Vay nóng Homecredit

Truyện:Vũ Vương - Chương 127

Vũ Vương
Trọn bộ 795 chương
Chương 127: Tâm ta không thẹn cần gì phải hỏi
0.00
(0 votes)


Chương (1-795)

Siêu sale Shopee


- Cái gì?

Trên đỉnh núi mây mù vờn quanh, Hồng Hoàn vốn ngồi xếp bằng một hồi lâu, sau khi mở mắt bèn liếc mắt một cái nhìn tới Thiên Tâm Kiều. Nàng liền kìm lòng không đậu đành giật mình la lên thất thanh. Thân thể cực kì yểu điệu duyên dáng theo bản năng bắn dựng lên, nàng nhìn chăm chú một quầng sáng xanh trên cầu mà trong mắt lộ ra dáng vẻ khó có thể tin nổi.

Đến sau khi tất cả mọi người đã tiến vào Thiên Tâm Kiều, mặc dù vẫn không thấy được bóng dáng của mọi người, nhưng lại đã có một quầng sáng xanh hiện ra lồ lộ, trôi nổi trên mặt cây cầu. Mỗi quầng sáng xanh đều đại diện cho một tu sĩ, bên trong những quầng sáng đang không ngừng nhấp nháy này đều mơ hồ có khả năng nhìn thấy vài chữ số thẻ bài.

- 400?

Hồng Hoàn thì thào nói thầm một tiếng.

Ở trên Thiên Tâm Kiều kia, không ngừng có những tia sáng đang nhấp nháy đột nhiên biến mất. Tia sáng xanh biến mất, liền ý nghĩa là tu sĩ mang theo trong người khối thẻ bài có đánh số ấy đã bị thất bại trong khảo hạch, bị Thiên Tâm Kiều trực tiếp đưa đến bên ngoài Đăng Đường Điện. Khảo hạch tiến hành đến bây giờ, số tu sĩ thất bại cũng đã hơn trăm.

Những tu sĩ vẫn còn kiên trì đén bây giờ, trên cơ bản đều mới chỉ đi qua một phần tư Thiên Tâm Kiều. Tuy nhiên, trong đó có một quầng sáng xanh không ngừng hướng về phía trước, không ngờ cứ thế bay tới đoạn giữa Thiên Tâm Kiều, hoàn toàn là một chi siêu quần xuất chúng. Hắn vượt lên xa xa mà dẫn đầu ba trăm tu sĩ khác, tựa hồ Thiên Tâm Kiều đối với hắn không có bất cứ trở ngại gì.

Bên trong tia sáng xanh kia thoáng hiện vài chữ số của thẻ bài, đúng là 400!

- 400, vị sư đệ này có tốc độ nhanh thật.

Bên trong Đăng Đường Điện, Cung Hạo không nhịn được khẽ kêu lên thành tiếng, rồi chợt lại bừng tỉnh cười nói

- Ta hiểu rồi, Tố Ảnh sư muội hẳn là có tự tin đối với vị sư đệ này chứ?

Tiêu Tố Ảnh không hề trả lời, nhưng trong mắt nhung lại có một tia ngạc nhiên.

Các đệ tử ký danh khác tham gia khảo hạch sau khi tiến vào Thiên Tâm Kiều, vài chữ số thẻ bài đại diện cho bọn họ nếu không phải biến mất, chính là lập tức dừng lại hay tiến lên thong thả. Chỉ có con số 400 kia đại diện cho Mộ Hàn kia là từ bắt đầu một khắc bước lên Thiên Tâm Kiều liền trước sau như nước chảy mây trôi, không có trì trệ hoãn lại chút nào.

Chỗ lợi hại của Thiên Tâm Kiều này, trong lòng Tiêu Tố Ảnh biết rất rõ ràng.

Nàng tuy là con gái của đương nhiệm Tông chủ Vô Cực Thiên Tông, thế nhưng hồi đó khi tấn chức đệ tử Hoàng Cực thì cũng cứ phải đi qua Thiên Tâm Kiều. Vì thế nàng hiểu rất rõ ràng gian nan trong đó.

Thiên Tâm Kiều, cũng là một tòa Vấn Tâm kiều.

Tu sĩ tham gia khảo hạch một khi bước lên trên cầu liền sẽ lâm vào trong ảo cảnh. Ở trong ảo cảnh đó, các kí ức trong đầu tu sĩ sẽ hoàn toàn bị kích động nhắc lại, sau đó không ngừng phơi bày ra.

Những trí nhớ này hoặc là đã qua rồi trong thời gian dài, nhưng lại vẫn khắc sâu ấn tượng. Hoặc là đã quên mất, nhưng lại vẫn tồn tại ở sâu trong ý thức.

Đi qua Thiên Tâm Kiều, liền tương đương là lôi mọi thứ đã xảy ra từ trong ghi chép, rồi lại sống qua một lần nữa.

Tu sĩ mà tham gia khảo hạch đã sống mười mấy hai mươi năm, nhất định đã gặp phải một chút chuyện không như ý. Rồi họ hoặc hối hận, hoặc căm giận, hoặc oán trách...

Lại một lần nữa trải qua cùng một tình cảnh, tâm thần tất nhiên đã bị xúc động.

Như vậy, hối hận, căm giận, oán trách.... đủ các loại tâm tình sẽ bị phóng đại đến vô hạn. Nếu mà không khống chế nổi thì sẽ lập tức mê muội đắm chìm vào hoàn cảnh trong đó.

Tâm thần mê muội đắm chìm, liền có ý nghĩa khảo hạch đã thất bại, sẽ bị trực tiếp đưa đến bên ngoài Đăng Đường Điện.

Ngoài ra điều lợi hại chính là, cho dù trước khi bước lên cầu có tự nhắc nhở cho chính mình không nên bị chuyện xưa đã trải qua làm ảnh hưởng như thế nào, thì cũng không có bất cứ tác dụng gì. Hễ bước vào Thiên Tâm Kiều, tâm thần sẽ bị hoàn toàn đắm chìm vào các kí ức đan xen mà hiện lện trong ảo cảnh, tất cả những điều tự nhắc nhở lúc trước đều sẽ bị quăng ra khỏi đầu.

Những đệ tử ký danh này tiến vào Thiên Tâm Kiều, có kẻ đã qua khảo hạch mười mấy hai mươi lần. Thế nhưng nếu mà tâm tình của bọn họ trước sau đều không hề tăng lên, thì kinh nghiệm nhiều lần tham gia khảo hạch đối với bọn họ cũng không có chút xíu trợ giúp gì. So cùng những đệ tử ký danh lần đầu tham gia khảo hạch cũng sẽ không có chút nào phân biệt.

Mộ Hàn đi trên Thiên Tâm Kiều được trót lọt như thế, điều này liền có ý nghĩa những việc trải qua trước đây lại tựa như mây khói đã trôi đi, không có có ảnh hưởng chút nào đến tâm thần của hắn.

Tiêu Tố Ảnh biết phi thường rõ ràng những điều Mộ Hàn đã trải qua khi còn bé. Biết hắn trong mười năm ở Mộ gia đã nhận hết đè nén lăng nhục và đau khổ. Mà hắn ở trong hoàn cảnh như vậy, mặc dù là biết chính mình không có Tâm Cung, nhưng hắn cũng chưa từng từ bỏ. Bảy năm như một ngày, thủy chung chuyên cần rèn luyện không sai. Có thể làm được tình trạng như vậy, ý chí tất nhiên vô cùng kiên nghị.

Cho nên, Tiêu Tố Ảnh không chút nghi ngờ Mộ Hàn có thể qua được Thiên Tâm Kiều, chỉ là nhìn thời gian đúng sai mà thôi.

Thế nhưng điều khiến cho Tiêu Tố Ảnh không nghĩ tới chính là, Mộ Hàn cần thời gian cũng không tránh khỏi quá ngắn. Không được ba phần khắc canh giờ mà hắn đã đi xong một nửa Thiên Tâm Kiều.

- Mộ Hàn thật sự không để ở trong mắt những sự khinh rẻ khi còn bé chỉ một chút nào chăng?

Sau lúc ngạc nhiên ban đầu, trong lòng Tiêu Tố Ảnh không khỏi có chút nghi hoặc.

Không chỉ có là nàng, mà ngay cả Thủy Tâm Nguyệt ở bên cạnh lúc nhìn đến vài chữ số kia trên thẻ bài của Mộ Hàn, thì trên khuôn mặt lạnh như băng cũng không nhịn được nổi lên một tia kì quái.

- Vị sư đệ này cuối cùng cũng hơi chậm lại.

Âm thanh trong trẻo của Cung Hạo lại vang lên. Ở trong vòng một chút thời gian ngắn ngủi này, ưu thế dẫn đầu của Mộ Hàn lại mở rộng thêm một bước nữa. Đúng là hắn đã đi xong hai phần ba tòa Thiên Tâm Kiều. Nhưng vừa lúc đó, vài chữ số thẻ bài kia đại diện cho Mộ Hàn lại đột nhiên giảm bớt tốc độ...

Phía tây thành Liệt Sơn, sau khi tu luyện xong đang lúc quay về thành thì thiếu niên mười lăm tuổi bị bốn bóng người đang phóng nhanh đến ngăn cản. Đó là bốn người Mộ Tinh Không, Mộ Tinh Phong, Mộ Thiên Vũ và Mộ Thiên Lan.

- Tiểu tạp chủng, thì ra ngươi ở chỗ này, khiến cho Lão Tử mất công đi tìm!

- Mộ Hàn, ngươi chạy trốn thật là đủ xa. Ta tìm gần một ngày cũng không tìm ra ngươi.

- Vận khí thật sự là không tồi, đúng lúc chúng ta muốn trở về, một mình ngươi liền chạy tới... Mộ Hàn, xem ra ngay cả lão Thiên đều giúp chúng ta.

...

Hoặc hưng phấn, hoặc phẫn nộ, thế nhưng cả bốn khuôn mặt trẻ tuổi kia đều có vẻ có chút hung ác.

*****

Trước đây, Mộ Hàn một mực lẳng lặng ở ngoài cuộc với những điều trải qua khi còn bé của khối thân hình này. Hắn mặc dù đón nhận đồng thời dung hợp những kí ức này, thế nhưng bọn chúng rốt cuộc vẫn không tính là chính bản thân Mộ Hàn. Mộ Hàn thân ở ảo cảnh, nhưng lại từ lúc bắt đầu đến cuối cùng cũng không hề hoàn toàn đắm chìm vào kí ức do Thiên Tâm Kiều lợi dụng trí nhớ để kiến tạo ra ảo cảnh đó.

Nhưng lúc này thì, những chuyện bản thân Mộ Hàn đã trải qua lại hiện ra trước mắt. Điều đó khiến cho tâm thần Mộ Hàn lại có hơi hơi trỗi dậy.

Chính là điều này chỉ dao động trong chốc lát, Mộ Hàn liền cảm giác ảo cảnh trở nên mơ hồ. Bốn phía thật giống như tuôn ra lực hút vô cùng hào hùng, càng không ngừng xé rách tâm thần và linh hồn hắn.

Giết!

Đôi mắt Mộ Hàn mở to đầy căm giận, đột nhiên rống to một tiếng, tâm thần lại lần nữa trấn tĩnh trở lại.

Mộ Hàn này đã không phải là Mộ Hàn kia!

Đối với Mộ Hàn mà nói, đám người Mộ Tinh Không cũng không phải thân tộc của chính mình, mà là kẻ địch đang uy hiếp đến tánh mạng của mình! Giết chết địch nhân, thiên kinh địa nghĩa (đạo lí hiển nhiên)!

- Vấn Tâm lộ trên Thiên Tâm Kiều, tâm ta không thẹn, cần gì phải hỏi nữa?

Ảo cảnh ngay trong khoảnh khắc đó đã khôi phục trở lại rõ ràng.

Mộ Tinh Không, đã ngã xuống!

Mộ Tinh Phong, cũng ngã xuống!

Mộ Thiên Vũ...

...

- Hả?

Bên trong Đăng Đường Điện, trong mắt Cung Hạo không khỏi thoáng xẹt qua một điệu bộ không thể tưởng tượng nổi. Trên bức tường điện ở chỗ hiện ra những hình ảnh xuất iện tại Thiên Tâm Kiều, vài chữ số 400 kia chỉ là thoáng trì hoãn trong chốc lát, rồi tốc độ mắt thấy lại lần nữa khôi phục đến trình độ lúc trước, vẫn cứ là dũng mãnh tiến tới.

- Không ngờ Đạo Tâm của hắn lại viên mãn như thế sao?

Một lát sau, Cung Hạo không nhịn được tò mò đảo mắt nhìn về phía Tiêu Tố Ảnh và Thủy Tâm Nguyệt ở bên cạnh:

- Tố Ảnh sư muội, Tâm Nguyệt trưởng lão, số thẻ bài được đánh số 400 này rốt cuộc là ai?

- Hắn tên là Mộ Hàn.

Tiêu Tố Ảnh lạnh nhạt cười một tiếng, mà cũng là không hề giấu diếm. Cung Hạo này cũng là đệ tử Thiên Cực của Vô Cực Thiên Tông. Nếu hắn muốn biết thân phận Mộ Hàn thì rất dễ dàng. So với việc che che dấu dấu hắn thì sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, chẳng bằng cứ nói thẳng ra

- Thế nào, Cung Hạo sư huynh, cũng cảm thấy hứng thú đối với vị sư đệ này sao?

Cung Hạo khẽ cười nói:

- Đạo Tâm viên mãn, thì khi tu luyện nhất định sẽ dũng mãnh thăng tiến, đích thật là thiên tài hiếm có khó tìm. Cũng không biết hiện tại hắn đã bao nhiêu tuổi rồi, là tu vi gì? Nếu mà tuổi không vượt qua mười tám, đợi sau khi qua được khảo hạch, trái lại đáng giá thu hoạch làm 'Cực Đồ" rồi bồi dưỡng thật tốt một phen.

Vô Cực Thiên Tông có một điểm phi thường đặc biệt. Đó chính là đệ tử Thiên Cực nếu mà nguyện ý thì có khả năng chọn lựa ra một số đệ tử Hoàng Cực, chỉ bảo cho bọn họ tu luyện. Mọi người mặc dù đều là đồng môn, cũng là lấy danh nghĩa sư huynh đệ, sư tỷ muội để xưng hô. Nhưng những đệ tử Thiên Cực này lại cũng là có tác dụng như sư phụ.

Những đệ tử Hoàng Cực được chọn lựa ra này, liền gọi là Cực Đồ.

Nếu như Cực Đồ có thể tấn chức thành công, vậy thì đệ tử Thiên Cực chỉ bảo bọn họ liền có thể thu được rất nhiều điểm cống hiến của tông phái. Mười tên đệ tử Thiên Cực có nhiều Tông Phái Cống Hiến nhất, đều sẽ là người kế thừa Tông chủ kế tiếp. Một khi Tông chủ đương nhiệm thoái vị, việc tiếp nhận ngôi Tông chủ của Vô Cực Thiên Tông sẽ chọn lựa từ giữa bọn họ.

Chính vì nguyên nhân như vậy, đệ tử Thiên Cực đều ham thích với việc thu hoạch Cực Đồ.

Điều này phi thường có lợi với việc củng cố địa vị của bọn họ tại Vô Cực Thiên Tông. Đương nhiên, tuy nói Vô Cực Thiên Tông cũng không hạn định số lượng Cực Đồ của từng đệ tử Thiên Cực, thế nhưng hàng năm đều sẽ tiến hành khảo sát đối với tu luyện của Cực Đồ. Nếu mà số lượng Cực Đồ quá nhiều, mà tỉ lệ được tấn chức lại quá thấp thì rất có thể sẽ bị hủy bỏ tư cách thu Cực Đồ của người đó.

Nhìn thoáng qua một chút Tiêu Tố Ảnh ở bên cạnh, thấy nàng không hề lên tiếng, Thủy Tâm Nguyệt liền mặt không chút thay đổi mà nói tiếp lời:

- Người này năm ấy mười lăm, đã là tu vi Võ Cảnh Cửu Trọng Vũ Hóa Cảnh.

- A?

Cung Hạo có chút kinh ngạc, mười lăm tuổi liền đột phá đến Vũ Hóa Cảnh, mặc dù so sánh không được với thiên tài vô song như Tiêu Tố Ảnh vậy, nhưng vẫn là phi thường hiếm thấy.

- Không trách được Tố Ảnh sư muội lại cảm thấy hứng thú như vậy đối với vị sư đệ này, thiên tài võ đạo của hắn đích xác là xuất chúng. Nếu để làm 'Cực Đồ' thì đúng là việc chọn người thật là tốt. Chúc mừng sư muội. Nếu là chịu khó bồi dưỡng thêm, nói không chừng chỉ sau vài năm nữa thì trong số đệ tử Thiên Cực chúng ta lại sẽ gia tăng thêm một vị sư đệ.

Tiêu Tố Ảnh từ chối cho ý kiến, nhưng mắt nhung ngắm nhìn bức tường điện cũng là có hơi chợt lóe, tựa hồ có chút động lòng, khóe môi lập tức hiện lên một nụ cười không dễ phát hiện, thế rồi lại nhanh chóng liền bắt đầu che giấu. Mà vài con số màu xanh biếc bị nàng nhìn chăm chú vào kia, lại cũng vẫn cứ hướng về phía trước, khoảng cách đến đầu cầu phía bên phải càng ngày càng gần...

Khảo nghiệm Tuyển Phong, Mộ Thiên Phong bị đánh bay gọn gàng dứt khoát!

Bên trong luyện võ trường viện Duệ Phong, Mộ Tinh Vũ thổ huyết hôn mê!

Trong Hắc Yểm Sâm Lâm, cái đầu và vùng ngực của Mộ Phi Hổ lần lượt bị Xích Diễm kiếm và Lưu Kim xuyên thủng!

Bên trong Hắc Ma Điện, Mộ Tinh Hà hóa thành huyết vụ... Mộ Huyền Vũ, Mộ Thanh Hải, Mộ Thiết Giang bỏ mạng hồn diệt... Mộ Thanh Sơn bị Diệu Long Chân Hỏa hoàn toàn nuốt chửng...

Những điều đã trải qua trong mấy tháng không ngừng lần lượt hiện ra trong ảo cảnh!

Mộ Hàn vẫn cứ tâm vững như bàn thạch, mặc dù là lúc hai người Mộ Tinh Hà và Mộ Thanh Sơn này bị hồn bay phách tán thì tâm thần hắn cũng không có dao động chút nào.

Những chuyện đã trải qua mà dễ dàng mê hoặc lòng người nhất đều đã trôi đi. Tiếp theo, những hình ảnh hiện ra trong ảo cảnh càng là không có khả năng lại tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào đối với hắn.

Mộ Hàn đi tới thành Vô Cực, đi vào Đăng Đường Điện, lại bước lên trên Thiên Tâm Kiều này.

Phảng phất đã trải qua một lần tuần hoàn. Cả quá trình, giống như loáng một cái trong nháy mắt, lại giống như lâu dài đã qua ngàn năm vạn năm...

Vút!

Ảo cảnh dao động kịch liệt.

Những hình ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt Mộ Hàn đột nhiên tan đi, biển mây và ngọn núi vốn đã biến mất lại lần nữa lọt vào trong tầm mắt của Mộ Hàn. Mộ Hàn quay đầu nhìn lại. Chiếc cầu hình vòm vắt ngang giữa hai đỉnh núi cao, mà ở trên đỉnh đối diện, bóng dáng của Hồng Hoàn có thể thấy được rõ ràng, thậm chí còn có thể mơ hồ đã nhìn thấy sự kinh ngạc trên khuôn mặt nàng


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-795)