Truyện ngôn tình hay

Truyện:Vũ Vương - Chương 121

Vũ Vương
Trọn bộ 795 chương
Chương 121: Mục tiêu, Vô Cực Thiên Tông! ​
0.00
(0 votes)


Chương (1-795)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thi võ Minh Hội, ba người xếp hạng đứng đầu là hoàng thất Việt gia, Liệt Sơn Mộ gia, Hùng gia ở Vũ Dương đều thu được suất đệ tử Hoàng Cực của Vô Cực Thiên Tông.

Tuy nhiên trong biến cố ở Hắc Ma Điện, Mộ gia chẳng những mất đi tín vật Hải Loa của Tiêu Tố Ảnh lưu lại, thậm chí ngay cả tộc trưởng Tiêu Thanh Sơn và tam đại trưởng lão Vũ Hóa Cảnh đều bỏ mạng hồn tiêu. Thực lực cao cường tổn hại, nên trong Minh Hội tiếp theo, Mộ gia ở thành Liệt Sơn thu hoạch lợi ích đúng là ít đến đáng thương.

Cũng còn may tại Mộ gia vẫn có Thái Thượng trưởng lão Mộ Huyền Thiên, vị cường giả Đạo Cảnh này tọa trấn ở đó. Nếu không, Mộ gia thành Liệt Sơn chỉ sợ từ đó sẽ phải lưu lạc xuống hàng gia tộc hạng hai ở Việt Quốc, từ đó rút lui khỏi hàng ngũ mười đại thế tộc. Có điều các thế tộc còn lại úp úp mở mở chèn ép, khiến cho thế lực Mộ gia tại Việt Quốc co rút thu nhỏ lại toàn diện.

Trong nháy mắt, đã trải qua suốt ba tháng.

Vết thương rốt cục hoàn toàn khôi phục.

Giữa một dãy núi non trùng điệp ở phía bắc thành Bạch Long hơn mấy trăm dặm, một tràng tiếng cười kích động đột nhiên phá bỏ sự yên lặng ở bốn phía. Mộ Hàn từ trong một hang núi đen sì đi ra. Đúng là tóc rối chân trần, quần áo tả tơi, khắp nơi trên người đều phủ kín mít tro bụi. Trông hắn bẩn thỉu như Dã nhân vậy.

Ngẩng đầu nhìn ánh sáng chiếu xuống chênh chếch, Mộ Hàn hít một hơi thật dài. Hắn lại có loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.

Bởi vì ngay cả chính bản thân Mộ Hàn cũng thật không ngờ sau khi Diệu Long Chân Hỏa hoàn toàn bùng phát dữ dội, lại sẽ mãnh liệt hung hãn như thế. Liền chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy giây liền đốt chết một cường giả Đạo Cảnh. Chỉ là nỗi đau đớn chân hỏa đốt người thì Mộ Hàn hiện nay chỉ mới hơi chút nghĩ tới, liền không nhịn được mà trong lòng vẫn còn sợ hãi... !.

Diệu Long Chân Hỏa kia, có thể nói là sát chiêu mạnh nhất của Mộ Hàn.

Chỉ là đòn sát thủ này tuy đã được Mộ Hàn sáp nhập pháp lực vào trong đó, nhưng chính là hiện tại ngay cả Mộ Hàn cũng không hoàn toàn áp chế nổi lực lượng của nó, không thể hoàn toàn khống chế điều khiển được nó.

Dưới tình huống như vậy, muốn uy lực của nó phát huy ra toàn bộ đúng là vấn đề tịnh không đơn giản.

Nhưng mà, Diệu Long Chân Hỏa là Ngũ Hành hỏa ở trình độ cao nhất. Nó có thể không ngừng hấp thu những dòng nhiệt nóng bỏng trong thiên địa. Chỉ cần có dòng nhiệt nóng bỏng cực kì mạnh mẽ đến mức tận cùng, liền có thể triệu hoán được nó ra.

Mộ Thanh Sơn thi triển Viêm Long Công, lại vừa lúc thỏa mãn điều kiện như vậy.

Đối với Diệu Long Chân Hỏa mà nói, chân khí nóng rực của cường giả Đạo Cảnh Mộ Thanh Sơn này giống như đồ ăn ngon với người đói khát. Khi mà làn sóng nhiệt của luồng Long Quyển Phong kia vừa mới phát tán ra từ trong cơ thể Mộ Thanh Sơn thì nó giống như là đột nhiên thức tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, nên đã bắt đầu ngo ngoe muốn hành động.

Không được bao lâu, cái nóng mãnh liệt trong sóng nhiệt kia rốt cục tăng lên đến đỉnh, vậy là Diệu Long Chân Hỏa cũng không nhịn được nữa liền vọt ra từ bên trong Tâm Cung của Mộ Hàn.

Nếu như vào lúc Long Quyển Phong vừa mới bị nuốt chửng mà Mộ Thanh Sơn lập tức dứt bỏ, vậy thì còn có cơ hội thoát thân. Thế nhưng sau khi bàn tay đều bị Diệu Long Chân Hỏa hòa tan mà còn muốn trốn thì cũng đã chậm.

Vào lúc đó Mộ Thanh Sơn tựa như một mồi lửa di động. Cho dù lão chạy tới chỗ nào thì Diệu Long Chân Hỏa đều sẽ dựa vào khí tức của lão để lần theo dấu vết truy đuổi. Mộ Thanh Sơn tuy là cường giả Đạo Cảnh, nhưng mà tốc độ của lão có nhanh hơn nữa thì có thể nào lại nhanh hơn được Diệu Long Chân Hỏa bản thân nó chính là linh khí?

Đòn sát chiêu này cũng được coi là Mộ Hàn đặc biệt giữ lại để ứng phó Mộ Thanh Sơn.

Nó vừa xuất hiện, liền hiện ra uy thế trời long đất lở. Mặc dù Mộ Thanh Sơn định chạy trốn ra bên ngoài Hắc Ma Điện, cuối cùng cũng vẫn không thể nào thoát khỏi vận mệnh bị nuốt chửng.

Có điều, tính mệnh của Mộ Hàn mặc dù không ngại, nhưng cũng không khá hơn chút nào.

Sau khi Diệu Long Chân Hỏa kia bùng phát dữ dội, thì sức mạnh dòng nhiệt lan tràn ra ít nhất đã mạnh gấp hàng chục lần so với lúc trước, khi Mộ Hàn nuốt nó vào Tâm Cung. Tuy có Tử Hư Thần Cung vẫn ra sức không ngừng hấp thu nuốt chửng đỡ cái nóng, thế nhưng dòng nhiệt nóng bỏng khủng bố kia vẫn cứ thiêu cháy Mộ Hàn đến chết đi sống lại, cả người phảng phất như bị gác ở bên trên ngọn lửa hừng hực của hỏa lò.

Khi mà Hắc Yểm Sâm Lâm đã bốc cháy lên thì Diệu Long Chân Hỏa nuốt chửng xong Mộ Thanh Sơn đã trở lại mi tâm, mà Mộ Hàn thì cố nhịn cơn đau đớn xé ruột xé gan ở trong cơ thể kịch liệt lao ra khỏi Hắc Ma Điện. Hắn vùi đầu chạy như bay giữa rừng cây rậm rạp, dòng nhiệt nóng bỏng lan tràn ra từ trong cơ thể hắn không ngừng thiêu cháy cỏ cây chung quanh.

Mộ Hàn chạy tới chỗ nào, ngọn lửa liền thiêu đốt tới chỗ đó. Dọc theo đường đi, không có bất cứ mãnh thú nào dám ngăn đường đi của hắn.

Cuối cùng liền ngay cả chính bản thân Mộ Hàn cũng không biết chính mình chạy tới địa phương nào nữa. Dòng nhiệt nóng bỏng tràn ngập trong cơ thể sau khi phát tán được hết toàn bộ đã rời khỏi đây, hắn liền cũng không chống đỡ nổi nữa. Tức thì hắn cắm đầu ngã xuống đất, không còn chút xíu tri giác. Chờ khi hắn mơ mơ hồ hồ thức tỉnh lại thì liền phát hiện toàn thân của mình đã không tìm được nửa miếng da nào còn lành lặn. Khắp nơi đều là dấu vết bị nướng tới nứt ra, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể càng là đã bị thương nặng trước nay chưa từng có.

Trong thời gian tiếp theo, Mộ Hàn cơ hồ ngày ngày náu mình ở trong hang núi này để chữa thương.

Cho đến hôm nay, mới hoàn toàn khôi phục như cũ.

Hiện nay xem như đích thực là biển rộng thỏa thê cá lội, trời cao mặc sức chim bay.

Hít sâu mấy hơi, toàn thân Mộ Hàn thấy vô cùng dễ dàng.

Diệu Long Chân Hỏa đã dày vò hắn đến dục tiên dục tử, nhưng cũng trợ giúp hắn thoát khỏi Mộ gia. Từ nay về sau, hắn không bao giờ sẽ bị gia tộc trói buộc nữa.

Hiện tại khối thân hình này của hắn sẽ nhanh chóng đạt đến mười sáu tuổi, mà tu vi cũng đã đột phá đến Võ Cảnh Cửu Trọng Vũ Hóa Cảnh. Nếu mà có đủ cơ duyên, nói không chừng trong vòng một năm là có thể đủ sức Hóa Võ Nhập Đạo. Đến lúc đó, cho dù là Mộ Huyền Thiên tìm ra được hành tung của hắn, cũng khó lòng tạo thành uy hiếp gì đối với hắn.

Sờ tay vào ngực, Mộ Hàn cầm lấy miếng Tiểu Hải Loa tinh xảo vào trong lòng bàn tay.

Đây là tín vật đệ tử Hoàng Cực của Vô Cực Thiên Tông!

Mộ Hàn theo bản năng đảo mắt nhìn phía phương bắc. Nhưng trong lòng mơ hồ có loại dự cảm tất cả nghi hoặc trong lòng mình có lẽ đều có thể tìm được đáp án tại địa phương kia.

Hải Loa (Ốc biển) tản mát ra một vầng ánh sáng lấp lánh màu xanh lam lọt vào tầm mắt...

*****

Đôi đồng tử đen nhánh của Mộ Hàn có vẻ càng tỏa ra thần thái rạng rỡ. Những ý nghĩ khi có được tín vật này từng thoáng hiện qua thì giờ phút này đúng là trở nên càng ngày càng rõ ràng:

- Mục tiêu, Vô Cực Thiên Tông!

...

Trung bộ Thái Huyền Thiên Vực, dãy núi Bàn Long kéo dài từ nam chí bắc đến mấy vạn dặm, mênh mông bao la, kéo dài không dứt. Trông thật giống như một con Cự Long đang chiếm cứ chốn này tại Thiên Vực Thế Giới. Bàn Long, hai chữ này bởi vậy mà được đặt tên cho nó.

Ở phía cực nam của dãy núi, trăm ngàn đỉnh núi cao chen nhau vươn thẳng lên trời cao, giống như con Cự Long đang vểnh cái đuôi long vĩ lên. Mà ở bên dưới đuôi rồng này, lại có một tòa thành trì cực lớn chiếm cứ một vùng mấy chục dặm. Vô số đình đài Lâu Các, đình viện đền đài phân bố khắp trong thành. Tuy là dày đặc, nhưng lại đan xen vào nhau chằng chịt trông thật thích thú, tịnh không hỗn độn chút nào.

Nơi này là thành Vô Cực! Tổng bộ của Vô Cực Thiên Tông danh tiếng!

Cũng giống như tổng bộ của Thần Tiêu, Vũ Long, Linh Bảo Tam Đại Thiên Tông, thành Vô Cực này cũng đồng dạng là thánh địa trong lòng của tất cả tu sĩ võ đạo tại Thái Huyền Thiên Vực. Trong Tứ Đại Thiên Tông, Vô Cực Thiên Tông có lẽ thế lực cũng không phải lớn nhất, nhưng lịch sử cũng là lâu đời nhất, rốt cuộc thành lập tông phái đã bao nhiêu năm, có lẽ chỉ có vài người ít ỏi biết được.

Lịch sử lâu đời xa xưa như thế, cũng khiến cho số lượng kỳ công bí pháp mà Vô Cực Thiên Tông có được vượt qua các tông phái khác rất nhiều. Điều này cũng khiến cho vô số tu sĩ võ đạo đổ xô vào.

Nghe nói cho tới bây giờ, số lượng đệ tử ký danh mà Vô Cực Thiên Tông có được đã nhiều hơn trăm vạn, hàng năm ở bên trong thành Vô Cực thì số đệ tử đến ghi danh có đến gần mười vạn.

Điều đáng tiếc chính là, Vô Cực Thiên Tông đối với việc sơ tuyển đệ tử chính thức lại có chút nghiêm khắc. Tông phái khổng lồ như thế, nhưng chỉ có khoảng ba vạn người có được đệ tử Hoàng Cực, còn đệ tử Huyền Cực cũng là vẻn vẹn có khoảng một ngàn. Về phần đệ tử Địa Cực, chính là giảm mạnh đến còn mấy trăm, về phần đệ tử Thiên Cực nòng cốt nhất vẻn vẹn hơn mười người.

Nếu muốn trở thành đệ tử Hoàng Cực, đầu tiên phải có được thực lực Không Cốc Cảnh cấp Võ Cảnh Bát Trọng, hơn nữa tuổi không được vượt qua hai mươi lăm tuổi. Vô Cực Thiên Tông sở dĩ đề ra cho đệ tử Hoàng Cực hạn chế với cái tuổi này, liền là để sơ bộ xác định một người có tiềm lực đáng giá khiến cho tông phái tiến hành bồi dưỡng hay không.

Nếu mà vượt qua hai mươi lăm tuổi mới đạt tới Không Cốc Cảnh, tiềm lực cường thịnh đến mấy cũng không mạnh được hơn bao nhiêu. Tu sĩ như vậy, trở thành đệ tử Hoàng Cực của Vô Cực Thiên Tông thì hy vọng cực kỳ xa vời. Cho nên chỉ cần điểm ấy, liền ngăn cản tuyệt đại đa số đệ tử ký danh ở bên ngoài cánh cửa trở thành đệ tử chính thức của Vô Cực Thiên Tông.

Nhưng mà, cái này cũng không phải tuyệt đối.

Hàng năm cũng có số rất ít đệ tử ký danh được trưởng lão Vô Cực Thiên Tông hoặc là đệ tử Thiên Cực thu hoạch làm tùy tùng, có thể chính thức xếp vào hàng phên dậu môn phái của Vô Cực Thiên Tông. Cái danh tùy tùng này mặc dù so sánh với đệ tử Hoàng Cực thì không được dễ nghe như vậy, nhưng mà đãi ngộ so sánh với đệ tử Hoàng Cực thì cũng không sai biệt bao nhiêu, đương nhiên càng là vượt xa rất nhiều so với đệ tử ký danh.

Chính vì nguyên nhân như vậy, trên cái sân rộng cực lớn ở phía nam thành Vô Cực kia, mỗi ngày cũng có ngàn vạn đệ tử ký danh dùng dằng ở nơi này, chờ mong có thể được một vị trưởng lão hoặc là đệ tử Thiên Cực nào đó nhìn trúng, sau đó một bước lên trời. Đồng thời, chỗ này cũng là nơi mà Vô Cực Thiên Tông chiêu nạp đệ tử Hoàng Cực.

Tất cả tu sĩ võ đạo trở thành đệ tử Hoàng Cực, đều phải trước tiên đăng ký tin tức ở Đăng Đường Điện nằm tại phía bắc cái sân rộng này. Cũng là tiến dần từng bước để đạt tới tâm nguyện. Đương nhiên, có thể được đích thực tiến dần từng bước hay không, còn phải nhìn xem có thể qua được khảo hạch hay không. Số lượng tu sĩ đã đạt tới tiêu chuẩn báo danh của đệ tử Hoàng Cực nhưng cuối cùng lại bị đuổi ra khỏi nhà thì nhiều vô số kể.

- Thành Vô Cực! Đây chính là thành Vô Cực!

Ở cuối con đường lớn rộng trăm mét là bức tường thành đứng sừng sững cao cao với khí thế vô cùng khoáng đạt.

Mộ Hàn đi đường sá xa xôi suốt một tháng, rốt cục toàn thân mệt mỏi thì mới đi tới chỗ thánh địa võ đạo này. Khi lần đầu tiên nhìn thấy tòa thành này thì Mộ Hàn liền bị kích động ghê gớm.

Trong kiếp trước của Mộ Hàn, những siêu thành thị khắp nơi đều có. Trong thành có thế thấy những tòa nhà cao chọc trời nối nhau liên tiếp, thế nhưng đó đều là kết tinh của khoa học kỹ thuật hiện đại. Mà ở Thái Huyền Thiên Vực giống như thời cổ đại ngày trước này, một tòa thành trì hùng vĩ bao la như thế đã mang đến cho hắn một loại rung động mà dẫu có là dùng bất cứ lời lẽ gì đều không cách nào hình dung.

Quốc đô thành Bạch Long của Việt Quốc đã là phi thường xứng đáng, nhưng nếu đem so sánh với thành Vô Cực này thì nó cũng không khác gì một trang viện đơn sơ của nhà nông ở chốn làng quê. Đứng ở dưới tường thành của thành Vô Cực này, Mộ Hàn ngẩng đầu nhìn lên liền bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác cực kì nhỏ bé, vẻ ngạc nhiên trên mặt phải mất một hồi thật lâu mà vẫn không hề tan đi.

Lúc này đang vào buổi sáng, ở cửa thành bóng người nối liền không dứt.

Thấy dáng vẻ ngây ngô ngơ ngác này của Mộ Hàn, người đi đường chung quanh cũng chỉ tùy ý thoáng nhìn rồi liền cũng không hề chú ý đến nữa. Loại lão nông ở nhà quê vào thành, hình ảnh này mỗi ngày đều phải trình diễn vô số lần ở ngoài thành cho nên mọi người sớm đã không thấy gì lấy làm lạ lắm.

Phải một hồi thật lâu sau đó trôi qua, Mộ Hàn mới thu thập tâm tình, hứng thú dạt dào mà đi về phía trước.

Cửa thành của thành Vô Cực này không hề nhìn thấy một tên quân canh cổng. Bất luận kẻ nào đều có thể tùy ý tiến vào. Xuyên qua hầm rộng rãi dưới cửa thành là một con đường Thiên Cực Đại Đạo chạy từ nam chí bắc tòa thành trì.

Thiên Cực Đại Đạo cũng là rộng chừng trăm mét. Tất cả mặt đường đều là được lát bằng loại "Tuyết Vân Thạch" trơn tuột Như Ngọc, long lanh trong suốt, đó là loại đá cực kỳ trân quý. Nghe nói mỗi khi đến ban đêm, Tuyết Vân Thạch sẽ tản mát ra ánh sáng trắng như tuyết, khiến cho cả con đường Thiên Cực Đại Đạo nhìn qua giống như một dải ngọc được đan từ các đám mây mà thành.

Mộ Hàn từ nguồn gốc đã thăm dò rõ ràng, bên trong thành Vô Cực có một con đường dọc ba con đường ngang có chiều rộng hàng trăm mét, phân biệt để tương ứng với tứ cực Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.

Từ cửa nam vào thành, nhìn thấy con đường ngang thứ nhất, đó chính là Hoàng Cực đại đạo này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-795)