← Ch.297 | Ch.299 → |
Trầm Côn nhìn hai vũ hồn làm ầm ĩ chỉ cười thầm chứ không có ý ngăn trở. Đây là một loại cạnh tranh lành mạnh, bọn hắn cạnh tranh càng mạnh Trầm Côn lại càng được lợi. Bất quá, Trầm Côn lần này cảm giác được Vương Kiêu nhất định thua rồi, cũng không phải vì cái gì khác, ngày xưa chính hắn đã tự mình nói qua rằng nếu phong thủy bí thuật cùng linh phù bí pháp hợp lại làm một sẽ có khả năng phá vỡ hư không. Điều này cho thấy hiển nhiên Vương Kiêu tin tưởng vào tác dụng của phong thủy bí pháp, hắn cùng tranh với Cổ Nguyệt Hà chẳng qua vì oán giận bấy lâu nay mà thôi.
Quả nhiên!
Sau ba ngày, võ đạo của Trầm Côn đã xảy ra biến hóa không thể tưởng tượng được. Có biến hóa đầu tiên chính là cấp bậc của hắn. Sau khi chia một nửa cho A La, linh khí còn lại trong cơ thể Trầm Côn đại khái ngang với Tử nguyên hạ đoạn. Án theo lẽ thường, hắn ít nhất cũng phải đến cuối năm nay mới hoàn toàn dung nạp, nhưng lần này không biết tại sao mà mới có ba ngày, Trầm Côn đã đem lượng linh khí đó cắn nuốt hơn phân nửa, võ đạo cũng chuyển biến, lộ ra bên ngoài một chút màu lam pha sắc tím.
Lam nguyên thượng đoạn! Một lần liên tăng lên hai cấp! Điều này đã không thể dùng vận khí hay thực lực để hình dung nữa. Rõ ràng có một cỗ lực lượng đã thúc đẩy Trầm Côn không ngừng tiến bộ, khoảng cách để trở thành một cường giả Tử nguyên cũng không còn xa.
Cái thứ hai xảy ra biến hóa chính là võ hồn! Vào ngày thứ chín, lúc Vương Kiêu cùng Cổ Nguyệt Hà còn đang ầm ĩ phân cao thấp, bọn họ thế mà đã xông vào đánh nhau, dưới sự cường lực áp chế của Trầm Côn, bọn hắn cuối cùng không thể không ngồi xuống nắm tay giảng hòa. Đúng lúc bọn họ nắm tay, một đạo ánh sáng đột nhiên hiện lên trên thân hai người... Cả bọn nghiên cứu gần nửa ngày, nguyên lai thuộc tính của Vương Kiêu và Cổ Nguyệt Hà đồng thời được thêm một cái chú thích: "Chưa hoàn chỉnh, phải cùng võ hồn linh phù hệ (phong thủy hệ) phối hợp mới xuất ra uy lực lớn nhất!" Hiển nhiên đúng như lời Vương Kiêu nói, phong thủy bí thuật cùng linh phù bí thuật hợp lại thật sự có thể mang đến hiệu quả kì diệu nào đó. Chỉ cần Vương, Cổ, hai người hợp tác là có thể xuất ra một loại lực lượng hoàn toàn mới. Nhưng thật đáng tiếc, với tính khí đối lập của Vương Kiêu và Cổ Nguyệt Hà, hai người bọn hắn trên cơ bản không có khả năng cùng hợp tác, mà cho dù bọn hắn có thể đi nữa, Hồn Kinh của Trầm Côn cũng không có khả năng gia tăng thuộc tính của võ hồn. Tóm lại, biến hóa này hiện tại đối với Trầm Côn hầu như là vô dụng, tuy nhiên nó vẫn đáng giá để chờ mong.
Lý Mục cũng thay đổi, vào ngày thứ bảy, hắn đang lúc nhàn rỗi vô sự, tự dưng nổi hứng nghiên cứu trận hải chiến đồ mà A Phúc đánh bại Cơ Nhược Vũ. Không biết lĩnh ngộ được chiến pháp huyền bí gì, hắn tự nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Thì ra là thế, thì ra là thế, chiến tranh thắng bại, thì ra đã được định đoạt từ trước khi khai chiến rồi!
Lý Mục vốn chính là chiến thần của Đại Triệu, việc hắn nghiên cứu chiến pháp, lĩnh ngộ một ít chiến tranh yếu quyết cũng coi như hợp tình hợp lý, Trầm Côn cũng sẽ không để ý đến chút biến hóa ấy. Nhưng Cổ Nguyệt Hà lại lặng lẽ kín đáo mà đưa cho hắn một tờ giấy nhỏ ghi lại thuộc tính hoàn toàn mới của Lý Mục... Lý Mục vốn có hai thuộc tính: Ngự thú Thiên Hoàng và Gào thét đòi ăn. Bây giờ, tự dưng hắn lại có thêm một cái thuộc tính thứ ba!
Võ hồn: Chiến thần kị binh!
Thuộc về: Chiến tranh võ hồn.
Năng lực: Đem năng lực cầm binh cấp cho vũ giả, nhất là trong lúc đang thống soái kị binh, nếu chống lại chiến tranh võ hồn không đồng cấp thì thiết kị tung hoành, như gió, như rừng, như lửa, như núi (binh pháp Tôn tử: "Lúc nhanh thì như gió cuốn, lúc chậm rãi như rừng sâu, lúc tấn công như lửa cháy, lúc phòng ngự như núi đá"), kỵ binh chiến đấu trên bình nguyên không có địch thủ.
Biến hóa: Ghi nhớ, võ hồn này chỉ dùng trong chiến tranh, không thể đơn đả độc đấu.
Một cái võ hồn mà có thế có đến ba thuộc tính? Chiến thần kị binh... Chỉ cần bần tăng phát động vũ hồn này là sau một lúc đã có được năng lực dẫn binh của Lý Mục? Tại giờ khắc này, Trầm Côn tự dưng đánh ra một cái ý nghĩ: A Phúc không phải không có khả năng đánh bại Cơ Nhược Vũ, chắc là tên mập mạp này cũng chiếm được một cái vũ hồn đa thuộc tính như Lý Mục, lúc tham gia hải chiến, khẳng định cũng có một cái thuộc tính hải chiến cùng loại với Chiến thần kị binh của Lý Mục.
Trầm Côn còn chưa tỉnh táo lại, Huyền Si cũng xuất hiện biến hóa. Hắn có thêm một cái thuôc tính Hồn Luyện, có thể đem dược liệu mang vào U Minh Hồn Phủ, ngay trong đó có thể dùng trạng thái linh hồn mà luyện chế dược tề. Trầm Côn cười híp mắt đến con ngươi cũng không nhìn thấy được, có thuộc tính Hồn Luyện này, Huyền Si không bao giờ cần chạy ra khỏi cơ thể khi luyện thuốc nữa, mà chính mình cũng có thêm một cái kho thuốc di động. Đương nhiên, ý nghĩa lớn nhất của thuộc tính này nằm ở việc Huyền Si có thể đem một thứ gì đó từ hiện thực mang vào trong U Minh Hồn Phủ, điều này chẳng khác gì, Trầm Côn có thêm một không gian trữ vật! Trầm Côn liền không do dự liền đem tất cả ngân phiếu, lương khô, các vật phẩm trọng yếu của mình kín đáo đưa cho Huyền Si đem vào U Minh Hồn Phủ. Về phần Thủy Nhi đem tất cả ngân phiếu chế thành Phác Khắc Bài thì nói sau.
Tứ đại võ hồn đã biến hòa, vậy còn Thủy Nhi?
Thủy Nhi không có biến hóa gì cả. Đối với chuyện này, Cổ Nguyệt Hà giải thích, bà cô này đã không cần biến hóa gí nữa rồi.
Cuối cùng, cũng là biến hóa lớn nhất chính là võ cách của Trầm Côn. Vào ngày cuối cùng trong mười ngày bế quan, Phù Ma thất tuyệt của Trầm Côn cũng đã luyện đến trận thứ năm, Đại nhật Càn Khôn cũng đã tiến hóa đến tầng thứ bảy, thoáng cái liền có rất nhiều chiêu thức mới có thể học. Ví dụ như Đại Nhật Càn Khôn, đến tầng thứ hai thì có hơn ba mươi chiêu, tầng thứ ba liền có hơn bốn mươi chiêu, mà tới tầng thứ bảy, đã có tới một trăm năm mươi bảy chiêu thức! Hơn nữa, tính gộp cả các loại linh phù hắn học trước kia, rồi Ngự Thú Tâm Kinh, còn cả một ít dược tề học mà Huyền Si ngẫu nhiên chỉ điểm, bây giờ Trầm Côn cũng không rõ mình có bao nhiêu chiêu thức nữa. Tuy là nói hắn có được võ cách, cũng biết võ cách giống như đại quản gia của võ học, hoặc giả sử nói võ đạo này giống như một hệ thống sử dụng máy tính, nhưng do số liệu quá nhiều, hệ thống cũng sẽ không chịu nổi gánh nặng mà bị có nguy cơ bị treo! Trầm Côn gặp phải tình có quá nhiều chiêu thức hỗn tạp như vậy, cơ hồ đầu óc sắp nổ tung! Bây giờ mà gặp một đối thủ, cứ mỗi chiêu hắn có thể cân nhắc đến hơn mười lần xem thử nên dùng chiêu nào. Cuối cùng, mặc kệ hắn có nghĩ ra hay không, hắn đều nhất định bị đối thủ kia đánh ngã!
- Các lão huynh có biện pháp gì đơn giản hóa các chiêu thức võ công một chút không? - Trầm Côn ai oán đánh đánh vào cái đầu bóng lưỡng của mình
- Tốt nhất là không cần chiêu nào cả, giờ ta sắp bị đau đầu chết rồi!
- Ồ? - Năm đại võ hồn quay mặt nhìn nhau, ngạc nhiên hỏi thăm:
- Ngươi thấy mình có quá nhiều chiêu thức rồi, giờ không muốn chiêu nào nào nữa?
- Đúng vậy!
- Thế thì đến đây đi, phía sau chỉ có thể dùng ý mà lĩnh, không thể dùng lời, ngươi đánh cùng chúng ta một trận sẽ liền rõ ràng!
Năm đại võ hồn liền lập lại trận thế, lần lượt đấu với một mình Trầm Côn. Một đám võ hồn này, tên nào không phải là lão quái vật thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, xuất chiêu đánh ra chiêu nào cũng ác độc, đã đạt tới trình độ làm người khác phẫn nộ. Theo Thủy Nhi ở một bên đếm lại, Trầm Côn cùng đánh với bọn họ trong mười ngày, một chút cũng không khoa trương, bị đánh ngã hơn ba trăm chín mươi lần. Tại lần tiếp theo bị đánh ngã, Trầm Côn nhất định phải kể cho nàng một câu chuyện xưa.
Bất quá, chính trong mười ngày này, Trầm Côn đã trải qua một quá trình kì diệu. Ba ngày đầu, hắn càng đánh thì chiêu thức càng nhiều, đến mức hầu như đem toàn bộ chiêu thức mình có dùng ra một lần. Ba ngày tiếp theo, hắn càng đánh chiêu thức càng ít bởi hắn phát hiện rất nhiều chiêu thức cũng chỉ có tác dụng lặp lại, thậm chí hắn còn ngẫu nhiên có cảm giác chiến đấu chính là bảo vệ mình cùng đánh ngã địch nhân, cần thiết phải có nhiều bộ võ thuật như vậy sao? Tới ba ngày cuối cùng, Trầm Côn dứt khoát không dùng chiêu thức đặc biệt nào, chỉ dựa vào tiềm thức để sử dụng thân thể... Sau đó, hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ rằng các chiêu thức sau luyện đến một trình độ nào đó sẽ trở thành bản năng, không cần mình cân nhắc nữa, chỉ cần dùng ý niệm là có thể điều khiển. Khi hắn nói ra ý nghĩ này, hơn nữa cũng là lần đầu tiên chống chọi được hơn một trăm chiêu của Vương Kiêu, năm đại võ hồn liền cười ha ha:
- Chính xác, chính là giao cho ý niệm. Võ ý! Võ cách của ngươi đã tiến hóa thành Võ ý!
- Ta cũng được coi là cao thủ có võ ý? - Trầm Côn kinh ngạc sờ sờ cái đầu bóng lưỡng
- Nhưng ta nghe A La nói, từ võ cách đến võ ý còn phải qua một cảnh giới trung gian gọi là võ thân...
Hắn còn chưa nói hết đã giật mình phản ứng, Cửu Châu Trầm Côn đã lưu lại một thân thể quá cường hãn. Trầm Côn sớm có được thân thể Kiếm Trủng, căn bản không cần tu luyện qua bước võ thân này. Vấn đề chính còn lại chính là làm thế nào củng cố võ ý, sơm ngày đạt đến trạng thái của Cửu Châu Trầm Côn, đủ để phát ra ba chiêu kiếm ý tru thần diệt phật! Đương nhiên, Trầm Côn chưa bao giờ luyện qua kiếm pháp, cũng không thể đi phục chế kinh hồng tam kiếm của Cửu Châu Trầm Côn, hắn nhận ra rằng con đường võ đạo của mình vẫn còn dài dằng dặc
- Vương Kiêu, ngươi còn có gì có thể nói nửa không?
Sau hai mươi ngày, Trầm Côn kết thúc bế quan, như cách nói của Cổ Nguyệt Hà chính là Họa Long Điểm Tình đã khiến cho hắn hoàn toàn thay đổi về chất, giờ có luyện đi luyện lại cũng chẳng có tác dụng gì nữa. Hơn nữa, cũng vì Trầm Côn, công trình Đoạt Nhật Lâu đã tạm dừng hai mươi ngày, nếu tiếp tục trì hoãn, Hoàng Kim Huyết Tộc có thể sẽ nổi điên! Bay lên từ mười tám tầng dưới đất, Cổ Nguyệt Hà còn đang dào dạt đắc ý mà cười nào Vương Kiêu:
- Cao nhân liền có phong độ của cao nhân a, lão nhân gia ta liền bỏ qua, ngươi thua, sau này nếu ngươi nhắc lại chuyện tình Lan Vân Sơn thì chính là tự vứt đi mặt mũi của mình!
- Hừ! - Vương Kiêu hừ lạnh một tiếng, hắn nguyện đánh cuộc chịu thua, sẽ không nhắc lại ân oán ngày xưa, nhưng muốn hắn cấp cho Cổ Nguyệt Hà một cái sắc mặt tốt một chút thì vẫn như cũ, so với lên trời còn khó hơn!
- Ổn rồi, các lão huynh, không cần ầm ĩ nữa, ta còn có một phiền toái lớn đây! - Trầm Côn thống khổ xoa xoa trán:
- Bế quan cũng đã có được chỗ tốt rồi, nhưng vì an tĩnh bế quan, ta đã nói dối là có biện pháp chữa trị Đoạt Nhật Lâu, tới lúc đến kì hạn, ta làm thế nào chữa trị đây?
- Đừng có giả bộ nữa lão đại! - Cổ Nguyệt Hà hắc hắc cười gian
- Ngươi đã dám viết thư để lại, nhất định đã có biện pháp chữa trị Đoạt Nhật Lâu đúng không?
Trầm Côn cũng cười cười:
- Không dám nói là có chữa trị Đoạt Nhật Lâu, nhưng ít nhất có thể làm cho Hoàng Kim Huyết Tộc hài lòng. Các ngươi nói đúng không hai vị tiểu mỹ nữ!
Hồng Hồng và Lục Lục đã được giao cho Trầm Côn, lúc này, bọn họ đã bị năng lực mới của Huyền Si mang vào U Minh Hồn Phủ, giờ đang cùng Thủy Nhi ở cùng một chỗ. Các nàng đang cùng chơi một trò có tên là "chơi đùa cùng hầu gia". Kẻ bị chơi đùa hiển nhiên chính là cao tăng phật môn, Bất Khả Bất Sắc đại sư rồi!
- Là ca à, đúng là như thế! - Hai tiểu tử kia một một bên giẫm lên cái bụng tròn xoe của Bất Sắc, một bên liên tục gật đầu
- Đoạt nhật lâu chính là do bà ngoại cải tiến, chúng ta đã biết tất cả kết cấu cơ quan của nó rồi, nhưng ở rất nhiều chỗ tại các đốt ngón tay, chỉ có bà ngoại mới có thể chữa trị!
- Thế là đủ rồi! - Trầm Côn cười cươi, có hai trí tuệ nhân tạo của Cơ Quan Hoàng, hắn còn sợ Hoàng Kim Huyết Tộc không hài lòng sao?
- Đại tế tửu các hạ, ngài rốt cuộc tỉnh dậy rồi! - Mấy hộ vệ của Cơ Na đang chờ ở ngoài cửa, vừa thấy Trầm Côn đi tới liền đồng thời thở phào nhẹ nhỏm.
Đại tế tửu... Lại còn "các hạ"? Xưng hô của Hoàn Kim Huyết Tộc rất được chú ý, có thể được được xưng là "các hạ" đều là đại nhân vật thượng tầng trên núi.
- Các lão huynh, ta đã thăng quan sao? - Trầm Côn nghiên đầu hỏi.
- Đại nhân, trước đừng nhắc đến chức quan của ngài - Các hộ về hiện lên thần sắc lo lắng, kéo Trầm Côn đi - Mười ngày trước, Đông Ca thánh nhân giá lâm Đoạt nhật lâu muốn tìm ngài nhưng không thấy. Ngài đã làm cho thánh nhân phải đợi suốt mười ngày rồi đó!
Phần mình tối nay là hết nhé:0 (15):
← Ch. 297 | Ch. 299 → |