Vay nóng Tima

Truyện:Vũ Vương - Chương 119

Vũ Vương
Trọn bộ 795 chương
Chương 119: Chân hỏa chi uy ​
0.00
(0 votes)


Chương (1-795)

Siêu sale Lazada


Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!

Trong tiếng va đập mãnh liệt, Mộ Thiết Giang lại bị một quyền của Mộ Hàn nện lui.

Cước bộ lảo đà lảo đảo còn chưa đứng vững, một ánh chớp đỏ liền chợt lóe trước mắt rồi biến mất. Mộ Thiết Giang vội vàng cụp mắt nhìn lại, lại thấy bóng đỏ kia đã nhập vào trong bụng dưới của chính mình. Trong lúc nhất thời, lão đúng là như bị sét đánh, bất chợt liền cứng lại, đồng tử vốn trũng sâu nay lại lồi ra như mắt cá chết.

- Một chiêu sai, tất cả đành thua!

Khí tức nóng rực bốc lên trong cơ thể. Giờ khắc này, Mộ Thiết Giang rõ ràng cảm giác được lục phủ ngũ tạng của chính mình giống như đều bị thiêu đốt thành tro tàn. Lão lắp bắp:

- Cao... Đạo Khí cao phẩm...

- Ngươi nói thừa nhiều lắm!

Mộ Hàn mặt không chút thay đổi đã xuất hiện ở trước mặt lão.

Sau khi chụp một cái khống chế đầu của Mộ Thiết Giang, bóng dáng Mộ Hàn lóe lên mạnh mẽ. Đúng là đuổi kịp và vượt Mộ Thanh Hải vừa mới đụng vào pho tượng điêu khắc nhưng lại còn chưa kịp rơi xuống trên mặt đất. Mà thanh Xích Diễm kiếm này chính là sau khi xuyên thấu lưng của Mộ Thiết Giang, nó liền gào thét nhanh chóng phóng về hướng Mộ Phi Tiên ở phía trên pho tượng điêu khắc vốn đang bị Lưu Kim cuốn lấy.

- Tứ trưởng lão!

Mộ Phi Tiên hai gò má giật giật, khe mắt như sắp bị rách nứt ra.

Trong lúc chớp lửa đá chạy cát bay, Tam trưởng lão Mộ Thanh Hải, Tứ trưởng lão Mộ Thiết Giang là hai cao thủ Vũ Hóa Cảnh nhưng mà lại liên tiếp bị Mộ Hàn đánh cho bị thương nặng, còn cách cái chết không xa!

Một màn phát sinh này ở khoảng trống giưa hai pho tượng điêu khắc lập tức làm kinh hãi mọi người bên trong Hắc Ma Điện này.

Vốn là theo mọi người nhận định, từ lúc Mộ Thanh Sơn hạ lệnh cho tứ đại trưởng lão liên thủ bắt lấy Mộ Hàn thì vận mệnh của Mộ Hàn cũng đã được quyết định. Cũng không ai dự đoán chỉ trong thời gian cực kì ngắn ngủi, Mộ Hàn đầu tiên là đánh lén đánh làm bị thương Mộ Huyền Vũ, theo sau lại một đòn đã bắt được người. Đến bây giờ là ngay cả Mộ Thanh Hải và Mộ Thiết Giang đều liên tiếp bị đả thương nặng.

Mộ Hàn chỉ là tu sĩ Không Cốc Cảnh nho nhỏ, đúng là ngay cả tam đại trưởng lão của Mộ gia cũng đánh bại!

Lần này, Mộ Thanh Sơn tuyệt đối sẽ ngồi không yên được! Đám người Việt Sách, Hùng Bằng nhanh chóng trao đổi ánh mắt kinh ngạc, trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên suy nghĩ này!

- A! A!

Ngay lập tức sau đó, hai tiếng kêu thảm thiết thê lương đồng thời vang lên. Đó cũng là Tử Hư Thần Cung của Mộ Hàn lại lần nữa hút hết sạch sẽ Tâm Cung của Mộ Thanh Hải và Mộ Thiết Giang.

Mọi người nhất thời bị bừng tỉnh, không ít tu sĩ võ đạo cũng không nhịn được mà rùng mình, từ đáy lòng lạnh cả người.

- Lục trưởng lão, lui ra!

Hai mắt đỏ đậm, Mộ Thanh Sơn giống như con hùng sư không kiềm chế được, nổi giận gầm lên một tiếng. Bước chân liền sải dài tiến lên, bàn chân liên tiếp đạp xuống mặt đất làm cả Hắc Ma Điện đều trở nên rung động kịch liệt theo.

Mộ Thanh Sơn nhanh chóng như chớp giật, chỉ một bước liền nhảy qua không gian mấy chục thước. Chỉ dùng ngắn ngủi ba bước là thân hình khôi ngô vạm vỡ của lão đã đến chỗ đuôi hai pho tượng điêu khắc.

Bóng dáng lão vừa mới động, liền giống như một cơn lốc vừa nổi lên ở bên trong điện phủ rộng rãi. Lúc này xuyên qua không gian gần hai trăm thước, thanh thế của cơn lốc kia càng làm cho người ta sợ hãi. Nó gào thét hướng về phía trước, cảm giác bị đè nén vô cùng khủng bố giống như cơn sóng gió động trời, từ bốn phương tám hướng ập về phía Mộ Hàn, giống như phải nghiền hắn thành bánh thịt.

- Vút! Vút!

Từ trong cơ thể Mộ Hàn có tiếng sấm nổ vang, song chưởng liền vội vung lên, hai cỗ thân thể đang cầm trên tay đồng thời bắn mạnh về hướng Mộ Thanh Sơn đã chỉ còn cách ngoài hơn hai mươi thước. Tâm Cung của hai người này bị hấp phệ thì khí tức đã đoạn tuyệt, từ lúc rời khỏi lòng bàn tay của Mộ Hàn thì những tiếng sấm điếc tai đến không thể điếc hơn liền truyền lại đến trong cơ thể bọn họ.

Mộ Thanh Sơn không ngừng bước chân đi tới, hai tay áo phất phất quét ra.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!

Ống tay áo liên tiếp quấn lấy hai người Mộ Thanh Hải và Mộ Thiết Giang. Thế nhưng đúng trong chớp mắt ống tay áo và thân thể đụng chạm nhau thì sấm sét ngưng tụ trong cơ thể bọn họ cũng là đạt đến đỉnh điểm sau đó ầm ầm bắn tung ra. Kình đạo mạnh mẽ lôi cuốn theo huyết vụ đầy trời điên cuồng mà bay lan ra, lập tức làm cho bước chân Mộ Thanh Sơn cũng phải dừng lại.

Mộ Thanh Sơn nhíu mày, ống tay áo phất ra rồi cuộn quay về. Khí tức hào hùng lập tức loại trừ sạch sẽ tất cả huyết vụ ở trước người.

- Vèo! Vèo!

Đúng lúc này, lại có hai đạo ánh sáng lung linh một vàng một đỏ như hai mũi tên liên tiếp lao đến như điện xạ. Đúng là Đạo Khí trung phẩm Lưu Kim trước đây ngăn cản Mộ Phi Tiên và Đạo Khí cao phẩm Xích Diễm kiếm. Sau khi lục trưởng lão Mộ Phi Tiên lui ra tránh sau pho tượng điêu khắc, Mộ Hàn cũng không khống chế Đạo Khí tiến hành lần theo dấu vết, mà là dùng nó để ngăn cản Mộ Thanh Sơn.

Khi giao thủ với Mộ Phi Hổ thì Mộ Hàn khống chế điều khiển Xích Diễm kiếm vẫn còn có chút gượng gạo. Chỉ vận dụng một lần liền tâm lực mỏi mệt, mà tiêu hao kiệt sức đại lượng pháp lực bên trong Tâm Cung. Mà khi đó Mộ Hàn đang còn cách Vũ Hóa Cảnh chỉ có nửa bước xa, sau khi thực lực tăng lên cực mạnh thì việc điều khiển cho món Đạo Khí cao phẩm này cũng đã dễ dàng hơn không ít.

Mộ Hàn không dám trì hoãn, lấy tốc độ nhanh nhất luyện hóa Tâm Cung của Mộ Thanh Hải và Mộ Thiết Giang.

Trong phút chốc, hai món Đạo Khí vàng đỏ đã kéo theo tàn ảnh thật dài mà đi tới trước mặt Mộ Thanh Sơn. Chúng hăng hái xoay quanh, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải để điên cuồng phát động thế công. Tiếng xé gió veo véo vang lên liên tiếp, hai món Đạo Khí chẳng những bắn ra kình khí sắc bén, còn có khí tức nóng rực khuếch tán lan rộng ra. Làm cho ngay cả một vùng không gian mấy thước ở quanh người Mộ Thanh Sơn đều giống như bắt đầu bùng cháy, làm phát ra một chuỗi những tiếng nổ bùm bùm đì đùng.

Vào thời khắc này, uy lực của hai món Đạo Khí hoàn toàn bùng phát dữ dội.

- Đều là Đạo Khí cao phẩm?

Cảm nhận được dòng nhiệt nóng bỏng kịch liệt ở phía xa xa, cho dù là cường giả Đạo Cảnh như Hùng Bằng cũng không nhịn được mở to hai mắt. Trong mắt lộ ra vẻ tham lam thèm muốn.

- Không, thanh đoản kiếm kia là Đạo Khí cao phẩm, nhưng còn cái thoi vàng kia cũng mới chỉ là Đạo Khí trung phẩm. Có điều uy lực so với thanh đoản kiếm kia thì cũng không kém bao nhiêu. Cái tên Mộ Hàn này, từ chỗ nào mà hắn nhặt được nhiều Đạo Khí lợi hại như vậy?

Việt Sách lắc đầu, trong miệng thán phục lên tiếng, còn ánh mắt bắt đầu có hơi lóe ra.

...

Đám người Kim Tử Hậu, Lạc Tâm Sâm ở chung quanh mặc dù không hề lên tiếng, nhưng so sánh với Hùng Bằng, Việt Sách thì cũng thật là rất muốn có được vào tay. Họ đều có ánh mắt sáng quắc, rục rịch muốn động.

*****

- Chút tài mọn!

Mộ Thanh Sơn cười lạnh một tiếng, hai tay không ngừng bắn ra từng đạo kình khí để ngăn cản toàn bộ thế công của hai thanh Đạo Khí. Tiếng va đập leng keng chói tai liên tiếp vang lên quanh người lão.

Cường giả Đạo Cảnh có lực lượng cực kỳ khủng bố. Mỗi lần Lưu Kim và Xích Diễm kiếm bị kình khí của Mộ Thanh Sơn đánh trúng thì trong Tâm Cung của Mộ Hàn đều sẽ dâng lên một cơn đau nhức.

Nhưng mà, ở trong thời khắc này thì Mộ Hàn cũng không thể có chút thư giãn. Hắn nghiến chặt hàm răng mà tiếp tục khống chế Đạo Khí phát động thế công. Lực lượng linh hồn của Mộ Thanh Hải và Mộ Thiết Giang thì không ngừng lột xác trở thành chân khí, rồi như những sóng lớn kích động gào thét ở trong cơ thể Mộ Hàn. Khí tức của hắn lại lần nữa bắt đầu điên cuồng mà tăng lên.

- Cái gì?

Đồng tử Mộ Thanh Sơn đột nhiên co lại, trong miệng theo bản năng khẽ kêu thành tiếng. Còn chiếc áo khoác trên người kia do bị máu của mãnh thú nhuộm dần mà trở thành Hồng Bào lại trong chớp mắt bắt đầu phồng to lên. Kình đạo đỏ như lửa tựa như cơn lốc xoáy mà lan tỏa đi bốn phía, dòng nhiệt nóng bỏng mãnh liệt tràn ngập lan ra, khiến cho cả một vùng thiên địa mấy chục thước đều đúng là bị đốt nóng đến đỏ rực.

Hai pho tượng điêu khắc ở bên cạnh mặc dù vẫn cứ lù lù bất động, thế nhưng Lưu Kim và Xích Diễm kiếm lại đang phải chịu đựng những công kích thật lớn. Chúng giống như một chiếc thuyền con trong cơn sóng lớn mà lắc la lắc lư, tùy thời đều có thể lật úp.

- Long Viêm Công!

Cảm nhận được trận uy thế điên cuồng này, Lục trưởng lão Mộ Phi Tiên ở phía xa xa vừa mới hợp nhất cùng tộc nhân Mộ gia không khỏi giật mình la lên. Mộ Thanh Sơn giờ phút này đang thi triển Long Viêm Công đứng đầu trong số tất cả các công pháp võ đạo cao phẩm của Mộ gia, chỉ có các đời tộc trưởng mới có thể được tiến hành tu luyện.

Ở dưới Long Viêm Công này, Mộ Hàn hẳn phải chết không nghi ngờ.

Trước ngày hôm nay, Mộ Phi Tiên đối với Mộ Hàn vẫn còn rất có thiện cảm. Thế nhưng sau khi Mộ Hàn giết chết Mộ Phi Hổ và tam đại trưởng lão, hắn đã là tử địch của Mộ gia. Cho dù sử dụng loại thủ đoạn nào cùng đều nhất định phải diệt trừ. Huống hồ, với tốc độ kinh người của Mộ Hàn, nếu mà chạy thoát thì chỉ sợ sau này chịu diệt vong chính là Mộ gia.

- Vũ Hóa Cảnh?

Thế nhưng cơ hồ đồng thời, Việt Sách và Hùng Bằng cùng mấy vị cường giả Đạo Cảnh ở bên cạnh đều kinh hãi kêu nhỏ thành tiếng.

Lúc này, khí tức trong cơ thể Mộ Hàn đã ngừng hoàn toàn thế tăng vọt.

Có điều hắn lại giống như đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất trong nháy mắt này. Ở trong thân thể mỗi một bộ vị đều bắt đầu khởi động cảm ứng lực lượng mênh mông, tựa hồ tùy thời đều có thể dâng trào ra. Mặc dù là mọi người cách xa gần hai trăm thước, giờ phút này đều có thể cảm nhận được rõ ràng Mộ Hàn đang lột xác.

- Vũ Hóa Cảnh! Quả nhiên là Vũ Hóa Cảnh!

Gia hỏa này sau khi liên tục nuốt chửng Tâm Cung của ba vị cao thủ Vũ Hóa Cảnh, rốt cục đã khiến cho chính mình đột phá đến Võ Cảnh Cửu Trọng!

Đáng tiếc, cho dù hắn tăng lên tới Võ Cảnh Cửu Trọng thì cũng không thể chống đỡ nổi cường giả Đạo Cảnh, nhiều nhất chỉ là thời gian cố gắng cầm cự dài hơn một chút mà thôi.

...

Nhìn thấy hai món Đạo Khí kia vốn là đang lảo đảo như thể sắp rơi xuống đất, nay đã ổn định trở lại rồi sau đó còn mơ hồ có xu thế lướt tới để đe dọa mạnh mẽ sẽ xuyên thấu Mộ Thanh Sơn khi bay quanh người lão. Mọi người rỉ tai thì thầm, nhưng nỗi khiếp sợ trong lòng đã là vô phương dùng ngôn ngữ có khả năng hình dung. Mộ Hàn này biểu hiện đã quá mức dọa người rồi.

Mộ Phi Tiên càng là trong ngực tràn ngập cơn ớn lạnh. Nếu không có Mộ Thanh Sơn xuất thủ ra tay, Tâm Cung của bà chỉ sợ cũng đã thành chất dinh dưỡng cho Mộ Hàn tăng tu vi của hắn lên rồi.

Trong lúc nhất thời, tảng đá lớn trong lòng vừa mới rơi xuống kia cũng là không nhịn được mà bắt đầu lại treo lên. Từ lúc tiến vào Hắc Ma Điện đến hiện tại, đã là biến cố liên tiếp sinh ra. Hiện nay Mộ Hàn càng đột phá đến Vũ Hóa Cảnh, không biết kế tiếp còn sẽ xuất hiện biến cố gì làm cho người ta khó có thể dự liệu hay không. Dù sao dáng vẻ Mộ Hàn vẫn rất trấn tĩnh!

- Vũ Hóa Cảnh?

Ánh lạnh lẽo bắn ra từ trong hai mắt của Mộ Thanh Sơn, sắc mặt càng trở nên hung ác

- Nghiệt chướng, ngươi cho là dùng công pháp ma quỉ nuốt chửng Tâm Cung, tăng tu vi lên liền có thể ngăn cản được lão phu sao!

Âm thanh gầm lên như sấm vang chớp giật vang lên bên trong Hắc Ma Điện. Mộ Thanh Sơn tóc dài tung bay, y bào phần phật, đạo Long Quyển Phong quanh người lao nhanh ra kia trong nháy mắt trở nên càng bùng phát mãnh liệt. Khí tức đỏ như lửa vô cùng nóng rực phô thiên cái địa đang lan tràn tỏa ra, không ngờ tràn ngập mỗi một tấc không gian trong điện.

Từ thật xa nhìn lại, thân hình khôi ngô vạm vỡ kia của Mộ Thanh Sơn thật giống cột khói lửa hừng hực đang dấy lên, Hắc Ma Điện này thì phảng phất đã biến thành một biển lửa Địa Ngục.

Sóng nhiệt bức người vừa mới thổi quét lan lại đây, những tu sĩ trẻ tuổi có thực lực hơi yếu liền cảm thấy thân hình đều giống như muốn hòa tan chảy ra. Họ không thể kiềm chế được nên không cần trưởng bối ra hiệu mà cứ thế liền vội vàng tháo lui ra khỏi Hắc Ma Điện. Trong thời gian chớp mắt, trong điện phủ liền chỉ còn lại có hơn mười người cao thủ võ đạo trên Không Cốc Cảnh.

- Mười năm trước lão phu mềm lòng lưu lại cho ngươi một mạng, lại không nghĩ rằng mình đã lưu lại một tai họa! Nghiệt chướng, mau đi tìm chết cho lão phu!

Mộ Thanh Sơn tức giận rít gào, Long Quyển Phong đỏ như lửa theo khoảng trống giữa hai pho tượng điêu khắc điên cuồng gào thét quét về hướng Mộ Hàn ở phía đối diện.

Hai món Đạo Khí vàng, đỏ kia đúng là cũng không ngăn cản được nữa. Chúng bị Long Quyển Phong chèn ép tới phải liên tục rút lui. Chỉ trong thời gian nháy mắt, cái nóng đã cách Mộ Hàn không đủ mười thước, sóng nhiệt mãnh liệt đã làm cho mái tóc dài rối bù của Mộ Hàn và y bào đỏ tươi tung bay phần phật. Da thịt tức thì bị hun nóng đến hoàn toàn đỏ bừng.

Đôi mắt Mộ Hàn híp lại, lần này hắn cũng không lui bước. Loại sóng lửa như Long Quyển Phong kia cơ hồ bao phủ cả một khu vực mấy chục thước, cho dù hắn lui tới chỗ nào cũng đều không có khả năng né tránh nó lan ra. Mộ Hàn cũng không có lại sử dụng tín vật Hải Loa giống như ngăn cản Mộ Thiết Giang vậy. Mộ Thanh Hải và Mộ Thiết Giang, hai Đại trưởng lão này chết thảm đã hoàn toàn kích động lão ta nổi cơn thịnh nộ. Cho dù là hủy diệt tín vật kia thì Mộ Thanh Sơn cũng tuyệt sẽ không cho phép chính mình phải chịu chút xíu uy hiếp.

Tùy theo ý niệm, Lưu Kim và Xích Diễm kiếm liên tiếp lóe ra rồi nhập vào mi tâm của Mộ Hàn.

*****

Bất chợt, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mộ Hàn lại ngoài dự đoán mọi người mà xông đến đón cơn sóng lửa kia đang bùng lên tràn tới, trong miệng tùy ý cười lớn:

- Lão già kia, muốn để cho ta chết, lão còn chưa có bản lĩnh đó!

- Người nầy điên rồi sao?

Nhìn Mộ Hànxông về hướng những làn sóng nhiệt đan vào nhau mà thành Long Quyển Phong (cơn lốc lửa), đám người Việt Sách, Hùng Bằng khó có thể tin há ngoác mồm miệng. Thế nhưng trong đầu vừa mới hiện lên ý nghĩ như vậy, bọn họ liền phát hiện một đạo Hỏa Long đột nhiên từ mi tâm của Mộ Hàn rít gào lao ra. Chỉ trong tích tắc, nhiệt độ bên trong điện phủ này liền điên cuồng mà tăng lên rất nhiều. Còn đạo sóng lửa Long Quyển Phong sắp sửa va chạm cùng thân thể của Mộ Hàn, đúng là bỗng nhiên liền bị Hỏa Long nuốt chửng hoàn toàn sạch sẽ.

- Đây là...

Không chỉ có Mộ Thanh Sơn ngơ ngẩn, mà đám người Việt Sách, Hùng Bằng cũng là trợn mắt há hốc mồm.

- Vút!

Sau khi đạo Hỏa Long kia nuốt sạch Long Quyển Phong, nó liền không dừng lại chút nào mà bay nhanh về hướng phía trước.

Mộ Thanh Sơn đột nhiên bừng tỉnh, hữu chưởng to như quạt hương bồ trong nháy mắt bành trướng mấy chục lần, dòng nhiệt cực nóng mãnh liệt từ lòng bàn tay lao nhanh ra. Thoáng chốc, toàn bộ bàn tay của Mộ Thanh Sơn liền dấy lên bùng cháy thành đại chưởng bằng hỏa diễm. Nó gào thét hướng về phía Hỏa Long kia mà chụp xuống, đúng là thế như sấm sét Lôi Đình, nặng như quả núi cao.

Chỉ là không đầy một giây, một màn làm cho người ta khiếp sợ lại xuất hiện.

Trong giây lát hai bên tiếp xúc, Hỏa Long kia lại bành trướng dữ dội nở tung ra, chỉ trong nháy mắt liền bao bọc thật kín đại chưởng hỏa diễm của Mộ Thanh Sơn đến con kiến không lọt.

Hỏa Long chỉ hơi nhúc nhích, liền hòa tan đại chưởng kia đồng thời bay nhanh về hướng cánh tay phải của Mộ Thanh Sơn rồi cuốn lấy.

- A!

Tiếng kêu thảm thiết thê lương lao ra khỏi cổ họng của Mộ Thanh Sơn. Gương mặt già nua của lão đúng là hiện ra đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn hoảng sợ mà tuyệt vọng phun ra bốn chữ:

- Diệu... Diệu Long Chân Hỏa...

Còn chưa dứt lời, Mộ Thanh Sơn lại không chút do dự một chưởng cắt đứt cánh tay phải, điên cuồng liều mạng chạy về phía cửa điện, để lại những vệt máu tươi nhỏ giọt trải dài trên mặt đất.

- Diệu Long Chân Hỏa?

Dáng vẻ chật vật của Mộ Thanh Sơn, cùng với Hỏa Long kia đang điên cuồng bành trướng khiến cho đám người Việt Sách và Hùng Bằng ngây ra sửng sốt. Rồi chợt trên mặt hiện lên sự bối rối rất khó che giấu, vội vàng liên tục kêu lên kinh ngạc

- Diệu Long Chân Hỏa! Đúng là Diệu Long Chân Hỏa! Người này điên rồi! Lui! Mau lui lại...

Đúng vào lúc bọn họ lên tiếng, khí tức đỏ như lửa mà Hỏa Long kia phun tràn ra đã chiếm cứ gần nửa điện phủ. Nó giống như một con cự thú giương nanh múa vuốt truy đuổi theo phía sau Mộ Thanh Sơn rồi nhào vào cắn. Sóng nhiệt khủng bố với khí thế dời núi lấp biển kích động mà đến, cơ hồ làm cho tất cả mọi người đều có loại cảm giác sắp sửa bị hòa tan.

Mấy vị cường giả Đạo Cảnh không chần chờ thêm một chút nào nữa. Đúng là so sánh Mộ Thanh Sơn thì đã lao ra cửa điện trước một bước. Các cao thủ Không Cốc Cảnh, cao thủ Vũ Hóa Cảnh còn lại mặc dù không nhất thiết tất cả đều hiểu rõ ràng là đang xảy ra chuyện gì. Thế nhưng khi thấy được đám người Việt Sách cũng lại chật vật chạy trốn, thì liền vội vàng đi theo ở phía sau. Từng đạo bóng dáng phóng đi về hướng cửa điện.

- Vút! Vút...

Ngoài điện, các đệ tử trẻ tuổi của mỗi đại thế tộc đều đang không ngừng thăm dò ngắm nhìn, lại thấy chỗ cửa điện đang chuyển động kịch liệt. Đám người Việt Sách, Hùng Bằng. v.. v... Người phía sau nối tiếp người phía trước lao từ bên trong thoát ra.

- Đi! Chạy mau! Đừng ở lại chỗ này!

Không chờ bọn hắn hỏi, những cao thủ võ đạo này liền ai nấy đều tự bắt lấy đệ tử trẻ tuổi của gia tộc, rồi la hét chạy đi như bay về hướng xa xa. Chỉ một thoáng, ngoài cửa điện này đã trở nên hoàn toàn trống trơn. Ngay cả tám người hậu bối Mộ gia cũng được Mộ Phi Tiên cùng mấy cao thủ võ đạo còn thừa lại mang đi toàn bộ.

- A!

Vừa mới chạy được mấy chục thước, mọi người liền nghe được tiếng kêu thê lương truyền đến từ phía sau. Không ít người theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy một đạo Hỏa Long cực lớn xuyên thẳng qua cửa điện. Nó gắt gao quấn chặt xung quanh một đạo bóng dáng khôi ngô cao lớn vừa mới lao ra, đúng là lại một lần nữa kéo trở về bên trong cửa điện.

Người kia rõ ràng chính là tộc trưởng Mộ gia Mộ Thanh Sơn!

- Tộc trưởng!

Đệ tử Mộ gia ngạc nhiên kêu lên sợ hãi, mọi người chung quanh càng là mặt mày sợ hãi tái mét.

Lúc này, dòng nhiệt nóng bỏng bị Hỏa Long kia lôi cuốn kéo theo cũng đang khuếch tán lan ra. Nơi nào đi qua, khu rừng nhanh chóng dấy lên ngọn lửa. Mọi người càng là không dám dừng lại chút nào, cứ hướng ra thật xa mà bay nhanh đi. Trong mơ hồ, thật giống nghe được phía sau vang lên một tràng tiếng cười to điên cuồng:

- Nếu muốn giết ta, đây là kết quả!

Khi bọn họ lao một hơi ra khỏi Hắc Yểm Sâm Lâm thì bầu trời ở phía đằng sau đã bị ánh lửa chiếu rọi đến đỏ bừng.

Bên trong Hắc Yểm Sâm Lâm, vô số mãnh thú lao chạy đâm quàng đâm xiên.

Trận đại hỏa này thiêu đốt suốt hai ngày hai đêm, cả Hắc Yểm Sâm Lâm đều hóa thành tro bụi. Đại lượng mãnh thú tránh được một kiếp khỏi tay các tu sĩ từ mười đại thế tộc thì đều chết ở trong trận đại hỏa này. Về phần thành Bạch Long quốc đô Việt Quốc ở phía xa xa thì suốt ba ngày đều bị làn khói vô cùng dày đặc bao phủ.

Ba ngày sau, khi khói đặc tiêu tan. Có vài đạo thân ảnh Ngự Không bay đi, phút chốc xuất hiện ở chỗ sâu trong Hắc Yểm Sâm Lâm. Đúng là Việt Sách, Hùng Bằng cùng các cường giả Đạo Cảnh của mỗi đại thế tộc Việt Quốc.

Hắc Ma Điện phía dưới đã thành phế tích, chỉ có hai pho tượng điêu khắc vẫn còn bình yên vô sự.

- Mộ Hàn kia thật sự là kẻ điên không hơn không kém. Không nghĩ tới bên trong Tâm Cung của hắn lại dung hợp Diệu Long Chân Hỏa. Sau khi uy lực chân hỏa này hoàn toàn được phát động, mặc dù là cường giả Đạo Cảnh như chúng ta cũng khó lòng ngăn cản. Có điều, chính hắn sợ là cũng bị Diệu Long Chân Hỏa này thiêu thành tro tàn. Nếu không phải thật sự bị Mộ Thanh Sơn làm cho cùng đường, chỉ sợ cũng không biết dùng thủ đoạn như vậy để đồng quy vu tận cùng lão ta.

- Mộ Thanh Sơn cũng là đáng tiếc, đường đường một trưởng tộc, cường giả Đạo Cảnh, lại ngã xuống như vậy ở trong tay cháu ngoại của mình. Nói vậy có chết cũng không nhắm mắt.

- Đây là hắn tự làm tự chịu, tự nhiên cưỡng bức một thiên tài võ đạo của gia tộc thành địch nhân, kết quả hại người hại mình! Cũng không biết miếng tín vật kia của Tố Ảnh cô nương có còn tồn tại hay không. Nếu có thể tìm được lại nó, vậy thì thật tốt quá.

- Đừng có nghĩ tới nữa, Diệu Long Chân Hỏa ngay cả Hắc Ma Điện đều đốt sạch, còn có thể lưu lại miếng ốc biển nho nhỏ kia sao? Còn có hai món Đạo Khí kia của Mộ Hàn, khẳng định cũng đã bị chân hỏa thiêu huỷ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-795)