← Ch.268 | Ch.270 → |
Cổ Nguyệt Hà mang theo vẻ chân thành trước nay chưa từng có:
- Danh vũ trên thiên môn chỉ có thể tự lĩnh ngộ không thể truyền, chính ngươi phải tự đoán được bản lĩnh của ngươi, đoán không ra mà ta lại để ngươi biết, chính là tiết lộ thiên cơ, hơn nữa loại thiên cơ này không giống với những thiên cơ mà lúc trước ta đã tiết lộ ra, sẽ dẫn tới tiên phật đích thân xuất thủ, tru sát ngươi cùng ta đó!
- Lai lịch của Thủy nhi khủng bố như vậy sao?
Trầm Côn mở to mắt nhìn.
- Thủy nhi rất mạnh, thế nhưng cũng chỉ đơn thuần cường đại mà thôi, mấu chốt là nàng...
Cổ Nguyệt Hà thở dài, không nói, cũng không thể nói!
- Lão đại, trước tiên đừng đề cập đến vấn đề này nữa, A Phúc vẫn chưa thoát hiểm đâu!
Cổ Nguyệt Hà trịnh trọng nói, Trầm Côn cũng không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, hắn nháy mắt một cái, đồng thời lại châm biếm cười.
- A Phúc? Tại sao ta phải đi cứu A Phúc? Để Hoàng Kim huyết tộc bắt hắn đi chẳng phải là tốt sao?
Trầm Côn xoa cằm cân nhắc:
- Cho dù không bị bắt, ta cũng đảm bảo hắn sẽ bị Công Thâu Lâm nhìn chằm chằm!
- A?
Đôi mắt Cổ Nguyệt Hà cũng sáng lên:
- Lão đại, là ngươi muốn dùng A Phúc làm mồi dụ, muốn lấy thân thể cùng một chân của Thủy chi đúng không?
- Lão huynh, đừng nói lời khó nghe như vậy! Võ hồn của Công Thâu Lâm rất lợi hại, cuối cùng ta muốn hắn tiêu hao hết, sau đó mới có thể thừa dịp loạn đoạt hài cốt của Thủy nhi!
Trầm Côn xoa tay tham lam:
- Về phần làm như thế nào để tiêu hao, hắc hắc, vậy phải trông chờ vào A Phúc nhà ta rồi..
Trên đường lớn!
Lệ Thiên bị trường thương của Dương Ngũ ngăn cản, Công Thâu Lâm quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy được, chứng kiến cảnh này, A Phúc nhịn không được mà cười lên ha hả.
- Ha ha ha, bản đại nhân không hổ uy phong dũng mãnh, hào quang tỏa sáng, chỉ là đám tiểu tặc mà muốn ngăn cản bản đại nhân, cũng chỉ có thể rơi vào kết cục như vậy!
Hắn giơ cao song chùy, hướng về phía Hoàng Kim Phong Kỵ hô to:
- Bản đại nhân đang đang ở đây, ai dám ngăn trở!
Chứng kiến A Phúc vênh váo hò hét, người sáng suốt cũng nhịn không được mà khì cười một tiếng. Tên mập chết tiệt này thật tự cho mình là một đại nhân vật sao?
Ngẫm một chút, Đại Phong chùy thật ra là một loại bí pháp phong thủy, thông qua tiếng ca đem khí vận Đại Hán đã biến mất nhiều năm để hộ thân, công pháp này tuy lợi hại, nhưng A Phúc mới luyện được vài ngày, nhờ vào thể trọng hơn ba trăm cân của hắn mới phát huy ra uy lực chân chính của Đại Phong chùy!
Công Thâu Lâm căn bản không thể đả bại được A Phúc! A Phúc chỉ là vật dẫn, trong chiến đấu phát huy ra uy lực cực kỳ nhỏ bé, chính thức ngăn cản Công Thâu Lâm là do Đại Phong ca dẫn khởi cộng minh, một khúc loạn thế trên con phố dài đã dẫn đại tướng Dương gia bị thương nặng ngày xưa, Dương Ngũ tới!
- Cái tên mập chết tiệt này!
Vài người sáng suốt trong đoàn biểu diễn nhịn không được hô:
- Này, vừa rồi Ngũ Gia cùng ca với ngươi mà ngươi không cảm ơn sao?
- A?
A Phúc đang sung sướng vì giả bộ Quang Minh Hoàng, lúc này đĩnh đạc gật đầu:
- Đúng vậy, hôm nay bản đại nhân thắng lợi, vị nhân huynh này cũng đóng góp một số khí lực, cám ơn nha!
- Không cần khách khí! Con mắt Dương Ngũ vẫn còn nhìn chằm chằm Lệ Thiên.
Mà Nguyên Quân hết quét mắt nhìn A Phúc, lại nhìn qua Dương Ngũ, đột nhiên thấp giọng nỉ non:
- Một khúc thanh âm tiếu đông phong mà muốn đánh bại hắn, chỉ dựa vào Dương Ngũ thì còn chưa đủ? Ngươi nói xem có đúng không, Y Y?
- Hì hì!
Y Y một mực đệm nhạc cho Dương Ngũ, nghe vậy liền ngẩng đầu lên dí dỏm cười nói:
- Tiểu thư, Y Y chẳng qua chỉ tới đánh đàn, nhưng thật ra không làm được chuyện gì mà!
- Ngươi nha! Còn làm bộ hồ đồ với ta sao? Nếu như không có ngươi ở một bên quấy nhiễu tiếng đàn của Công Thâu Lâm, Dương Ngũ gia há có thể đánh bại một khúc thanh âm tiếu đông phong? Chính thức đánh bại Công Thâu Lâm là tiểu nha đầu ngươi mới đúng!
Nguyên Quân cười khổ lắc đầu:
- Tuy ngươi thắng, nhưng tỷ tỷ phải nói một câu công đạo với ngươi... Y Y, sau này không nên tùy tiện đánh đàn, nhất là một khúc tiếu đông phong này!
- Tại sao vậy!
Y Y bĩu môi.
Nguyên Quân trợn mắt nhìn Y Y, rồi thở dài nói:
- Thiết kích Ôn Hầu hóa thành tuyệt thế võ giả, quan thánh đế quân chuyển thành trung nghĩa thiên thu, một khúc thanh âm tiếu đông phong đánh bại Công Thâu Lâm, "Thiên hạ vi công" trong cơ thể ngươi cũng không sắp không thể ngồi yên, ta đây minh bạch, nhưng bây giờ còn không phải là lúc "Thiên hạ vi công" xuất thế, vạn nhất bại lộ thì phải làm sao?
- Ngươi phải học phương pháp khống chế võ hồn, đừng để võ hồn khống chế ngươi!
Y Y không đồng ý mân mê khuôn miệng, mà đầu ngón tay nàng lại hơi run rẩy, tiếng đàn không tự chủ được mà toát ra một cỗ thanh âm sát phạt cuồn cuộn, hiển nhiên là không cam lòng.
Thật lâu sau Y Y mới điều chỉnh được tâm tình, gật đầu nói:
- Dạ, Y Y minh bạch, sau này không đem thiên hạ vi công dùng lung tung nữa, hì hì, võ hồn của Tiểu thư còn chưa động, võ hồn của Y Y cũng nhất định sẽ ngồi đó!
- Ừm, đây mới là muội muội tốt của ta.
- Ái dà, hai vị mỹ nữ đang nói cái gì đó?
Trầm Côn vừa vặn trở ra từ trong thế giới linh hồn, chứng kiến hai người thấp giọng to nhỏ, hắn cố giả bộ đã khám phá ra bí mật mà hù dọa các nàng:
- Ta cũng nghe được rồi a?
- Ngươi cũng đã nghe thấy?
Thần sắc của Y Y biến đổi.
Lời vừa rồi đều là đại bí mật, không ngờ bị tên gia hỏa mắt híp này nghe thấy.... Phải giết hắn diệt khẩu sao?
Y Y đánh mắt hỏi ý kiến Nguyên Quân. Mà Nguyên Quân lại không chút hoang mang cười nói:
- Thật sự ngươi nghe thấy tất cả?
- Một chữ cũng không sót!
Trầm Côn làm ra vẻ thần bí.
- Được, nếu ngươi đã nghe thấy hết, vậy ta đây thừa nhận!
Nguyên Quân lạnh nhạt nói:
- Chúng ta đang đề cập tới chuyện... "Vũ trung tuyệt thế" dường như cũng có dấu hiệu tham dự Đoạt Nhật lâu."Thiên Kỵ định giang sơn" còn ở Đoạt Nhật lâu, "tiếu đông phong" cố chủ cũng khó rời đi, ắt sẽ khiến một trận phong ba lớn nổi lên, ít nhất là vài đại địch thủ ngày xưa. Người nào cũng là anh hùng ngạo cốt, kẻ nào cũng có thể làm thiên hạ nổi sóng. Nếu "Thiên hạ vi công" xuất hiện nữa thì sẽ dẫn tới cái gì đây.
Nói xong những lời khó hiểu này, Nguyên Quân lại quay đầu cười nói:
- Ngươi cũng đã nghe thấy rồi, vậy giải thích cho ta đoạn văn tự này đi!
Trầm Côn không nói gì!
- Đừng giả bộ, ngươi căn bản nghe không có hiểu.
Nguyên Quân cười nhạt một tiếng, đôi mắt đẹp quét qua người Trầm Côn, cuối cùng ánh mắt lưu lại đai lưng của hắn một chút rồi mới nghiêng đầu đi. Chỉ thoáng nhìn như vậy, cũng có thể hình dung ra vẻ cuồng nhiệt cùng thưởng thức của Nguyên Quân.
..
Lúc này Công Thâu Lâm rốt cục cũng bò dậy, nàng lảo đảo đứng lên, ánh mắt hung dữ nhìn Y Y, sau đó hô lên:
- Lệ thúc thúc, cho dù ta đã thua, nhưng ngươi vẫn chiến đấu được, mau chóng bắt tên mập kia cho ta!
Lệ Thiên cười khổ một tiếng, hắn bị Dương Ngũ nhìn chằm chằm, chỉ cần khẽ nhúc nhích sẽ bị Bất Hối Thiên Thương cuốn lấy.
- Đần độn, đần độn, một trong ba hoàng kim đại tướng biến đi đâu rồi, sao lại vô dụng như vậy a a a a...
Công Thâu Lâm chỉ vào A Phúc quát:
- Quân đâu, xông lên cho ta, thực ra tên mập này không có bao nhiêu bổn sự, các ngươi hơn một vạn người nhất định có thể bắt hắn!
- Ai dám động thủ?
Bọn lính vừa muốn công kích, hai tay Dương Ngũ khẽ động, trường thương không ngờ chia làm song thương, một cây chỉ vào Lệ Thiên, một cây chắn ngang ngực A Phúc:
- Ta nói rồi, mạng của hắn là do ta bảo vệ, ai dám tiến lên?
Một người lập uy, quát lui thiên quân vạn mã!
- Dương Ngũ, ngươi thật sự muốn là địch nhân của hoàng kim Huyết tộc sao?
Lệ Thiên cau mày nói.
- Ngươi có thể thử một lần!
Dương Ngũ cười ngạo nghễ.
- Nguyên Quân tiểu thư!
Lệ Thiên lại nhìn Nguyên Quân:
- Hôm nay, trước mặt mọi người Dương Ngũ làm ra sự tình bực này, ngươi sẽ ăn nói thế nào với hoàng kim thánh nhân đây?
- Tiểu thư nhà ta làm cái gì sao?
Y Y nghểnh đầu nói:
- Không có nha, chúng ta chỉ đánh đàn ca hát mà thôi, chúng ta là nghệ nhân, cho dù Đông Ca thánh nhân ở đây cũng không thể cấm chúng ta ca hát đúng không?"
Đột nhiên nàng giật mình, gật đầu nói tiếp:
- A, ta minh bạch ý tứ của ngươi, ngươi muốn Nguyên Quân tiểu thư gọi Ngũ Gia trở lại... Cái này không thể được, Ngũ gia là khách khanh từ nhỏ của tiểu tỷ, lúc nguy cấp có thể giúp đỡ một chút, tuy nhiên không chịu mệnh lệnh của tiểu thư!
- Nguyên Quân tiểu thư. Khụ!
Mắt thấy đại chiến hết sức căng thẳng, Trầm Côn đột nhiên ho khan:
- Vài vị lão huynh, vài vị mĩ nữ, đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, hãy nghe ta nói một câu có được không?
- Hắc hắc, tiểu đệ tạm thời ở trong đoàn biểu diễn của Nguyên Quân tiểu thư, xem như là một diễn viên có danh tiếng! Ta xin giới thiệu qua thân phận của mình sau khi hóa trang a!
Trầm Côn cười híp mắt hướng về phía Lệ Thiên, đại thủ mở ra:
- Lệ Tướng quân, ngươi nhất định phải bắt lấy tên mập này, cho dù hôm nay không thể bắt hắn cũng phải nhìn chằm chằm hắn, bằng không sẽ không thể ăn nói với thượng cấp, ta nói không sai chứ?
- Đương nhiên!
Lệ Thiên gật đầu.
- Như vậy Dương Ngũ gia thì sao?
Trầm Côn tiếp tục cười nói:
- Ngũ Gia gặp được tri âm, nói gì cũng không thể để Lệ Tướng quân đem tên mập này đi, chúng ta giải quyết thế này, để tên bàn tử này ở trong đoàn biểu diễn của Nguyên Quân tiểu thư, Lệ Tướng quân ngươi cũng lưu lại, mọi người cùng nhau đi Đoạt Nhật lâu. Sau đó Ngũ Gia ngày ngày có thể cùng hát vang với tri âm, mà Lệ Tướng quân lại có thể tạm thời giám sát hung thủ, mọi người không làm mất hòa khí, về phần sự tình sau này, vậy phải chờ đại nhân vật tôn quý giá lâm, để đại nhân vật quyết định là được rồi!
"Để bàn tử ở lại đoàn biểu diễn? Đây là chủ ý chó má gì?" Lệ Thiên muốn mở miệng mắng, đột nhiên trong lòng khẽ động, chủ ý này tựa hồ không tồi, Công Thâu Lâm bị trọng thương, chính mình lại không muốn liều mạng, vô luận là thế nào cũng không thể mang tên mập này đi, cứ như vậy tay không trở về, Đông Ca thánh nhân nhất định sẽ phạt mình, chẳng bằng lưu lại có thể giám sát tên bàn tử kia, cũng miễn đắc tội với Ngũ gia kia.
- Được, cứ như lời ngươi nói đi!
Lệ Thiên gật đầu đáp ứng.
Trầm Côn hắc hắc cười:
- Lệ Thiên đã đáp ứng, Nguyên Quân tiểu thư ngài thì sao?
Nhìn thoáng qua Dương Ngũ, Nguyên Quân cười nói:
- Khó có dịp Ngũ gia gặp được tri âm, ta tự nhiên sẽ nể mặt Ngũ gia rồi!
Vậy ổn rồi! Đoàn người tiếp tục ra đi, Đoạt Nhật ở đông thành tuy cách không xa, thế nhưng phải vượt qua một cái hồ lớn, mà Nguyên Quân vừa muốn biểu diễn ven đường, cho nên đoạn đường này tối thiểu phải mất trên bảy tám ngày.
Đến buổi tối, thời điểm dừng chân, A Phúc cùng Dương Ngũ ở cùng một phòng, Lệ Thiên cùng Công Thâu Lâm một trái một phải, chăm chú theo dõi bọn họ, mà Trầm Côn lại cười hì hì chạy đến hậu viện ngồi chồm hổm biến thành sói hoang lẫn với với bầy sói hoang được thuần hóa, rồi ngao ngao kêu loạn. Lang Tộc thấy trăng hú vang là lẽ thường tình, ai cũng không để ý, thế nhưng A Phúc đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh bò dậy.
- Ôi chao! Đây là tiếng kêu của đại thiếu gia mà?
A Phúc nghe tiếng sói tru liền lẩm bẩm:
- Đại thiếu gia đang gọi... A Phúc, thiếu gia nhà ngươi đã dịch dung hoá trang rồi, hôm nay tên Tiểu Hồ Tử mà người nhìn thấy chính là.... Hiện tại, thiếu gia đã nhằm trúng một vật trong người Công Thâu Lâm, nhưng võ hồn của Công Thâu Lâm quá lợi hại, muốn cướp lấy đồ vật này, A Phúc ngươi phải làm thế này, thế này...
Một mặt nghe, trên khuôn mặt béo núc của A Phúc dần hiện ra thần sắc hưng phấn.
- Ngao.....................
Hắn điên cuồng tru lên một tiếng, ý là đáp lại Trầm Côn:
- Đại thiếu gia, ngài cứ yên tâm đi, A Phúc nhất định sẽ giúp ngài lấy được vật kia!
- Kêu cái gì vậy?
Dương Ngũ bị đánh thức.
- A a!!!!!!!!!!!!!!!!!
A Phúc đột nhiên nhảy xuống giường, cầm lấy đại chùy hung hăng gõ hai cái, hào phóng điên cuồng hét lên:
- Bản đại nhân đột nhiên nổi lên hứng ca, Ngũ gia, đêm dài đằng đẵng, giấc ngủ vô tâm, chúng ta cùng nhau hát đi!
← Ch. 268 | Ch. 270 → |