← Ch.321 | Ch.323 → |
- A, đây chính là Dương Vô Tuyệt, đây chính là một quyền của Dương Vô Tuyệt.
Dương Vô Tuyệt đi thật lâu, Trầm Côn mới thu hồi ánh mắt từ hướng hắn bỏ đi, cười cười, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy ý chí chiến đấu khó có thể áp chế.
Một quyền đánh chết một Hoàng Kim Thần tộc, lực chiến đấu của Dương Vô Tuyệt đã đạt đến trình độ thường nhân khó có thể tưởng tượng. Nhưng nhìn đến một quyền kinh thế hãi tục này, tại sao mình không cảm thấy e ngại, ngược lại có một chút cảm giác không phục vậy?... Đúng, Dương Vô Tuyệt chính là một mục tiêu, mình phải rèn luyện vượt xa mục tiêu đó.
Trầm Côn bỗng nhiên cảm nhận được tâm tình lúc Cửu Châu Trầm Côn rời đi quỷ động: bất kể dùng biện pháp gì, nhất định phải đuổi theo Dương Vô Tuyệt.
- Lão ca, Thiên trai chi nhật, Phù Vân chi thai, ta nhất định mang theo một cỗ thi thể Hoàng Kim Thần tộc đi gặp ngươi.
Trầm Côn bước ra khỏi rừng rậm, bọn Đông Ca thấy Trầm Côn rời đi, nhưng không ai dám ngăn cản... Một người mà đại ca của hắn mới vừa giết hai Thần tộc, có kẻ ngốc mới đối địch với hắn.
- Dương Vô Tuyệt? Là đời thứ ba Dương gia sao?
Đông Ca thất thần nhìn hướng Dương Vô Tuyệt biến mất, cau mày nói:
- Dương Vô Mệnh đã là cường giả không kém ta, hiện tại Dương gia lại xuất hiện một Dương Vô Tuyệt... Còn có Trầm Trọng tu luyện nơi Bắc Cực không tranh với đời... Trời xanh sao mà chiếu cố Dương gia, tấm bảng lớn Dương môn lại hồi phục cảnh Long Đằng Hổ Khiếu, song khuyển thủ vệ rầm rộ ngày xưa sao?
- Ai, hình như đã quên cái gì rồi?
Rời khỏi thành Bắc, Trầm Côn mặc lại trang phục đại tế tửu, đi trên đường vỗ cái đầu trọc của mình suy tư.
Sự xuất hiện của Dương Vô Tuyệt mang đến rung động quá lớn, đi tới đây Trầm Côn mới mơ hồ cảm thấy có điều không đúng, hình như mình đã quên mất một việc phi thường trọng yếu.
A La đã được Huyền Si trị liệu khỏi, nàng hóa trang thành tùy tùng của Trầm Côn, lặng yên đi sau lưng Trầm Côn.
Bất đắc dĩ, khổ sở, ảm đạm...đủ loại cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt của nàng.
@$#@@$!
Đi một đoạn đường nữa, Trầm Côn rốt cục nhớ ra:
- Lão ca Dương Vô Tuyệt vừa mới nói, hắn và Lý Trích Tiên cũng tham gia vụ đánh cuộc kia... Lý Trích Tiên.
Hắn chợt xoay người lại nhìn thẳng A La:
- Mỹ nữ, gã tửu quỷ vừa rồi, chính là Lý Trích Tiên?
A La lặng lẽ gật đầu.
Trầm Côn nở nụ cười khổ.
Chuyện gì cũng sợ có đối thủ, chuyện nam nữ càng như vậy. Lúc Lý Trích Tiên chưa xuất hiện, Trầm Côn có thể nói hắn là tên ma-cà-bông không chịu trách nhiệm, để A La thấy được khi nàng thân ở tuyệt địa, rốt cuộc là ai sẽ theo nàng cặp tay sóng vai cho đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. Nhưng Lý Trích Tiên xuất hiện... Hơn nữa người ta một thanh kiếm, một bầu rượu, không cần tốn nhiều sức đã làm rung động cả Hoàng Kim Huyết tộc, còn giết tới tận hang ổ Hoàng Kim Thần tộc.
Mà Trầm Côn thì sao?
Bị người ta truy đuổi hoảng sợ không chịu nổi, giống như chó nhà có tang, nhờ Lý Trích Tiên cứu mạng mới còn sống.
Hai tướng đối lập, ai mạnh hơn, ai có thể làm cho nữ nhân ưu ái hơn, vừa nhìn là thấy ngay.
- Được rồi, được rồi.
Trầm Côn mở hai tay ra, thẳng thắn nói:
- Ta thừa nhận, ta so sánh với Lý Trích Tiên kém quá xa...
- Trong vòng ba năm, ngươi có thể trở thành Vũ Hoàng trong truyền thuyết không?
Trầm Côn vừa mới mở miệng, A La liền cúi đầu, hỏi một câu không đầu không đuôi.
- Vũ Hoàng trong truyền thuyết, ba năm?
Trầm Côn không hiểu ý của câu hỏi này, nhẩm tính một cái:
- Hai năm rưỡi, vậy là đủ rồi.
- Tốt lắm, ta đi đây.
A La xoay người rời đi.
- Mỹ nữ, nàng muốn làm gì?
Trầm Côn kinh hãi.
- Chỉ nhìn thấy tên Lý Trích Tiên mà nàng bỏ đi sao? Cho dù nàng muốn đi tìm Lý Trích Tiên, người ta cũng đi Thiên Môn rồi, nàng không có thực lực đuổi theo đâu.
- Ta không muốn đi tìm Lý Trích Tiên, sau này ta cũng không bao giờ đi tìm hắn nữa...
A La đi không quay lại.
- Ta phải về nhà. Trước kia ta tự lừa gạt mình, nói mình bị thương, thực lực chưa khôi phục, có thể trốn ở bên ngoài không gánh trách nhiệm trong nhà. Nhưng bây giờ thực lực của ta đã khôi phục, vận mệnh của rất nhiều người đang chờ ta quyết định, ta phải trở về gánh vác trách nhiệm với La gia.
Đúng vậy, ngày đó A La cùng Trầm Côn ước định, trước lúc khôi phục thực lực nàng sẽ làm võ đạo sư của Trầm Côn. Bây giờ người ta khôi phục thực lực rồi, không quen không biết, tại sao còn muốn lưu lại?
Quyết định bất thình lình làm cho Trầm Côn ứng phó không kịp, nhưng hắn rất nhanh kịp phản ứng lại, đuổi theo nắm lấy cánh tay của A La.
- Mỹ nữ, nàng đứng lại cho ta.
Ba!
Chỉ nói một câu, A La đẩy tay hắn ra.
- Ta sẽ không lưu lại, ước hẹn sư đồ giữa ta và ngươi đã kết thúc... Điều gì khác cũng không nên nói, trước khi ngươi trở thành Vũ Hoàng trong truyền thuyết, cái gì cũng không nên nói với ta.
- Tại sao nhất định phải trở thành Vũ Hoàng trong truyền thuyết?
Trầm Côn quát lên.
- Bởi vì muốn phụ thân ta gật đầu, cho phép ta gả cho ngươi, ngươi ít nhất phải có thực lực của Vũ Hoàng trong truyền thuyết.
A La thở dài, mà Trầm Côn miệng chậm rãi nói.
- Mỹ nữ, ý của nàng là... Ba năm sau, ta trở thành Vũ Hoàng trong truyền thuyết thì có thể tới nhà nàng cầu hôn?
- Đến lúc đó phải xem bản lãnh của ngươi... La gia chúng ta, sẽ không tiếp nhận một con rể vô năng.
A La đi rồi nhưng tiếng nói vẫn nhàn nhạt vọng vào tai Trầm Côn.
- Rốt cục ta đã hiểu được. Lý Trích Tiên có thể vì một vụ đánh cuộc mà giết Hoàng Kim Thần tộc, có thể vì phân cao thấp với Dương Vô Tuyệt mà bỏ ra Vân thành Bắc, nhưng hắn không hề vì ta làm bất kỳ chuyện gì hắn không thích...
- Trong mắt Lý Trích Tiên, ta không bằng một vụ đánh cuộc, không bằng Dương Vô Tuyệt, thậm chí không bằng một bầu rượu... Một bình Nữ Nhi Hồng bình thường nhất, không tới hai lượng bạc, có thể làm cho hắn mở miệng cầu Dương Vô Tuyệt. Nhưng ta bị trói trên tế đàn, hắn ngay cả một câu an ủi cũng không thèm nói.
- Ta chính là một kẻ ngốc...
- Trưởng thành rồi, vài mơ ước trẻ con cũng nên biến mất...
- Lý Trích Tiên chỉ là một giấc mộng hư vô mờ mịt, chỉ thích hợp với A La trước kia, nhưng với La Khiết trưởng thành, người nàng muốn tìm phải là một nam nhân nguyện ý vì nàng liều mạng, cũng là người khiến nàng nguyện ý liều mạng...
- Ba năm sau, Vũ Hoàng trong truyền thuyết.
Ba năm sau, Vũ Hoàng trong truyền thuyết.
Trầm Côn giơ cánh tay lên cao, giương mắt nhìn La Khiết rời đi.
- Ba năm sau, Vũ Hoàng trong truyền thuyết.
Bóng đêm dần dần phủ xuống, dưới ánh trăng, Hoàng Kim Huyết tộc cuối cùng từ trong sự rung động khi hai đại Thần tộc bị giết khôi phục như cũ, đằng đằng sát khí đuổi bắt hung thủ... Mặc dù bọn họ biết mình đuổi không kịp, đuổi theo rồi cũng chỉ là chịu chết, nhưng mà tín ngưỡng tích lũy ngàn năm, khiến bọn họ phải đuổi theo, phải đi chịu chết.
Không có ai, có thể giết Hoàng Kim Thần tộc xong còn có thể bình yên rời đi Xuất Vân Hải Thành
Bất quá ngay lúc Hoàng Kim Huyết tộc bắt đầu đuổi giết, vài tiếng kêu khác cũng đột nhiên tiến tới gần Xuất Vân Hải Thành, Hắc hồng sắc quân đoàn, hằng hà yêu thú, hai thế lực trong cùng một lúc phát động thế công với Hoàng Kim Huyết tộc.
Bọ ngựa rình ve, chim sẻ phía sau. Có người muốn thừa dịp Hoàng Kim Huyết tộc bị bại, đến tru diệt một hồi sao?
Mặc kệ nó!
Ba năm sau, Vũ Hoàng trong truyền thuyết, Trầm Côn chỉ còn lại duy nhất ý niệm này trong đầu. Tránh khỏi loạn chiến quân đoàn, hắn cười híp mắt đi tới biểu diễn tràng của Nguyên Quân.
- Mắt ti hí, ngươi đi đâu vậy?
Y Y vội vàng hỏi Trầm Côn, kéo hắn chui vào lều Nguyên Quân.
Trong lều, Nguyên Quân vẻ mặt nghiêm túc, dưới váy dài phu nhân còn có áo lót chiến giáp, nàng lãnh đạm nói:
- Trầm Thiên Quân, sau khi ngươi tiến vào hành cung tối hôm qua, Hoàng Kim Huyết tộc lập tức phong tỏa thành thị, dù là ta cũng không được phép đi ra biểu diễn tràng một bước... Đến tột cùng cái gì phát sinh?
- Một tình huống nhỏ mà thôi, Đông Ca mời tới hai Thần tộc.
- Hoàng Kim Thần tộc?
Nguyên Quân hoảng sợ lui về phía sau một bước, nhưng nhìn sắc mặt Trầm Côn, nàng mỉm cười nói:
- Lý Trích Tiên có tới à?
Không quan tâm Nguyên Quân làm sao đoán được, Trầm Côn cười híp mắt gật đầu.
- Đã tới, hai Hoàng Kim Thần tộc cũng đã chết...
- Quả nhiên là Lý Trích Tiên.
Vẻ ôn nhu hiện lên trong mắt Nguyên Quân, lập tức biến thành ánh mắt nghiêm túc của quân nhân.
- Tốt lắm, mặc kệ Lý Trích Tiên, lập tức tới xem bản đồ quân sự
- Mỹ nữ, ngươi với tung tích Lý Trích Tiên không có hứng thú?
- Có hứng thú, dù biết đi chăng nữa, hắn chịu gặp ta sao? Hơn nữa với thực lực của hắn, ta không cần lo lắng an toàn của hắn. Tình huống chúng ta gặp phải trọng yếu hơn.
Nguyên Quân chỉ mấy chấm trên địa đồ.
- Chúng ta bị người ta ngư ông đắc lợi rồi... Tối hôm qua, chỗ giao giới giữa Bắc Phương Vân Mông Đế Quốc và Đại Hoang châu đột nhiên xuất hiện một nhóm lớn quân đoàn. Nhìn cờ hiệu, một bên là Ca Thư Ứng Long, một bên là Yêu Hồ Tố Tâm
- Đáng chết, hai người này vẫn đang dòm ngó Xuất Vân Hải Thành, bọn họ không cần Chân Long đế khí. Họ chỉ muốn thổ địa, nhân khẩu, muốn có vốn tranh bá thiên hạ.
Nguyên Quân nặng nề vỗ bản đồ, cả giận nói:
- Huyền Dận thua, Tố Tâm không đuổi theo. Ả một mặt xuất binh xâm nhập Xuất Vân Hải Thành, kiềm chế Hoàng Kim Huyết tộc, một mặt Đông Nam hai đường xuất binh, muốn đem Nam Phương Đại Triệu vương triều, cả đông Cửu Châu, hết thảy đưa vào bản đồ của ả.
- Còn Ca Thư Ứng Long, Vân Mông Đế Quốc kéo dài qua đông, bắc, tây, tam châu đại đế quốc rồi, nhưng hắn còn không biết dừng, bí mật xuất binh Xuất Vân Hải Thành, đòi đem cả đông Cửu Châu bỏ vào trong túi.
- Lúc này, binh mã của hai người họ đã cách thành Bắc chưa đầy hai mươi dặm, bộ đội tiên phong, đã bắt đầu chiến dịch công thành rồi...
- An tâm đi, an tâm đi.
Nguyên Quân thao thao bất tuyệt nói cục diện trước mắt, Trầm Côn lại cười híp mắt khoát tay áo.
- Mỹ nữ, những chuyện đoạt địa bàn, tranh giành thiên hạ này ta không có hứng thú... Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngày Thiên Trai, xác Hoàng Kim Thần tộc, đài Phù Vân, ba câu này có ý gì?
Mới vừa rồi mặc dù Dương Vô Tuyệt nói ra ba câu này, chỉ rõ việc Trầm Côn cần phải làm, nhưng bọn họ có ý gì, Trầm Côn còn chưa hiểu rõ.
- Ngày Thiên Trai, xác Hoàng Kim Thần tộc, đài Phù Vân...
Nguyên Quân cau mày suy nghĩ một chút,
- Hai câu sau ta không hiểu, nhưng Thiên trai nhật là một ngày lễ của Hoàng Kim Huyết tộc.
Nàng giải thích cặn kẽ:
- Nghe nói tất cả Hoàng Kim Thần tộc đều là nhân thú hỗn huyết, lúc mới biến thành dã thú, bọn họ vì kỷ niệm mình từng là nhân loại, xác định cách mỗi bốn năm một tháng một ngày, là Thiên trai chi nhật. Vào ngày này tất cả Hoàng Kim súc sinh đều không ăn thịt, chỉ cho phép ăn chay.
- Thiên trai ngày sắp tới, là mấy năm sau?
- Ba năm sau.
Nguyên Quân cau mày nói:
- Trầm Thiên Quân, ngươi hỏi chuyện này làm gì? Ngươi nên quan tâm tình hình chiến đấu hiện tại mới đúng.
- Mỹ nữ, ta đã nói rồi, đoạt địa bàn, tranh giành thiên hạ, ta không có hứng thú. Nếu như nhất định phải tỏ vẻ thì ta cho ngươi mượn A Phúc và Long Thanh Sơn, bọn họ toàn quyền đại diện cho ta ở Thiên Minh.
Trầm Côn phủi phủi đít đi ra ngoài.
- Về phần ta... Bề bộn nhiều việc rồi, ta cần phải trở thành Vũ Hoàng trong truyền thuyết trong vòng ba năm, còn phải giết chết một Thần tộc, bằng không, nữ nhân không chịu gả cho ta, đại ca cũng không chịu nhận ta là huynh đệ. Mọi chuyện đều phiền toái!
- Trầm Thiên Quân, ta còn có một câu...
- Cái gì cũng chớ nói, tạm biệt, mỹ nữ.
Nguyên Quân còn muốn nói cái gì, nhưng Trầm Côn đã mở ra hai cánh thiên thần, bay lên bầu trời đêm mịt mờ.
Phía ngoài Xuất Vân Hải Thành, Đoạt Nhật Lâu biến thành chiến hạm khổng lồ cũng chầm chậm biến hoá. Thân thể duỗi dài, mở ra hai cánh, hóa thành một con chim cơ giới khổng lồ, thiên thủ độc pho tượng Quan Âm ngàn tay kia cũng xuất hiện nơi chân mày chim khổng lồ.
Cùng thân ảnh Trầm Côn trên không trung hội hợp, bay về chân trời Bắc Phương mênh mông...
Hắc Long Hội
- 00 (32)::00 (32)::00 (32)::00 (32):
← Ch. 321 | Ch. 323 → |