Vay nóng Homecredit

Truyện:Vũ Vương - Chương 031

Vũ Vương
Trọn bộ 795 chương
Chương 031: Gọi tới ​
0.00
(0 votes)


Chương (1-795)

Siêu sale Lazada


Hắn hoàn toàn không nghĩ tới lần này đột phá đến Chân Khí Cảnh, "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" dẫn động thiên địa linh khí tốc độ đạt tới tình trạng khủng bố như vậy, nhanh tới mức khiến người ta sợ hãi. Những năm này trong Mộ gia hắn đã nhìn thấy nhiều cao thủ võ đạo tu luyện, trong nội tâm phi thường rõ ràng cho dù là tu sĩ Bách Khiếu Cảnh cũng không hơn gì thế này.

Sau khi đã tán linh khí chung quanh đi, Mộ Hàn lại có cảm giác vừa mừng vừa sợ, có tốc độ dẫn động thiên địa linh khí như vậy, mặc dù là không sử dụng tâm và pháp lực trong nội cung, cũng hoàn toàn có thể thông thuận tự nhiên tu luyện "Lôi Cực Âm Cương". Đương nhiên có pháp lực phối hợp thì uy lực khẳng định càng cường đại hơn.

Trong khi đang suy nghĩ Mộ Hàn lập tức nếm thử.

- Oanh! Oanh!

Nhưng mà chiêu thức nhất của "Lôi Cực Âm Cương" lại có hai tiếng lôi âm vang lên. Mộ Hàn mừng rỡ, sau khi tu luyện "Lôi Cực Âm Cương" cũng không ngừng tăng cường, chiêu thức nhất là một tiếng lôi âm lên hai tiếng... Thẳng đến cuối cùng vang lên chín lôi âm!

Con mắt Mộ Hàn hơi đổi, ánh mắt nhìn qua bệ đá tròn cách đó không xa, rồi sau đó tiến lên hai bước, nắm tay phải nện qua.

Rầm rầm!

Lôi âm bạo vang vọng, tâm cung rung động lắc lư, pháp lực dổ xuống, mà được pháp lực dẫn dắt, tốc độ chân khí rải khắp người hội tụ vào cánh tay phải.

- Phanh!

Nắm đấm và bệ đá va chạm với nhau, lực lượng thân thể cường đại của Mộ Hàn và chân khí cùng bộc phát ra ngoài, bệ đá một mét vuông này chùn xuống, đồng thời nó hóa thành bột mịn bay lả tả chung quanh.

Mộ Hàn ngơ ngác nhìn qua nắm đấm của mình, trong ánh mắt lộ vẻ khó tin nổi.

Loại đá này có độ cứng không thua gì Thiết Mi Thụ cả. Bệ đá lớn như vậy Mộ Hàn cho rằng một quyền đánh vỡ là không tồi, không nghĩ tới thi triển "Lôi Cực Âm Cương" lại đánh nó thành bụi phấn, độ khó của hai thứ nhìn qua là biết rõ chênh lệch rồi.

Giật mình sững sờ một lát, Mộ Hàn tỉnh ngộ lại, mình bây giờ thực lực cường đại hơn trước quá nhiều.

- Cho dù tu sĩ Đại Thông Cảnh hôm nay cũng không phải đối thủ của mình.

Khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, trong lòng Mộ Hàn trong lòng dâng lên là cuồng hỉ. Vài ngày trước, ở ngoài thành tao ngộ Đại Thông Cảnh Mộ Tinh Không, còn muốn thừa dịp hắn nhất thời chủ quan, chưa kịp vận chuyển chân khí thời điểm tiến hành đánh lén, mới có thể đem hắn đánh chết, mà bây giờ, Mộ Hàn tự tin có thể đem hắn nhẹ nhõm đánh bại.

- Mộ Hàn!

Bỗng dưng một âm thanh mộc mạc từ trong sân truyền ra.

Mộ Hàn đè vui mừng trong lòng xuống, vội vàng nhìn xuyên qua cửa, một đạo thân ảnh thon gầy hiện ra trước mặt Mộ Hàn, đó là một nam tử mặc áo đen tuổi chừng ba mươi, mắt tam giác, cằm nhọn, khuôn mặt lạnh lùng, thần sắc âm trầm, giống như ai thiếu hắn mấy vạn kim tệ vậy.

Thấy rõ người tới, trong nội tâm Mộ Hàn hơi trầm xuống, thân phận của người này hắn nhận ra, là người của Mộ gia Ngoại Sự Đường, tên là Mộ Thiết Qua.

- Bái kiến Thiết Qua tộc thúc.

Tuy hắn không thích Mộ gia, nhưng mà lễ không thể phế, Mộ Hàn mở cửa ra chào hỏi.

Hai mắt Mộ Thiết Qua đảo qua trong nội viện, nhìn thoáng qua đống bột đá lớn, trong ánh mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, sau đó hai ánh mắt âm hiểm như độc xà nhìn qua người của Mộ Hàn, mặt không biểu tình, ngữ điệu lãnh đạm nói:

- Mộ Hàn, Ngoại Sự Đường tứ đại chấp sự gọi ngươi tới, đi theo ta một chuyến.

Ngoại Sự Đường?

Mộ Hàn nhíu mày, hắn đánh bọn người Mộ Tinh Viêm trong ngõ hắc y, việc này là tranh chấp trong gia tộc, theo lý thuyết tìm hắn phải là Nội Sự Đường mới đúng.

Qua chừng nửa phút sau, trong Mộ gia Ngoại Sự Đường, cơ hồ mỗi tắc không gian ở nơi này đều có áp lực bao phủ. Giờ phút này bốn chấp sự của Ngoại Sự Đường đang ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ điêu khắc hình rồng nước, khuôn mặt căng cứng, âm trầm như nước, uy nghiêm như núi.

Mộ Thiết Qua và ba trung niên kia phân thành hai bên, thần sắc mặt lạnh, mặt không biểu tình.

Bốn tên Mộ gia Ngoại Sự Đường có chức vụ tư hình, chuyên đảm nhiệm trọng trách hình phạt, cũng giống như tư hình của Nội Sự Đường, nhưng mà đối tượng nhắm vào khác biệt mà thôi.

Đi tới đây, từ khi Mộ Hàn được Mộ Thiết Qua mang vào nơi này, liền yên tĩnh hoàn toàn, tuy con mắt vẫn nhìn chung quanh như trước, nhưng mà tinh thần sớm ở nơi nào rồi. Bốn tên chấp sự không nói câu nào với hắn, hắn cũng không nói câu nào cả.

Về phần uy áp của Ngoại Sự Đường với hắn mà nói chẳng tạo thành chút ảnh hưởng nào cả.

Qua thật lâu, bốn tên chấp sự trao đổi ánh mắt mờ mịt, hơi có chút ngạc nhiên, Mộ Hàn chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, đột nhiên bị gọi tới nơi này vẫn có thể trấn định tự nhiên, ngược lại ngoài dự liệu của bọn họ rất lớn.

Ba!

Phút chốc một lão giả mặc áo đen nặng nề vỗ lên mặt bàn một cái, rồi sau đó đột nhiên hắn đứng lên, phẫn nộ quát:

- Mộ Hàn, ngươi phạm tội còn không mau mau khai ra!

Hắn chính là nhị chấp sự của Mộ gia Ngoại Sự Đường Mộ Phi Hổ, lúc nói chuyện hai mắt của hắn trợn trừng, trong con ngươi hai có hai đạo lãnh quang bắn ra ngoài như xuyên thấu qua người của Mộ Hàn.

- À? Nhị chấp sự, ngươi mới vừa nói cái gì?

Mộ Hàn lúc này như giật mình tỉnh mộng, thần sắc hồ nghi nhìn qua Mộ Phi Hổ đối diện.

- Ngươi...

Trên mặt Mộ Phi Hổ lập tức có biểu lộ giống như bị táo bón, tức giận bừng bừng, quát:

- Mộ Hàn, ngươi thật lớn mật, lão phu hỏi mà ngươi dám xem như không biết.

- Nhị chấp sự, vãn bối thực lực không rõ ràng, nếu không ngươi lập lại lần nữa đi.

Hai mắt Mộ Hàn chớp động, vẻ mặt người vô tội.

- Tốt, lão phu hỏi ngươi rõ ràng!

Hai gò má của Mộ Phi Hổ co rúm vài cái, ngữ điệu vô cùng âm trầm.

- Sáu ngày trước, ngươi sớm đi ra khỏi Liệt Sơn Thành, là đi làm cái gì?

- Tu luyện ah.

Ánh mắt Mộ Hàn có chút quái dị nhìn qua Mộ Phi Hổ, nói

- Gần bảy năm qua, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, vãn bối tối thiểu có ba trăm bốn mươi ngày đều chạy ra ngoài Liệt Sơn Thành tu luyện, việc này cơ hồ mỗi người của Mộ gia đều biết, nhị chấp sự ngươi chưa từng nghe nói qua bao giờ sao?

Thời điểm này Mộ Hàn rốt cục đoán được mục đích của bọn người Mộ Phi Hổ là gì rồi, nhưng trong lòng của hắn không chút bối rối.

Bị ánh mắt của Mộ Hàn nhìn như vậy, da mặt của Mộ Phi Hổ nhất thời hồng lên, cực kỳ xấu hổ, giống như vừa rồi mình hỏi một câu rất ngu ngốc vậy.

- Mộ Hàn, làm càn, lại dám như nói chuyện như vậy với nhị chấp sự!

Mộ Thiết Qua quát mắng lên tiếng, ánh mắt như độc xà lạnh lùng nhìn qua Mộ Hàn.

- Hừ!

Trong mũi Mộ Phi Hổ khẽ hừ lạnh, thở sâu, miễn cưỡng áp chế tức giận trong ngực.

- Ngày đó ngươi đã sớm ra khỏi Liệt Sơn Thành, thẳng đến khi bầu trời tối đen ngươi mới chật vật quay vào tron thành. Mộ Tinh Không, Mộ Tinh Phong, Mộ Thiên Vũ, Mộ Thiên Lan bốn người cũng đã sớm ra khỏi Liệt Sơn Thành, nhưng mà bọn chúng vẫn không quay về, thẳng đến ngày hôm sau tàn thi của bọn họ được phát hiện bên ngoài Hắc Ma cốc.

*****

- Trong đó có liên quan như thế nào?

Nói xong lời cuối cùng, Mộ Phi Hổ quát lên như sấm xuân, tiếng nói đinh tai nhức óc ập vào tai của Mộ Hàn, con mắt mở to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn.

Cháu trai hắn thương yêu nhất là Mộ Tinh Không ngày đó chết thảm, mặc dù cách mấy ngày, nhưng mà nghĩ tới tràng cảnh Mộ Tinh Không chết không toàn thây thì hắn vẫn sầu não.

Mộ Hàn kinh ngạc nói:

- Nhị chấp sự, điều này có liên quan gì tới ta, ta tu luyện là chuyện của ta, bọn họ chết là chuyện của bọn họ, ta đâu có gặp bọn họ đâu cơ chứ! Đúng rồi, nhị chấp sự, ta nghe nói các ngươi kiểm tra tu sĩ từ bên ngoài tới Liệt Sơn Thành trong mấy ngày qua, còn không tìm được hung thủ sao?

- Ngươi...

Mộ Phi Hổ lập tức bị nghẹn lại, lúc này tức giận quát:

- Miệng lưỡi trơn tru! Mộ Hàn, ngươi và bọn người Mộ Tinh Không, Mộ Tinh Phong có cừu oán với nhau, ngày đó bọn chúng cố ý ra bên ngoài tìm ngươi. Các ngươi vừa chạm mặt sau đó xảy ra xung đột, ngươi đánh chết bọn họ, vứt xác bên ngoài Hắc Ma cốc, lão phu nói có đúng không!

- Ngươi, ngươi... Nhị chấp sự, ngươi nói ta giết bọn họ?

Mộ Hàn dùng ánh mắt không dám tin nhìn qua Mộ Phi Hổ, giật mình nói:

- Nhị chấp sự, ta không nghe lầm đấy chứ? Mộ Tinh Phong, Mộ Thiên Vũ cùng Mộ Thiên Lan đều là tu sĩ Chân Khí Cảnh, mà Mộ Tinh Không càng là tu sĩ Đại Thông Cảnh, ta khi đó vừa mới đạt tới Ngoại Tráng Cảnh, có thể giết được bọn họ sao?

Mộ Phi Hổ cười lạnh nói:

- Mộ Hàn, ngươi cũng không phải Ngoại Tráng Cảnh bình thường, ngươi vừa đạt tới Ngoại Tráng Cảnh, lực lượng thân thể đạt tới một ngàn ba, so với Mộ Tinh Không còn mạnh hơn nhiều lắm, hôm nay trong ngõ hẻm hắc y, ngươi nhẹ nhõm đánh bại năm đệ tử Chân Khí Cảnh. Nếu dùng chút thủ đoạn thì ngươi giết chết bọn họ không phải không được, nói thí dụ như... Thừa dịp bọn chúng không chú ý đánh lén.

Mộ Hàn giật mình hiểu được, xem ra cử động của mình trong ngõ hẻm hắc y đã khiến bọn người Mộ Phi Hổ sinh lòng nghi ngờ. Nhưng mà hắn cũng không lo lắng, bọn người Mộ Phi Hổ nhiều nhất chỉ là hoài nghi mà thôi, nếu bọn chúng nắm giữ chứng cớ, chờ hắn không phải là gọi tới đây, mà sẽ trực tiếp giam lại.

- Mộ Hàn, ngươi còn lời gì để nói:

Thấy Mộ Hàn không có lên tiếng, Mộ Phi Hổ lạnh giọng quát một tiếng, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói:

- Trong Mộ gia chúng ta giết hại đồng tộc, lấy mạng đền mạng!

- Ta không lời nào để nói.

Mộ Hàn lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ địa thở dài, nói:

- Ta chỉ không nghĩ tới Mộ gia chúng ta lại sa sút tới trình độ này rồi, tộc nhân bị hại còn không đi tìm hung thủ, mà là cầm tộc nhân hỏi tội. Nhưng mà nhị chấp sự, ta sẽ không trách ngươi, Mộ Tinh Không bị giết là cháu của ngươi, ngươi không thể tìm thấy hung thủ báo thù cho hắn, tức giận cho nên tìm người có thù cũ với hắn phát tiết, cũng là rất bình thường.

Mộ Phi Hổ bị Mộ Hàn nói lời này thì tức giận đến toàn thân run rẩy, ngón tay chỉ vào Mộ Hàn, tức giận nói:

- Mộ Hàn, ngươi nói lão phu vu hãm ngươi?

"..."

Mộ Hàn bĩu môi, hắn trợn trắng mắt, không nói gì, ý tứ rõ ràng: không phải như vậy sao?

Mộ Phi Hổ càng nổi trận lôi đình:

- Làm càn! Làm càn! Thiết Qua, bắt hắn lại, giam vào trong Khuy Tâm Động, lão phu cũng không tin hắn không cung khai!

Khuy Tâm Động, đây là nơi thẩm vấn phạm nhân của Mộ gia. Ở trong động này khắc nhiều đạo văn, bị giam vào trong đó sẽ lâm vào ảo cảnh, mặc kệ người khác hỏi thăm cái gì đều một năm rõ mười khai ra toàn bộ, không có chút giấu diếm.

- Vâng!

Mộ Thiết Qua trầm giọng đáp ứng, con mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn, ngay sau đó bước chân đạp mạnh, thân hình hơi xoáy, thân ảnh thon gầy tới trước mặt Mộ Hàn, tay phải như móng vuốt ưng chụp vào vai phải của Mộ Hàn, chỉ phong lăng lệ như gió bão.

Đồng tử Mộ Hàn có chút co rụt lại, thân hình không tránh không né, ý niệm khẽ động, nắm tay phải của hắn giơ lên ngăn cản một trảo lăng lệ của Mộ Thiết Qua.

Nhìn thấy Mộ Hàn dám làm ra cử động phản kháng trong Ngoại Sự Đường, Mộ Phi Hổ và ba chấp sự khác trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc, ba tên tư hình kia cười lạnh, giống như đang giễu cợt Mộ Hàn không biết lượng sức, dù sao Mộ Hàn và Mộ Thiết Qua thực lực không cùng cấp bậc.

- Thật sự không biết lượng sức mà!

Thấy thế trong mắt Mộ Thiết Qua hiện ra thần sắc hung ác, hắn tại Mộ gia không phải là cao thủ võ đạo gì, chỉ có tu vị Đại Thông Cảnh đỉnh phong mà thôi, có không ít đệ tử tầng bốn Tuyển Phong Viện không kém hơn hắn. Nhưng mà thân phận tư hình Mộ gia Ngoại Sự Đường khiến cho hắn uy phong bát diện trong Liệt Sơn Thành này.

Những người trước kia bị hắn bước, có chút thậm chí thực lực mạnh hơn hắn, nhưng mà thời điểm nhìn thấy hắn trên cơ bản cũng không dám động thủ, mà Mộ Hàn thì tốt rồi, vậy mà trực tiếp chống cự!

Trong ngực Mộ Thiết Qua nóng tính đã bị kích phát.

Hô!

Trong khoảnh khắc chân khí tuôn ra ngoài, năm ngón tay của Mộ Thiết Qua càng lăng lệ hơn nữ, kình phong lập tức mọc ra hai ba xích, chà xát làm gương mặt Tần Mộ đau đớn.

Thần sắc Mộ Hàn không thay đổi, động tác của hắn không có lui bước.

Lúc nắm đấm sắp tiếp xúc với trảo của Mộ Thiết Qua, Mộ Hàn xoay mình hất cánh tay phải lên, chỉ nghe "Oanh" một tiếng, một tiếng nổ mạnh trong ngực và bụng của Mộ Hàn vang lên, đạo sóng âm này từ bụng cuộn lên cánh tay, nhưng sau đó ngưng tụ lại và nổ tung.

Phanh!

Va chạm mạnh mẽ quanh quẩn trong Ngoại Sự Đường.

Mộ Phi Hổ, ba tên chấp sự cùng ba tên tư hình ngạc ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào, Mộ Thiết Qua lại "Đạp đạp, đạp đạp" liên tục lui ra sau vài bước, mà Mộ Hàn đứng vững như núi, hai chân giống như mọc rễ trên mặt đất, thân hình của hắn không chút lắc lư.

- Lôi Cực Âm Cương?

Tiếng hô rất nhỏ bỗng nhiên vang lên.

Nói chuyện là lão giả tóc bạc gương mặt gầy gò, chính là đại chấp sự Ngoại Sự Đường Mộ Phi Vân, trong giọng nói lộ ra nét kinh ngạc.

- Chính là công pháp võ đạo hạ phẩm gân gà ' Lôi Cực Âm Cương '?

Một lão giả có vết sẹo trên mặt kỳ quái hỏi, hắn chính là tứ chấp sự Mộ Thanh Sùng.

- Đúng vậy, quả nhiên là công pháp gân gà, không nghĩ tới Mộ Hàn rõ mày luyện thành nó... Kỳ tích! Đây chính là kỳ tích!

Đây là am chấp sự Mộ Phi Dương

"..."

Thời điểm mấy tên chấp sự không kiềm lòng được nói thầm, Mộ Thiết Qua ổn định thân hình cũng từ trong khiếp sợ tỉnh hồn lại, cảm giác được ánh mắt quái dị của ba tên tư hình, gương mặt của hắn hết đỏ lại tím, lại thẹn quá hoá giận công kích Mộ Hàn lần nữa.

Xùy! Xùy...

Năm ngón tay của hắn có ánh sáng trắng quanh quẩn, giống như móc sắt có hao quang chớp động, như thiểm điện xẹt qua hư không, mang theo âm thanh gào thét của công khí.

Công pháp võ đạo trung phẩm, Thiết Trảo Kính!

Đáy mắt của Mộ Hàn hiện ra nụ cười lạnh, bước chân đạp mạnh xuống đất một cái, thân ảnh của hắn lao thẳng vào Mộ Thiết Qua, nghênh đón năm ngón tay kia.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-795)