ngã xuống khe sâu, tùy tùng theo ta đều chết trận...
Triệu Lạc Trần thở hổn hển nói:
- Nhưng vẫn may, những vật này không bị mất, đây đều là những thứ cần đem đến cho ngươi!
- Nha đầu ngốc này!
Trầm Côn bất đắc dĩ buông thõng hai tay:
- Bách Bảo Trai vốn là sản nghiệp của hoàng thất Đại Triệu, ngươi mang đến giấy tờ cơ mật của Bách Bảo Trai, ta dám động đến sao? Mỹ nữ à, Trầm gia dù sao cũng đã phản bội rời khỏi Triệu quốc, là tử địch của Bách Bảo Trai đó!
- Ta vất vả lặn lội mang mấy thứ này cho ngươi...
Triệu Lạc Trần đờ người ra:
- Là vô ích sao?
- Không phải như vậy!
Nàng cố gắng cười tự an ủi, cố chấp nói:
- Sư huynh, ngươi không biết tình huống Bách Bảo Trai, Thiên niên Bách Bảo Trai đã sớm tách khỏi hoàng thất rồi, hiện tại Đại đương gia của Bách Bảo Trai là Triệu Vô Cực! Ta nghe cha nói, Triệu Vô Cực vốn là người có hy vọng thừa kế vương vị nhất, có điều ngai vàng của lão bị đệ đệ cướp mất, lão và Triệu vương là cừu nhân, nên lão nhất định sẽ ủng hộ ngươi.
Nói như vậy, việc làm ăn giữa Trầm gia cùng Bách Bảo Trai còn có thể tiếp tục?
- Vậy đa tạ ngươi!
Trầm Côn đưa tay tiếp nhân túi da trâu, chỉ chỉ vết thương trên đùi Triệu Lạc Trần:
- Giờ ngươi có kế hoạch gì chưa? Về nhà hay là đi đâu?
- Ta làm trái lời phụ vương, không dám về nhà...
Triệu Lạc Trần hai mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói:
- Ngươi có thể dẫn ta đi gặp sư phó lão nhân gia được không? Lạc Trần, Lạc Trần nhất định nhất định phải bái lão nhân gia làm sư phụ!
Nàng vẫn còn tin tưởng cái lão hòa thượng kia thực sự tồn tại sao?
Ai...
Nha đầu kia bị mình lừa đến thảm, thôi đi, thôi đi!
Trầm Côn đột nhiên cảm giác được cừu hận với Lan Vân Sơn hóa ra cũng không đến nỗi khắc cốt ghi tâm, hắn ném cho Triệu Lạc Trần một lọ thuốc cầm máu của Huyền Si, nói:
- Uống thuốc này vào, năm phút sau vết thương sẽ khỏi hẳn, sau đó đi cùng ta!
- Đa tạ sư huynh!
Triệu Lạc Trần nhoẻn miệng cười, nắm lấy tay Trầm Côn, trèo lên chiến mã của hắn, sau đó nàng dựa vào lưng Trầm Côn, chậm rãi khép mi mắt lại, chỉ chốc lát đã yên lặng ngủ say...
Nha đầu kia đã quá mệt mỏi.
Cảm giác sau cổ truyền đến hơi thở nhẹ của Triệu Lạc Trần, toàn thân Trầm Côn bỗng run rẩy, hắn hung hăng quất một roi thật mạnh, lệnh cho chiến mã phi nước đại phóng đi.
Trầm gia đã bình an, nhưng hắn còn có quá nhiều chuyện cần phải xử lý, như chuyện của Đại Bồ Đề tự, Trầm Côn nhất định phải thay bọn hắn đi Đông phương một chuyến, tìm theo tung tích mơ hồ của Thích Già Bồ Đề đã chuyển kiếp; sau đó là hai đại truyền thuyết và vết thương thần bí trên người Bắc Đẩu, Trầm Côn hắn cũng phải nghĩ cách trị khỏi...
Trong lòng tâm sự trùng trùng, Trầm Côn cưỡi chiến mã phóng như bay theo hướng dẫn của Cổ Nguyệt Hà - nếu không có lão Cổ chỉ đường Trầm Côn cũng không có bổn sự thoát khỏi khu vực kỳ môn độn giáp này.
'Lại nói, Cổ lão huynh hóa ra có giúp ích rất lớn, bần tăng có nên đối xử với lão tốt hơn một chút không?'
Nhận ra tác dụng của Cổ Nguyệt Hà, lại thấy gần đây lão Cổ thường xuyên bị ngược đãi, Trầm Côn cảm thấy thực có lỗi với lão tổ Thiên Cơ môn này. Huống hồ sau khi tới Xích Tiêu thành, còn cần Cổ Nguyệt Hà hỗ trợ thăm dò phong thủy, quy hoạch kiến trúc, xây dựng một tòa thành mới cho Trầm gia, cho nên Trầm Côn đã sớm tính toán, sau này mỗi tháng sẽ đặc biệt cấp cho Cổ Nguyệt Hà được ra ngoài năm ngày hóng gió...
Đang mải nghĩ, Trầm Côn bỗng nhiên ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trong không khí.
Hắn nhìn sang ven đường, thấy một lương đình hình tứ giác tọa lạc trên sườn núi, bên dưới lương đình phảng phất mây bay, phong cảnh thanh sơn thủy tú hữu tình, đúng là một trong những thánh địa nổi tiếng thành Tân Nguyệt, Phù Vân đình.
Yến Nan Quy nói hắn tại Phù Vân đình chờ mình, mùi rượu nhàn nhạt này, chẳng lẽ là hắn thật sự ở đây bày tiệc rượu?
- Đồng hành cùng mỹ nhân, ngắm giang sơn thắng cảnh, Trầm tướng quân thật là có nhã hứng!
Trong Phù Vân đình quả nhiên vang lên thanh âm của Yến Nan Quy.
Hắn đang nằm trên một cái ghế dựa trong đình, bốn thị nữ áo trắng hầu hạ xung quanh, nàng thì bóp vai, nàng bóp chân, nàng bón nho, nàng rót rượu, mà Thiết kích danh chấn thiên hạ tùy tiện bị đặt ở một góc đình.
- Ai u, hóa ra Yến lão huynh vẫn một mực chờ ở đây sao?
Trầm Côn xuống ngựa, cười hì hì tiến vào lương đình, chắp tay nói:
- Mới rồi thật phải cảm tạ Yến lão huynh hạ thủ lưu tình, bằng không, tên Hầu Tử đồ đệ của ta chắc đã đi gặp Phật tổ rồi.
- Trầm tướng quân khách khí rồi!
Yến Nan Quy mỉm cười, chỉ vào ghế nằm đối diện nói:
- Mời ngồi, ta từ lâu đã muốn được đàm đạo cùng Trầm tướng quân.
- Hắc hắc, có chuyện gì lão huynh cứ nói đi!
Trầm Côn cười híp mắt ngồi xuống, cùng Yến Nan Quy thuận miệng nói chuyện phiếm.
Không thể không nói, Yến Nam Quy bác học vô cùng, thiên văn địa lý, y khoa tạp bói, cơ hồ không môn nào, không một đề tài nào có thể làm khó hắn. Nói văn vẻ một chút, hắn chính là loại mở miệng thành thơ, nhân vật vô cùng thích hợp để cùng đối ẩm.
Hàn huyên hồi lâu, ấn tượng của Trầm Côn về Yến Nan Quy thay đổi rất nhiều, nhịn không được cười nói:
- Lão huynh, ta xem nhân phẩm lão cũng không kém, như thế nào lại bị người ta mắng là Đại Triệu đệ nhất quyền thần, gian thần số một?
- Trầm tướng quân không phải đã nói đúng đáp án rồi sao?
Yến Nan Quy mỉm cười, chỉ vào ngực mình nói:
- Ta là Đại Triệu đệ nhất quyền thần, quyền thần, một chữ quyền rước lấy bao nhiêu phiền nhiễu? Từ xưa đến nay, có quyền thần nào được ca tụng khắp thiên hạ, hay là bị cả thiên hạ phỉ báng?
Dừng lại một chút lại bổ sung thêm:
- Quyền thần nếu không muốn bị người đời phỉ nhổ, chỉ trừ phi càng lên một bước, từ quyền thần biến thành quân thượng... Đến lúc đó, sách sử nắm trong tay, muốn được ca ngợi hay phỉ báng, chỉ là chuyện cỏn con.
Từ hạ thần trở thành quân thượng, tay nắm sách vở sử xanh...
Trầm Côn cẩn thận suy nghĩ hai câu này, cười nói:
- Lão huynh, ngươi nói lời này với ta, có phải là tới tìm ta, muốn lôi kéo ta cùng ngươi cướp ngôi hay không?
- Tướng quân có hứng thú sao?
Yến Nan Quy thản nhiên nhìn Trầm Côn, không che dấu dã tâm trắng trợn, cái tên Yến Sơn Hầu này, quả nhiên là có tâm tư cầu ta giúp hắn cướp ngôi!
- Ai nha, chuyện cướp ngôi cơ mật như vậy, lão huynh sao lại nói với ta?
Trầm Côn giả ngu nói:
- Ngươi không sợ ta tiết lộ chuyện của ngươi ra ngoài sao?
- Tướng quân sẽ không tiết lộ, mà dù ngươi tiết lộ chuyện này ra ngoài, liệu có người nào tin phản đồ Triệu quốc chứ?
Yến Sơn Hầu cười cười:
- Tướng quân nên lo lắng đề nghị của ta chút ít, thử nghĩ xem, chúng ta liên thủ, bên trong do ta làm chủ, liên lạc với quân đội chư hầu các nơi của Triệu quốc; ngươi làm chủ bên ngoài, lôi kéo hai đại nhân vật Luyện Xích Hào và Ca Thư Ứng Long ủng hộ, đến lúc đó trong ngoài phối hợp, lật đổ giang sơn Đại Triệu dễ như trở bàn tay!
Mẹ nó chứ!
Nói đến mức này, Trầm Côn có muốn làm bộ giả ngu cũng không được nữa!
Trong lòng hắn tràn ngập ai oán, đây có khác nào kẻ đầu sai bị thúc giục, bần tăng chỉ là một tên hòa thượng tham tiền, chưa từng nghĩ đến việc thay đổi triều đại... Yến Sơn Hầu cũng thật là, chẳng lẽ hắn lại nghĩ, chỉ bằng nhân tình tha người của hắn, có thể khiến bần tăng cùng hắn tạo phản sao?
- Hắc hắc, xin lỗi lão huynh, ta đối với âm mưu cướp ngôi không có hứng thú!
Trầm Côn nhanh chóng cự tuyệt.
- Ngươi không có hứng thú?
Yến Nan Quy xoa xoa trán, chậm rãi nói:
- Nếu những lời vừa rồi của ta không phải là mời, mà là mệnh lệnh thì sao?
- Lão huynh ngươi nói đùa gì vậy? Ta không phải bộ hạ của ngươi, ngươi dựa vào cái gì ra lệnh cho ta?
Trầm Côn có điểm mất hứng.
- Chỉ bằng năm chữ: Bắc Đẩu, thú hoàng ấn!
Yến Nan Quy ảm đạm mỉm cười.
- Ngươi nói cái gì?
- Bắc Đẩu, thú hoàng ấn!
- Ai u, lão huynh, ngươi chơi đùa lớn rồi...
Trầm Côn mồ hôi lạnh túa ra, hắc kỵ sĩ Bắc Đẩu Thiên Quyền đã đề cập với hắn một lần, Bắc Đẩu thú hoàng ấn, chính là độc môn ấn tín của "Chủ thượng"!
Yến Nan Quy sắc mặt nghiêm túc hẳn, cười nói:
- Giang sơn xã tắc, có thể lấy ra để nói giỡn sao? Trầm tướng quân, hiệp trợ ta lấy được giang sơn Đại Triệu, đây là mệnh lệnh từ Bắc Đẩu thú hoàng ấn... Ngươi sẽ không quên Bắc Đẩu thú hoàng ấn là cái gì chứ? Bắc Đẩu Thiên Khu?
Bắc Đẩu Thiên Khu!
Nhẹ nhàng thốt ra danh hiệu của Trầm Côn, Yến Nan Quy bỗng đứng lên.
Một giây sau, bốn tỳ nữ lấy ra từ dưới ghế nằm một cái thùng to, sau đó mở ra, lấy ra một bộ áo giáp cùng áo khoác ngoài màu đen, từng kiện, từng kiện khoác lên người Yến Nan Quy.
Chỉ ba mươi giây, Yến Nan Quy biến thành toàn thân hắc giáp, cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích, sát khí lạnh lẽo trên người hắn ào ạt tỏa ra.
- Thủ lĩnh!
Yến Nan Quy quỳ gối dưới chân Trầm Côn, giáp trụ trên người va đập lách cách, nói:
- Ba tháng trước, Bắc Đẩu Diêu Quang chết trong tay nhân thủ Đông ca của Hoàng Kim Huyết Tộc, chúa thượng ban ân, lệnh cho ta thay thế vị trí của Bắc Đẩu Diêu Quang, cùng sáu vị tiền bối các ngài hợp thành Bắc Đẩu Thất Tinh thần... Từ nay về sau, ta là Bắc Đẩu Tinh thứ bảy dưới trướng của ngài, Bắc Đẩu Diêu Quang!
Nói xong, khuôn mặt hắn sau lớp giáp che mặt lộ ra vẻ cười lạnh khinh thường, cùng một đôi mắt tràn ngập dã tính...
← Ch. 217 | Ch. 219 → |