← Ch.334 | Ch.336 → |
- Lão huynh, ta đang đợi ngươi trả lời đây!
Đối với sự kinh ngạc của Thượng tướng, Trầm Côn cũng không trách hắn. Nhớ năm đó Trầm Côn lần đầu tiên nghe được việc hắc kỵ sĩ chớp mắt đi nghìn dặm chém giết yêu thú như chém dưa, trong lòng rung động không thể ít hơn so với Thượng tướng. Có điều sau khi thăng cấp võ hoàng, lực lượng của hắn gia tăng, thực lực đề cao, tâm tính cũng trở nên khác trước.
Không phải là đi xa nghìn dặm, xử lý một gã lam nguyên vũ tông thôi sao?
Lúc bị Dương Vô Mệnh đánh chết, Sí Thiên song dực cũng không bị mất đi, mở ra Sí Thiên song dực, một canh giờ là có thể bay hai vòng Hà Độ Khẩu – Thu Diệp thành.
Đối thủ La Hàn này cũng vậy, ba năm trước Trầm Côn chỉ có nước ngưỡng mộ hắn, nhưng sau ba năm, La Hàn trong mắt hắn thực sự sơ hở khắp nơi, bằng vào hai cánh tuyệt nhanh, một đao đánh bất ngờ sau lưng liền chém rụng đầu hắn, còn những cao thủ khác bên cạnh La Hàn ... Trầm Côn nhanh đến mức mắt thường của bọn họ còn không thể phát hiện!
Vấn đề duy nhất chính là Thượng tướng đã nói dối, Hà Độ Khẩu còn có Cơ Nhược Vũ cùng mấy chục vạn hoàng kim kỵ binh đóng quân, có điều Trầm Côn cũng không quá để ý, Cơ Nhược Vũ bất quá chỉ mới hoàn thành một lần vũ tông luân hồi, còn chưa luân hồi tới tử nguyên vũ tông, Băng hỏa cửu trọng thiên một chiêu là có thể tiễn nàng tới U minh địa phủ.
Đương nhiên, có thể đơn giản một chút thì Trầm Côn tuyệt sẽ không muốn tốn sức lực, cuối cùng hắn chọn cách xử lý mấy gã đầu mục lập uy rồi lộ ra tín vật của A Phúc ... Cơ Nhược Vũ mấy năm nay bị Quang Minh Hoàng hành hạ đến sợ, nhìn thấy tín vật liền trực tiếp xoay người muốn đi, Trầm Côn cũng cười híp mắt thoải mái rút lui.
- Lão huynh, năm phút rồi, ngươi không phải bỗng dưng biến câm đấy chứ?
Trầm Côn bất đắc dĩ vuốt vuốt cái đầu bóng của mình.
- A, vâng, vâng, hảo hán lợi hại, tiểu nhân thật sự là không biết nên nói cái gì.
Sắc mặt Thượng tướng có chút không giống với trước, một canh giờ một nghìn dặm đường, chém giết Hoàng kim La Hàn rồi về, Tiêu Khinh Hoàng còn sống cùng lắm cũng chỉ bằng vậy mà thôi. Vẻ mặt khiêm cung cúi đầu nói:
- Hảo hán, nếu lấy được đầu La Hàn rồi, vậy ba ngày sau, ta sẽ mang hảo hán đi gặp Tiêu Khinh Hoàng!
- Ba ngày? - Trầm Côn có chút không hài lòng, hắn hy vọng có thể lập tức nhìn thấy Bạch Khởi, Thượng tướng vội vàng giải thích:
- Hảo hán, ta cũng muốn mang ngươi đi luôn bây giờ nhưng pho tượng ấy bị Thanh Vũ thiên quân đặt trong Linh Lung cung ngầm dưới mặt đất, chung quanh đều là mê cung do chính Thanh Vũ thiên quân tạo ra. Chỉ có ba ngày sau, ta được cử đi bảo vệ Linh Lung cung mới có cơ hội mang hảo hán ngươi vào được!
- Vậy được rồi, đợi ngươi ba ngày!
Trầm Côn gật gật đầu, thuận tay lột sạch hổ phù, yêu bài toàn bộ những gì có thể chứng minh thân phận trong người Thượng tướng ra hết, cười cười bước đi:
- Đầu người lưu cho ngươi, ngươi bảo quản nó cho tốt. Ba ngày sau, ta ở cửa sau Thiên cung chờ ngươi!
- Hảo hán, ngươi lấy mấy thứ kia làm gì?
Thượng tướng vội vàng nói:
- Không có hổ phù, ta lấy cái gì chỉ huy quân đội.
- Tự ngươi nghĩ cách đi!
Trầm Côn quơ quơ hổ phù của Thượng Tướng, mặt trên có tên cùng chức vụ, hắn đọc to:
- Trịnh Hùng, Đại đô thống canh gác Thu Diệp thành. Ai u, không ngờ là một đại tướng quân chỉ huy mười vạn người a!
Trên mặt Trịnh Hùng phút chốc đã trắng bệch, hắn nghe ra ý tứ của Trầm Côn. Nếu ba ngày sau hắn dám không xuất hiện, hoặc là trong ba ngày dám làm chuyện gì bán đứng Trầm Côn, như vậy, Trầm Côn sẽ theo manh mối thân phận này mà tìm đến nhà hắn, đến lúc đó, vợ con, cha mẹ thân nhân hắn tuyệt đối không đảm bảo an toàn.
Có thể ở trong một canh giờ chém giết La Hàn mà về, tiêu diệt cả nhà Trịnh Hùng còn không phải dễ như trở bàn tay?
- Ngươi ... Ngươi thực độc!
Trịnh Hùng bất đắc dĩ thở dài, hắn không sợ nghiêm hình, không sợ tra tấn, không sợ bị người hạ độc nhưng an toàn của thân nhân hắn không thể không lo!
- Ta thực độc sao?
Trầm Côn bĩu môi:
- Lục lão huynh, ta từng có một vũ hồn, hắn mới thực độc ... Có cơ hội ta sẽ giới thiệu cho ngươi Độc phật Huyền Si!
- Huyền Si là vũ hồn của ngươi, vậy ngươi là.
Trong đầu Trịnh Hùng cực nhanh hiện ra một đoạn ký ức, hắn xem qua văn kiện cơ mật của Thiên Minh, Hồng Vân thiên quân từng báo lên, Huyền Si là vũ hồn của Trầm Côn.
Trầm Côn không chết? Hắn đã trở lại?
Bấy giờ Trầm Côn đã đi ra ngoài, day trói trên người Trịnh Hùng cũng đã được cởi ra, có điều hắn vẫn nằm tại chỗ không nhúc nhích, trong đầu cực nhanh suy tính. Trầm Côn đã trở lại, hơn nữa mạnh đến khó có thể tưởng tượng.
Hắn quay về làm gì?
Mặc kệ làm gì, Quang Minh Hoàng xuất thân là gia nô của Trầm Côn, Trầm Côn hy vọng nhất là nhìn thấy gia nô nhà mình làm hoàng đế! Được rồi, Trầm Côn nhất định sẽ giúp đỡ Quang Minh Hoàng xưng vương.
Trời ạ, Quang Minh Hoàng lại có một người giúp mạnh như vậy, Thiên triều thánh quân, nhất định là vật trong túi hắn, vì tương lai của mình, còn vì ngày sau an toàn, mình có phải là. Ý nghĩ vừa chuyển, Trịnh Hùng quyết định chủ ý.
Đêm khuya cùng ngày, hắn tự tay viết một phong thư, tìm đến đại biểu của Quang Minh Hoàng ở Thu Diệp thành, thượng tướng tham mưu của hải quân Thiên Minh – Gia Cát Huyền Hồ.
- Gia cát đại nhân! Mạt tướng ủng hộ Quang Minh Hoàng đại nhân làm hoàng đế, đây là thư hiệu trung, mười vạn quân canh gác Thu Diệp thành sẽ nghe theo lệnh của Quang Minh Hoàng đại nhân.
Gia Cát Huyền Hồ đang uống trà, "Phốc" một tiếng phun sạch nước trà ra.
- Trịnh đại tướng quân, ngươi, ngươi....
Hắn lắc đầu bắt đắc dĩ:
- Ta bị tướng quân gây sốc quá... Đang trong lúc nhạy cảm thế này, ngươi đột nhiên quy phục, ta không thể không nghi ngờ ngươi có mục đích khác, có điều người như ngươi ... cũng không quá giống để làm nội gián, mà giống như là phát hiện một mỏ vàng, đến đào vàng.
- Đại nhân, ngươi tin tưởng ta là được!
Trịnh Hùng vỗ ngực:
- Dù sao từ hôm nay trở đi, ta đi theo Quang Minh Hoàng, trung thành và tận tâm, đến chết không đổi.
Nói xong nhìn thoáng qua nét mặt Gia Cát Huyền Hồ:
- Đại nhân, ta quy phục lúc thế cục còn chưa rõ, Quang Minh Hoàng đại nhân khai quốc, trở thành hoàng đế thì ta có thể được coi là đại công thần không khai quốc?
- Trịnh tướng quân, chúng ta chính là đại cục thiên hạ, người được chọn làm vua Thiên Minh không phải trò chơi!
Gia Cát Huyền Hồ buồn bực lau trán, hắn quen Trịnh Hùng, biết người này tính tình khá khác người, có điều không thể ngờ rằng hắn còn quá trẻ con! Hơn nửa đêm, cầm một phong thư hiệu trung đến yêu cầu quy phục, này giống như một vị đại tướng quân trầm ổn có thể làm được sao?
Mặc kệ thế nào, Trịnh Hùng là trưởng quan phụ trách phòng ngự của Thiên Minh, hắn đưa lên cửa chẳng khác nào đem cánh cửa thủ đô mở rộng ra cho Quang Minh Hoàng, Gia Cát Huyền Hồ thật sự không có lý do gì cực tuyệt một phần lễ lớn như vậy.
Tự mình tiễn Trịnh hùng ra ngoài, quay về thư phòng, Gia Cát Huyền Hồ nhìn lá thư hiệu trung mà trầm ngâm suy nghĩ. Đúng lúc đó, một bóng đen xuất hiện sau lưng Gia Cát Huyền Hồ.
- Đại nhân!
Bóng đen quỳ xuống, đưa lên một tờ tình báo:
- Thuộc hạ nhận được tin tình báo của Thiên Nhãn, nửa ngày trước, Hà Độ khẩu có người giết vào trong ba mươi bảy vạn địa quân, lấy đầu La Hàn mà đi!
Ngần ngừ một chút rồi hắn tiếp:
- Lúc đó có Hoàng kim đại tướng Cơ Nhược Vũ xuất chiến thì người kia đã xuất ra tín vật của Quang Minh Hoàng đại nhân!
- Tín vật của đại nhân?
Gia Cát Huyền Hồ chợt đứng lên:
- Người kia là ai, có điều tra được không?
- Thuộc hạ bất lực, tốc độ của người kia thật sự quá nhanh, chẳng những là gián điệp Thiên Nhãn, mà chính là binh tướng giao chiến cùng hắn cũng không hề nhìn thấy rõ dung mạo hắn.
Gia Cát Huyền Hồ cau mày, rồi lập tức giãn ra, cười nói:
- Mặc kệ hắn là ai, trong thời điểm quan trọng này, giết La Hàn là đã giúp chúng ta ... chậm đã!
Nét tươi cười của hắn chợt biến thành tự tin, lẩm bẩm:
- Nửa ngày trước có người lấy thân phận Quang Minh Hoàng đánh chết La Hàn, nửa tiếng đồng hồ trước, Trịnh hùng chợt đến quy phục ... ha ha, ta hiểu rồi, hiểu rồi!
Hắn hạ giọng ra lệnh:
- Lập tức đi hải cảng Nam Châu, nói cho Quang Minh Hoàng đại nhân, Thu Diệp thành có cường viện xuất hiện, thỉnh đại nhân lập tức bí mật tới đây, tranh đoạt thánh quân vị!
- Gia cát đại nhân!
Bóng đen sửng sốt:
- Quang Minh Hoàng đại nhân không phải đã nói, ngài không có hứng thú làm hoàng đế sao?
- Chuyện cho tới giờ có làm hoàng đế hay không đã không phải đại nhân có thể lựa chọn, lập tức đi!
Gia Cát Huyền Hồ quát lui bóng đen, đến lúc trong thư phòng chỉ còn lại một mình hắn, hưng phấn nắm chặt tay lại, toát ra vẻ mặt mừng như điên hiếm thấy! Chính xác như lời hắn, có làm hoàng đế hay không đã không thể theo ý A Phúc được!
Ba năm đại chiến, dưới trướng A Phúc có trăm vạn hải quân, Gia Cát Huyền Hồ, Bạch Chi ngữ, Hiên Viên Thiên Đạo, những thuộc hạ đã lập quốc cùng hắn, cũng là thống soái trấn thủ một cõi của Thiên Minh. Nếu Quang Minh Hoàng làm hoàng đế, những người này chính là khai quốc đại công thần, lưu danh sử xanh! Quang Minh Hoàng nếu không làm hoàng đế, bọn hắn sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt tân quân, sớm muộn gì cũng phải chết trong thanh tẩy!
- Đại nhân, Huyền Hồ biết người sợ ... Có điều vì trăm vạn tướng sĩ, người không thể không làm hoàng đế a!
Gia Cát Huyền Hồ hăng hái, từng đạo mật lệnh truyền ra ngoài như nước chảy. Sau ba năm, thủ hạ A Phúc cũng đã trở thành nhân vật quan trọng của Cửu Châu.
...
Đi từ kho hàng ra, Trầm Côn cười híp mắt đến tận Thiên Cung.
Đi vào cửa sau, hắn đang muốn trèo tường nhảy vào bỗng nhiên thấy một gã lính Thiên Minh, ở góc rẽ đang lén lút ngoắc hắn.
- Lão huynh, có chuyện gì sao?
Trầm Côn cười hì hì đi tới.
- Huynh đệ là chiến tướng Trầm gia?
Gã lính này nhìn thấy Trầm Côn cùng Bắc Địa vương cùng nhau vào thành, hơn nữa còn nói nói cười cười với nhau nên coi Trầm Côn trở thành thành viên Trầm gia. Đợi Trầm Côn gật đầu rồi hắn nhỏ giọng nói:
- Ta xuất thân là hải quân, dưới trướng Quang Minh Hoàng đại nhân ... Huynh đệ, đừng đi hành cung, Trầm gia các ngươi gặp phiền phức lớn, nhanh chóng đi Cận Thiên đại điện hoặc là đi tìm Gia Cát Huyền Hồ đại nhân cầu cứu!
- Phiền toái?
Trầm Côn lặng đi một lúc:
- Không phải là một tên Yến Thành tới khiêu chiến sao?
- Nếu chỉ có Yến Thành thì đã tốt!
Gã lính dậm chân nói:
- Vừa rồi, Bắc Địa vương ra tay làm bị thương Yến Thành, Yến Nan Quy vì ngại thể diện nên không thể không khiêu chiến Bắc Địa vương. Vừa thấy Yến Nan Quy ra tay, Thanh Vũ thiên quân, yêu thú Ti Nam cùng nhau khiêu chiến Trầm gia các ngươi, bây giờ là ba nhà vây công các ngươi một nhà, nếu không nghĩ biện pháp, chiến đội Trầm gia các ngươi sẽ không thể về được!
Ba nhà cùng đánh một nhà bần tăng? Ánh mắt Trầm Côn híp lại, một tia sáng lạnh chợt lóe lên.
Hắc Long Hội
- 200::200::200::200::200:
← Ch. 334 | Ch. 336 → |