← Ch.231 | Ch.233 → |
Nhìn sơ qua chỉ thấy Trầm Côn vẫn mang vẻ mặt cười cợt đê tiện cố hữu, thế nhưng nếu nhìn kỹ hơn có thể nhận ra một tia tàn nhẫn không rõ nét thoáng qua, Trầm Ưng gật đầu nói:
- Nếu đại ca cần hợp sức, đệ đệ nguyện phụng bồi.
- Ai nha, hợp sức làm cái gì? Hiện tại chạy trối chết quan trọng hơn.
A Phúc hoảng sợ hô to:
- Đại thiếu gia, Ưng thiếu gia, chạy mau đi. Hàn gia đã phái đại quân ra lùng bắt chúng ta, nhiều người vô cùng, cả mặt sông cùng Gia Lăng thành đều bị bọn chúng phong tỏa rồi.
Tựa hồ xác minh lời A Phúc, trên mặt sông bỗng vang lên tiếng kèn hiệu.
- Các bang phái thế gia hai bên bờ Đại Giang nghe cho rõ đây, Hàn gia đang đuổi bắt một nữ nhân tóc trắng, một tên béo mũi gẫy, các vị nếu cung cấp tin tức hữu dụng cho chúng ta, sẽ được thưởng một vạn lượng, mang thi thể hai người đó đến nộp, được thưởng mười vạn lượng, có thể bắt sống hai người này mang nộp sẽ trở thành thượng khách của Hàn gia, Hàn lão gia tử tất có trọng tạ.
Một chiến thuyền lớn theo mênh mông sóng nước chạy đến, cao năm trượng, thân dài mười trượng, hai bên mạn thuyền là hai hàng mái chèo kim chúc, mà ở đuôi thuyền lại có một guồng nước (luân thủy xa) đang không ngừng thôi động. Đáng sợ nhất chính là, trên boong thiết hạm còn xếp hàng dài hơn mười cỗ đại pháo, nhìn họng pháo cũng biết, những cỗ đại pháo này một khi khai hỏa, tuyệt đối có thể phá hủy số lượng lớn nhà cửa ven sông.
Hơn nữa, phía sau chiến thuyền đó, trên vùng nước sông mênh mông xuất hiện hai mươi mấy chiến thuyền giống nhau như đúc chậm rãi bơi đến, áp lực nặng nề bao trùm khiến cả bờ sông chìm vào tĩnh lặng đầy chết chóc.
- Ô sào chiến hạm? (Chiến thuyền khổng lồ)
Trầm Ưng hơi nhíu nhíu mày nói:
- Đại ca cẩn thận một chút, đây là những chiến thuyền khổng lồ do Hàn gia cùng Công Thâu gia hợp tác chế tạo, kết hợp được cả đúc thuật của Hàn gia và cơ quan thuật của Công Thâu gia, có thể nói là một trong những chiến hạm đáng sợ nhất Cửu Châu. Huynh xem những cỗ Lôi Đình pháo trên boong, nếu hai mươi cỗ hỏa pháo ấy cùng oanh tạc một lượt thì cho dùng là Hồng Nguyên vũ tông cũng tan xương nát thịt.
- Hàn gia lại có lực lượng hải quân hùng hậu như vậy sao?
Trầm Côn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn:
- Để chế tạo được chiến hạm khổng lồ như vậy, ít nhất cũng phải mất mấy trăm vạn lượng bạc đi?
- Ba nghìn tám trăm hai mươi vạn lượng mới chế tạo được một con thuyền, nếu tính cả những cánh buồm và các thanh chắn kia nữa, thì ít nhất cũng phải bốn ngàn hai trăm lượng bạc.
Trầm Ưng cười lạnh nói:
- Đương nhiên, nếu chỉ có gia sản Hàn gia, bọn hắn tối đa cũng chỉ đủ tiền chế tạo được năm ô sào chiến hạm... Hạm đội khổng lồ hai mươi mấy chiếc này, là do Hàn gia chế tạo cho người khác, vốn là cuối tháng phải giao hàng, bất quá bọn hắn tôn trọng huynh đệ chúng ta, trước tiên lấy ra dùng thử.
Mẹ nó chứ.
Trầm Côn âm thầm chắt lưỡi, trong mắt hắn chỉ còn hình bóng ô sào chiến hạm, trong đầu cũng chỉ có một ý niệm – giá trị mỗi chiến hạm là gần bốn trăm ngàn lượng bạc, tính toàn bộ gia tài của bần tăng và Trầm gia, ước chừng cũng chỉ mua được hai chiếc chiến hạm như thế mà thôi!!!
Nếu như có thể có mấy chiếc chiến hạm như vậy...
- Đại ca?
Trầm Ưng đột nhiên phát hiện, Trầm Côn mắt nhỏ tươi cười đến mức không mở ra được, khóe miệng thậm chí còn có nước miếng đang chảy ra.
- Ưng thiếu gia, ngài chớ chê cười, đây là thói quen của thiếu gia...
A Phúc ngượng ngùng cười, kề sát tai Trầm Côn lớn tiếng nói:
- Đại thiếu gia, tỉnh lại đi, hai mươi mấy chiến hạm này đến để đuổi giết chúng ta đấy.
- Ách, hắc hắc...
Trầm Côn ngượng ngùng xoa xoa cái đầu bóng lưỡng, cười hì hì nói:
- Yên tâm, ta đã tỉnh rồi... Hàn gia động vào nữ nhân cùng người thân của bần tăng, thù này nhất định phải báo, A Phúc, ngươi trước tiên nói rõ cho ta, Hàn gia vì sao lại ra tay với các ngươi?
E dè nhìn ánh mắt Trầm Ưng, A Phúc nhỏ giọng nói:
- Ưng thiếu gia, ngài còn nhớ rõ đã đạp Thanh Sơn một cước không?
Trầm Ưng đương nhiên nhớ rõ, ngày hôm qua Tôi hỏa trì bị Hàn gia công phá, hắn liều chết trốn thoát, trong lúc chạy tới bờ sông, đã đạp vào chân một con gấu chó.
Mà theo sát Trầm Ưng, Hàn Đức cũng đụng phải Long Thanh Sơn, có điều hắn còn tát Long Thanh Sơn ngã dúi dụi... cũng chính tại chỗ này, cái giỏ tre sau lưng Long Thanh Sơn rơi xuống, Ngũ sắc thạch bên trong rơi ra.
Ngũ sắc thạch vốn là chí bảo ẩn chứa thiên địa linh khí, nhìn màu sắc Ngũ sắc thạch có thể phát hiện ra ngay đó là bảo bối, mà Hàn Đức lại là một trong những chú tạo sư giỏi nhất đại lục, hắn vừa nhìn Ngũ sắc thạch, lập tức trong lòng hô lớn, tảng đá kia tuyệt đối là nguyên liệu đúc thuật hoàn mỹ nhất thiên hạ, dùng nó tạo ra binh khí, tuyệt đối có thể tạo ra binh khí nhất nhì Cửu Châu, cũng khiến cho chú tạo sư lưu danh muôn thuở.
Thân là chú tạo sư, hy vọng cả đời không phải là tạo ra một thanh thần binh lừng danh thiên hạ, giống như Âu Dã Tử đã chết ngàn năm vẫn được kính ngưỡng sao?
Lúc ấy Hàn Đức đang bận đuổi bắt Trầm Ưng, mạnh mẽ áp chế tham niệm xuống, nhưng sau khi Trầm Ưng trốn đi, hắn không nén nổi lòng tham nữa, lập tức phái người càn quét toàn thành, rất nhanh liền phát hiện ra đại cẩu hùng Long Thanh Sơn...
- Cứ như vậy, A La tiểu thư cùng Hàn gia xung đột, đến cuối cùng, A La tiểu thư thủ tiêu hai tên Hồng Nguyên vũ tông, đả thương Công Thâu Nhã... Chính là, chính nàng cũng bị trọng thương, Thanh Sơn tiểu thiếu gia vẫn bị Hàn gia bắt đi.
Nói xong, A Phúc cởi quần áo ra, lộ ra Ngũ sắc thạch trên lưng hắn:
(cái thằng này hết cởi quần áo lại cởi quần áo, lần nào ta gặp nó cũng cởi quần áo là sao???)
- A Phúc vận khí tốt, trong lúc hỗn chiến đã giấu Ngũ sắc thạch đi, có điều Thanh Sơn tiểu thiếu gia... Người Hàn gia nói, nếu muốn Thanh Sơn tiểu thiếu gia còn sống, đem Ngũ sắc thạch đi đổi, ngài nên nghĩ biện pháp thật nhanh a, bằng không Thanh Sơn tiểu thiếu gia sẽ bị bọn hắn hành hạ đến chết.
- A di đà Phật.
Trong lúc mọi người đang bàn luận, bỗng thấy Huyền Si dìu A La đi tới, vẻ mặt hắn đầy bất đắc dĩ, nói:
- Trầm Côn, bần tăng đã trị liệu cơ bản ổn thỏa cho A La, nhưng trên người nàng vẫn còn hai chỗ...
Tiếp đó, hắn lắc lắc đầu, ý bảo Trầm Côn tự mình nhìn.
Chỉ thấy cánh tay A La cùng phía sau lưng có vài vết máu, đều được băng bó thỏa đáng, nhưng trên vai nàng, có hai con rắn máy nhỏ xuyên thấu xương bả vai, giống hai cái vòng tròn lớn, gắt gao khóa hai vai A La lại, khiến nửa người trên của nàng không thể nhúc nhích.
- Đây là, ... cơ quan thú của (thú máy) của Công Thâu Nhã?
Trầm Côn nhẹ nhàng đụng vào một con rắn máy nhỏ.
- Đừng có chạm vào.
A La nhất thời nhướng mày:
- Trong cái con rắn máy này ẩn tàng rất nhiều gai sắt (kinh cức), đang móc chặt vào cơ thể ta, xuyên thủng toàn bộ khớp xương và mạch máu trên vai, chỉ cần chạm nhẹ một cái, cũng đủ đau chết ta.
Trầm Côn nhìn kỹ mặt ngoài hai con rắn, các ngón tay vừa chạm, quả nhiên phát hiện, bên trong thân rắn ẩn dấu những chiếc móc câu nhỏ sắc bén, hoàn toàn có thể tưởng tượng, những con rắn này sau khi đâm vào da thịt, lập tức sẽ mở các lưỡi móc câu ra, móc chặt vào huyết nhục của A La.
- Chuyện này phiền toái thật rồi.
Trầm Côn nhíu mày:
- Những móc câu này đã dung hợp cùng một chỗ với huyết nhục, bốn vị lão huynh, ai có biện pháp tách ra, gỡ hai con quái xà này xuống không?
Bốn vũ hồn cùng trầm mặc...
A La sắc mặt trắng bệch, cười khổ nói:
- Đừng làm khó dễ các vũ hồn của ngươi, ta nghe người ta nói qua, loại cơ quan xà này là "Khốn long tác", là loại cơ quan cực kỳ hiểm ác chuyên dùng để khóa chết cường địch, trừ bỏ mấy người Công Thâu gia ít ỏi, hoặc là gia chủ Mặc gia ra, không ai có thể lôi nó ra được.
- Vì thế bọn họ mới luôn ở chỗ này tìm kiếm nàng sao?
Trầm Côn lớn tiếng nói:
- Mỹ nữ, hai vai nàng bị khóa, chắc đã mất hơn nửa sức chiến đấu.
- Vẫn còn tốt, chỉ mới mất một ít sức chiến đấu mà thôi, còn chưa chết được.
Nhìn ra biểu lộ quan tâm đặc biệt của Trầm Côn với mình, A La vội vàng nghiêng đầu đi, lạnh như băng nói:
- Trước đừng nghĩ những chuyện này, mau nghĩ biện pháp cứu Thanh Sơn, Hàn gia tâm ngoan thủ lạt, ngươi trì hoãn càng lâu, Thanh Sơn càng nguy hiểm.
Cứu Thanh Sơn sao...
Khóe miệng Trầm Côn cong lên cười cợt, hắn nhìn ô sào cự hạm phía xa, lại nhìn bả vai A La, trong đầu bỗng nhiên toát ra một chủ ý thập phần độc ác.
Đối với địch nhân, trước giờ Trầm Côn đều là tâm ngoan thủ lạt, chính là cẩn thận suy nghĩ biện pháp của mình một chút... Ai, biện pháp này quá mức độc ác đi, chính mình tuy rằng dám làm, nhưng dù sao cũng phải quan tâm đến cảm nhận của Trầm Ưng một chút – vừa mới nhận về được một tiểu đệ, lại để cho hắn chứng kiến sự độc ác của mình thế này, có nên không?
- Đại ca, nghe ý tứ của A La tiểu thư, ngươi tựa hồ có rất nhiều vũ hồn sao?
Đang trong lúc do dự, Trầm Ưng bên cạnh bỗng nhíu mày hỏi.
- Không nhiều, không ít, có bốn cái.
Trầm Côn cười hắc hắc.
- Cái vị hòa thượng vừa cứu A La, cũng là một trong những vũ hồn của ngươi?
Trầm Ưng chỉ vào Huyền Si:
- Hắn là dược tề sư đúng không?
Trầm Côn cười hì hì nói:
- Ngươi đã nghe qua danh hào Độc Phật Huyền Si chưa?
- Độc Phật Huyền Si?
Trầm Ưng hoảng sợ cả kinh, một lát sau, đôi mắt dài hẹp của hắn ánh lên một tia lãnh khốc:
- Nếu đã có Độc Phật ở đây, đại ca, ta có một biện pháp, có thể vừa đoạt được ô sào chiến hạm, vừa tiêu diệt được Hàn gia...
Nói rồi hắn kề sát bên tai Trầm Côn nói mấy câu, sau cùng lại nói:
- Đại ca, biện pháp này tuy rằng ngoan độc, nhưng đại trượng phu muốn làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, chỉ xem ngươi có đủ nhẫn tâm dám hạ thủ hay không thôi.
Trầm Côn nở nụ cười.
Thật sự rất trùng hợp, biện pháp của Trầm Ưng và biện pháp của hắn không ngờ lại giống hệt, này có thể xem như chí anh hùng gặp nhau không, hay là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đây?
Mặc kệ nó, dù sao tiểu tử Trầm Ưng này cũng tâm ngoan thủ lạt hệt như mình, không hổ là huynh đệ đồng lòng.
- Tiểu đệ, biện pháp của ngươi quá độc ác, ta nghe qua đã thấy sợ...
Trầm Côn khoa trương lấy tay che mắt:
- Bất quá Huyền Si đại sư nhất định sẽ thích, vậy hãy để đại sư cùng ngươi đi một chuyến, mà ta sẽ đến Chú kiếm sơn Hàn gia, trộm phóng thêm cho bọn hắn một mồi lửa... Nước lửa hòa nhau, ngươi xem có được không?
...
Đêm khuya hôm đó, Trầm Côn sau khi luyện tập "Hồn Kinh" một lượt, lại có một ngày mới cho các vũ hồn có đủ thời gian ra ngoài hoạt động, hắn lưu lại Huyền Si, chính mình đơn độc đến Chú kiếm sơn trang.
- A La tiểu thư, nàng cùng A Phúc ở trong này đợi một lát.
Trầm Côn vừa đi, Trầm Ưng cùng Huyền Si cũng từ bãi cỏ lau cấp tốc rời đi, rất nhanh đã tới được thượng du.
Ô sào hạm đội vẫn tìm tòi dọc theo bờ sông, mắt nhìn theo những chiến hạm rực sáng ánh đèn, Trầm Ưng quay lại hỏi:
- Huyền Si đại sư, ngươi có biết chiến hạm ở trên sông cùng chiến hạm trên hải dương có gì khác nhau không?
- Bần tăng không hiểu hải chiến lắm.
Huyền Si cười cười.
- Đại sư quá khiêm nhường rồi.
Trầm Ưng chỉ đại giang phía xa:
- Nhờ sự giúp đỡ của cơ quan dưới đáy thuyền do Công Thâu gia lắp, ô sào chiến hạm có thể tung hoành ngàn dặm trên biển, cũng có thể rong ruổi lui tới trên dòng sông nhỏ hẹp, nhưng hai địa hình đó lại bất đồng: trên biển nước ngọt cùng thực phẩm thiếu thốn, bọn hắn nhất định phải bỏ bớt pháo hạm để trữ thực phẩm, có điều ở trên mặt sông tuần tra... Ha ha, bọn hắn sẽ lấy nước vùng phụ cận để uống, cả kho hàng hóa cũng không chứa thực phẩm, mà để chứa thật nhiều đạn dược.
- Là lấy nước ở khu vực phụ cận.
Nặng nề nhấn mạnh mấy chữ này, Trầm Ưng cười lạnh nói:
- Đại giang chảy về hướng đông, nơi này chính là thượng du của ô sào hạm đội, Huyền Si đại sư, nghe nói người trước kia trong một đêm dụng độc giết chết tám vạn quân Dương gia, vậy tối nay, người hạ độc xuống nguồn nước nơi này, tóm gọn tám nghìn thủy quân ô sào kia, chắc là dễ như trở bàn tay đi?
← Ch. 231 | Ch. 233 → |