← Ch.112 | Ch.114 → |
Nếu chính vì nguyên nhân như vậy mà không thể lọt vào vị trí ba người đứng đầu thi võ, tổn thất có thể rất nặng nề.
Có điều, mặc dù cao thủ và đệ tử trẻ tuổi mỗi Đại gia tộc không hề dừng tay, thế nhưng đám người Việt Sách, Hùng Bằng, Mộ Thanh Sơn và Lạc Tâm Sâm cũng đã tề tụ tại bên ngoài cửa điện.
- Tố Ảnh cô nương vẫn còn không xuất hiện, nói không chừng là bên trong đã xảy ra biến cố gì chăng?
Mộ Thanh Sơn chau mày, toàn thân đẫm máu, trên lưng hiện ra một vết thương dài gần hai thước. Đó là dấu vết mà mãnh thú Đạo Cảnh kịch chiến đã lưu lại cho lão.
- Bệ hạ, không bằng chúng ta đi vào nhìn một cái?
Lạc Tâm Sâm có vẻ vô cùng lo lắng đi tới đi lui tại cửa điện. Cho tới bây giờ, Lạc gia bọn họ đã có nhiều người bị thương, trong đó bao gồm hai tên trưởng lão. Ngoài ra, còn có một người tộc nhân trẻ tuổi cấp Ngọc Xu Cảnh bị mãnh thú giết chết.
- Chờ một chút, chờ một chút.
Việt Sách hai mắt nhìn vào điện phủ, cũng là mạnh mẽ tự kìm nén nỗi lo âu trong ngực. Tình huống của hoàng thất mặc dù so sánh Hùng gia thì đỡ hơn nhiều, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu. Cuộc chém giết với mãnh thú đến lúc này, cũng nên là lúc kết thúc thi võ Minh Hội. Đáng tiếc Tiêu Tố Ảnh chậm chạp không có đi ra, nên mỗi Đại gia tộc cũng chỉ có thể tiếp tục mạnh mẽ chống đỡ.
Hùng Bằng đột nhiên hung hăng vỗ mạnh tay một cái:
- Mặc kệ, không bằng chúng ta kết thúc thi võ trước vậy...
- Vút!
Hùng Bằng còn chưa nói câu kế tiếp ra khỏi miệng, thì từ bên trong cửa điện đen sì đột nhiên có bóng trắng chợt lóe. Dáng người thướt tha của Tiêu Tố Ảnh xuất hiện ở trước mặt mọi người, đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp ửng đỏ, làn da nhẵn nhụi phảng phất đang chảy xuôi một tầng trong suốt sáng bóng. Toàn thân đều lộ ra một loại phong thái thùy mị khiến người khác mê mẩn.
- Tố Ảnh cô nương...
Thấy nàng rốt cục xuất hiện, đám người Việt Sách vui mừng quá đỗi, vội vàng chạy từ chung quanh đến.
Chỉ là không chờ bọn họ hỏi rõ tình huống thì bóng trắng đã phóng lên cao. Tiêu Tố Ảnh đúng là xuất hiện ở trên trời cao
- Các vị tộc trưởng, thi võ Minh Hội có thể kết thúc, Tố Ảnh có chuyện quan trọng khác nên phải đi trước một bước, hôm nay đa tạ các vị đã tương trợ. Đây là tín vật của Tố Ảnh, dựa vào tín vật này có khả năng trực tiếp trở thành đệ tử Hoàng Cực của Vô Cực Thiên Tông. Vẫn xin bảo quản thích đáng. Vào lúc báo danh, chỉ nhận tín vật không nhận người.
Vèo! Vèo! Vèo!
Âm Thanh trong vắt như tiếng chuông bạc nhẹ nhàng lan tỏa ở trên không trung. Bóng trắng ở trong không trung kia lại càng ngày càng nhỏ. Ngay sau đó, liền có ba chấm màu lam như sao băng từ trên cao rơi xuống giữa mọi người. Đó cũng là ba miếng Hải Loa (ốc biển) to bằng ngón cái. Chúng có một vầng ánh sáng lấp lánh nhấp nháy, giống như chạm khắc bảo ngọc mà thành.
Đám người Việt Sách, Hùng Bằng hai mặt nhìn nhau. Khi bọn họ lại ngước mắt lên lần nữa thì, Tiêu Tố Ảnh đã bay đi từ lúc nào, bóng dáng hoàn toàn biến mất.
Việt Sách việc đáng làm thì phải làm, nên liền đi ra phía trước. Lão nhặt lên ba miếng ốc biển xanh lam, cũng là có chút hồ nghi thắc mắc:
- Tố Ảnh cô nương đi vội vã như vậy, là có chuyện gì xảy ra?
Nghi vấn của lão hiển nhiên không có khả năng thu được đáp án từ trong miệng đám người Hùng Bằng. Cũng may tín vật trở thành đệ tử Hoàng Cực đã đến tay, nên bóng dáng Việt Sách chợt lóe, sau một khắc liền xuất hiện ở trong không trung Hắc Ma Điện. Âm thanh như tiếng sấm liên tục nổ vang trong thiên:
- Cuộc thi võ Minh Hội hiện tại kết thúc, các vị mau chóng đi đến lối vào Hắc Ma Điện....
Bên trong Hắc Ma Điện, vắng lặng không tiếng động.
- Hả?
Trong mũi hừ nhẹ một tiếng, Mộ Hàn đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt tức thì đảo qua bốn phía. Thấy cả khoảng không bao la trong điện phủ chỉ còn lại có một người là chính mình. Mà thân thể của chính mình cũng là hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không hề bị bất cứ thương tổn gì thì trên mặt Mộ Hàn lập tức hiện ra một vẻ mờ mịt.
Hắn còn nhớ rõ sau khi chính mình đã loại trừ hơi độc pha trộn hỗn tạp ở trong lực lượng linh hồn của Xà Long Thú Tôn, nữ nhân Tiêu Tố Ảnh kia liền dường như nổi điên mà xông đến, sau đó...
Hắn liền không hiểu ra sao cả thì đã hôn mê cho đến lúc này!
Về phần sau khi hôn mê đã xảy ra cái gì, hắn đã không có bất cứ ấn tượng nào...
Trong khoảnh khắc trước khi hôn mê, hắn vốn tưởng rằng nữ nhân Tiêu Tố Ảnh bởi vì chính mình tự tiện xông vào Hắc Ma Điện, lại không chịu dựa theo lời nàng căn dặn mà rót chân khí vào trong Bích Loa Pháp Ấn, nên hung hăng giáo huấn chính mình một trận. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, Tiêu Tố Ảnh tựa hồ cũng không có làm điều gì?
Trong lúc đang suy nghĩ cân nhắc, sự chú ý của Mộ Hàn chuyển dời đến bên trong thân thể của mình.
Nhìn qua một lần này, Mộ Hàn tức thời liền lấy làm kinh hãi, giờ phút này khắp nơi trong cơ thể hắn đều tràn ngập chân khí dồi dào. Tựa hồ chân khí đã hòa tan vào đến từng vị trí trong thân thể. Cùng với tâm niệm của hắn biến hóa, những chân khí này bỗng nhiên tụ tập toàn bộ tại kinh mạch và Ẩn Khiếu, rồi bỗng nhiên lại tùy ý khuếch tán đến bất kì khu vực nào. Quả đúng là dễ sai khiến, trôi chảy tự nhiên. Cơ thể, xương cốt không hề mang đến cho việc vận hành chân khí một chút cản trở nào.
Ngoài ra điều khiến cho Mộ Hàn mừng vui bất ngờ chính là, cảm giác tồn tại của kinh mạch, Ẩn Khiếu đã trở nên cực kỳ phai nhạt. Mơ hồ hiện ra xu thế cứ hòa tan vào rồi lại tản ra.
Cái này rõ ràng chính là cảm giác Không Cốc Cảnh đỉnh cao!
Mộ Hàn kích động đến ngay cả bàn tay đặt ở trên đầu gối đều bắt đầu có hơi rung động đứng lên. Vào lúc trước khi hôn mê, hắn xem như đã một cái chân bước chân vào Không Cốc Cảnh. Thế nhưng sau khi thức tỉnh, lại trong bất tri bất giác đạt tới Võ Cảnh Bát Trọng đỉnh cao. Hơn nữa kinh mạch và Ẩn Khiếu trong cơ thể còn ra hiện dấu hiệu thoái hoá.
Sau cấp Không Cốc Cảnh chính là Vũ Hóa Cảnh. Mà dấu hiệu quan trọng nhất của Vũ Hóa Cảnh này chính là kinh mạch và Ẩn Khiếu hoàn toàn biến mất, chúng đã hòa tan cùng cả thân hình vào làm một thể. Sau khi đạt tới Vũ Hóa Cảnh, tu sĩ võ đạo đã không có kinh mạch và Ẩn Khiếu. Nhưng lại cũng có thể nói khắp nơi trong cơ thể đều là kinh mạch và Ẩn Khiếu (huyệt đạo).
Lần này thực lực đã tăng lên nhiều lắm!
Khẽ thở mấy hơi, Mộ Hàn gượng gạo áp chế sự vui sướng trong lòng. Trong đầu lại hiện lên như đèn kéo quân những cảnh trước lúc hôn mê. Hắn không khỏi càng là tò mò, chính mình sau khi hôn mê rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Tiêu Tố Ảnh chẳng những không có ra tay đối với chính mình, ngược lại còn giúp chính mình tăng tu vi lên?
← Ch. 112 | Ch. 114 → |