← Ch.423 | Ch.425 → |
- Vạn Lưu ngũ trọng thiên?
Mộ Hàn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới cường giả Kiếm Thần tông trấn thủ ở Thiên Lôi tuyệt vực này còn không có chạy trốn, chẳng lẽ lại không nhận được tin tức có liên quan đến mình, cũng không đi cảm ứng tình huống bên trogn Kiếm Thần tông?
Thông qua khai báo của Động Huyền thượng nhân, Mộ Hàn đối với địa phương bắt nguồn cái lôi hải ao ầm này đã có lý giải không ít.
Phiến Lôi vực này nghe nói có phương viên mấy trăm dạm lớn nhỏ, tất cả đều huyền phù ở trên bầu trời ao đầm.
Trong đó liến tính từ bộ phận khu vực gần Kiếm Thần tông nhất này có lực lượng yếu nhất, khoảng cách cùng với ao đàm cũng lớn nhất, không sai biệt lắm có ba, bốn mươi thước, càng là đi về phía trước, lôi điện bộc phát ra lực lượng liền càng mạnh, mà khoảng cách cùng ao đầm càng nhỏ, đến cuối cùng, lôi điện gần như cùng ao đầm tương liên.
Trong ao đầm kia sinh trưởng đại lượng dược thảo trân quý được tẩm nhiễm lôi điện lực, bất quá trong ao đầm đồng dạng cất giấu nguy hiểm khổng lồ.
Khu vực có lôi điện lượng lực lượng cường đại thường sẽ diễn sinh ra lực lượng phong bạo khủng bố, hơn nữa không gian hoạt động nhỏ hẹp, cho dù là cường giả Vạn Lưu cảnh cảnh đi vào cũng có khả năng rất lớn bị cuốn vào trong phong bạo, rồi sau đó bị lôi điện oanh đến hồn phi phách tán, hài cốt không còn.
Vì vậy, cơ hồ tất cả võ đạo tu sĩ tiến vào ao đầm đều là từ nơi này bắt đầu hành trình.
Sau khi Kiếm Thần tông đem Thiên Lôi tuyệt vực liệt vào cấm địa, chỉ cần một gã cường giả Vạn Lưu cảnh ở chỗ này trấn giữ, không sai biệt lắm là có thể ngăn cản tu sĩ tông phái khác xâm nhập vào ao đầm này.
Nhưng hôm nay Thái thượng trưởng lão của Kiếm Thần tông viễn độn, tu sĩ Vạn Lưu cảnh chạy tứ tán, tên trước mắt kia nhưng còn ngăn chính mình tiến vào Thiên Lôi tuyệt vực cũng là làm cho Mộ Hàn ngoài kinh ngạc ra lại cảm thấy buồn cười.
- Kiếm Thần tông các ngươi nhiều tu sĩ Vạn Lưu cảnh như vậy cũng không làm gì được ta, thậm chí hai vị Thái thượng trưởng lão cũng là bại vào trong tay ta, ta muốn đi vào, ngươi có thể ngăn được sao?
Mộ Hàn cười nhạt một tiếng, thân ảnh không dừng.
- Cái gì?
Tráng hán kia tựa hồ có chút giật mình.
Lập tức Mộ Hàn liền phát hiện có một đạo tâm thần cường đại của tráng hán kia từ trong tâm cung ba động tản ra, một lát sau tráng hán kia đột nhiên ai nha một tiếng, dùng sức vỗ đầu của mình một cái, mẹ ơi. Kiếm Thần tông thậm chí ngay cả một cái Vạn Lưu cảnh cũng không có, chẳng lẽ là bị hắn giết sạch rồi.
Lúc nói, tráng hán rất là kiêng kỵ liếc Mộ Hàn một cái, cuối cùng là xoay người bỏ chạy.
- Ân?
Mộ Hàn thấy thế hơi sững sờ.
Phương hướng tráng hán chạy trốn không phải là nơi khác, mà là Thiên Lôi tuyệt vực ở phía trước, nhất là hắn cũng không phải dán vào ao đầm hành động, mà là thẳng xông về phía tử sắc lôi vực nồng đậm kia. Càng làm cho Mộ Hàn kinh ngạc hính là tráng hán kia thế nhưng không bị lực lượng lôi điện bắn ra, mà là như linh xà chui vào bên trong lôi vực.
- Gia hỏa này thế nhưng không sợ hãi lôi điện?
Mộ Hàn có chút không thể tưởng tượng nổi, không nghĩ tới Kiếm Thần tông còn cất giấu một tu sĩ Vạn Lưu cảnh như vậy, thực lực mặc dù không tính là đặc biệt mạnh nhưng mà có năng lực xâm nhập lôi vực. Theo Động Huyền thượng nhan nói, tựa hồ Đại Hạc thiên vực chưa từng có tu sĩ có thể tiến vào Lôi vực, tất cả mọi người chỉ có thể hoạt động ở trong ao đàm.
Nhưng biểu hiện hiện nay của tráng hán kia lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Mộ Hàn đối với Thiên Lôi tuyệt vực này.
Trong tâm niệm, Mộ Hàn đã đi tới biên giới Thiên Lôi tuyệt vực.
Phía trước tử mang lóe lên, lôi điện lui tới, tựa hồ đưa tay ra có thể đụng vào, khí tức cuồng bạo không ngừng dập dờn bồng bềnh ra giống như sóng triều từ trên người Mộ Hàn mãnh liệt mà qua.
- Hô! Hô...
Ý niệm của Mộ Hàn khẽ động, chín đạo Anh lôi liền từ trong tâm cung gào thét mà ra.
Oanh!
Liền thật giống như thân nhân thất lạc nhiều năm, phiến lôi vực phía trước kia đột nhiên sôi trào lên, lôi điện kịch liệt cuồn cuộn xuyên qua, hướng chín đạo anh lôi kia đánh tới, bất quá nhưng tất cả đều dừng lại ở trước người Mộ Hàn ngoài một thước, giống như bị một cỗ lực đạo vô hình trói buộc chặt.
Nhưng mà Mộ Hàn lại có thể rõ ràng từ trong những lôi điện kia cảm ứng được một cỗ ý thân thiết.
Hiện tượng kỳ diệu này để cho khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Hàn không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng:
- Những lôi điện này so sánh với Thái Tiêu thần lực thích hợp hơn dùng để cô đọng Anh lôi, không nghĩ tới Thiên Lôi tuyệt vực còn là một tu luyện tràng tuyệt hảo, trong lúc nhất thời Mộ Hàn cũng muốn bắt bấy đạo lôi điện tới nếm thử một phen.
Qua một lúc lâu, Mộ Hàn mới kiềm chế cỗ vọng động này.
Vẫn là trước đem vũ khí mà Thái Thanh để ở chỗ này rèn luyện tìm được rồi hãy nói.
Mộ Hàn nhẹ hút một ngụm, ý niệm khẽ nhúc nhích, chín đạo Anh lôi nhanh chóng giăng khắp nơi, tiếp đó giống như lưới cá đem Mộ Hàn bao trùm vào bên trong, giữa khe võng bị tử ý nồng đậm bổ sung vào.
Cước bộ vừa động, Mộ Hàn chợt bước chân vào lôi vực.
- Hô!
Quanh người Mộ Hàn nhất thời sôi trào, vô số lôi điện bổ nhào tuôn ra mà đến, ở bên người hắn oanh chuyển lượn lờ, hoan hô nhảy nhót. Thoáng chốc tầm mắt của Mộ Hàn hoàn toàn bị tử sắc lôi điện tràn ngập, trong tai nghe được chỉ là tiếng nổ vang oanh long long, một trận lại một trận liên miên không dứt, phảng phất vĩnh viễn không đình chỉ.
Mộ Hàn tiếp tục hướng về phía trước di chuyển cước bộ, càng là không bị chút quấy niễu nào, lực lượng mà lôi điện bộc phát ra mặc dù không ngừng ở bên người gầm thét, bạo liệt như cuồng, nhưng một khi chạm vào anh lôi kia liền trở nên nhu hòa, lực lượng trước đó còn như cuồng phong bạo vũ thoáng chốc hóa thành gió nhẹ mưa phùn.
Mộ Hàn một đường đi về phía trước, lôi điện kia liền một đường vui mừng.
Bất quá thân thể mặc dù không có gặp phải trở ngại, nhưng mà phạm vi tâm thần của Mộ Hàn có thể cảm ứng được lại là càng ngày càng nhỏ. Ở bên ngoài lôi vực, Mộ Hàn có thể cảm ứng được phương viên hơn ba ngàn dặm, mà nay cũng là co rút lại gấp hai mươi lần có hơn, càng là đi về phía trước thì phạm vi cảm ứng co rút lại càng nhanh.
Cái này cũng có ý nghĩa là lôi điện lực ở bốn phía càng ngày càng khổng lồ.
Cũng không lâu lắm, khu vực mà Mộ Hàn có thể cảm tứng được chỉ còn phương viên hơn mười dặm, lúc này lôi điện tràn ngập ở quanh người hắn mỗi một đạo đều thô to như cánh tay, nhìn bọn chúng liên tiếp không ngừng từ chín tầng trời phách xuống, ngay cả Mộ Hàn cũng nhịn không được tâm thần khẽ rung động.
Chỗ này quả nhiên là nơi hung hiểm, đừng nói là những tu sĩ Vạn Lưu cảnh của Đại Hạc thiên vực không vào được, cho dù tiến vào, không cẩn thận cũng sẽ bị lôi điện phách thành tro bụi.
- Di?
Lại đi về phía trước mấy trăm thước, một đạo thân ảnh quen thuộc đột nhiên tiến vào tầm mắt của Mộ Hàn.
Người nọ chính là tráng hán mà Mộ Hàn thấy ở bên ngoài Thiên Lôi tuyệt vực, giờ phút này đang ngồi xếp bằng ở trên hư không, thân thể khôi ngô ở dưới lôi điện che giấu như ẩn như hiện. Để cho lt cảm thấy kỳ quái chính là chính mình trước đó không cảm ứng được khí tức của hắn, ở trong Lôi vực này hắn phảng phất cũng hóa thành một đạo lôi điện.
- Ôi, mẹ của ta ơi, hắn lại đuổi theo tới!
Trong lúc lơ đãng chỉ chớp mắt, tráng hán kia nhát thời phát hiện ra Mộ Hàn tồn tại, không khỏi bị dọa sợ đến kinh kêu lên, thân thể vừa chuyển, liền hướng sang một bên bỏ chạy, nhưng sau khi chạy ra mười mấy thước, thân thể của hắn đột nhiên cứng lại ở trong lôi điện, khó có thể tin quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn, con ngươi cũng suýt nữa trừng rớt ra.
- Ngươi... Ngươi lại có thể đi vào Thiên Lôi tuyệt vực?
Tráng hán kia cật cật kêu lên, một bộ vẻ mặt gặp quỷ.
- Thiên Lôi tuyệt vực này rất khó đi vào sao?
Mộ Hàn biết rõ còn cố hỏi mà cười nhẹ một tiếng, để tránh đem hắn kinh sợ chạy đi, Mộ Hàn lại ngay sau đó dừng bước.
- Dĩ nhiên là rất khó đi vào, nếu không nơi này cũng sẽ không bị gọi là Tuyệt Vực rồi.
Tráng hán kia nghe vậy nhất thời giơ chân kêu to, thấy Mộ Hàn không tiếp tục đi tới nữa, vẻ khẩn trương trong mắt hắn hơi thoáng giảm bớt, cả Đại Hạc thiên vực, tu sĩ có thể đi vào nơi này ngay cả một cái cũng không có.
← Ch. 423 | Ch. 425 → |