← Ch.411 | Ch.413 → |
Nhưng mà qua mấy hô hấp và tâm cung của lão giả áo xám Lâu Chinh chia lìa, tiếng kêu thảm thiết của hắn lúc này mới dừng lại.
Tới tận đây cường giả Vạn Lưu ngũ trọng thiên trong người không còn chút khí tức sinh mệnh nào.
Nhìn thấy thân thể đồng bạn mềm nhũn co quắp nằm trên đất, bọn người Liễu Viên cùng Mạc Không chỉ cảm thấy thân thể mình như nứt ra, trong nội tâm hàn ý lạnh lẽo bao phủ toàn thân.
- Ngươi tên là gì?
Sau khi thu tâm cung của Lâu Chinh và thu vào "Tử Hư Thần Cung ", con mắt của Mộ Hàn nhìn chằm chằm vào mỹ nam tử.
- Mạc Quân...
Nam tử trẻ tuổi kia vô ý thức nói.
Mộ Hàn gật gật đầu, cười mỉm hỏi:
- Mạc Quân, ngươi có biết ' Thiên Lôi Tuyệt Vực ' ở đâu không?
- Ta không biết.
- Đã như vầy ta không có miễn cưỡng ngươi.
"..."
Tay phải của Mộ Hàn lại điểm vào mi tâm Mạc Quân, lập tức hấp thu tâm cung của Mạc Quân ra ngoài. Chỉ qua một lát Mạc Quân cũng theo gót Lâu Chinh ngã xuống đất.
- Mạc Không, ngươi có cái gì muốn nói?
- Ngươi giết ta đi!
"..."
Không lâu lắm ba người biến thành ba thi thể nằm trên đất.
Mộ Hàn vui vẻ nhìn qua người cuối cùng, bờ môi khẻ nhếch, tiếng nói còn chưa vang lên thì Liễu Viên từ trong ngây ngốc tỉnh táo lại, hoảng sợ muốn giãy dụa, tuyệt vọng nói:
- Ác ma! Ngươi là ác ma... Ngươi hấp thu tâm cung của bọn họ!
Lâu Chinh, Mạc Quân, Mạc Không ba người kêu gào thảm thiết đã triệt để đánh tan phòng tuyến tâm lý của cường giả Vạn Lưu lục trọng thiên này.
Nếu như Mộ Hàn lại thi triển cực hình khác thì tới chết bọn họ cũng không được an lành, cảm giác trơ mắt nhìn qua người khác bị hấp thu tâm cung từ từ mà chết hoàn toàn khác với giết người ta đầu rơi máu chảy, tuyệt đối không phải người thường có khả năng làm ra được.
Hơn nữa đối với tu sĩ võ đạo mà nói tâm cung là căn bản, cũng là căn nguyên khiến võ giả cường đại hơn.
Mắt thấy căn nguyên này từ từ rời xa bản thân thì đối với những người đứng ở đỉnh phong của Đại Hạc Thiên Vực, hưởng thụ vô số phong quang mà nói càng không chịu được, giống như tỷ phú đột nhiên biến thành không còn đồng nào, thậm chí lưu lạc làm tên ăn mày, loại thống khổ này càng thống khổ hơn giết người ta nhiều lần.
- Ngươi muốn biết vị trí của ' Thiên Lôi Tuyệt Vực '?
Vì vậy không chờ Mộ Hàn lên tiếng hỏi thăm, Liễu Viên đã vội vàng nói:
- Ta nói cho ngươi biết ' Thiên Lôi Tuyệt Vực ' nằm ngay ' Tàng Kiêu Mạch ' của Thần Kiếm tông. Nó chính là cấm địa tông phái của ta, cũng là nơi cho đệ tử tinh anh của chúng ta lịch lãm rèn luyện.
- ' Thiên Lôi Tuyệt Vực ' nằm ở Thần Kiếm tông?
Mộ Hàn có chút giật mình. Nếu như Thái Thanh đặt vũ khí rèn luyện trong "Thiên Lôi Tuyệt Vực" thì không biết có bị cường giả tông này lấy đi hay không, hơn nữa nghe Liễu Viên nói mình muốn đi vào "Thiên Lôi Tuyệt Vực " thì phải kinh động cường giả tông môn này.
Nhưng mà kinh động thì kinh động a, năm tên đệ tử tông môn liều chết. Lại có bốn gã Vạn Lưu Cảnh trưởng lão trong tông và chắc chắn phải như nước với lửa tông môn này.
Thực sự bị cường giả tông môn ngăn cản. Cùng lắm là giết vào "Thiên Lôi Tuyệt Vực" a.
Huống hồ nếu vũ khí bị cường giả trong tông này lấy đi. Muốn không chiến đấu với đám cường giả tông môn này cũng quá khó khăn.
Kiện vũ khí đó tuyệt đối không thể mất đi được.
Suy nghĩ xong Mộ Hàn lại hỏi:
- Ngươi có nghe nói qua về ' Lôi Hà Trạch '?
- ' Lôi Hà Trạch 'chính là ' Thiên Lôi Tuyệt Vực '.
Liễu Viên vội hỏi.
- Quả là thế.
- Mộ Hàn, ta không yêu cầu xa vời ngươi có thể thả ta, nhưng mà chuyện ngươi muốn biết đã có câu trả lời rồi, van cầu ngươi cho ta thống khoái a.
Liễu Viên buồn bã nói, lúc này nàng nhìn qua chẳng khác gì con chim non chờ mổ thịt, đã không có chút ngạo khí hung thần ác sát lúc trước.
- Tốt.
Mộ Hàn hơi gật đầu, lúc thần sắc Liễu Viên buông lỏng thì lực lượng tinh thần bàng bạc tiến vào trong tâm cung của nàng sau đó trùng kích, Liễu Viên lập tức lâm vào hôn mê sau sau đó Mộ Hàn lấy tâm cung của nàng ta ra.
Ngón tay Mộ Hàn bắn ra mấy đạo hỏa diễm nóng rực, đám người Liễu Viên lập tức hóa thành tro bụi.
- Nếu ' Thiên Lôi Tuyệt Vực ' ở Thần Kiếm tông thì ta phải đi tới đó thôi, xem ra ta vào tông môn này nhất định là địch nhân rồi.
Mộ Hàn mỉm cười, qua trong chốc lát đảo mắt nhìn qua một khu rừng rậm, một tia âm thanh ngưng tụ thành tơ truyền tới.
- Hai vị không cần đi, kế tiếp, tu sĩ Thần Kiếm tông sẽ không chú ý tới các ngươi, Đại Hạc Thiên Vực vô cùng rộng lớn, chỉ cần rời khỏi Vân quốc thì nơi nào chẳng sống được? Tu sĩ Kim quốc lợi hại hơn nữa cũng chẳng tìm ra các ngươi đâu, nếu các ngươi lưu luyến vương vị Vân quốc thì khó nói rồi.
Nói xong Mộ Hàn phóng lên trời bay thẳng về hướng bắc.
Trong gốc cây nhỏ nằm trong rừng rậm có hai cái đầu nhô ra, giương mắt nhìn qua thân ảnh kia càng bay càng xa, khiếp sợ trên mặt còn chưa có tiêu tán.
Hai người này chính là Vân Vô Kỵ cùng Vân Trọng.
Nơi này cách Phù Vân thành cũng không tính xa, sau khi nghe động tĩnh như thế Vân Vô Kỵ đã suy đoán có cường giả Thần Kiếm tông chạy tới, vì vậy lặng lẽ mang theo Vân Trọng chạy tới quan sát, tuy nói nơi này nguy hiểm, nếu như Mộ Hàn không địch lại thì bọn họ ở Phù Vân thành càng nguy hiểm.
Khiến cho hai người không ngờ tới chính là vừa đến gần đã nhìn thấy bốn cường giả tông môn bị một chưởng Mộ Hàn "Chụp chết" đầy rung động.
- Mộ tiền bối thật sự quá cường đại.
Sau nửa ngày về sau Vân Vô Kỵ mới tỉnh hồn lại, sợ hãi thán phục lên tiếng.
- Thần Kiếm tông chết bốn trưởng lão, Liễu Viên kia ta từng gặp qua một lần, nghe nói có tu vị Vạn Lưu lục trọng thiên, ba người khác chắc cũng sàn sàn với nàng ta, không nghĩ tới bọn họ đều chết trong tay Mộ tiền bối.
- Ân.
Vân Trọng nhịn không được gật gật đầu, vẻ mặt hối hận nói:
- Nếu như có thể bái Mộ tiền bối làm sư thì tốt rồi. Thúc, chúng ta...
- Chiếu theo tiền bối nói mà làm, chúng ta rời khỏi Vân quốc.
"..."
...
Ngoài mấy vạn dặm, Thiên Kiếm tông.
- Cái gì, liễu Viên trưởng lão cũng chết!
Trong một tòa cung điện rộng lớn có âm thanh khiếp sợ vang lên.
- Lâu Chinh, Mạc Không, Mạc Quân, Liễu Viên đều chết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bốn người bọn họ một Vạn Lưu lục trọng thiên, ba Vạn Lưu ngũ trọng thiên vì sao cùng chết một thời gian?
Trong điện đường một lão giả áo đỏ vẻ mặt không dám tin quát lên.
Trước mặt hắn là một cái bàn ngọc dài, phía trên bày ra từng viên cầu sáng óng ánh màu xanh lam ôn nhuận, tất cả to như trứng gà. Một viên đại biểu cho một cường giả Vạn Lưu Cảnh, bên trong phân biệt có tâm thần lạc ấn của cường giả Vạn Lưu Cảnh.
Mà giờ khắc này có tới bốn quả cầu màu xanh lam vỡ nát.
Viên cầu đại biểu cho Lâu Chinh, Mạc Không, Mạc Quân cùng Liễu Viên bốn người. Một lát sau lão giả áo đen bên cạnh quát lên.
- Người đâu, thỉnh Lộc trưởng lão tới!
← Ch. 411 | Ch. 413 → |