← Ch.327 | Ch.329 → |
Ngay trong lúc Mộ Hàn đangmải nghĩ ngợi, Đại Địa Ma Long tựa hồ cảm ứng được nguy cơ lớn lao. Nó ngẩng cao đầu, thân hình cong lại như muốn từ thoát ra từ trong lớp sóng cuồn cuộn.
- Muốn chạy trốn? Chậm rồi!
Cổ Thần Âm trong miệng hét lớn, "Bạch Liên ấn" liền đã đến trong không trung con sông màu vàng mênh mông kia. Nó bất ngờ phát ra muôn vàn đạo tia chớp sáng trắng lóng lánh hoa mắt.
Cơ hồ đồng thời. Lại có những đám hư ảnh trắng xóa từ bên trong thân thể đám mười hai người Cổ Thần Âm chia tách ra. Chúng dài đến ba thước, to như chậu nước rửa mặt mà tròn vành vạnh, giống như một cái trụ ngọc.
- Thập Nhị Đô Thiên Tỏa Hồn Pháp Trận!
Cổ Thần Âm lại tự bản thân chợt quát. Những ngọc trụ này đột nhiên phồng lên to ra rồi kéo dài kịch liệt. Trong thời gian ngắn, đường kính mỗi một chiếc ngọc trụ đều đạt tới mấy chục thước, độ cao càng là đạt tới vài trăm thước. Không sai biệt lắm, trong khoảnh khắc Cổ Thần Âm mở miệng quát thì mười hai chiếc ngọc trụ tựa như tảng thiên thạch từ ngoài bầu trời hối hả rơi xuống phía dưới.
- Bang bang bang Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!...
Sau khi mười hai tiếng nổ lớn vang lên, tất cả những chiếc ngọc trụ to lớn đều cắm vào trong con sông màu vàng. Chúng đứng sừng sững thẳng tắp ở bốn phía quanh "Đại Địa Ma Long". Chỉ trong tích tắc, con sông màu vàng đột nhiên biến mất. Thiên mạch rộng mấy ngàn thước hiển lộ ra bộ mặt thực sự của nó. Đúng là sương trắng mịt mù, ánh huỳnh quang nhấp nháy, giống như Ngân Hà vắt ngang trời cao.
- Vút!
Âm thanh rít lên kích động thiên địa, những mảng lớn mảng lớn khí tức mù sương như sợi dây mây theo mười hai chiếc ngọc trụ vừa xoay quanh vừa vươn lên.
Đóa hoa Tuyết Liên trôi nổi giữa trời cao kia thật giống như đã bị hấp dẫn. Nó lại bắt đầu chấn động kịch liệt, từ giữa đài hoa tản ra một vầng ánh sáng lấp lánh càng ngày càng dày đặc. Đến cuối cùng dường như nó ngưng kết thành thực chất, rồi kết nối chung cùng khí tức trắng lóa đang xoắn ốc quấn quanh leo lên đến đỉnh ngọc trụ. Từ xa nhìn lại, tựa như một cái lưới lớntrắng xóa đang bao phủ không gian rộng rãi ở bên trong mười hai cây cột hình trụ.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
"Đại Địa Ma Long" kia phảng phất gặp phải lực đè nén khó có thể kháng cự. Thân hình vừa mới nổi lên mấy chục thước lại đột nhiên rơi xuống bên trong Thiên mạch.
Cùng thời khắc đó. Ở giữa trời cao, đóa hoa Tuyết Liên với vầng ánh sáng lấp lánh chói mắt rực rỡ cũng tùy thời chậm rãi hạ xuống.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Trong miệng phát ra tiếng gầm rú động trời, Đại Địa Ma Long lại lần nữa định bay lên trời.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Ngay lập tức sau đó, Đại Địa Ma Long liền gặp phải cùng một quang cảnh. Thân thể to lớn dài ngoằng bị một cỗ kình đạo vô hình hung hăng đè ép đi xuống.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
- ục ục...
Nhiều lần xông lên trời cao, rồi lại nhiều lần bị ép vào Thiên mạch, Đại Địa Ma Long cất tiếng gầm rống kinh thiên động địa, tựa hồ phẫn nộ tới cực điểm.
- Hắc Ma, không nên vọng tưởng đào thoát!
Cổ Thần Âm trầm giọng quát
- Thiên Mạch Chi Lực vô cùng vô tận, đừng nói ngươi chỉ là tu vi Linh Trì Thất Trọng Thiên. Coi như ngươi đạt tới 'Dương Hồ Cảnh', cũng khó lòng chống lại.
- Hắc Ma thần thú quả nhiên là cường giả cảnh giới Linh Trì, nhưng lại đạt tới Linh Trì Thất Trọng Thiên!
Trong lòng Mộ Hàn âm thầm cảm khái. Đối mặt kẻ địch cường đại như vậy, cũng khó trách Cổ Thần Âm bọn họ muốn dẫn động Thiên Mạch Chi Lực. Bởi nếu trực tiếp lấy cứng đối cứng, căn bản bọn họ không có bất cứ phần thắng nào.
Bọn họ dùng "Ngọc trụ" để hộ thân, nói vậy cũng là khởi nguồn từ Thiên mạch, nối thông chặt chẽ cùng Thiên mạch, nên mới có thể chống đỡ được với công kích vô cùng mạnh mẽ của Đại Địa Ma Long.
Nếu không được như thế, Cổ Thần Âm và Cự Nhân kia có lẽ còn có thể chịu đựng được, thế nhưng hàng chục cường giả Vạn Lưu Thất Trọng Thiên khác đã sớm hồn phi phách tán.
- Đúng rồi, còn có Dương Hồ Cảnh kia...
Trong lòng Mộ Hàn tim đập thình thịch. Trên Vạn Lưu Cảnh, có cảnh giới Linh Trì, mà trên cảnh giới Linh Trì, có Dương Hồ Cảnh, Dương Hồ Cảnh cũng tuyệt không phải điểm cuối của con đường võ đạo, quả nhiên vô cùng vô tận.
Tu luyện, đó là trèo lên một đỉnh này so sánh một đỉnh núi khác còn cao hơn. Mặc dù mỗi lần đặt chân lên một đỉnh núi thì đều sẽ có ngọn núi cao hơn đang chờ, nhưng đối với tu sĩ võ đạo mà nói, quang cảnh ở mỗi đỉnh núi đều là tuyệt diệu động lòng người. Mà quá trình trèo lên, cũng đồng dạng khiến cho tâm thần người khác mê say.
Nguyên nhân chính vì như thế, nên mới có nhiều tu sĩ võ đạo người trước ngã xuống, người sau tiến lên như vậy.
- Vô sỉ! Vô sỉ!
Đang lúc tâm trí Mộ Hàn hướng về cảnh giới cao hơn thì Đại Địa Ma Long kia cũng điên cuồng mà bắt đầu gầm rú. Trong đôi mắt cực đại tràn đầy sự phẫn uất và không cam lòng. Nếu muốn chống lại Thiên Mạch Chi Lực, trừ phi có được thần thông trong nháy mắt hủy diệt cả một Thiên Vực Thế Giới, nhưng mà hiển nhiên đó không phải điều mà tu sĩ cảnh giới Linh Trì có thể làm được.
Bị "Thập Nhị Đô Thiên Tỏa Hồn Pháp Trận" dẫn động Thiên Mạch Chi Lực phong bế vây khốn. Nó muốn chạy thoát thì khó như lên trời.
Một người nữ nhân trung niên điệu bộ cực kì thướt tha, dáng người mềm mại cười lạnh nói:
- Hắc Ma, ngươi ở Pháp La Thiên Vực là chó nhà có tang. Sau khi bị người ta cưỡng chế di dời trốn đến Thái Huyền Thiên Vực, cũng không biết che giấu, lại bốn phía hút lấy Tâm Cung, đạp trên hài cốt của hơn mười vạn tu sĩ mưu toan tấn chức Dương Hồ Cảnh. Có thể lâm vào kết quả hôm nay, cũng là ngươi tự làm tự chịu.
- Đại Địa Ma Long này lại hút lấy Tâm Cung của hơn hơn mười vạn tu sĩ?
Mộ Hàn hít một hơi thật sâu, tất cả đệ tử chính thức của Tứ Đại Thiên Tông tổng cộng vào hết cũng chỉ hơn mười vạn mà thôi. Không nghĩ tới "Hắc Ma thần thú" sau khi chạy tới từ Pháp La Thiên Vực đã lại hút lấy nhiều Tâm Cung như vậy.
Tâm Cung biến mất. Tu sĩ cũng phải hồn phi phách tán.
Hắc Ma thần thú dùng phương thức như thế để tăng tu vi lên, đám thuộc hạ phía dưới nó như Độc Long Thú Tôn, Xà Long Thú Tôn phỏng đoán cũng không ngoại lệ. Nếu mà cứ để cho bọn chúng tiếp tục tàn phá bừa bãi như vậy, chỉ sợ cả Thái Huyền Thiên Vực đều sẽ lâm vào cảnh trăm họ lầm than. Cũng khó trách đám người Cổ Thần Âm lại tiến hành vây công đối với nó.
- Chớ có đắc ý!
Đại Địa Ma Long ngẩng cao đầu mà hung ác cười to
- Coi như vây khốn bổn tọa thì có thể làm được gì. Cho các ngươi một vạn lá gan. Các ngươi cũng không dám lấy đi tính mạng của bổn tọa. Chỉ cần bổn tọa bất tử, rốt cuộc sẽ có lúc thoát thân. Đến lúc đó, hãy nhìn bổn tọa chém tận giết tuyệt tu sĩ Hạ Thiên Vực nho nhỏ của bọn ngươi như thế nào!
Nghe nói như thế, sắc mặt mười hai người cũng có chút khó coi.
*****
Trên trời cao, Mộ Hàn nghe vậy mà trong lòng cũng là dị thường nghi hoặc. Đại Địa Ma Long kia tàn phá bừa bãi Thái Huyền Thiên Vực, đám người Cổ Thần Âm sau khi vây khốn lại không dám lấy đi tính mạng nó. Đây là vì duyên cớ gì? Trong tích tắc này, Mộ Hàn lại nghĩ tới Độc Long Thú Tôn và vợ chồng Xà Long Thú Tôn. Với thực lực của đám người Cổ Thần Âm, hoàn toàn có khả năng giết chết toàn bộ bọn chúng. Tuy nhiên, bọn chúng đồng dạng chỉ là bị phong ấn, mà không có bị giết chết.
Phương diện này đến tột cùng che giấu bí ẩn như thế nào?
- Muốn chém tận giết tuyệt chúng ta? Cũng phải nhìn ngươi có bản lĩnh thoát khốn hay không!
Cổ Thần Âm trên mặt ẩn hiện cơn tức giận, đóa hoa Tuyết Liên trên trời cao tiếp tục sa xuống. Tốc độ càng lúc càng nhanh, cùng với việc bao trùm thì cảm giác bị đè nén cũng là trở nên càng tỏ ra khủng bố. Độ cao mà Đại Địa Ma Long gồng mình lên đang không ngừng giảm bớt. Không được một phần mười canh giờ, nó đúng là ngay cả nhảy lên đều phi thường khó khăn.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!...
Đại Địa Ma Long ra sức giãy dụa thân hình. Cái đuôi vĩ đại điên cuồng cuốn lấy chung quanh trụ ngọc khổng lồ. Những tiếng va đập kịch liệt vang lên liên tiếp. Nhưng bất kể nó va đập như thế nào, mười hai cây trụ ngọc lớn lại thủy chung như Định Hải Thần Châm, vẫn không nhúc nhích mà đứng lặng im hồi lâu bên trong Thiên mạch, không hề rung động chút nào.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Tiếng rống của Đại Địa Ma Long càng ngày càng bén nhọn, nhưng cùng với Bạch Liên ấn rớt xuống, biên độ lắc lư của thân thể nó lại càng ngày càng nhỏ, nhưng hai cái chân trước to lớn xù xì lại vẫn còn kiên cường chống lại.
- Đô Thiên Linh Trụ, cố phách toả hồn, ngưng!
Cổ Thần Âm chợt quát mạnh mẽ, "Bạch Liên ấn" rồi đột nhiên đình chỉ thế hạ xuống. Cùng với mười hai câu trụ ngọc bích thật lớn kia đang bắt đầu nhanh chóng xoay tròn tít mù. Khí tức mù sương liền tràn ngập bên trong không gian giữa các cây trụ lớn. Đúng là nó trở nên càng ngày càng đậm đặc, chỉ là trong thời gian chốc lát, thân hình của Đại Địa Ma Long cũng chỉ còn như một bóng dáng mơ hồ.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Đại Địa Ma Long giống như đã hoàn toàn không thể động đậy. Mặc dù nó vẫn đang không ngừng gầm rú, nhưng Mộ Hàn lại phát hiện, trong âm thanh của nó đã lộ ra sự kinh hoảng.
Không được một phần mười canh giờ, mười hai cây trụ lớn đột nhiên yên lặng.
Khí tức trắng xóa bên trong phiến không gian kia cũng lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Ở trên Thiên mạch phía dưới Mộ Hàn, thân thể Đại Địa Ma Long đúng là đã hóa thành một pho tượng điêu khắc to lớn dài đến mấy ngàn thước, đầu ngẩng cao, nhe răng lè lưỡi, cái chân trước to lớn xù xì chống đỡ cao cao. So cùng hình dáng bên trong Hắc Ma Điện thì hoàn toàn giống hệt.
Giờ khắc này, Mộ Hàn đột nhiên hiểu được. Những pho tượng điêu khắc mãnh thú bên trong Hắc Ma Điện này, tất cả đều là từ chính thân hình mãnh thú đọng lại mà thành.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Ở trên pho tượng điêu khắc cực lớn, hư ảnh của Đại Địa Ma Long đột nhiên hiển lộ ra ngoài. Nó gầm rú giãy dụa kịch liệt. Hư ảnh này chính là linh hồn của Đại Địa Ma Long.
- Bạch Liên ấn, phong!
Cổ Thần Âm bỗng dưng quát khẽ, đóa hoa Tuyết Liên kia trên trời cao chợt rớt xuống. Nó khắc vào bên trong thân thể vàng tươi kia của mãnh thú. Chỉ có điều là trong mấy giây ngắn ngủi, linh hồn của Đại Địa Ma Long kia liền kêu rên một tiếng rồi chìm vào bên trong pho tượng điêu khắc, hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa. Đóa hoa Tuyết Liên kia cũng thu dần vầng ánh sáng lấp lánh lại.
- Cuối cùng đã phong ấn xong Hắc Ma thần thú này!
Nữ nhân trung niên kia như trút được gánh nặng thở ra một hơi. Nhưng ngay sau đó, gương mặt trắng như tuyết liền phồng căng đến đỏ bừng, máu tươi chợt điên cuồng phun ra từ trong miệng. Giờ khắc này, lực lượng trong cơ thể bà ta thật giống như đột nhiên bị lấy ra hết sạch, cũng khó có thể Ngự Hư đứng thẳng nữa, thân hình yểu điệu thẳng tắp ngã nhào về phía mặt đất mà rơi xuống.
- Phốc! Phốc! Phốc...
Cùng thời khắc đó, lại có chín đạo bóng dáng rơi xuống.
Cổ Thần Âm và Cự Nhân kia có tu vi tối cao, miễn cưỡng chống lại không có thổ huyết, nhưng cũng giống như uống rượu, lắc la lắc lư mà rớt xuống về phía mặt đất. Hai chân vừa mới bước lên thực địa, hai người liền cũng không chống đỡ nổi nữa. Cứ thế đặt mông ngồi dưới đất rồi bắt đầu từng ngụm từng ngụm mà thở dốc. Thế nhưng mười người còn lại thì đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
- Xảy ra cái gì?
Thấy biến cố xảy ra bất thình lình, Mộ Hàn liên tục xuất hiện những nỗi nghi ngờ. Hắn đang muốn quan sát tỉ mỉ một phen thì hình ảnh trước mắt đột nhiên méo mó kịch liệt. Chỉ trong tích tắc, Mộ Hàn chỉ cảm thấy tầm mắt chợt sáng bừng, lập tức liền phát hiện chính mình chính đang ngồi xếp bằng ngay ngắn ở trong cánh hoa "Bạch Liên ấn", đúng là trở lại Hắc Ma Điện.
Ánh mắt Mộ Hàn vừa chuyển, thì Tiêu Tố Ảnh, Cơ Vân Thiền, Hoa Hải và Văn Nhân Tinh Nhược ở ngay bên cạnh cơ hồ đồng thời tỉnh dậy, trong mắt đều lưu lại rung động lộ rõ.
Do Lệ Thu Thủy ra hiệu, năm người cố kìm nén sự kinh ngạc trong lồng ngực rồi đi ra khỏi Bạch Liên ấn. Ngay sau đó liền lại có năm tên tu sĩ khác đi vào.
Khe khẽ thở phào một hơi, Mộ Hàn trở lại đám người.
Đã tiếp thu xong những hình ảnh rung động trong Bạch Liên ấn, bây giờ lại lần nữa đánh giá tòa Hắc Ma Điện này, Mộ Hàn lập tức có phát hiện mới. Sau khi thân hình to lớn đồ sộ của Đại Địa Ma Long đọng lại thành pho tượng điêu khắc, hẳn là liền không có lại di động. Điều này liền có ý nghĩa, Hắc Ma Điện là kiến tạo trên Thiên mạch của Thái Huyền Thiên Vực. Mà khởi động mười hai cây trụ lớn ở Hắc Ma Điện này, có lẽ chúng chính là mười hai cây cột Đô Thiên Linh Trụ đã cùng Bạch Liên ấn phong ấn Đại Địa Ma Long kia.
Chỉ là, trong lòng Mộ Hàn đồng thời lại nổi lên nghi hoặc lớn hơn nữa.
Sau khi phong ấn Đại Địa Ma Long xong, trong số mười hai vị cường giả lại có mười người thổ huyết hôn mê. Tình trạng của Cổ Thần Âm và kia Cự Nhân kia cũng cực kì xấu. Cái này rốt cuộc là vì duyên cớ gì. Chẳng lẽ Đô Thiên Linh Trụ mà bọn họ mang theo trước đây không thể phá tan mất tất cả kình đạo của Đại Địa Ma Long, khiến cho bọn họ bị nội thương?
Hơn nữa Đại Địa Ma Long kia rốt cuộc có thực lực gì, mà có thể khiến cho đám người Cổ Thần Âm chỉ dám phong ấn nó mà không phải hoàn toàn giết chết. Nói không chừng nó có hậu trường mà đám người Cổ Thần Âm cũng không trêu chọc nổi, lúc này mới không dám xuống tay hạ sát? Nhưng nếu như hậu trường của nó thật sự cường đại như vậy, thì tại sao lại bị đuổi ra khỏi Pháp La Thiên Vực?
← Ch. 327 | Ch. 329 → |