← Ch.142 | Ch.144 → |
Ngước mắt nhìn qua một chút, trên mặt Mộ Hàn cũng hơi lộ ra nụ cười. Nhưng trên mặt cũng đã tràn đầy sự mỏi mệt. Sau khi căn dặn một tiếng, hắn liền ngồi xuống, từ trong lòng lấy ra ba viên Âm Linh Tinh của Vũ Hóa Cảnh quỷ binh. Hắn gộp lại trong lòng bàn tay, rồi nhanh chóng hấp thu linh khí và lực lượng linh hồn bên trong.
Một thức cuối cùng của "Lạc Lôi Đao Pháp" kia, hiện tại Mộ Hàn thi triển có lẽ vẫn hơi cố hết sức. Sau khi tung ra một kích đó, tất cả chân khí trong cơ thể đều bị biến thành hư vô. Nhưng mà, có thể giải quyết được Quỷ Tướng "Huyền Thai Nhất Trọng Thiên" kia, cướp lấy Âm Linh Tinh và "Bách Quỷ Luyện Hồn Châu" của nó thì dẫu có mệt hơn nữa cũng coi như là đáng giá.
Lúc trước, khi Hoắc Minh Kiệt kia thậm thà thậm thụt len lén trốn thì, Mộ Hàn đã dính một tia pháp lực của chính mình bám trên người hắn.
Lúc đó Mộ Hàn chỉ là tính toán kích sau khi giết chết mấy trăm quỷ binh Không Cốc Cảnh Khô Lâu kia thì tiếp theo sẽ hung hăng giáo huấn Hoắc Minh Kiệt một trận. Nhưng lại không nghĩ rằng tuân theo chỉ dẫn của pháp lực mà một mạch theo dõi, cuối cùng lại tìm được đến một cái động phủ Quỷ Tướng. Càng có thể thu được Quỷ Tướng Âm Linh Tinh và viên "Bách Quỷ Luyện Hồn Châu" kia.
Thu hoạch, vô cùng hậu hĩnh!
Chiến lợi phẩm loại vật chất vẫn còn chỉ là thứ nhất, điều càng làm cho Mộ Hàn lưu ý chính là đã đánh một trận cùng Quỷ Tướng. Điều đó khiến cho bản thân hắn đối với thực lực chân chánh của chính mình càng có hiểu biết đầy đủ hơn. Mấy tháng trước trong Hắc Yểm Sâm Lâm tại Việt Quốc, Mộ Hàn dựa vào hấp thu Tâm Cung mới đột phá đến Vũ Hóa Cảnh. Khi đó nếu như hắn chỉ dựa vào thực lực của bản thân thì căn bản không có khả năng ngăn cản được Mộ Thanh Sơn, cuối cùng vẫn phải nhờ vào "Diệu Long Chân Hỏa" bên trong Tâm Cung mới giữ được tánh mạng.
Thế nhưng "Diệu Long Chân Hỏa" kia cũng không phải cứ muốn dùng là có thể đưa ra dùng được. Cũng là đến khi vừa mới đụng tới "Viêm Long Công" của Mộ gia do Mộ Thanh Sơn tu luyện, lúc này mới có thể kích động thành công được. Nếu mà đổi thành Thái Thượng trưởng lão Mộ gia Mộ Huyền Thiên xuất thủ, thì vào lúc đó chỉ sợ kẻ phải chết sẽ là chính bản thân hắn.
Hiện nay đã trôi qua mấy tháng, Mộ Hàn mặc dù vẫn là Võ Cảnh Cửu Trọng Vũ Hóa Cảnh, nhưng cho dù là thực lực hay tâm tình thì cũng đã tăng lên rất nhiều. Mới rồi đánh một trận cùng Khô Lâu Quỷ Tướng, khiến cho Mộ Hàn có được niềm tin phi thường mạnh mẽ đối với chính mình.
Có thể giết chết được Khô Lâu Quỷ Tướng cấp bậc "Huyền Thai Nhất Trọng Thiên". Như vậy, mặc dù là gặp phải cường giả Đạo Cảnh cấp bậc "Huyền Thai Nhị Trọng Thiên", thì hắn cũng có thể có được sức lực để đánh một trận.
Đến khi Mộ Hàn hấp thu xong ba viên Âm Linh Tinh cấp Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu trong lòng bàn tay thì, chân khí trong cơ thể lại lần nữa bắt đầu trở nên tràn đầy. Bên tai lại đột nhiên truyền đến tiếng la lên giật mình của Kỷ Vũ Lộ:
- Huyết Hồn Thạch!
- Huyết Hồn Thạch?
Mộ Hàn bắn người dựng phắt lên. Vật này cũng giống như Bách Quỷ Luyện Hồn Châu, đều là đặc sản của phiến chiến trường cổ xưa này. TRong cuộc chiến tranh liên tục trăm năm, mấy ngàn vạn tu sĩ võ đạo tử vong đã khiến cho phiến chiến trường cổ xưa này có vô số lực lượng linh hồn trống rỗng.
Một số tảng đá trong phạm vi chiến trường đã bị lực lượng linh hồn nhuộm dần, từ từ phát sinh lột xác. Chúng liền hình thành Huyết Hồn Thạch. Ở trong Huyết Hồn Thạch ẩn chứa Tâm Sát Dương Khí cực kỳ đậm đặc. Đối với Đạo Văn Sư mà nói, loại đồ này có thể nói là đại bổ vật ngàn vàng khó mua.
Bóng dáng vừa động, Mộ Hàn liền xuyên qua không gian mấy chục thước, bay xuống bên cạnh Kỷ Vũ Lộ.
Tại vị trí trước người nàng, trước đây hẳn là có đặt một cái rương đá nhỏ, nhưng lúc này rương đá kia đã bị sớm chia năm xẻ bảy trong lúc Mộ Hàn và Quỷ Tướng đánh nhau.
Trên mặt đất lõm sâu nằm rải rác sáu miếng Thạch Đầu màu đỏ, tròn vành vạnh, nó to áng chừng cũng bằng nắm đấm, giống như bị máu tươi nhuộm đỏ vậy.
- Mộ Hàn sư huynh, ngươi là Đạo Văn Sư, sáu khối Huyết Hồn Thạch này vừa lúc cho ngươi tu luyện.
Thấy Mộ Hàn chạy lại đây, Kỷ Vũ Lộ vui vẻ ra mặt. Nàng nhặt lên tất cả sáu miếng Huyết Hồn Thạch này, để vào trong cái bọc đựng Âm Linh Tinh kia.
Mộ Hàn gật đầu, trong lòng cũng là có chút kích động.
Sau khi hấp thụ Tâm Sát Dương Khí ẩn chứa trong sáu miếng Huyết Hồn Thạch này, pháp lực bên trong Tâm Cung của hắn ít nhất có khả năng lớn mạnh gấp đôi. Do vậy khi trực tiếp sử dụng pháp lực để công kích linh hồn địch nhân thì có thể dễ dàng hơn không ít. Tuyệt sẽ không giống lúc mới vừa vào lòng động vậy, chỉ thi triển một lần liền cảm thấy đầu óc mê muội choáng váng.
Đến khi Kỷ Vũ Lộ đứng thẳng người lên thì Lăng Nghị và Ôn Siêu cũng mặt mày hớn hở bay vút đến. Trong tay mỗi người đều cầm cái túi đã chuẩn bị sẵn trước khi tiến vào Vực Giới Sát Tràng. Ở bên trong căng phồng, chứa đầy các vật có hình cầu tròn trịa.
- Bên trong túi này đều là Âm Linh Tinh?
Mộ Hàn không khỏi cười hỏi.
- Không sai, Mộ Hàn sư huynh, chúng ta vất vả cực nhọc mới có thể thu được mười mấy viên Âm Linh Tinh cấp Vũ Hóa Cảnh Khô Lâu. Nhưng mà bên trong chỗ này đã có gần hai trăm viên. Xem ra là Quỷ Tướng kia muốn sử dụng sau khi đột phá đến 'Huyền Thai Nhị Trọng Thiên', để bọn chúng làm tăng thêm cấp độ, phẩm chất của 'Bách Quỷ Luyện Hồn Châu'. Không nghĩ tới hắn vẫn còn chưa kịp dùng tới, liền bị chúng ta nhặt hết món lời có sẵn này.
Lăng Nghị lốp chốp mà nói cho hết lời, hắn mừng rỡ đến miệng đều không thể ngậm lại nổi.
- A, nhiều như vậy?
Mộ Hàn vui mừng quá đỗi, Kỷ Vũ Lộ càng là không nhịn được ôm lấy cái túi vải của Lăng Nghị. Nàng mở ra vừa nhìn, lập tức liền cười tươi như hoa
- Ôn Siêu sư đệ, bên chỗ ngươi thì sao?
- Chỗ này của ta là mười ba món Đạo Khí thấp phẩm, bốn món Đạo Khí trung phẩm.
Ôn Siêu đáp.
- Quỷ Tướng này hẳn là đã giết chết không ít tu sĩ võ đạo tiến vào 'Vực Giới Sát Tràng' này. Bây giờ chết ở trong tay chúng ta, coi như là trừ hại vì đồng đạo!
Mộ Hàn nói tiếp
- Chúng ta nhanh chóng đi ra ngoài, nơi này nói không chừng đến lúc nào đó sẽ sụp xuống, các thứ cứ trở lại trấn Cổ Linh rồi sẽ phân phối.
Đám người Kỷ Vũ Lộ tự nhiên không có dị nghị, đi theo Mộ Hàn chạy như bay về hướng lối ra khỏi điện phủ.
Khi vượt qua bên cạnh Quỷ Tướng kia thì, Mộ Hàn thậm chí còn nghĩ đến việc tiện tay nhắc lên cỗ Khô Lâu trắng bạc kia. Bình thường thân thể quỷ binh Khô Lâu không có tác dụng quá lớn, nhưng mà sau khi đột phá đến Đạo Cảnh thì xương cốt Khô Lâu trở nên cứng rắn vô cùng. Có thể dùng để luyện chế Đạo Khí trung phẩm, thậm chí là Đạo Khí cao phẩm.
Vừa ra khỏi điện phủ trong tầm nhìn tràn ngập bóng tối hắc ám. Nhưng tốc độ của bốn người lại cũng không hề chậm lại quá nhiều.
*****
- Có người đến!
Một lát sau, sắc mặt bốn người Mộ Hàn, Kỷ Vũ Lộ lại đồng thời khẽ biến. Từ bên ngoài hang động lại truyền đến những tiếng đánh nhau và chửi mắng kịch liệt. Hạng Thần một mình không có khả năng tạo thành động tĩnh lớn như vậy, hiển nhiên là có các tu sĩ khác chạy đi vào. Hạng Thần hiện tại rất có thể đã bị bắt, nói không chừng còn gặp phải thủ đoạn thâm độc.
Trong lòng bốn người Mộ Hàn vô cùng lo lắng, tốc độ lại nhanh hơn vài phần.
Chỉ dùng mấy giây ngắn ngủi, bọn họ đã đi tới lối ra khỏi lòng động, lại thấy phiến không gian rộng rãi bên ngoài kia đã lâm vào tình trạng cực kì hỗn loạn.
Một bóng dáng trắng lóa coi giữ lối ra của hang động, từ trong cơ thể tràn ra khí tức cực kỳ khủng bố. Do đó hù dọa những con Không Cốc Cảnh Khô Lâu này như đàn ruồi không có đầu điên cuồng chạy đi húc vào nhau. Lại có tám bóng người khác đang không ngừng tả xung hữu đột khắp nơi trong đàn Khô Lâu. Khắp nơi trên mặt đất đều là rải rác những đống xương khô trắng hếu dày đặc.
- Huyền Thai Nhất Trọng Thiên?
Ánh mắt của Mộ Hàn hơi cứng lại. Tên tu sĩ đang đứng ở lối ra kia nhìn thân hình thì hẳn là một nữ nhân trẻ tuổi, cường độ khí tức so cùng Mộ Thanh Sơn vừa mới đột phá đến Đạo Cảnh thì không sai biệt lắm. Hẳn là nàng cũng vừa mới bước vào cảnh giới Huyền Thai. Tám người xông xáo trong nhóm Khô Lâu cũng đều là tu sĩ Vũ Hóa Cảnh, trong đó có ba người đã đạt tới Vũ Hóa Cảnh đỉnh cao.
- Hạng sư đệ đang nằm bên chân người kia.
Kỷ Vũ Lộ kêu nhỏ thành tiếng, chỉ vào chỗ thiếu nữ trẻ tuổi kia. Ở vị trí cách nàng ước chừng một thước, mơ hồ có thể thấy được một bóng người đang phủ phục trên mặt đất, nằm lẳng lặng vẫn không nhúc nhích.
Mặc dù không thấy được gương mặt trên mặt đất, nhưng có thể tưởng tượng tương ứng với Hạng Thần. Ngoài ra từ trong cơ thể còn có khí tức sinh mệnh lộ ra.
Đám người Mộ Hàn âm thầm thở phào, chỉ cần không bị chết là tốt rồi.
Lúc này, nữ nhân áo trắng kia đã phát hiện sự tồn tại của Mộ Hàn bọn họ. Hai đạo ánh mắt sắc bén đã thực chất hóa trong nháy mắt xuyên thấu qua không gian vài trăm thước, bắn thẳng mà đến.
- Vèo!
Chỉ trong nháy mắt, bóng trắng kia liền khom lưng nhấc lấy bóng người trên mặt đất rồi chợt bay dựng lên. Nàng Ngự Không bay nhanh, không được hai giây liền đã bay xuống ở trước mặt Mộ Hàn bọn họ. Đó là một thiếu nữ còn trẻ mười sáu mười bảy tuổi, mặt mũi thanh tú, thân hình cao dong dỏng, trên mặt mặc dù vẫn còn hơi có sự non nớt, nhưng thần sắc cũng là vô cùng kiêu căng.
- Vút!
Ngón tay thiếu nữ kia khẽ bắn, một đám tia chớp sáng trắng đột nhiên phóng lên cao, bay lơ lửng ở trên không cao mười mấy thước không. Nó như vầng thái dương tỏa ra muôn vàn ánh sáng chói mắt. Trong khoảnh khắc liền chiếu rọi không gian âm u này giống như ban ngày. Đây là Phù Nhật Châu chuyên môn dùng để chiếu sáng, ở thành Cổ Linh cũng có bán.
Mấy người Mộ Hàn trao đổi ánh mắt, đều không nói gì. Lúc này bọn họ đã có thể hoàn toàn phán đoán người bị thiếu nữ bắt được chính là Hạng Thần. Hắn bị mang theo bên người nàng, mặc dù không thể nhúc nhích nhưng lại cũng không lâm vào hôn mê. Một khuôn mặt căng phồng đỏ bừng như máu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ xấu hổ, giận dữ và tức tối.
- Đều lại đây cho ta!
Thiếu nữ ném Hạng Thần ở dưới chân, khinh thường liếc mắt nhìn đám người Mộ Hàn, trong miệng liền lên tiếng quát to rõ ràng rành mạch. Nghe được lời của nàng, tám người tu sĩ Vũ Hóa Cảnh đang chém giết Khô Lâu lập tức chạy như bay mà đến. Khi lối ra khỏi hang động không bị ngăn trở, những con Không Cốc Cảnh Khô Lâu này liền điên cuồng chen nhau lao ra phía ngoài.
- Vèo! Vèo! Vèo...
Trong thời gian ngắn, tám người kia đã rơi ở phía sau thiếu nữ. Có một bóng dáng quen thuộc lập tức lọt vào trong tầm mắt đám người Mộ Hàn. Rõ ràng chính là Hoắc Minh Kiệt lúc trước bị Khô Lâu đuổi giết ra ngoài.
Ánh mắt đảo quanh một vòng, Hoắc Minh Kiệt thuận tiện trước hết lên tiếng:
- Sư tỷ, bốn người bọn họ chính là Mộ Hàn, Kỷ Vũ Lộ, Lăng Nghị và Ôn Siêu!
- Thì ra là Hoắc Minh Kiệt Hoắc huynh đệ.
Mộ Hàn phút chốc lạnh nhạt cười một tiếng
- Trước đây, Hoắc huynh đệ bị gần năm trăm con Không Cốc Cảnh Khô Lâu đuổi giết, năm người chúng ta trượng nghĩa chi viện đã giải cứu Hoắc huynh đệ ra. Không nghĩ tới Hoắc huynh đệ chẳng những len lén trốn ở trong chiến đấu, vẫn còn dẫn người chạy đến nơi đây hạ thủ với ân nhân cứu mạng. Ngươi... Thật sự là đệ tử Vũ Long thiên tông?
Kỷ Vũ Lộ cũng là lộ giọng mỉa mai liếc nhìn Hoắc Minh Kiệt:
- Tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn như thế, làm sao có thể là đệ tử Vũ Long thiên tông?
Khuôn mặt Hoắc Minh Kiệt lập tức đột nhiên đỏ bừng lên, có chút thẹn quá thành giận đáp lại
- Ta vong ân phụ nghĩa, các ngươi có thể tốt hơn ở chỗ nào? Ta còn kỳ quái, vách đá kia yên lành như thế tại sao lại đột nhiên lở tung ra. Sau khi nhìn thấy tên Hạng Thần này, ta mới hiểu được, đó vốn đều là các ngươi giở trò quỷ.
Lăng Nghị trầm giọng nói:
- Ngươi làm được mùng một, chúng ta liền không thể làm ngày rằm sao?
- Ta...
Hoắc Minh Kiệt bắt đầu hơi hổn hển đứng lên, nhưng câu nói kế tiếp còn chưa thoát ra khỏi cổ họng, liền bị Bạch y thiếu nữ kia quát mắng cắt đứt:
- Đủ rồi!
- Vâng, sư tỷ.
Hoắc Minh Kiệt nhất thời như lĩnh thánh chỉ, vội vàng ngậm miệng lại. Trong ánh mắt nhìn về phía đám người Mộ Hàn lại hiện ra một nụ cười gằn.
- Hoắc Minh Kiệt nấp ở phía trước, các ngươi ngấm ngầm mưu tính phía sau hắn. Việc này liền xem như huề nhau!
Bạch y thiếu nữ kia phảng phất một con Phượng Hoàng cao cao tại thượng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mộ Hàn bọn họ, lời nói thoắt chuyển
- Nhưng mà, hang động này là Hoắc sư đệ phát hiện trước, mọi thứ trong hang động này lẽ ra quy Vũ Long thiên tông chúng ta tất cả. Các ngươi không hỏi mà lấy, có phần hơi quá đáng.
- Tứ Đại Thiên Tông, thân hơn anh em.
- Nể mặt các ngươi đều là đệ tử Vô Cực Thiên Tông, ta cũng không là muốn mình làm quá đáng. Lưu lại toàn bộ các thứ, các ngươi liền có khả năng mang theo hắn đi!
Trong lúc đang nói, Bạch y thiếu nữ khẽ hếch cằm, vẻ mặt ngạo nghễ, phảng phất những thứ chứa trong túi vải của ba người Kỷ Vũ Lộ đã là vật trong túi của nàng. Tám người tu sĩ Vũ Hóa Cảnh như Hoắc Minh Kiệt thì trên mặt hiện ra vẻ hưng phấn, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua những cái túi trong tay đám người Kỷ Vũ Lộ.
Kỷ Vũ Lộ khuôn mặt phút chốc sầm lại:
- Các thứ đều là chúng ta tìm được, dựa vào cái gì phải lưu cho các ngươi?
- Dựa vào cái gì?
Bạch y thiếu nữ kia đôi mắt chợt hếch lên, giống như nghe được câu chuyện tiếu lâm khiến người khác ôm bụng cười vậy, trong miệng đột nhiên vang lên một tràng tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc
- Chỉ bằng vào ba chữ 'Cơ Vân Trúc' này của ta!
← Ch. 142 | Ch. 144 → |