← Ch.325 | Ch.327 → |
Tiếng thán phục liên tiếp vang lên.
Ngoại trừ Lệ Thu Thủy cùng với tứ tông trưởng lão, những tu sĩ cũng như Tiêu Tố Ảnh đã từng đến nơi này. Số đệ tử tứ tông còn lại thì trên gương mặt đều hiện đầy sự khiếp sợ khó có thể che lấp.
- Các vị, đây là nơi phong ấn 'Hắc Ma thần thú' này.
Âm thanh trầm thấp của Lệ Thu Thủy bắt đầu vang vọng bên trong điện phủ, bất chợt liền thu hút sự chú ý đệ tử tứ tông.
- Thái Huyền Thiên Vực có Hắc Ma Điện đông đảo, mỗi nơi bên trong điện phủ đều phong ấn một hai con Vực Ngoại Hắc Ma, mà Hắc Ma thần thú này là thống lĩnh của tất cả 'Vực Ngoại Hắc Ma'.
- Từ sáu ngàn năm trước, khi những Hắc Ma Điện này xuất hiện tới nay, Tứ Đại Thiên Tông liền có trách nhiệm trấn áp Hắc Ma Điện. Các vị đều là trụ cột lương đống của Tứ Đại Thiên Tông, trong tương lai trách nhiệm này liền sẽ rơi trên vai các ngươi. Mang các vị tới đây, liền là để cho các ngươi rõ ràng trách nhiệm trọng đại này...
- Quả nhiên giống hệt như Lưu Phàm suy đoán.
Trong lòng Mộ Hàn thầm nghĩ, lại vẫn lấy tâm thần để cẩn thận quan sát pho tượng điêu khắc này.
Không được bao lâu sau, Mộ Hàn liền phát hiện tại đỉnh đầu hơi bẹp của Đại Địa Ma Long một chuỗi chữ viết:
- Thái Huyền lịch năm tam tam tam tam, phong ấn Vực Ngoại Hắc Ma thần thú gồm có. Cổ Thần Âm, Quý Thiên Tâm, Mộ Dung Siêu... Lưu!
Nội dung thấy đại khái tương tự cùng bản mà Mộ Hàn đã thấy ở trong Hắc Ma Điện phía bên ngoài thành Liệt Sơn. Chỉ là phía sau số tên tuổi lưu lại thì nhiều hơn, đạt tới mười hai người. Xem ra ngoại trừ Cổ Thần Âm đã phong ấn Độc Long Thú Tôn, đám người Quý Thiên Tâm và Mộ Dung Siêu hẳn cũng là nhân vật mạnh mẽ tuyệt đối nhất của Tứ Đại Thiên Tông vào lúc đó.
- 'Hắc Ma thần thú' có tu vi Thông Thiên. Đám người Cổ Thần Âm đã phong ấn tại đây, nói vậy cũng là nỗ lực trả giá rất lớn.
Trong lúc Mộ Hàn nghĩ ngợi. Trong đôi mắt Lệ Thu Thủy lại lộ ra một vẻ kính yêu:
- Các vị, kế tiếp các vị sẽ bản thân tiếp thu một lần cuộc đại chiến kinh động thế gian sáu ngàn năm trước!
- Bản thân tiếp thu cuộc đại chiến sáu ngàn năm trước?
Nghe thấy Lệ Thu Thủy nói ra lời này. Chẳng những Mộ Hàn và Lưu Phàm cùng với đệ tử tứ tông lần đầu tới đây phải ngơ ngẩn. Ngay cả Tiêu Tố Ảnh cùng tất cả các tu sĩ đã từng đến đây cũng có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ hình ảnh trận chiến đấu kia để phong ấn Đại Địa Ma Long còn dùng thủ đoạn nào đó bảo tồn tiếp?
- Chư vị, đi theo ta!
Trước hơn trăm con mắt chăm chú nhìn kỹ, thân hình Lệ Thu Thủy đột nhiên bay lên trời, trong nháy mắt liền đã bóng dáng hoàn toàn biến mất. Mọi người thấy thế, vội vàng xuất phát. Không có một hồi, bóng dáng Lệ Thu Thủy liền lại rơi vào trong tầm mắt của mọi người. Giờ phút này lão đang lẳng lặng đứng nghiêm ở chính giữa thân thể tròn vo của pho tượng điêu khắc mãnh thú.
Ở trước người Lệ Thu Thủy, lại có một đám lõm xuống rộng mấy thước có hình dáng Liên Hoa (hoa sen). Những lân phiến ở nơi khác trên người mãnh thú đều là vàng tươi, chỉ có ở chỗ lõm xuống nho nhỏ này là lại trắng như băng tuyết. Mà bên trong cái đó ẩn chứa những đường Đạo Văn tỉ mỉ, phương pháp khắc họa Đạo Văn xem ra tựa hồ cực kỳ phiền phức.
- Chỗ này e rằng đặt trên một món Đạo Khí siêu phẩm!
Mộ Hàn mặc dù còn chưa hề cẩn thận cảm ứng Đạo Văn bên trong Đạo Khí kia, nhưng trong nháy mắt nhìn đến những Đạo Văn này, trong lòng hắn liền đã có phán đoán.
- Cái này chính là đầu mối phong ấn then chốt 'Bạch Liên ấn'!
Lúc này. Lệ Thu Thủy đưa một ngón tay chỉ vào chỗ lõm hình dáng Bạch Liên mà trầm giọng nói
- 'Bạch Liên ấn' này cũng là Đạo Khí siêu phẩm mà sáu ngàn năm trước tiền bối Cổ Thần Âm đã từng sử dụng. Vào lúc phong ấn 'Hắc Ma thần thú', liền bố trí đặt ở nơi này. Các vị, bên trong 'Bạch Liên ấn' liền in dấu trận đại chiến kia vào năm đó. Kế tiếp, cứ mỗi năm người một tổ tiến vào trong 'Bạch Liên ấn' này. Đưa chân nguyên vào là có thể cảm nhận được tình huống ngay lúc đó.
- Mộ Hàn, Tiêu Tố Ảnh, Cơ Vân Thiền, Hoa Hải, Văn Nhân Tinh Nhược...
Lệ Thu Thủy một hơi đọc ra tên của năm người.
- Bọn bốn người Mộ Hàn đều là bốn người đứng đầu Thiên Tông Võ Hội, mà thêm vào Văn Nhân Tinh Nhược thì lại là chiếu cố Linh Bảo Thiên Tông, các ngươi năm người tới trước.
- Vâng!
Mộ Hàn khẽ hít vào một hơi, cùng đám người Tiêu Tố Ảnh bước ra khỏi hàng, rồi bước vào trong chiếc Bạch Liên trũng xuống kia. Tất cả chia nhau vào mỗi một mảnh cánh hoa rồi ngồi xuống. Năm đạo chân nguyên gần như đồng thời đưa vào trong Đạo Văn. Chỉ là qua mấy giây ngắn ngủi, những tiếng rung động rất nhỏ liền đã bồng bềnh lan ra ở bên trong tòa thần điện này.
Ngay sau đó, một vầng ánh sáng lấp lánh rực rỡ như băng tuyết từ trong Đạo Văn dưới thân năm người bùng nổ lan ra. Đóa Bạch Liên ấn kia cũng bắt đầu tức thì xoay tròn, xem ra tựa như một đóa hoa Tuyết Liên ngạo nghễ nở rộ. Cũng không lâu lắm, những cánh hoa của bông hoa Tuyết Liên kia liền bắt đầu khép lại, bao bọc năm người vào bên trong.
Tâm thần khẽ nhúc nhích, chỉ trong tích tắc, Mộ Hàn liền cảm giác chính mình thật giống như đang trôi nổi giữa không trung trong xanh vời vợi. Mà phía dưới, khu rừng tươi tốt, màu xanh dạt dào, đúng là dãy núi Bàn Long.
- Loạt xoạt!
Trong tiếng vang trời long đất lở từ giữa núi rừng ở phía dưới truyền ra, chỉ thấy những tảng lớn tảng lớn các cây cổ thụ chọc trời nghiêng về phía hai bên. Trong chớp mắt, liền có một cái đầu rắn bẹp to lớn vô cùng đang thăm dò vươn lên trên cao, trong đôi mắt cực lớn tràn đầy ý định giết người lạnh như băng. Mà ở đằng sau chiếc đầu rắn kia, thân thể dài ngoằng to lớn đến cùng cực tùy thời hiện ra. Dường như nó đang rẽ lối mở đường giữa núi rừng mà hối hả xuyên qua không gian.
Đó đúng là một con mãnh thú có hình dáng con rắn với thân thể dài mấy ngàn thước, hơn nữa có thêm tứ chi to lớn xù xì dài ngoằng. Chân trước xù xì cao lớn đang luân phiên phóng nhanh như bay, thân thể vàng tươi cực kì to lớn thỉnh thoảng lại bật bay lên trời. Mỗi lần rơi xuống đất thì đều làm bụi bặm tung bay, cây cối bị bẻ gãy, ngay cả mặt đất đều bắt đầu hơi bị rung động kịch liệt.
Chỉ trong khoảnh khắc, mãnh thú liền chui lủi chạy hơn mười dặm trong dãy núi.
- Đại Địa Ma Long!
Mặc dù biết rõ kia chỉ là dấu vết tàn ảnh ở bên trong Bạch Liên ấn, nhưng khi chính mắt nhìn thấy bộ dáng mãnh thú kia hành động thì Mộ Hàn vẫn không nhịn được hơi giật mình,
- Vèo! Vèo! Vèo...
Những tiếng rít liên tiếp chợt xé gió phá không vang lên, Mộ Hàn ngước mắt nhìn lên. Hắn lại thấy mười hai đạo bóng dáng giống như ánh sáng lung linh đang gắt gao truy đuổi phía sau Đại Địa Ma Long.
Mười hai người này, hẳn là chính là mười hai vị cường giả được lưu danh trên pho tượng điêu khắc!
*****
Trong lòng Mộ Hàn vừa động, tức thì bắt đầu cảm ứng. Trong số mười hai người kia, có mười người tu vi ít nhất đạt tới tình trạng Vạn Lưu Thất Trọng Thiên. Còn lại hai người, Mộ Hàn lại khó có thể hiểu rõ. Nhưng mà trong đó người nam nhân trung niên mặc áo bào trắng, tay cầm hoa Tuyết Liên thì cái đó cũng đã miêu tả sinh động thân phận của ông ta.
Tuyết Liên nhất định chính là 'Bạch Liên ấn', mà nam nhân kia khẳng định không nghi ngờ là Cổ Thần Âm.
- Chẳng lẽ tu vi của ông ta đã đạt tới cảnh giới Linh Trì?
Nhìn những đạo bóng trắng nhanh như điện chớp phía sau Đại Địa Ma Long kia, tâm niệm Mộ Hàn thay đổi thật nhanh.
Đối với Cổ Thần Âm, vị nhân vật truyền kỳ Vô Cực Thiên Tông này thì hắn đã nghe được quá nhiều. Tại Vô Cực Thiên Tông, ngoại trừ Mộ Hàn ra, thì chỉ có Cổ Thần Âm liền thuộc về những người thu được Đạo Linh pháp thân quí giá nhất tại Vô Cực thiên cung. Nhân vật như vậy, đột phá đến cảnh giới Linh Trì giống như cũng không phải không có khả năng.
Đương nhiên, cũng không phải nói một khối Đạo Linh pháp thân là có thể bồi dưỡng ra một vị cường giả cảnh giới Linh Trì cao nhất.
Cổ Thần Âm kia bản thân mình đã tài hoa hơn người, là tu sĩ có thể tung hoành bẩm sinh. Cho dù là không thu được Đạo Linh pháp thân thì ông ta cũng có hi vọng đạt tới cảnh giới Linh Trì. Báu vật như Đạo Linh pháp thân chỉ là khiến cho ở trong cường giả tu vi cảnh giới ngang nhau thì ông ta có được thực lực càng cường đại hơn mà thôi.
- Hắc Ma, ngươi trốn không thoát đâu!
Trong tiếng quát mắng kinh thiên động địa, Bạch Liên ấn liền bắn nhanh ra từ trong lòng bàn tay Cổ Thần Âm.
- Vút!
Bạch Liên ấn trong nháy mắt lợi dụng một loại tốc độ làm cho người ta sợ hãi xuyên qua mấy ngàn thước không gian, bay đến trong không trung phía trên. Giờ phút này, đóa Tuyết Liên kia không ngờ bành trướng to ra chiếm cả một vùng đến ngàn mét. Những cánh hoa sáng lạn ực rỡ tách ra từ trong Bạch Liên ấn, rồi liên tục trút xuống từ trên cao. Hoa rụng rực rỡ, lóa mắt mê ly.
Ở trong quanh cảnh xinh đẹp này, kình đạo khủng bố tạo thành cái lồng rơi xuống chụp lên phía trên cái đầu của Đại Địa Ma Long.
Thoáng chốc, liền hình như có cánh tay nhấc lên hung hăng đè xuống cái đầu cao hơn trăm thước đang ngóc lên của Đại Địa Ma Long, gắng gượng áp chế đè nó xuống trên mặt đất.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Trong những tiếng nổ đì đùng thật lớn đang từ từ lan ra, mặt đất liền như những cơn sóng biển bị cơn lốc phát động dâng lên, lấy đầu mãnh thú làm trung tâm mà cuồn cuộn đi về hướng bốn phía. những tảng lớn tảng lớn cỏ cây bị nhổ tận gốc, nhưng vẫn còn chưa kịp bị cuốn lên đến giữa không trung, thì đã bị những luồng kình đạo tàn phá bừa bãi lan ra cắt thành phấn vụn.
Ở dưới những luồng kình đạo lan đến này, những tiếng nổ ầm ầm liên tiếp vang lên. Năm quả núi cao gần vài trăm thước trong nháy mắt liền bị san thành đất bằng phẳng.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!!
Đại Địa Ma Long nổi giận gầm lên một tiếng, cái đầu lại ngẩng cao lần nữa. Nhưng mà trận thế công kích do Bạch Liên ấn mới vừa phát động kia lại làm cho thân thể đang hối hả cứ thế mà đi về phía trước đột nhiên dừng lại.
Chỉ là trì hoãn trong chốc lát, một người Cự Nhân (người khổng lồ) cao gần bốn thước đã đi tới trong không trung phía trên mãnh thú.
Trong số hai vị tu sĩ mà Mộ Hàn không nhìn thấu tu vi, Cự Nhân này cũng là một vị. Rất có thể cũng như Cổ Thần Âm, đều là cường giả cảnh giới Linh Trì chí cao vô thượng.
- Cáp!
Từ trong miệng Cự Nhân kia bộc phát ra tiếng hét lớn như sấm sét, chân phải dừng lại rồi đạp thẳng tắp xuống phía dưới.
- Băng băng băng băng...
Không gian không ngừng vỡ vụn, bàn chân kia chỉ vốn lớn hơn rất nhiều so sánh với người thường đúng là đang điên cuồng to ra. Kình đạo hào hùng làm cho người ta sợ hãi tựa hồ đều ngưng tụ toàn bộ ở trong bàn chân Cự Nhân kia. Chỉ trong thời gian nháy mắt, bàn chân khổng lồ liền liên tiếp đạp xuống trên thân hình Đại Địa Ma Long.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Một cước đạp xuống, thân thể to lớn dài ngoằng của Đại Địa Ma Long kia vừa mới bay lên đến giữa không trung lại đạp xuống thành một vết lõm khổng lồ. Nó cắm thật sâu xuống dưới lòng đất.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!!
Lại là một tiếng hét lên điên cuồng đinh tai nhức óc, thân hình Đại Địa Ma Long vừa mới cong cong liền bị bàn chân Cự Nhân kia bắn ngược lại. Làm cả thân hình bắn mãnh liệt hướng về phía trước đến mấy ngàn thước. Còn ở phía sau nó, chỉ còn là những đống hỗn độn, núi rừng vốn tươi tốt phảng phất như bị cày xới qua một lần, cây cối đổ gãy, khe rãnh ngang dọc.
Nhất là chỗ bàn chân Cự Nhân kia đạp xuống mãnh thú. Rõ ràng xuất hiện ra một cái dấu chân người sâu thẳm rộng lớn dị thường.
- Đạp Thần Hồ!
Mộ Hàn không nhịn được mở to hai mắt. Hắn đột nhiên hiểu được Đạp Thần Hồ kia mà trước đây đi ngang qua đã sinh ra như thế nào. Cái tên đạp thần này quả là lấy rất chuẩn xác. Có điều là bản thể của Hắc Ma thần thú kia sau khi bị dẫm đạp, lại cũng không hề bị thương nặng giống như Lưu Phàm đã nói, mà vẫn dồi dào sinh khí.
Truyền nói cho cùng là vẫn chỉ là truyền thuyết, so cùng tình huống chân thật thì khác nhau rất lớn.
Tuy bị Cổ Thần Âm và Cự Nhân hai lần đánh trúng, nhưng Đại Địa Ma Long chẳng những không phải chịu vết thương quá lớn, ngược lại bị kích thích thêm tính hung hãn càng làm cho người ta sợ hãi hơn.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Vừa mới bị nện ầm ầm rơi xuống đất, Đại Địa Ma Long kia liền nhanh chóng quay phắt đầu lại. Nó khàn giọng gầm rú, thân hình vốn đã kích thích đến to lớn đồ sộ đúng là lại lần nữa còn trở nên to hơn một vòng.
- Vút!
Mãnh thú thân hình đột nhiên cuốn lại thành những vòng tròn, xem ra tựa như một quả núi thịt cực lớn có hình dáng xoắn ốc, cái đầu cực đại đúng là ngỏng cao lên đến vài trăm thước. Từ trong đôi mắt tròn xoe to lớn bắn ra ánh mắt, dường như đã ngưng kết thành thực chất, Nó âm u lạnh lẽo nhìn chăm chú đám người Cổ Thần Âm trên trời cao.
- Thật sự là khinh người quá đáng, thực sự muốn coi bản tọa là bùn đất sao!
Đại Địa Ma Long gầm lên một tiếng, cái miệng to như chậu máu vừa há ra một cái. Một làn khói đen như mực trong chớp mắt phun phì phì ra, tiện đà lấy một loại khí thế điên cuồng mà tràn ngập lan ra.
Một khi bị màn sương đen kia bao trùm, mặt đất cỏ cây đúng là vội vàng héo rũ...
Trong khoảnh khắc, khắp khu vực cả một vùng mấy ngàn thước xung quanh mãnh thú liền không còn nhìn thấy chút xíu màu xanh và sức sống, khắp nơi đều tràn ngập Tử khí lộ rõ.
Hơn nữa, cùng với màn sương đen đang phiêu tán, khu vực màu đen ở trong dãy núi vẫn còn nhanh chóng khuếch tán về bốn phía.
- Độc tính quả là ác liệt.
Thấy hình ảnh như vậy, Mộ Hàn không nhịn được mà âm thầm líu lưỡi.
← Ch. 325 | Ch. 327 → |