← Ch.288 | Ch.290 → |
Đại tướng khó tránh trận thương vong, Khuê La đã từng nghĩ tới rất nhiều lần kết thúc của mình, hoặc là chết trong một trận đấu với cường giả, hoặc là bị vô số địch nhân Hồng Nguyên Vũ Tông vây quanh, linh khí hao hết mà chết, tóm lại là oanh oanh liệt liệt, xứng đáng với thân phận Xuất Vân thành chủ, hắn chỉ không ngờ rằng là:
- Chính mình thế nhưng lại chết lặng lẽ như vậy?
Một tiểu nhân vật ngay cả lần đầu Tiên Vũ Tông luân hồi còn chưa hoàn thành thế nhưng nhanh đến độ khiến mình chỉ nhìn thấy một cái bóng xanh, còn xuyên thủng da mình, hạ kiến huyết phong hầu độc dược.
Một tiểu nhân vật không bằng đồ chó má a!! Tại sao hắn lại có tốc độ như vậy?
- Ôi ....
Khuê La liều mạng ngăn chặn độc dược lan trong khắp cơ thể, giãy dụa xoay người lại, nhìn chằm chằm Trầm Côn cũng đang ngẩn người một lúc, sau đó hắn khổ cười rộ lên.
- Sí thiên chi dực?
Hắn không chú ý đến Trầm Côn nữa, chậm rãi xoay người, không cam lòng nhìn Đoạt Nhật Lâu phía xa xa, đột nhiên hét lên một tiếng:
- Muốn giết ta, ngươi hãy tự mình ra tay, Khuê La ta một đời anh hùng, sao lại có thể chết dưới tay một tiểu...
Lời còn chưa nói hết, thân hình to như một ngọn núi nhỏ ầm ầm sụp đổ.
Khuê La, khí tuyệt thân vong!
Vì sao hắn lại chết?
Trầm Côn khó có thể tin nhìn xuống hai tay mình, dấu bên dưới là một thanh trường kiếm thực sắc bén, cắt qua làn da của Khuê La là hợp tình hợp lý, Huyền Si là dược tề gia cao cấp nhất đại lục, Dương gia chiến tướng đều có thể giết chết bằng thuốc độc, bị độc chết cũng là một tên Khuê La có địa vị nho nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng cái mấu chốt là... Sao mình có tốc độ như vậy?
- Huyền Si lão huynh, ngươi có nhìn rõ ta làm gì không?
- Động tác vừa rồi của ngươi quá nhanh, bần tăng thật sự ...
Huyền Si sau khi độc chết Khuê La vẫn còn ở thế giới thật, vừa nói chuyện vừa lơ đãng nhìn thoáng qua Trầm Côn. Đột nhiên, ánh mắt của hắn trợn to, nhìn chằm chằm phía sau lưng Trầm Côn, ngơ ngẩn không nói nên lời.
Vù vù!
Trầm Côn cũng nghe được phía sau lưng mình vang lên tiếng quạt khẽ ...
Quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào, trên lưng hắn lại mọc thêm một đôi cánh màu đỏ, dài hơn ba thước, chớp động hỏa diễm tựa như hai cánh của phượng hoàng trong truyền thuyết, hai cánh hơi quạt một chút Trầm Côn chợt cảm thấy mình cơ hồ cũng bay dần lên ... Đúng vậy, tốc độ không thể tưởng nổi vừa rồi chính là do đôi cánh này mang đến.
Khuê La từng gọi nó là ... Sí thiên song dực!
- Tại sao ta lại mọc cánh?
Trầm Côn kinh hãi nói:
- Ta là nhân loại thuần chủng nhất, không phải giống súc sinh Hoàng Kim Huyết Tộc!
- Đồ đần, chúng ta không phải là súc sinh a!
Đôi cánh chợt lên tiếng.
Rắc, rắc, tiếng máy móc vang lên, hai cánh đột nhiên từ phía sau lưng Trầm Côn tách ra hóa thành một khối màu xanh, một khối màu đỏ, hai khối ánh sáng hình người.
Một người mặc áo bông xanh, còn người kia mặc váy em bé màu đỏ, cả hai chỉ độ năm sáu tuổi, khuôn mặt giống nhau như đúc, không ngờ là một đôi chị em song sinh.
- Các ngươi là ...
Trên lưng đột nhiên mọc ra hai tiểu cô nương, Trầm Côn không nén được ngạc nhiên.
- Ta là Hồng Hồng!
- Ta là Lục Lục!
Hai tiểu cô nương đồng thanh trả lời:
- Chúng ta đều là cháu ngoan của bà ngoại!
- À...
Trầm Côn dần tỉnh lại:
- Các ngươi ... tại sao lại ở trên lưng ta?
- Chúng ta tới tới giúp ngươi đó!
Hồng Hồng, Lục Lục nở miệng cười, Hồng hồng nói:
- Tối hôm qua nghe được ngươi hát, rất hay, chúng ta đều khóc... Bà ngoại nói, chúng ta nếu có thể khóc, có thể cười như một nhân loại bình thường, cho nên chúng ta mới đến tìm ngươi!
Lục lục nói tiếp:
- Vừa may chúng ta nhìn thấy gã mập kia muốn đánh ngươi, nên biến thành cánh giúp ngươi một chút ...Nếu ngươi bị đánh chết thì chúng ta sẽ không còn được nghe ngươi hát nữa, làm sao có thể thành người được!
Thành người? Trầm Côn bấy giờ mới cẩn thận đánh giá hai tiểu cô nương này, quả nhiên, các nàng nói rất mờ ảo, thân hình như ẩn như hiện, dưới chân cũng không có cái bóng, rõ ràng là hai tiểu nữ quỷ.
Hơn nữa trong thân thể các nàng còn có một viên tròn tròn, đã học qua cơ quan học nên Trầm Côn nhận ra, hai viên tròn kia chính là một loại máy móc, Sí thiên song dực hẳn là do chính hai nàng biến thành ...
Hai tiểu nha đầu này là linh hồn bám vào cơ quan chiến khí!
- Các ngươi là khí hồn!
Trầm Côn gật gật đầu, thầm nhớ lại khái niệm hồn binh của Trầm niệm tổ, trong cơ quan chiến khí cảnh giới cao cấp thực sự có hồn khí, nên cười híp mắt ngồi xuống hỏi:
- Như vậy, các ngươi là tới tìm ta nghe hát? Bài hát hôm qua á?
Hồng Hồng, Lục Lục cùng nhau nhìn thẳng vào Trầm Côn:
- Bài đó quá buồn, chúng ta nghe xong đều khóc, không cần hát lại, chúng ta muốn nghe ca khúc mới, có thể khiến chúng ta bật cười ... Biết khóc biết cười, chúng ta mới thành người hoàn thiện được!
- À, các ngươi muốn nghe bài hát vui vẻ để cười ...
Ánh mắt Trầm Côn híp lại, chậm rãi nói:
Nhưng bài vui vẻ khó hát hơn bài buồn nhiều, nghe một hai lần chưa đủ, ít nhất phải nghe bảy tám chục lần, mỗi cách vài ngày lại nghe một lần, các ngươi mới có thể cười được đó!
- Sao lâu như vậy?
Hồng Hồng, Lục Lục ngây ra.
- Đúng rồi, rất lâu!
Trầm Côn cười giống y như một con sói già nhìn thấy cừu non, nhéo nhéo khuôn mặt mịn màng của hai tiểu cô nương rồi cười nói:
- Có điều, lâu một tí không sao. Hai vị tiểu mỹ nữ, các ngươi có đồng ý không? Nếu có thời gian, có thể đi theo ca ca, mỗi ngày ca ca đều sẽ hát cho các ngươi nghe!
- Ôi chao! Tốt quá!
Hồng Hồng, Lục Lục quay sang nhìn nhau rồi cùng gật đầu một cái, sau đó hướng về phía Trầm Côn:
- Có điều, có điều, ngươi cười rất xấu... Bà ngoại từng nói, nếu ai cười với chúng ta như vậy, khẳng định không có ý tốt, ngươi nói mau, có phải ngươi muốn có khả năng bay lượn của chúng ta nên mới dụ dỗ chúng ta ở lại nghe ngươi hát đúng không?
- ....
Trầm Côn ngây ra nhìn Huyền Si hỏi:
- Lão huynh, bây giờ trẻ con đều thông minh như vậy sao?
Thành thật mà nói, Trầm Côn thực sự coi trọng hai tiểu nha đầu này.
Sí thiên song dực có thể mang đến tốc độ không gì sánh được, không thua gì một đỉnh cấp vũ hồn tốc độ hệ, nếu thực sự giữ được hai tiểu nha đầu này ở bên người, sau này nếu Trầm Côn đánh không thắng ai cũng có thể an toàn rút lui được.
Có điều hai tiểu nha đầu này có vẻ quá thông minh lanh lợi...
%$#$^^!
Nếu ngay cả hai tiểu nha đầu này còn không lừa được thì bần tăng còn có mặt mũi gì lăn lộn ở giới nghệ sĩ nữa?
- Tiểu mỹ nữ, các ngươi đừng đổ oan cho ta!
Trầm Côn vỗ vỗ mặt mình:
- Các ngươi nhìn mặt ta đi, ta giống như người xấu sao?
Hồng Hồng, Lục Lục do dự một lúc:
- Không giống...
Lập tức lại lắc đầu:
Có điều, có điều, ngươi cũng không giống người tốt!
-
...
Trầm Côn tự tát mình một cái, sau đó cố gắng nở nụ cười mà hắn cho là thân thiện nhất ra:
- Được rồi, ca ca vừa mới giết người, khẳng định không tính là người tốt, có điều ca ca có thể hát cho các ngươi bật cười ... Các ngươi không phải muốn trở thành người hoàn thiện sao? Chỉ cần các ngươi ở cạnh ca ca, ca ca cam đoan mỗi ngày hát cho các ngươi nghe.
Vội vàng lấy một ít bạc trong túi ra:
- Hơn nữa ca ca có rất nhiều tiền, có thể mua rất nhiều đồ ăn vặt cho các ngươi ....
- Ai!
Hồng Hồng, Lục Lục cùng lắc đầu như người lớn, cùng thở dài rồi lại cùng chắp tay sau lưng lắc đầu.
- Người lớn bây giờ thật ngốc a!
Hồng hồng nói với Lục lục:
- Mua đồ ăn vặt? Trời ơi, mấy nghìn năm trước cũng chưa từng có ai dùng lý do này chứ?
- Đúng rồi, cách hắn lừa trẻ con rất ngốc a!
Lục Lục nói với Hồng Hồng:
- Hơn nữa chúng ta đều là quỷ hồn, không cách nào ăn được a!
Hai tiểu cô nương nghiêm túc mắng Trầm Côn:
- Ca ca, ngươi cần phải nghĩ cách nào dụ dỗ chúng ta hay một chút! Ví như ... Cách đầu tiên, ngươi có thể giả vờ là bằng hữu của ba chúng ta tới đón chúng ta đi gặp bà; Cách thứ hai là ngươi bắt cóc chúng ta, sau đó mua một ít quần áo đẹp cho chúng ta, cái này còn gọi là chiến thuật cà rốt và cây gậy ....
Miệng Trầm Côn đã há to.
Hồng Hồng, Lục Lục nói hơn chục biện pháp rồi chốt lại:
- Cuối cùng, ngươi đẹp trai như thế, cũng có thể dùng mỹ nam kế a!
Hai tiểu cô nương nghiêng đầu nói:
- Những tiểu mỹ nữ như chúng ta đây đối với người vừa trẻ, vừa đẹp trai lại có tiếng tăm cùng có nhiều tiền như ngươi, sức chống cự rất thấp a!
Miệng Trầm Côn càng mở rộng, rốt cuộc không thể ngậm lại được...
- Có điều, có điều là nhiều biện pháp tốt như thế, ngươi lại không chọn, còn nói sẽ cho chúng ta ăn vặt.
Hồng Hồng thở dài:
- Lục Lục, người này thật không hiểu gì về tâm tư của phụ nữ, đi theo hắn nhất định thực nhàm chán, còn muốn nghe hắn hát không?
- Không cần, Lục Lục thà không biến hóa cũng không muốn tiếp xúc cùng loại người thô thiển này!
- Thế nhưng hắn đẹp trai như vậy!!
- Đúng rồi a, nếu bỏ qua một thanh niên trẻ đẹp lại nhiều tiền như vậy, chúng ta sẽ rất thiệt thòi.
Hai tiểu nha đầu lẩm bẩm một hồi, cuối cùng dắt tay nhau đúng trước mặt Trầm Côn, nghiêm túc gật đầu nói:
- Chúng ta quyết định!
- A?
Trầm Côn đã hoàn toàn mơ hồ, cứ tưởng mình đang nằm mơ.
- Ngươi nghe đây!
Hồng hồng nói:
- Từ lúc chúng ta gặp nhau đến giờ ngươi đã phạm phải rất nhiều sai lầm không thể bỏ qua, thô thiển, không sáng tạo, không biết nịnh đầm, quá đáng nhất là chưa nói hết câu thứ ba ngươi đã dụ dỗ chúng ta cùng về nhà ... Không biết rằng từ gặp nhau đến cùng về cần phải có cả một quá trình sao?
- Cho nên...
Trầm Côn yếu ớt nói:
- Các ngươi quyết định không đi theo ta?
- Không, chúng ta quyết định cho ngươi thêm một lần cơ hội!
Lục Lục chỉ về Đoạt Nhật Lâu ở xa xa:
- Chúng ta sẽ ở kia, ngươi có thể tới tầng sâu nhất của tâm trái đất mà tìm chúng ta, nhớ kỹ, nhất định phải chuẩn bị tốt rồi hãy đến, đây chính là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu không, chúng ta ...Chúng ta sẽ gạch bỏ ngươi khỏi danh sách!
-Danh sách? Danh sách gì cơ?
- Đồ ngốc, không biết trong lòng người phụ nữ nào cũng có một danh sách các chàng trai sao?
Hai vị tiểu cô nương cười vui vẻ chạy vút đi.
Nhìn bóng lưng hai người Trầm Côn rên lên:
- Huyền Si lão huynh ... Các nàng ... Có đúng là trẻ con không?
Huyền Si cũng không nghĩ là hai tiểu cô nương kia trưởng thành quá sớm, cười cười nói:
- Không phải có câu nhân tiểu quỷ đại sao?
Trầm Côn cũng bật cười.
Bất kể thế nào, hai tiểu cô nương kia đều có thể trở thành một trợ giúp lớn, hắn đúng là phải bỏ chút tâm tư, suy nghĩ xem lần sau gặp lại phải lấy lòng hai tiểu mỹ nữ này thế nào.
Quay lại thực tế, Trầm Côn nhờ Huyền Si điều chế một chút độc dược hòa tan thi thể còn chính hắn đi nhặt nhạnh những di vật của Khuê La.
Gã này chính là nhân vật số một của Xuất Vân Hải Thành, nhất định phải hủy thi diệt tích, bằng không nếu truy xét ra Trầm Côn thì e rằng cả Trầm gia cũng sẽ gặp phiền phức lớn.
- Ôi chao!
Lúc lục áo Khuê La, bỗng nhiên Trầm Côn phát hiện một cái túi nhỏ trên ngực hắn, mở ra kiểm tra, hắn liền cười đến híp cả mắt lại:
- Huyền Si lão huynh, lại đây mà xem, Khuê La tặng cho chúng ta một phần lễ vật này!'
Hắc Long Hội
- 200::200::200::200::200:
← Ch. 288 | Ch. 290 → |