Vay nóng Tinvay

Truyện:Vũ Vương - Chương 086

Vũ Vương
Trọn bộ 795 chương
Chương 086: Viện Thủ ​
0.00
(0 votes)


Chương (1-795)

Siêu sale Shopee


Tu sĩ Bách Khiếu Cảnh lại ngay cả một chiêu của tu sĩ Yên Hà Cảnh đều không tiếp nhận nổi, cái này cũng không tránh khỏi quá mức quái dị?

Mộ Hàn thì là có chút kinh ngạc, thì ra viện Duệ Phong cũng không có quy củ kia. Tất cả đều là Mộ Thanh Thành tự chủ trương, hắn muốn cho mình một đòn phủ đầu.

Mộ Thanh Thành có ý nghĩ như vậy, Mộ Hàn trái lại một chút xíu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Bởi vì thân phận của mình, nhưng lại là do gần đây đột nhiên nổi lên, cho nên đệ tử trẻ tuổi Mộ gia nhìn thấy chính mình không vừa mắt thì nhiều lắm.

- Mộ gia nghiêm cấm đấu lén với nhau, tại viện Duệ Phong càng là như thế. Người vi phạm chắc chắn bị phạt nặng!

Mộ Thiết Giang cau mày, âm thanh bén nhọn vô cùng

- Mộ Thanh Thành, sau khi vết thương khỏi hẳn thì đi 'Tinh Vân động' đào quặng một tháng, số khoáng thạch moi được không được ít hơn hai trăm! Mộ Thiết Đường, đi 'Tinh Vân động' đào quặng nửa tháng, số khoáng thạch đào ra không được ít hơn một trăm. Ngươi nghe rõ ràng chứ?

- Rõ ràng!

Mộ Thiết Đường vội vàng không ngừng đáp, trên khuôn mặt lại kèm theo một sự khổ sở như cha mẹ chết. Mà trong ánh mắt mấy vị nam nhân trẻ tuổi kia đang nhìn về phía Mộ Thiết Đường cũng là tràn ngập đồng tình.

Mộ Hàn thấy thế cảm thấy tò mò, hắn có lẽ lần đầu tiên nghe được ba chữ "Tinh Vân động" này. Không nghĩ tới địa phương kia vẫn còn có dấu mạch khoáng, cũng không biết trong động sản xuất là khoáng thạch gì? Nhìn dáng vẻ của đám người Mộ Thiết Đường, việc đi "Tinh Vân động" đào quặng tựa hồ là một chuyện phi thường khốn khổ.

- Đưa cái đồ dọa người này đi vào đi!

Chỉ chỉ vào Mộ Thanh Thành, ánh mắt của Mộ Thiết Giang liền chuyển hướng từ Mộ Thiết Đường sang Mộ Hàn. Lão cũng không hề chớp mắt nhìn chăm chú Mộ Hàn.

Cho đến khi Mộ Thiết Đường nhấc Mộ Thanh Thành lên, chịu đựng tanh tưởi mà chạy vào bên trong điện phủ thì Mộ Thiết Giang mới nói với sắc mặt bình tĩnh

- Mộ Thanh Thành này mặc dù rất yếu đuối, nhưng hắn có nói một câu rất đúng. Viện Duệ Phong này đâu phải là chỗ nghĩ đến là có thể đến, còn muốn chạy là có thể rời đi!

- Mộ Tinh Hàn, ngươi vốn đã đoạt được vị trí đứng đầu khảo nghiệm Tuyển Phong, cho nên đã là đệ tử của viện Duệ Phong. Cho dù ngươi buông tha từ bỏ tầng thân phận này thì cũng không được. Trừ phi thực lực của ngươi có thể được được đến mức ngang lão phu hoặc là được Đại trưởng lão đồng ý. Mộ Tinh Thụ, dẫn hắn đi đăng ký báo danh, nói cho hắn biết quy củ của viện Duệ Phong.

- Vâng!

Một người nam nhân trẻ tuổi vội vàng đáp.

Mộ Hàn cũng hơi sửng sốt, không nghĩ tới Đại trưởng lão Mộ Huyền Vũ lại đã tọa trấn tại viện Duệ Phong. Mà đối với câu Mộ Thiết Giang vừa rồi có nói ra, khi hắn nghe nói mấy chữ "Tinh Vân động" thì đã có đoán nguyên liệu. Quặng khoáng nơi này tuyệt đối là một thứ cực kỳ bí mật của Mộ gia. Đã biết bí mật này, chuyện làm đệ tử của viện Duệ Phong là điều nhất định rồi.

Phàm là nước đến, thì tất đắp bờ!

- U u...

- Đó là điện Thần Phong điện, là một chỗ cấm địa của viện Duệ Phong. Viện chủ viện Duệ Phong chúng ta, cũng là Đại trưởng lão phần lớn thời gian đều bế quan tu luyện ở bên trong, nhớ kĩ không nên xông vào đó.

- Nơi này chính là nơi ở của chúng ta. Một khi trở thành đệ tử của viện Duệ Phong, liền có thể có được một căn phòng ở chỗ này. Tinh Hàn sư đệ, ngươi vừa mới đến báo danh. Hôm nay còn có thể quay về thành Liệt Sơn thu dọn đồ đạc. Thế nhưng bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải thường xuyên ở nơi này giống như chúng ta. Nếu như muốn đi ra ngoài, cần phải được Tứ trưởng lão cho phép.

- Bên kia chính là 'Tinh Vân động'. Nếu phạm vào sai lầm thì sẽ giống như Mộ Thiết Đường và Mộ Thanh Thành đi vào đó trong khi chịu phạt. Kỳ thật đào quặng cũng là một loại phương thức tu luyện, chỉ là hoàn cảnh ở trong động quá kém, không có bao nhiêu người có thể trụ lại thời gian dài ở bên trong đó. Sư đệ có thời gian không ngại đi thử xem, nơi đó tùy thời có thể tiến vào. Có điều mọi tình hình có liên quan đến 'Tinh Vân động' đều không thể tiết lộ mảy may một chút xíu nào ra bên ngoài. Về điểm này ngươi nhất định phải nhớ kỹ, nếu không như thế...

- U u...

Mộ Tinh Thụ đi ở phía trước dẫn đường, sau khi dẫn Mộ Hàn đi báo danh cuối cùng liền bắt đầu giới thiệu cặn kẽ mọi thứ với hắn, phi thường tận tụy với chức trách với công việc được giao. Sau khi đi được một đoạn đường, Mộ Hàn mới nhớ ra rằng đệ tử Mộ gia có tên Mộ Tinh Thụ này thì hắn đã từng gặp mặt tại viện Tuyển Phong, có điều đó đã là chuyện của bốn năm trước.

Nửa giờ trước đây, Mộ Hàn đối viện Duệ Phong đã là vô cùng chán ngán.

Dọc theo con đường lát đá bằng phẳng không ngừng đi về phía trước. Tiếng hò hét liên tục không dứt ở đó đột nhiên trở nên vang dội to hẳn lên, tựa hồ chính là từ phía trước truyền đến. Trong lòng Mộ Hàn khẽ động, theo bản năng hắn bước nhanh hơn. Sau khi rẽ ngoặt ở phía trước mấy chục thước tại một góc điện, trước mắt bỗng trở nên thoáng đãng.

Hiện ra ở trước mắt Mộ Hàn là một mảnh đất trống cực kỳ rộng rãi.

Trên mảnh đất trống đó đang có mấy chục bóng người đánh đấm cực kỳ kịch liệt với nhau theo từng đôi. Kình đạo chấn động ra như sóng triều dao động lan tỏa đi khắp tứ phía. Mặc dù là còn cách hai ba mươi thước, nhưng Mộ Hàn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng linh khí trong không trung của phiến đất trống kia đã bị khuấy động đến cực kỳ hỗn loạn.

Mộ Hàn quét ánh mắt một vòng, lại thấy được không ít khuôn mặt quen thuộc. Có mười người đứng đầu đệ tử Mộ gia trong lần khảo nghiệm Tuyển Phong này như Mộ Tinh Lăng, Mộ Thanh Loan, Mộ Thiết Cương. Cũng có những gia hỏa đã tiến vào viện Tuyển Phong sớm hơn, từ hai năm trước, ba năm trước đây. Thậm chí những người qua được khảo nghiệm Tuyển Phong vào đây từ bốn năm năm trước cũng có.

- Chỗ này chính là luyện võ trường để chúng ta bình thường tu luyện võ kỹ.

Mộ Tinh Thụ đi tới bên cạnh Mộ Hàn, cười ha hả nói

- Loại luận bàn với nhau, để làm tăng lên năng lực thực chiến có trợ giúp rất lớn. Trên cơ bản mỗi ngày đều phải tiến hành. Đương nhiên, cũng có thể lựa chọn không tham gia, có điều cần phải đi đến 'Tinh Vân động' để đào quặng coi như thay thế.

Mộ Hàn gật đầu, nhưng trong lòng cũng hơi có chút kinh ngạc.

Trong luyện võ trường này, ngoại trừ những những đệ tử Mộ gia mà Mộ Hàn đã từng thấy, còn có những gương mặt xa lạ không quen biết giống như Mộ Thiết Đường, Mộ Thanh Thành vậy. Xem ra hiểu biết của mình trước đây đã có chút lệch lạc, khảo nghiệm Tuyển Phong cũng không phải con đường duy nhất để đệ tử Mộ gia tiến vào viện Duệ Phong.

Hơn nữa, những đệ tử này của viện Duệ Phong đích xác đều là người nổi bật trong số đám thanh niên trẻ tuổi của Mộ gia.

Thực lực kém cỏi nhất chính là mấy đệ tử Đại Thông Cảnh vừa mới vào kia, tất cả những người còn lại đều là Yên Hà Cảnh trở lên.

*****

Trong số gần năm mươi người đó, có gần nửa số người mà Mộ Hàn không nhìn thấu tu vi, nhưng từ cách ra tay liền có thể đoán được bọn họ ít nhất đều là tu sĩ Bách Khiếu Cảnh, thậm chí là Ngọc Xu Cảnh.

- Nhìn, kia chính là Viện Thủ Mộ Tinh Hà của viện Duệ Phong chúng ta.

Theo ngón tay của Mộ Tinh Thụ nhìn lại, một bóng dáng rắn rỏi lập tức ập vào trong mắt Mộ Hàn. Đó là một nam nhân trẻ tuổi khoảng hai mươi bốn hai mươi nhăm tuổi, đường nét gương mặt kiên cường, góc cạnh rõ ràng. Lúc này hắn đang chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi đi lại lại giữa các đệ tử Duệ Phong, sắc mặt lạnh lùng trang nghiêm kín đáo.

Hắn chính là Mộ Tinh Hà?

Ánh mắt của Mộ Hàn hơi sáng lên. Mộ Hàn đã nghe vô số người nhắc tới cái tên này, nhưng hôm nay lại có lẽ là lần đầu nhìn thấy hắn. Mộ Tinh Hà này và Mộ Tinh Lăng là như nhau, đều là cháu của tộc trưởng Mộ Thanh Sơn. Nhất là Mộ Tinh Hà này, còn được ca tụng như là thiên tài ưu tú nhất trong số lớp người Mộ gia trẻ tuổi hiện nay.

Nghe nói Mộ Tinh Hà hiện nay đã là cao thủ Không Cốc Cảnh cấp bậc Võ Cảnh Bát Trọng!

Lúc này, Mộ Tinh Hà tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Mộ Hàn. Hắn đột nhiên nghiêng đầu nhìn tới, hai đạo ánh mắt sắc bén trong nháy mắt rơi vào trên người Mộ Hàn, đúng là sắc bén như đao.

- Sâu không lường được!

Cơ hồ trong khoảnh khắc ánh mắt hai người đụng chạm nhau, trong đầu Mộ Hàn liền theo bản năng nảy ra bốn chữ này. Xem ra lời đồn đại kia là thật sự, Mộ Tinh Hà này tuyệt đối có tu vi Không Cốc Cảnh, nói không chừng còn cao hơn. Tuy là huynh đệ cùng cha mẹ, thế nhưng Mộ Tinh Lăng về điểm này thì thực lực so sánh với hắn cũng là gặp bậc thầy.

Nhìn thấy Mộ Hàn, trên mặt Mộ Tinh Hà không có hiển lộ ra bất cứ tâm tình gì.

Chỉ là hơi gật đầu về phía hai người thì Mộ Tinh Hà liền đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục quan sát mọi người luận bàn. Viện Thủ, là người mạnh nhất trong số đệ tử của viện Duệ Phong, nhưng đồng thời với được danh hiệu này thì cũng phải gánh chịu trách nhiệm nhất định. Đó chính là chỉ điểm cho các sư đệ sư muội tu luyện.

Thế nhưng ngay sau đó, Mộ Hàn liền cảm nhận được một chút khác thường. Hắn ngước mắt vừa nhìn, lập tức nhận ra được hai đạo ánh mắt thù hận, lại là đến từ Mộ Tinh Lăng.

Trong lòng Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, Mộ Tinh Lăng là em ruột của Mộ Tinh Hà, mà Mộ Tinh Hà lại là Viện Thủ của viện Duệ Phong. Tuy nói viện Duệ Phong cấm chỉ lén đấu với nhau, thế nhưng nếu như hắn muốn tìm chính mình để gây phiền toái rắc rối thì lại vẫn cứ có biện pháp. Có lẽ thời gian chính mình ở viện Duệ Phong này sẽ không được dễ dàng trôi qua như vậy.

Thế nhưng ý nghĩ này chỉ là vừa mới ập đến thì Mộ Hàn liền đã cười trừ. Coi như thời gian ở viện Duệ Phong không qua được tốt đẹp thuận lợi, thì cũng sẽ không thể kém so với năm năm quét dọn viện Tuyển Phong trước đây.

- Tinh Hàn sư đệ, ngươi còn muốn đi chỗ nào nhìn một chút không?

Mộ Tinh Thụ nhìn quang cảnh khí thế ngất trời trong luyện võ trường mà cũng có chút rục rịch.

- Không cần, ta còn về trước một chuyến đến thành Liệt Sơn, rồi sẽ lập tức thu thập đồ mang lại đây.

Mộ Hàn không có để ý thêm tới ánh mắt căm thù của Mộ Tinh Lăng. Hắn thu hồi ánh mắt, chắp tay cười nói

- Hôm nay đa tạ Tinh Thụ sư huynh.

Mộ Tinh Thụ này có tính tình đích xác không tệ, hắn không có kiểu cách qua loa cho xong chuyện đối với Mộ Hàn, cũng không có kỳ quái, càng không có cái loại kiêu ngạo hỉnh mũi lên trời như Mộ Thanh Thành.

- Đừng khách khí, sau này nếu mà có chuyện gì có khả năng tùy thời tới tìm ta.

- U u...

Đúng như Mộ Hàn lúc trước suy đoán vậy, rời khỏi viện Duệ Phong phi thường đơn giản. Cứ trực tiếp đi ra ngoài liền có khả năng, không cần phải chịu đựng phiền toái giống như khi đi vào vậy. Viện Duệ Phong liền tọa lạc ở chỗ sâu trong khe núi, bên ngoài khe núi cũng không có bố trí bất cứ sự phòng vệ gì. Thế nhưng nếu như không có được cho phép, bất cứ đệ tử nào của viện Duệ Phong cũng không dám một mình đi ra ngoài.

Căn cứ lời Mộ Tinh Thụ nhắc nhở, chả mấy chốc Mộ Hàn liền tìm thấy trong rừng rậm cửa khe núi Đạo Khí truyền tống do dùng không gian Đạo Văn khắc họa mà thành. Đạo Khí này kỳ thật là một khối ngọc bích thật lớn, nó chiếm cứ không gian trong vòng mấy thước. Khi Mộ Hàn đưa tất cả chân khí trong cơ thể vào trong đó, thì mới khiến cho Đạo Khí này khởi động.

Thân hình chìm vào ngọc bích, Mộ Hàn lại một lần nữa tiến vào trong thông đạo đen sì. Điều tiếc nuối chính là, quá trình truyền tống thập phần ngắn ngủi. Mộ Hàn vẫn còn không kịp dò xét thêm về không gian Đạo Văn trong thông đạo thì tầm nhìn trước mắt đã biến hóa. Đúng là chỉ trong nháy mắt liền trở lại trong điện Duệ Phong ở thành Liệt Sơn.

Cũng giống như lúc trước, Nhị trưởng lão Mộ Huyền Không vẫn lẳng lặng ngồi ở chiếc bàn chính giữa điện phủ, mà Mộ Thiết Du chính là im bặt không thấy dấu vết, không biết đang giấu kín tại vị trí nào. Sau khi cúi người hành lễ với Mộ Huyền Không, Mộ Hàn liền không hề ngoảnh đầu lại mà đi ra ngoài, rồi sau đó chỉ trong nháy mắt liền trở lại căn phòng trong khu nhà ở của chính mình.

Tuy nhiên, ngay trong nháy mắt đẩy cửa phòng ngủ ra, Mộ Hàn lại không khỏi ngây ngẩn cả người.

Đang đứng ở phía trước cửa sổ phòng ngủ, Vân Phiêu Phiêu áo quần trắng tinh với nụ cười tươi xinh đẹp làm sao. Phải qua một hồi lâu, Mộ Hàn mới phục hồi tinh thần lại:

- Vân cô nương, làm sao cô nương lại ở đây?

Ở trong căn nhà này Mộ Hàn cơ hồ không có vật phẩm gì đáng giá, cho nên đi ra ngoài thì cũng là không khóa cửa. Nay vừa mới trở về đúng là không phát giác được có người đi vào phòng.

- Chờ ngươi nha.

Vân Phiêu Phiêu chớp chớp đôi mắt nhung cười khẽ, tiện đà lại cười híp mắt bảo

- Mộ Hàn, sư phụ biết ngươi hôm nay vào viện Duệ Phong, nên để cho ta lại đây chờ ngươi. Sư phụ nói là ngươi sau khi đi ra từ viện Duệ Phong sẽ bất tiện lại đến Đạo Tiên lâu, cho nên mới bảo ta đem vật này đến đây cho ngươi.

Nói xong, một vầng sáng vàng tươi trượt ra từ trong ống tay áo của Vân Phiêu Phiêu, rơi vào lòng bàn tay nhỏ bé trắng nõn nà của nàng. Đúng là chiếc sừng Kim Giác của Kim Giác Lang Vương kia. Có điều so với lúc mới chặt xuống thì nó đã rút nhỏ đi mấy lần. Hiện tại chiếc sừng Kim Giác này còn không dài đến một thước, thế nhưng ánh vàng tản ra lại càng thêm đậm đặc.

Ngày đó khi đi gặp Mộ Thanh Long thì Mộ Hàn liền đã để Kim Giác lại Đạo Tiên lâu, để nhờ lão hỗ trợ gia công một phen, không nghĩ tới lại làm xong nhanh như vậy.

- Vân cô nương, thay ta cảm tạ Thanh Long tiền bối.

Mộ Hàn cầm lấy chiếc Kim Giác mà nói có chút kích động.

Trước khi rời khỏi viện Duệ Phong, Mộ Tinh Thụ vẫn còn cố ý dặn dò hắn. Để cho hắn thu thập đồ dùng xong liền lập tức phản hồi quay lại viện, không nên tạm ở lại quá lâu. Mà hắn cũng không nên dạo chơi các nơi trong thành, nhất là không nên tiếp xúc với ai ngoài người Mộ gia.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-795)