Truyện ngôn tình hay

Truyện:Vũ Vương - Chương 011

Vũ Vương
Trọn bộ 795 chương
Chương 011: Pháp lực
0.00
(0 votes)


Chương (1-795)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mộ Thiết Sơn kinh hãi, hoàn toàn không nghĩ tới Mộ Hàn lại to gan như vậy.

Phát hiện bóng lưng của lão giả kia đột nhiên cứng đờ, Mộ Thiết Sơn thầm kêu không ổn, gương mặt trầm xuống, khiển trách:

- Mộ Hàn, ngươi là tiểu hài tử vừa đột phá Ngoại Tráng Cảnh mà thôi, làm gì mà hiểu Văn Phổ, dám ở trong Thanh Long Các hồ ngôn loạn ngữ, còn không mau xin lỗi lão nhân gia đi.

Nhưng mà, Mộ Thiết Sơn vừa mới dứt lời, lão nhân kia bắn người, cười tủm tỉm nói:

- Thiết sơn, ngươi mang tiểu tử này tới là ai vậy, rất không giống bình thường nha.

Mộ Thiết Sơn càng nhút nhát, kiên trì nói:

- Thúc thúc, hắn gọi là Mộ Hàn, phải..

Hắn chính là thúc thúc của Mộ Thiết Sơn.

Trong lòng Mộ Hàn chấn động, thần sắc khác biệt thật lớn với Mộ Thiết Sơn, biểu hiện trên mặt không có chút kinh hãi nào cả, chỉ có chút tò mò đánh giá lão đầu áo xanh này, tóc trắng lông mi trắng, nhưng mà làn da hồng nhuận như da em bé, trên mặt không thấy nếp nhăn nào cả.

- Là cái gì? Ngươi muốn nói hắn là cái gì? Hắn có quan hệ với lão phu sao?

Không chờ Mộ Thiết Sơn nói hết lời, nụ cười chân thành trên mặt lão giả đen lại, hai gò má vặn vẹo dữ tợn gào thét.

- Mang tiểu thí hài này cút đi cho lão phu! Lập tức! Lập tức! Nếu không phải nhìn ngươi là cháu trai duy nhất của lão phu, lão phu sớm một cước đá ngươi ra ngoài rồi.

Sau khi phát tiết lửa giận lên người của Mộ Thiết Sơn, lão đầu trừng mắt nhìn qua Mộ Hàn rồi sau đó nhìn qua Văn Phổ, mặt mũi tràn đầy đau đớn:

- Văn Phổ của lão phu ah...

- Thúc thúc, lần sau cháu lại tới.

Thiếu Sơn sư phó của Tuyển Phong Viện trước mặt lão đầu này giống như chim cút sợ lạnh, kéo tay phải Mộ Hàn xám xịt đi ra ngoài.

Bộ dáng của hắn làm cho Mộ Hàn cười thầm, cũng có chút áy náy.

Dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi Thanh Long Các, Mộ Thiết Sơn mới như trút được gánh nặng thở ra một hơi, cười khổ nói:

- Thúc thúc của ta tính tình cổ quái, hận nhất có người quấy rầy vào lúc hắn đang suy nghĩ, huống chi hắn vừa mới thất bại một lần. Ai, sơ sẩy, đều tại ta không dặn dò ngươi trước.

- Thiết Sơn sư phó, ta...

Mộ Hàn cảm thấy ngượng ngập nhưng.

- Đừng lo lắng, tính cách của thúc thúc của ta là như vậy, qua mấy ngày thúc thúc sẽ hết giận thôi, ta lại mang ngươi tới, bảo hắn hỗ trợ kiểm tra tâm cung của ngươi.

Mộ Thiết Sơn thấy thế còn tưởng rằng Mộ Hàn đang thất vọng, vội vàng an ủi một tiếng, lúc này mới kéo hắn quay về.

- Đứng lại!

Đang lúc này đằng sau đột nhiên có tiếng rống như sấm vang lên, một đạo thân ảnh màu xanh từ lầu hai Thanh Long Các nhảy xuống.

- Thúc thúc, ngươi...

Mộ Thiết Sơn quá sợ hãi, vội vàng ngăn trước mặt Mộ Hàn.

Lão giả kia giống như u linh tiến tới trước mặt hai người, một tay đẩy Mộ Thiết Sơn ra vài mét, cầm lấy cánh tay Mộ Hàn, khó dằn nổi kêu lên:

- Tiểu oa nhi, mau trở về với lão phu, hảo hảo nói cho ta biết hai đạo văn kia là cái gì?

Lời còn chưa dứt hai thân ảnh biến mất.

Mộ Thiết Sơn giật mình một cái, rất là lo nghĩ, vội vàng hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt chui vào trong Thanh Long Các.

Sau khi Mộ Thiết Sơn vừa mới xuát hiện trong lầu hai Thanh Long Các thì hắn nhìn thấy một màn khiến hắn trợn mắt há hốc mồm.

Mộ Hàn cũng không có bị thúc thúc của hắn giáo huấn cái gì đó, ngược lại nghe được thúc thúc của mình dùng giọng điểu thỉnh giáo nói chuyện.

- Mộ Thanh Long ta trầm tư suy nghĩ thời gian lâu như vậy, đều không hề hiểu rõ, tiểu oa nhi, ngươi làm sao phát hiện ra hai điểm đó sai vậy?

- Thanh Long tiền bối, đây chẳng qua là trực giác của tiểu bối.

Ngón tay của Mộ Hàn chỉ vào trong Văn Phổ, huy động nhanh chóng theo đường vân trong đó, rất nhanh đi tới vị trí cải biến đầu tiên.

- Nhìn đến đây thì ta có một loại cảm giác không được tự nhiên, sau khi thêm đạo vân này vào thì thông thuận hơn một chút, điểm ở phía dưới ta cũng có cảm giác như vậy.

- Chỉ đơn giản như thế?

Mộ Thanh Long tay vuốt chòm râu, có chút khó có thể tin nổi.

- Chỉ đơn giản như vậy!

Mộ Hàn quả quyết gật đầu.

Mộ Thanh Long sững sờ há hốc mồm, động tác vuốt râu dừng lại, suýt nữa kéo đứt râu ria. Hai vân điểm này hắn đã xem qua vô số lần, cũng không cảm giác có sai lầm, tiểu oa nhi này thì tốt rồi, vừa xem qua thì cảm giác không được tự nhiên, trực giác này quá mức thần kỳ rồi.

Chỉ suy nghĩ một chút thì trực giác phát hiện hai vân điểm này thông thuận hơn nhiều.

Vân điểm chính là chỗ đạo vân giao hội, có thể nói là liên tiếp các điểm then chốt với nhau. Đạo khí càng lợi hại vân điểm càng nhiều, vẽ phổ, khắc hoa, rèn luyện cũng khó khăn hơn nhiều, nghe nói, có chút đạo khí lợi hại có ngàn vạn vân điểm.

Ngược lại cũng thế.

Như "Huyền Vũ Tinh Trụ" là đạo khí cấp thấp, chỉ cần mười vân điểm là phát huy tác dụng rồi, mà hắn vẽ Văn Phổ đã có một trăm ba mươi ba vân điểm.

Mộ Thanh Long làm thế nào cũng không hiểu nổi chính mình hao hết tâm tư cũng không phát giác sai lầm, một tiểu oa nhi chỉ bằng cảm giác là nhìn ra được.

Vừa rồi hắn cưỡng ép hai người Mộ Thiết Sơn đi ra ngoài, trong lúc vô tình nhìn qua liền phát hiện diệu dụng của hai vân điểm vừa cải biến.

Lại nhìn qua thật kỹ, Mộ Thanh Long lại có cảm giác thể hồ quán đỉnh, bỗng nhiên có cảm giác quán thông, lập tức hiểu ra nguyên nhân mình rèn đạo khí thất bại.

Chẳng lẽ nói trên đời có thiên tài yêu nghiệt về đạo vân sao?

Mộ Thanh Long thở sâu, cao thấp dò xét Mộ Hàn vài lần, thoáng hồ nghi nói:

- Tiểu gia hỏa, nhìn bộ dáng của ngươi chắc chỉ mười lăm mười sáu tuổi nha?

- Mười lăm tuổi!

Mộ Hàn gật đầu nói.

- Mười lăm tuổi mới đạt tới Ngoại Tráng Cảnh, tốc độ đúng là quá chậm. Nhưng mà Thái Huyền Thiên Vực cũng không phải chưa từng xuất hiện người thành đạt muộn.

- Thúc thúc, Mộ Hàn không có tâm cung.

Mộ Thiết Sơn vừa đi tới vội vàng ngắt lời.

- Hắn chỉ bằng ' Bàn Long Khí ' cùng ' Tử Mẫu Quyền ' khổ tu bảy năm, mới đột phá lên Vũ Đạo nhất trọng. Tiểu chất đưa hắn tới Đạo Tiên Lâu này chính là nhờ thúc thúc dò xét một phen, xem tâm cung của hắn có vấn đề gì không!

- Không có tâm cung? Làm sao có thể? Lão phu nhìn xem!

Mộ Thanh Long chấn động, giơ tay điểm lên mi tâm của Mộ Hàn, hai mắt lập tức nhắm lại.

Lập tức Mộ Hàn cũng cảm giác được khí tức nóng rực cực nhỏ trong đầu, mà tâm cung của mình cũng không có bắn ngược lực lượng này ra ngoài.

Đây là pháp lực chỉ Đạo Văn Sư mới có! Mộ Hàn thoáng cái hiểu ra.

Pháp lực cùng chân khí có khác nhau quá lớn.

*****

Chân khí là do thiên địa linh khí diễn hóa mà thành, thuộc về lực lượng thuần túy, không có bất kỳ thuộc tính nào, nhưng pháp lực chính là tinh thần lực trong tâm cung diễn biến mà thành, nó ngưng tụ thành thực chất như chân khí, nghe nói có thuộc tính ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.

Pháp lực của Mộ Thanh Long chính là hỏa.

Đạo pháp lực nhỏ này di chuyển chậm chạp, rõ ràng rất nhanh chạm vào tâm cung cực kỳ nhỏ bé như sương mù của Mộ Hàn.

Lập tức, Mộ Hàn phát hiện "Tử Hư Thần Cung" đang ẩn nấp rung động, hình như có tí ti khí tức thẩm thấu ra ngoài, chậm chạp hội tụ vào pháp lực của Mộ Thanh Long. Loại này cảm giác kỳ dị này hoàn toàn khác lúc chân khí của Mộ Thiết Sơn dò xét.

Thời gian trôi qua, Mộ Thanh Long đứng yên bất động, lông mày càng nhíu chặt.

Nhìn thấy thần thái của hắn như vậy, gương mặt của Mộ Thiết Sơn hiện ra vẻ khẩn trương khác thường, ngược lại bản thân Mộ Hàn vẫn trấn định an tĩnh.

- Ti!

Một lát sau Mộ Thanh Long mở mắt ra, thở dài một hơi.

- Lão phu cảm giác đúng vậy mà... Trên đời này làm gì có người không tâm cung lại đột phá Vũ Đạo nhất trọng chứ!

- Mộ Hàn thật sự có tâm cung?

Mộ Thiết Sơn vỗ tay một cái, vừa mừng vừa sợ.

Dùng Huyền Vũ Tinh Trụ khảo nghiệm qua lực lượng của Mộ Hàn, hắn đã có suy đoán như vậy, kết quả Mộ Thanh Long càng nghiệm chứng suy đoán của hắn.

Lúc này Mộ Hàn cũng phi thường vui mừng phối hợp với Mộ Thiết Sơn.

Kỳ thật trong lòng của hắn biết rõ ràng, Mộ Thanh Long sẽ cảm ứng được tâm cung, chính là do sương mù trong Tử Hư Thần Cung tỏa ra.

- Có tâm cung, nhưng mà tâm cung này quá nhỏ.

Mộ Thanh Long nhìn qua Mộ Hàn, mê hoặc nói.

- Động rộng của tâm cung còn không đủ 1% mấu chốt đột phá Vũ Đạo nhất trọng. Hơn nữa tâm cung của hắn không có động, giống như tùy thời sẽ tiêu tán đi.

Nếu không phải lão phu vận dụng pháp lực, căn bản không cảm ứng được tâm cung này.

Lúc này Mộ Thanh Long không che dấu ánh mắt ngạc nhiên của mình.

- Có thể dùng tâm cung như thế, dùng thời gian bảy năm tu luyện tới Ngoại Tráng Cảnh, thật là kỳ tích...

- Ân? Không đúng!

Thần sắc Mộ Thanh Long khẽ biến, sau một khắc đôi mắt của hắn trợn tròn, không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn, trong miệng lúng ta lúng túng.

- Cái này, cái này...

"Cái này"suốt nửa ngày cũng không nói ra câu đằng sau.

- Thúc thúc, xảy ra chuyện gì?

Mộ Thiết Sơn không nhịn được mở miệng hỏi.

Trong lòng Mộ Hàn chấn động một cái, sở dĩ Mộ Thanh Long lộ ra thần sắc như vậy đích thị là cảm ứng được khí tức của Tử Hư Thần Cung lộ ra.

- Pháp lực! Pháp lực!

Mộ Thanh Long như tỉnh mộng, kinh ngạc đến cực điểm nói:

- Dĩ nhiên là pháp lực không thuộc tính! Thiên tài, tiểu oa nhi, ngươi quả nhiên là thiên tài đạo văn.

Nhìn thấy Mộ Thanh Long điên cuồng như vậy, Mộ Hàn cùng Mộ Thiết Sơn ngạc nhiên nhìn nhau.

Ngón tay của Mộ Thanh Long rời khỏi mi tâm của Mộ Hàn, thần sắc của hắn giống như thấy đồ quý hiếm:

- Thế nhân đều biết Đạo Văn Sư có pháp lực ngũ hành, nhưng mà không biết ngoài ngũ hành còn có pháp lực không thuộc tính. Chỉ cần điều kiện cho phép thì pháp lực không thuộc tính tùy thời chuyển hóa thành một loại thuộc tính nào khác.

- Tiểu oa nhi, không nghĩ tới tâm cung của ngươi sinh ra pháp lực không thuộc tính, trách không được bằng vào trực giác có thể cảm giác được sai lầm của vân điểm trong Văn Phổ của lão phu, tu sĩ có được pháp lực không thuộc tính cảm ứng với đạo văn nhạy cảm tới cực điểm, có thể nói Đạo Văn Sư trời sinh.

-Nhưng mà tâm cung của hắn quá nhỏ, cho dù là tư chất tâm cung bình thường nhất, tương lai thành tựu trên đạo văn bất khả hạn lượng.

- Đáng tiếc! Đáng tiếc!

Nói xong lời cuối cùng, Mộ Thanh Long cực kỳ đau lòng. Thật lâu sau Mộ Thanh Long thu hồi tiếc hận trên mặt:

- Tiểu oa nhi, phụ mẫu ngươi là ai?

Mộ Thiết Sơn vội nói:

- Thúc thúc, Mộ Hàn là hài tử của Chiêu Nghi.

- Chiêu Nghi? Tiểu nha đầu kia?

Mộ Thanh Long sững sờ, chợt chửi ầm lên.

- Tại sao ngươi không nói sớm?

Mộ Thiết Sơn cười khan nói:

- Thúc thúc, ngươi cho ta cơ hội nói chuyện sao?

Mặt mo Mộ Thanh Long ửng đỏ, pha trò nói sang chuyện khác:

- Nha đầu Chiêu Nghi đúng là đáng tiếc, mười mấy tuổi đã đạt tới Vũ Đạo đỉnh phong, nếu không có... Sớm đã là cường giả Đạo Cảnh cường đại rồi, mặc dù là đám thái thượng trưởng lão của Mộ gia cũng phải cúi đầu chào thua với nàng.

- Đám người Mộ gia đúng là có mắt không tròng.

Mộ Thanh Long nhíu mày lại, trừng mắt mắng một tiếng, sau đó vẻ mặt tươi cười nhìn qua Mộ Hàn, nói:

- Tiểu oa nhi, tuy nói tâm cung của ngươi nhỏ bé, nhưng mà thành tựu đạo văn kinh người, lãng phí thì đáng tiếc, nếu như có hứng thú, không ngại theo lão phu học ít đạo văn.

- Học tập đạo văn?

Mộ Hàn sững sờ, cười nói:

- Đa tạ tiền bối, vãn bối ngày sau nhất định sẽ thường xuyên tới thỉnh giáo tiền bối, mong rằng tiền bối tới lúc đó vui lòng chỉ giáo cho.

- Dễ nói, dễ nói.

Mộ Thanh Long gật đầu cười cười, nói:

- Tiểu oa nhi, chắc hẳn lão phu sẽ nói với tên chất nhi không nên thân này, lão phu chính là lâu chủ Liệt Sơn Thành Đạo Tiên Lâu, là tu sĩ Vũ Hóa Cảnh, đồng thời là cao phẩm Đạo Văn Sư. Chút kinh nghiệm đạo văn có lẽ có trợ giúp với ngươi đấy.

Mộ Thiết Sơn có chút ngượng ngập, kỳ thật hắn không có dề cập qua tên của thúc thúc mình với Mộ Hàn.

- Tiền bối không chỉ là cao phẩm Đạo Văn Sư duy nhất của Liệt Sơn Thành, trong cả Việt quốc, tiền bối tạo nghệ trên đạo khí là cường đại nhất, vãn bối đã sớm nghe nói qua đại danh của tiền bối.

Mộ Hàn gật gật đầu, giảm bớt xấu hổ cho Mộ Thiết Sơn.

Lúc ra ngoài Đạo Tiên Lâu, Mộ Hàn đã đoán được hắn chính là Mộ Thanh Long.

Mộ Thanh Long là nhân vật truyền ky, hắn tuy xuất thân từ Mộ gia, nhưng mà quan hệ với Mộ gia cũng không hòa thuận. Nghe nói lúc tuổi còn trẻ bởi vì hiểu lầm suýt nữa bị tộc trưởng Mộ gia lúc đó ra lệnh xử tử, về sau có mấy trưởng lão cầu tình mới miễn trừ tha chết, lại bị trục xuất khỏi Mộ gia.

Hai mươi năm trước Mộ Thanh Long trở lại Liệt Sơn Thành đã là lâu chủ Liệt Sơn Thành Đạo Tiên Lâu.

Trong khoảng thời gian này hắn và Mộ gia không có chút lui tới nào, mặc dù trên sinh ý chó Mộ gia xuất hiện thì cũng giao cho người dưới giải quyết.

Cho nên Mộ Thiết Sơn sau khi đưa Mộ Hàn tới Thanh Long Các mới cẩn thận từng chút như vậy, chính là sợ Mộ gia ghi hận hắn, không muốn hỗ trợ.

- Ngươi tiểu oa nhi này, miệng đúng là rất ngọt.

Mộ Thanh Long hơi có chút tự đắc vuốt râu, Mộ Hàn nói câu này đâm vào chỗ ngứa của hắn, trong Việt quốc có bốn cao phẩm Đạo Văn Sư, hắn là người cầm đầu trong đó, vì vậy vẻ mặt ôn hoà nói:

- Tiểu oa nhi, ngươi không cần quay về đâu, lão phu giảng giải một ít đồ vật cho ngươi nghe.

Lập tức hắn không kiên nhẫn phất tay với Mộ Thiết Sơn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-795)