← Ch.222 | Ch.224 → |
Trộm liếc nhìn sắc mặt A La, thấy cô gái này xúc động tới mức tim đập bang bang, Trầm Côn hiểu rõ khả năng nàng ta đồng ý nhận vai diễn là vô cùng lớn. Chính là như vậy sao được? Mỹ nữ sư phụ, sao người có thể bỏ rơi bần tăng mà chạy đi làm minh tinh gì đó chứ?
- Mỹ nữ, ngươi muốn đi à?
Trầm Côn thấp giọng hỏi.
- Á...
A La ngượng ngùng cười...
- Được, ngươi muốn đi thì cứ đi, nhưng đừng bỏ rơi ta!
Trầm Côn làm ra vẻ cũng muốn làm diễn viên, hướng về cỗ xe hô lớn:
- Ai, Nguyên Quân tiểu tỷ à, ngươi xem ta có được không? Ta cũng muốn đến chỗ ngươi làm diễn viên!
- Chuyện này...
Nguyên Quân chần chờ chốc lát, rồi phân phó người bên cạnh:
- Ngươi đi xem một lát, nếu người đó có tư chất không kém, thì lưu lại làm diễn viên cũng được, nam diễn viên của chúng ta cũng không tồi, nhưng nếu người này lưu lại thì vị tiểu thư bên cạnh hắn chắc cũng sẽ lưu lại.
- Tiểu thư chờ một chút!
Sau tiếng trả lời, từ vân xa bước xuống một vị công tử tuấn lãng, hắn nhìn thoáng qua Trầm Côn,
- Ngươi cũng muốn làm diễn viên?
- Hắc hắc, đúng là có ý này!
Trầm Côn ưỡn ngực, cố làm cho người kia nhìn rõ mình, hỏi:
- Ngươi thấy ta có được không?
Vị công tử đó do dự rất lâu, cuối cùng uyển chuyển trả lời:
- Làm diễn viên có rất nhiều yêu cầu, nhất là về dung mạo...
- Ta biết, ta không được tính là đẹp trai, nhưng ta chỉ cần đóng vai phụ, hoặc diễn vai gây cười là được rồi!
Trầm Côn tự động hạ yêu cầu xuống.
- Vị tiên sinh này, chúng ta vốn là biểu diễn vũ kịch, cho dù là đóng vai phụ, vai hề, cũng phải chiếu cố đến cảm quan của khán giả nữa!
Ngữ khí của vị công tử kia vẫn là thập phần mềm mỏng:
- Nếu ngươi nhất định muốn làm diễn viên, ta có thể khuyên ngươi thế này... Mỗi ngày vào lúc sáng sớm, ngươi nhìn mặt trời mới mọc, tập luyện chuyển động con ngươi, sau đó lại tập cách chuyển động con ngươi nhìn theo lá cây đong đưa theo gió..
- Đây là ý gì?
Trầm Côn kinh ngạc nói:
- Đây là kiến thức cơ bản của diễn viên sao?
- Không, đây chỉ là một cách để rèn luyện con ngươi mà thôi,
Vị công tử kia bất đắc dĩ nói:
- Dùng phương pháp đó luyện tập cho mắt chừng ba đến năm năm, đến lúc mắt của ngươi có thể lớn hơn một chút, miễn cưỡng có thể đạt tư cách đóng vai phụ!
Vân xa đã đi xa, Trầm Côn vặn vặn eo, hướng về phía vị công tử kia, chậm rãi dựng ngón tay giữa.
- Mắt của ta thực sự nhỏ đến vậy sao?
Hành động của Trầm Côn khiến A La cười đến gập người, bụng cũng phát đau.
Chăm chú nhìn vào mắt Trầm Côn một hồi, A La nghiêm mặt nói:
- Cũng không coi là nhỏ lắm, chính là so với lúc người bình thường híp mắt lại thì nhỏ hơn một chút...
- Mà nếu...
Trầm Côn hoàn toàn bị đánh bại:
- Ta trừng mắt thật lớn...
- À, kia coi như ta chưa nói gì!
A La xoay người sang chỗ khác, không nhịn được cười đến nỗi hai vai run lên, lúc sau mới quay lại nói:
- Được rồi, ta nói giỡn thôi mà, ngươi tuy rằng không thể coi là đẹp trai, nhưng không đến nỗi xấu... Nhìn kỹ một chút, cũng thấy khá tuấn tú, có thể làm cho không ít nữ nhân động tâm đấy!
- Ồ? Vậy ngươi cũng động tâm chứ?
Trầm Côn nhíu nhíu mày, thình lình hỏi:
- Gả cho ta được không?
Sốc à nha!
A La choáng!
Chẳng ai ngờ được, vốn là chuyện gặp ngẫu nhiên trên đường, cũng chỉ nói qua vài câu vui đùa, kết quả Trầm Côn thình lình hỏi một câu dọa người như vậy!
Điểm chết người chính là: khi nói những lời này, Trầm Côn mắt nhỏ nhìn chăm chú vào A La, rõ ràng là có vẻ rất nghiêm túc... Hắn không phải đang nói giỡn?
Không khí lạ lùng khiến A La bối rối, nàng "Á" một tiếng, bỗng nhiên hết nhìn đông lại nhìn tây, chăm chú ngắm cảnh đẹp ven đường.
- Đúng rồi!
Giống như vừa rồi nàng căn bản không nghe thấy gì, A La có vẻ rất hứng thú chỉ vào cỗ xe phía xa, nói:
- Ngươi không phải muốn biết người kia là ai sao? Ta nói cho ngươi biết, người kia tên là Nguyên Quân, là đại minh tinh nổi danh nhất trong giới vũ kịch, nàng mười ba tuổi xuất đạo, hai lần lưu diễn quanh Cửu Châu, vừa có tiếng đàn tao nhã, vừa có giọng hát tuyệt mỹ, là mỹ nữ rất nổi tiếng trong Cửu Châu đại lục. Thôi không nói đến chuyện này nữa, ngươi có nghe ta nói không vậy.
- Ai nha, đừng lảng sang chuyện khác như vậy, ta đang cùng ngươi nói chuyện quan trọng!
A La vẻ mặt thật sự nghiêm túc, đặc biệt ngưng trọng nói:
- Ngươi phải nhớ kỹ, người tên Nguyên Quân này tuy chỉ là một diễn viên, nhưng thế lực ảnh hưởng của nàng có vị quốc vương còn không bằng, lại nói năm kia, trong lễ mừng thọ của Thái hậu Tây Thục Hán quốc nàng đã làm Thái hậu vui lòng, nên được nhận làm con gái nuôi, được phong làm Công chúa! Còn năm ngoái, Đông Ca thánh nhân của Hoàng Kim Huyết Tộc tự tay viết thư cho nàng, mời nàng đến hát mừng lễ khánh điển... Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, chỉ là một một cá nhân mà quen biết với toàn nhân vật trọng yếu, quan hệ trải rộng khắp Cửu Châu như Nguyên Quân, liệu sức ảnh hưởng lớn đến đâu?
- Ê, ê, ê, ta không nói chuyện này...
- Ngươi không nói chuyện này thì nói gì!
A La mở to hai mắt nhìn hắn:
- Tốt lắm, vậy ta với ngươi nghiêm túc thương lượng một chút, có muốn đến chỗ Nguyên Quân nhận lời hay không, được làm diễn viên, trở thành minh tinh!
- Mỹ nữ!
Trầm Côn rốt cục bị đánh lạc hướng:
- Không phải chỉ làm diễn viên thôi sao? Ngươi thật sự hứng thú như vậy? Xin ngươi, ngươi lớn đến thế này rồi, chẳng lẽ còn ngây thơ mơ mộng làm ngôi sao sao?
- Ta nhiều tuổi lắm ư?
A La vỗ vỗ khuôn mặt của mình nói:
- Nhìn cho rõ, ta mới có mười tám tuổi, tuy rằng từ năm chín tuổi đã phải ra trận giết người, mười lăm tuổi đã thống lĩnh ngàn quân, không giống người theo đuổi mộng làm ngôi sao. Nhưng dù sao ta cũng chỉ mới mười tám thôi mà, ngươi xem xem có cô gái mười tám nào không muốn làm minh tinh đâu!
Nói xong, A La cẩn thận phát hiện, dùng nhiều công phu như vậy, Trầm Côn rốt cục cũng quên chuyện cầu hôn ban nãy rồi, nàng cười trộm nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực... Ai!
Thật sự là dọa chết người ta, tặc hòa thượng thế nào lại nói một câu như vậy, may mà bản quân hầu, à quên, bản tiểu thư phản ứng nhanh chóng, bằng không chắc chắn có phiền toái!
- Được rồi, chuyện Nguyên Quân sau này nói cũng được, chúng ta trước tiên làm chính sự đã!
A La tự mãn đắc ý bước đi, mà Trầm Côn ai oán theo sát phía sau nàng, nhỏ giọng nói:
- Ê, đừng giả bộ nữa đi, ngươi vẫn còn có ý với tên Lý Trích Tiên kia, nên mới cố ý làm bộ như không nghe thấy gì!
Lý Trích Tiên... Nghe được cái tên này, trong một thoáng, A La trầm mặc.
Dù không cam lòng nhưng vẫn đến trước cửa Đan Thanh lầu, Trầm Côn liền nhìn nhìn thấy mười văn nhân dáng vẻ trẻ trung đang đứng dưới lầu nhìn lên, một thanh niên cao giọng nói:
- Nguyên Quân tiểu thư, tiểu sinh là Tả Quyền người Gia Lăng thành, ngưỡng mộ tiểu thư đã lâu, mong tiểu thư cho tiểu sinh được hân hạnh gặp mặt!
- Tả huynh, ngươi không cam chịu làm người đến sau, tiểu đệ cũng không chịu!
Lại một thanh niên khác hướng phía trên lầu chắp tay nói:
- Nguyên Quân tiểu thư, tiểu sinh Vân Tử Thành người Gia Lăng thành, có thể hân hạnh gặp mặt nói chuyện với tiểu thư không?
Lời nói còn chưa dứt, một công tử tiêu sái bước đến, ung dung phe phẩy quạt nói:
- Cách xa thăm thẳm, cuồn cuộn nước sông, khoan thai chậm bước, cực khổ trông mong... Nguyên Quân tiểu thư, tiểu sinh là Gia Lăng thành Mộ Dung Tiền, khẩn cầu được bái kiến tiểu thư!
Nhất thời, những lời bày tỏ của các văn nhân công tử sôi nổi vang lên.
- Mẹ nó chứ!
Trầm Côn đứng đằng sau đám người nọ bĩu môi, mắt trợn trắng, ngón tay giữa dựng đứng, thấp giọng mắng:
- Một đám lưu manh lại giả bộ tao nhã, lại còn tranh nhau tán gái!
- Mỹ nữ, ngươi nói Lý Trích Tiên có để lại thứ gì đó ở nơi này, là gì vậy?
Trầm Côn ngồi xổm trên lan can, hai tay đan vào trong tay áo, cười hì hì hỏi:
- Nếu hắn giống đám lưu manh này, ta sẽ không thèm nhìn, nhìn vào chỉ tổ đau mắt, lại ăn mất ngon.
A La cười cười, ánh mắt nhín về phía tầng thứ ba của Đan Thanh lâu.
Không biết từ khi nào Nguyên Quân đã lên tới sân thượng tầng thứ ba, đứng dựa vào lan can thở dài, những người ở phía dưới chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thướt tha, hai vai nhỏ xinh và mái tóc đen bay bay theo gió. Nàng giống như tiên nữ trong mây, khiến cho cảnh sắc xung quanh nhạt nhòa đi mấy phần.
Trên ban công phơi một chiếc áo khoác màu tuyết trắng, tuy rằng mặt ngoài áo vương chút bụi, nhưng không thể không nhận ra, áo khoác lông cừu này là bảo bối vô cùng giá trị.
Trên áo khoác gắn kèm một trang giấy, trên giấy viết những chữ vô cùng tiêu sái phóng khoáng ghi rõ: Lý Trích Tiên thiếu nợ Đan Thanh lâu ba lượng hai tiền, dùng áo cừu trắng để gán nợ!
Sau khi đến ban công, Nguyên Quân không nhìn những người hâm mộ dưới lầu, mà đi tới chỗ treo áo khoác, nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt áo lông cừu mềm như nhung và các chữ viết trên đó.
- Một bầu rượu, một áo khoác lông cừu, say tràn ngày tháng khinh vương hầu... Lý Trích Tiên, đây chính là nơi hội tụ của văn nhân phong nhã đất Cửu Châu, cũng chỉ có ngươi dùng áo lông cừu đổi lấy rượu, cả đời hỗn đản khinh thường nhân thế, cũng chỉ ngươi mới đáng để ta hết lòng hết dạ ở Đan Thanh lâu đợi chờ!
Nào nước sông, nào cố đô, nào mỹ nhân, nào áo khoác lông cừu, nơi này chỉ còn tiếng thở dài mà thôi.
- Đáng tiếc, ngươi lại là Lý Trích Tiên, là Lý Trích Tiên chỉ yêu mỹ tửu không yêu mỹ nhân, có lẽ ngươi vĩnh viễn cũng không quay lại đây lấy lại áo khoác lông cừu, ngươi vĩnh viễn sẽ không quay lại đây gặp kẻ khờ dại là ta đây...
← Ch. 222 | Ch. 224 → |