← Ch.219 | Ch.221 → |
- Câu dẫn?
Bỏ qua vết thương đang đau nhức, Trầm Côn trong lòng vừa động, cười tủm tỉm nói:
- Đúng vậy nha, ta đi câu dẫn nữ hài tử, lại còn là quận chúa nữa đó, mỹ nữ sư phụ ngươi có ý kiến gì không?
Bốp!
Một cái gối bay thẳng đến cái đầu bóng lưỡng của Trầm Côn.
- Ngươi còn mặt mũi tìm ta nói ý kiến?
A La tức giận nhấc cái gối thứ hai lên, liều mạng đập tới tấp:
- Ngươi xem ngươi đã làm cái gì? Nam nữ thụ thụ bất thân, thế mà ngươi dám cùng một nữ hài tử cưỡi chung một con ngựa, ôm ôm ấp ấp chạy qua mấy chục dặm sơn đạo... Đường đi gập ghềnh xóc nảy, da thịt ma sát, ngươi thực thích chí?
- Ai u, xem mỹ nữ nói kìa, thích bình thường, thích bình thường thôi...
Trầm Côn thật đúng là cảm thấy được sau lưng vẫn còn cảm giác mềm mại êm ái, mơ hồ vương vấn hơi thở ngọt ngào của Triệu Lạc Trần...
Bất quá thoải mái nhất không phải việc này, điều làm Trầm Côn vui vẻ nhất là: lần trước hắn cõng Triệu Lạc Trần đi cả chục dặm, A La mặt mỉm cười vui vẻ, giống như đang chúc hai người hạnh phúc, mà lúc này đây... A La phát hỏa, lại còn lấy gối đánh người.
Chuyện tốt, chuyện tốt...
Trầm Côn cũng quơ lấy một cái gối đầu, quay lại chống trả, hai người cứ thế gây loạn trong trướng bồng.
Ngay khi hai người bọn hắn sôi nổi đại chiến, Thiết Hòa Thượng vén màn bước vào, nhìn thấy hai người quần áo xộc xệch, toàn thân dính đầy lông ngỗng trắng xóa, trừng mắt quát:
- Còn ở đây làm gì? Mau đến mà xem đi, Hầu Tử sắp không xong rồi.
- Yên tâm, yên tâm, ta đi xem ngay đây!
Ngoài miệng nói lập tức đến xem đồ đệ, nhưng Trầm Côn còn thuận tay lấy gối đập thêm một cái lên đầu A La.
- Dám đánh lén ta?
A La giận tím mặt, vung chăn bông trùm lên người Trầm Côn, sau đó hai tay cầm gối đập như mưa như gió...
- Bà nội nó chứ, các ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không?
Thiết Hòa Thượng kinh ngạc ngây người, vì Trầm gia, Không Sắc bị Trương Nguyên đánh đến mức huyết nhục mơ hồ. Cả Trầm gia lúc này đang ra sức tìm cách cứu chữa cho ân nhân, nhưng trong lúc khẩn yếu quan đầu, cái tên sư phụ Trầm Côn này vẫn còn có thể cùng mỹ nhân cãi lộn, thậm chí còn tươi cười đến mức mắt nhỏ lóe sáng?!!!?
Còn có A La, nàng ta rõ ràng biết Không Sắc sắp đứt hơi đến nơi, sao lại cùng Trầm Côn náo loạn như thế? Nàng bình thường đâu phải là cái loại vô tâm vô phế như thế a.
- Nghĩa phụ, người về trước đi, con sẽ mời thầy thuốc giỏi nhất đến, cam đoan sẽ không có việc gì.
Trầm Côn cười hì hì khoát tay áo, đẩy Thiết Hòa Thượng ra khỏi trướng bồng.
- Cái tên Hầu Tử kia lớp da ngoài đã thối rữa, máu chảy ra cả thùng, làm sao mà không có việc gì được?
Thiết Hòa Thượng chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng mấy câu, giật cửa trướng bồng muốn tiếp tục xông vào, chính là vừa mới hé cửa, bỗng thấy một hòa thượng tuấn lãng từ trường bồng bước ra.
- A di đà Phật, gặp qua tăng hữu.
Hòa thượng kia sau khi đi ra, cười dài nhìn lướt qua cái đầu bóng lưỡng của Thiết Hòa Thượng, khóe miệng mỉm cười giống như gặp được đồng đạo:
- Tăng hữu, bần tăng muốn đi trị thương cho Không Sắc, xin hãy nhường đường.
- Ngươi, ngươi...
Thiết Hòa Thượng khó tin dụi dụi mắt, lão vừa từ trướng bồng đi ra, không hề thấy bất cứ một hòa thượng nào, hơn nữa, hòa thượng kia tuy rằng dung mạo tuấn tú, nhưng áo cà sa dưới thân lại có vẻ vặn vẹo uốn éo rất lạ, rất có vẻ không phải nhân loại thông thường... Hắn ... hắn từ đâu xông ra đây?
- Bần tăng chính là Y sư được Trầm Côn mời đến, xin hãy nhường đường.
Hòa thượng cười nhạt nói thêm lần nữa.
- A...
Thiết Hòa Thượng ngây người tránh sang một bên:
- Ngươi, ngươi là ai?
- Bần tăng là Huyền Si.
-..
Độc Phật Huyền Si, đây chính là lý do tại sao Trầm Côn có tin tưởng chữa khỏi cho Không Sắc.
Có dược tề sư đệ nhất đại lục trị thương cho Không Sắc, lại có "Hồn Kinh" của Trầm Côn bảo hộ cho linh hồn, nói khoa trương một chút, coi như dù Không Sắc có chết xuống âm tào địa phủ, cũng có thể cứu sống lại được, cho nên sau khi cho Huyền Si ra ngoài, Trầm Côn lại thoải mái tiếp tục đùa giỡn với A La.
Mà ở bên ngoài trướng bồng, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của tuấn mỹ hòa thượng, Thiết Hòa Thượng vỗ trán mình một cái, dứt khoát sải chân đi vào trướng bồng của mình.
- Các cô vợ nhỏ nhà ta đâu rồi, mau mau ra đây mà xem hòa thượng này,
Lão lớn tiếng gọi mấy cô vợ của mình nói:
- Bà nội nó chứ, từ trường bồng của Trầm Côn bước ra một tên hòa thượng mặt trắng siêu cấp đẹp trai, lại còn nói mình là dược tề sư đệ nhất đại lục nữa, cả đời ta, còn chưa thấy qua nam nhân nào đẹp trai như hắn nữa!
- Phu quân à!
- Đừng nói giỡn như vậy chứ.
- Chúng ta không tin đâu.
- Trên đại lục này làm gì có hòa thượng nào đẹp hơn phu quân được.
Bốn mỹ nữ cùng bào thai đang hi hi ha ha chơi mạt chược, đây là trò chơi mà Trầm Côn mới dạy cho các nàng.
- Các ngươi không tin lời ta nói?
Thiết Hòa Thượng tức nghẹn họng, một mạch bước ra khỏi trướng bồng, lão muốn đi tìm Trầm Côn để hỏi xem Độc Phật Huyền Si tại sao lại xuất hiện ở nơi này, chính là vừa đến gần trướng bồng của Trầm Côn, lại thấy Độc Phật Huyền Si vẻ mặt nghiêm trọng đi vào, chỉ chốc lát sau, một lão nhân miệng đầy răng vàng trông rất đáng khinh bước ra.
- Thật dọa người a!
Thiết Hòa Thượng mở to hai mắt nói:
- Ngươi, ngươi là ai? Vừa rồi trong trướng bồng ta đâu có thấy ngươi a!
- Phong phạm của cao thủ chính là không nhiều lời...
Lão già đáng khinh kia đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn Thiết Hòa Thượng, buồn bực cúi đầu đi tìm kẻ trọng thương là Không Sắc.
- Bà nội nó, thực là kỳ quái...
Thiết Hòa Thượng lại vỗ vỗ cái đầu bóng lưỡng, vội vàng trở lại trướng bồng của mình:
- Các bà vợ nhỏ, mau ra đây mà xem, lại có một lão nhân thần bí đi ra từ trướng bồng của Trầm Côn, cả đời ta, còn chưa thấy có nam nhân nào có phong độ như vậy.
- Phu quân... Người đừng nói dối... Chúng ta không tin đâu... Trên đại lục làm gì có ai có phong độ hơn người chứ...
- Ặc...
Thiết Hòa Thượng vui vẻ ra mặt, lại đi về phía trướng bồng của Trầm Côn, hắn quyết định: trong trướng bồng của Trầm Côn liên tiếp có những nhân vật thần bí đi ra, chuyện này nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Nhưng lúc đến cửa trướng bồng, chỉ thấy lão nhân đáng khinh kia cũng đã trở lại, sắc mặt ngưng trọng bước vào trướng bồng, một lúc lâu sau, từ trướng bồng lại đi ra một trung niên võ giả dung mạo lãnh khốc, mái tóc bạc rũ xuống vai...
Thiết Hòa Thượng bất đắc dĩ, hắn chậm chạp trở lại trướng bồng của mình, gõ gõ cửa, vô lực thốt lên:
- Các lão bà... Đi ra mà xem Trầm Côn làm ảo thuật...
Mấy người mà Thiết Hòa Thượng liên tiếp nhìn thấy, đương nhiên chính là võ hồn của Trầm Côn.
Nói thực, lúc biết tin Không Sắc trọng thương, Trầm Côn không quá lo lắng, hắn có Độc Phật Huyền Si trong mình, chẳng lẽ còn sợ đồ đệ không sống nổi sao? Chính là sau khi cử Huyền Si ra trị thương, chưa qua mười mấy giây đồng hồ, đã thấy Huyền Si cực kỳ ngưng trọng quay lại, thản nhiên bỏ lại một câu:
- Trầm Côn, lập tức thả Cổ Nguyệt Hà ra, để cho hắn tận mắt xem bệnh cho Không Sắc.
Đến thế này thì dù là thằng ngốc cũng có thể nhìn ra được, tình trạng của Không Sắc vô cùng nghiêm trọng, vì thế Trầm Côn không hề nghĩ ngợi liền phái Cổ Nguyệt Hà ra.
Không đến một phút đồng hồ sau, Cổ Nguyệt Hà trông mặt mũi càng nghiêm trọng hơn Huyền Si đã trở lại:
- Để Vương Kiêu ra tay, Thái Hư hối nguyên trận có lẽ có thể bảo trụ tính mạng hắn.
Nói xong, Cổ Nguyệt Hà tâm sự nặng nề trở về U Minh quỷ phủ.
Lát sau lại lần nữa, Vương Kiêu cũng quay trở lại, vẻ mặt buồn bã nói:
- Để Lý Mục đi xem đi, Không Sắc là thú loại, Lý Mục là Vạn thú chí tôn, biết đâu lại cứu được hắn.
Liên tiếp như vậy, bốn võ hồn đều lần lượt đi ra, đến khi Lý Mục trở về, bốn võ hồn trong U Minh quỷ phủ ngồi thành vòng tròn, dáng vẻ đều là trầm ngâm cúi đầu không nói gì.
- Các lão huynh, tóm lại là làm sao?
Trầm Côn giật mình nói:
- Bốn người các ngươi cũng không có cách nào cứu được Không Sắc sao?
- Nếu Không Sắc chỉ là một con Hầu tử bình thường, thì dù có bị thương nặng hơn nữa, bần tăng tin tưởng có thể bảo trụ được tính mạng hắn.
Huyền Si thở dài nói:
- Nhưng là bần tăng sau khi kiểm tra đã phát hiện ra, Không Sắc không phải là Hầu tử thông thường, hắn trên thực tế là một kiện binh khí.
- Binh khí?
Trầm Côn cõi lòng chùng xuống.
- Không sai, Không Sắc là hóa thân của Thanh Long đao, toàn bộ làn da, mạch máu, cơ thể, toàn bộ đều là do kim chúc trên Thanh Long đao biến thành, có thể nói, hắn chính là một con khỉ xanh biến hình từ Thanh Long đao.
Huyền Si cười khổ nói:
- Bần tăng tuy rằng được xưng là Dược tề sư đệ nhất đại lục, cũng chỉ có thể cứu chữa được sinh mạng sống, chứ cứu sao được một khối kim chúc a.
- Nếu hắn chỉ là một khối kim chúc, cao nhân cũng có thể nghịch thiên cải mệnh cho hắn, mạnh mẽ kéo dài tuổi thọ cho hắn.
Cổ Nguyệt Hà tiếp lời:
- Chính là trong cơ thể hắn còn có một phần hồn của Thích Già Bồ Đề nữa, tính mệnh Thích Già Bồ Đề được trời bảo hộ, có Thiên Môn Phật quang hộ thân, cao nhân không có biện pháp đối kháng Thiên Môn nên không nghịch thiên cải mệnh được.
Thế có nghĩa là, cả Huyền Si và Cổ Nguyệt Hà đều không cứu nổi Không Sắc? Trầm Côn lại hỏi hai võ hồn còn lại:
- Vương lão huynh, Lý lão huynh, các lão có cứu được không?
- Ta chỉ có thể giữ được tính mệnh của hắn, giúp hắn sống thêm mấy ngày...
- Ta cũng chỉ có thể khống chế thương thế của Không Sắc, không để thương thế của hắn chuyển biến xấu.
- Mẹ nó chứ!
Trầm Côn thật muốn hung hăng vả vào mồm một cái, sớm biết tình trạng của Không Sắc nghiêm trọng thế này, hắn làm gì còn tâm tư cùng A La cãi lộn như thế.
- Các lão huynh, các ngươi đều là những nhân vật kiệt xuất từ xưa đến nay, mau mau nghĩ xem, có biện pháp nào có thể cứu được Không Sắc?
Trầm Côn lo lắng hỏi.
Bốn võ hồn đều cúi đầu suy nghĩ, có điều hồi lâu sau, cả bốn đều lắc đầu liên hồi.
- Việc duy nhất có thể làm bây giờ, chính là vận dụng lực lượng "Hồn Kinh" của ngươi, trước tiên bảo trụ linh hồn của Không Sắc đã.
Huyền Si bất đắc dĩ nói.
- Ai, ta đây phải đi bảo vệ linh hồn của hắn đã.
Trầm Côn tâm sự nặng nề đi đến trướng bồng của Không Sắc, A La cũng theo hắn đi.
Không Sắc nằm trên giường bệnh, cái đầu coi như còn nguyên, nhưng tứ chi vặn vẹo vô cùng quỷ dị, các vết thương lồi lõm trên người, những vết thương huyết nhục mơ hồ này là do linh phù gây ra. Mà trên tấm áo cà sa cùng quần chẽn màu đỏ treo trên giá cũng dính đầy huyết nhục của Không Sắc, ngưng kết thành những khối máu đỏ thẫm.
- Không Sắc, có nghe được ta nói gì không?
Trầm Côn nhẹ giọng hỏi.
- A di đà phật...
Không Sắc thấp giọng niệm Phật, tỏ vẻ hắn vẫn còn tỉnh táo.
- Trả lời được là tốt rồi, ngươi nghe cho kỹ, ta sẽ tiến vào thế giới linh hồn, bảo vệ linh hồn cho ngươi, đừng chống lại, phải tận lực phối hợp với ta, hiểu chưa?
Trầm Côn nhỏ giọng phân phó, hắn vận "Hồn Kinh" lên cho linh hồn chầm chậm tiến vào.
- Phật nói, hầu hiểu được...
Không Sắc suy yếu mở trừng hai mắt, khàn khàn nói:
- Sư phụ... Tiến vào linh hồn thế giới, phải cẩn thận một chút... Võ hồn của ta rất hung dữ...
Không Sắc cũng có võ hồn sao?
Lần đầu tiên nghe được chuyện này, Trầm Côn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn A La.
- Chuyện này có gì kỳ lạ đâu, rất nhiều yêu thú đều có võ hồn.
A La nhẹ nhàng giải thích, sau đó ôn nhu nói:
- Không Sắc, võ hồn của ngươi có đặc điểm gì, nói rõ cho sư phụ ngươi biết, để sư phụ ngươi sớm có chuẩn bị.
- Võ hồn của hầu... là một nam nhân...
- Người này...
Không Sắc thật sự đến khí lực để giải thích cũng không có, thanh âm đứt quãng:
- Người này... Là một đại hồ tử... Thân hình cao lớn, cầm trong tay một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao... Hắn mặc áo màu xanh lục, đầu đội mũ xanh...
← Ch. 219 | Ch. 221 → |