← Ch.447 | Ch.449 → |
- Trong đệ tử ngoại sơn không ai đạt tới Linh Trì Cảnh, dùng thực lực của mình bây giờ muốn đạt được thân phạn đệ tử chính thức không khó.
Tâm niệm Mộ Hàn thay đổi thật nhanh, tâm thần quay trở về, bước chân của hắn trở nên nhanh hơn.
Trong thành này không thể ngự không mà đi, cũng không cấm đi quá nhanh, qua hồi lâu Mộ Hàn mới tới phía bắc Linh Vũ Thánh thành. Ở ngay cửa bên trái có mấy chục cung điện nguy nga ở đây, đây cũng là Võ Công Điện, cơ hồ tất cả đệ tử ngoại sơn đều được quản lý trong này, kể cả đệ tử ngoại sơn tuyển nhận công việc.
Lúc chạy tới nơi này Mộ Hàn không nhịn được kinh ngạc lên, cửa lớn Võ Công Điện đóng chặt, nhưng mà trên quảng trường trước điện có không ít ti sĩ tụ tập, chừng sáu trăm người.
Âm thầm cảm ứng một chút, Mộ Hàn phát hiện bọn họ đại bộ phận là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, tu sĩ Vạn Lưu Cảnh có hơn mười người, toàn bộ đều dưới Vạn Lưu tam trọng thiên.
Con mắt quét qua, Mộ Hàn cũng tìm một vị trí ngồi xuống.
Vốn Mộ Hàn xuất hiện cũng không có người nào chú ý tới hắn, nhưng sau khi hắn ngồi thì có người chú ý tới hắn.
- Vị đại ca này xưng hô như thế nào?
Qua một lát su có một thanh niên gầy yếu đi tới.
- La Thành!
Mộ Hàn thuận miệng nói ra.
Đây là tên một người bạn thân kiếp trước của hắn, cái tên giả Lăng Nghị kia không cần thì tốt hơn, Mộ Hàn không muốn lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Khi nói chuyện Mộ Hàn dò xét thiếu niên kia, bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi và gương mặt em bé, nhưng tu vị của hắn lại đạt Vạn Lưu nhất trọng thiên.
- Ta gọi là Đường Hoan.
Thiếu niên kia đi tới. Hắn cười rất chân thành.
- La Thành đại ca, nhìn tu vị của ngươi hình như rất cao nha?
- Vạn Lưu lục trọng thiên mà thôi.
Mộ Hàn cười cười, sau khi ra khỏi Tinh Nguyệt Hải, hắn không cần che lấp khí tức của mình, Đường Hoan hỏi thăm tự nhiên cũng không cần phải giấu diếm.
- Đã là Vạn Lưu lục trọng thiên. Ngươi còn báo danh đệ tử ngoại sơn Chân Vũ Thánh Sơn sao?
Đường Hoan hoảng sợ nói:
- La Thành đại ca, ngươi không đi tham gia ' Chân Vũ Thánh Hội '? Dùng tu vị của ngươi có thể trở thành đệ tử chánh thức quá dễ dàng.
Nghe được Đường Hoan nói lời này không ít tu sĩ vảnh tai lắng nghe, một tu sĩ Vạn Lưu lục trọng thiên còn chạy tới đây khiến người ta không hiểu.
- Ta tới chậm!
Mộ Hàn bất đắc dĩ nói.
- Trên đường bị chậm thời gian ngắn, kết quả hiện tại mới đến Linh Vũ Thánh thành. Bỏ qua ' Chân Vũ Thánh Hội '. Đã tới thì không thể không công quay về, nghe nói đệ tử ngoại sơn hàng năm sẽ chọn ra bảy người trở thành đệ tử chính thức cho nên ta tham gia.
- Thật sự là đáng tiếc.
Đường Hoan lắc đầu, người chung quanh cũng thở dài.
- Dùng thực lực của La Thành đại ca sang năm nhất định có thể từ đệ tử ngoại sơn trong trổ hết tài năng trở thành đệ tử chánh thức.
- Đường Hoan. Vậy đa tạ cát ngôn của ngươi.
Mộ Hàn mỉm cười, trong nội tâm cũng tồn tại ý niệm tìm hiểu tin tức trong đầu. Vì vậy nói vài câu chuyện không đầu không đuôi với Đường Hoan. Thiếu niên này tuy thực lực đạt tới Vạn Lưu Cảnh nhưng không có tâm cơ gì. Không lâu lắm hắn đã hỏi ra những gì cần biết.
Mộ Hàn thế mới biết đệ tử ngoại sơn trở thành đệ tử chính thức của Chân Vũ Thánh Sơn có hai cách, một là trong tuyển bạt hằng năm không ngừng thắng lợi, tiến vào trước bảy tên; thứ hai là Vạn Lưu quy tông, tụ dịch thành trì, tu vị đột phá đến Linh Trì nhất trọng thiên thì có thể lập tức trở thành đệ tử chánh thức.
Đương nhiên hai con đường này đều bắt đầu từ đệ tử ngoại sơn.
Tuy nói tu vị vượt qua Mệnh Tuyền nhất trọng thiên là có thể báo danh, nhưng muốn thực sự trở thành đệ tử ngoại sơn còn không dễ dàng như trong tưởng tượng của Mộ Hàn, đầu tiên phải có cường giả Chân Vũ Thánh Sơn tiến hành kiểm tra đo lường, dùng bảo đảm không có người lòng dạ khó lường tiến vào.
Sau khi thông qua kiểm tra còn phải giao nạp phí tổn kết xù mới có thể trở thành đệ tử ngoại sơn.
Về phần phí tổn kim tệ thế tục vô dụng, dùng là đạo khí, đan dược, dược thảo các loại mới được.
- Đường Hoan lão đệ, ngươi chuẩn bị nộp lên cái gì?
- Một kiện cao phẩm đạo khí.
- Một kiện cao phẩm đạo khí?
Ánh mắt Mộ Hàn có chút lập loè, lập tức nghĩ đến Sát Sinh Kiếm, sau một khắc Mộ Hàn liền bài trừ nó đi. Trong Thiên Tông võ hội Mộ Hàn từng vận dụng qua Sát Sinh Kiếm, nếu như hắn nộp cho Chân Vũ Thánh Sơn khó bảo toàn sẽ không bạo lộ thân phận, cho dù tỷ lệ nhỏ nhất nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Sát Sinh Kiếm không được, vậy thì lấy những cao phẩm đạo khí của Cơ Vân Thiền và đám trưởng lão Kiếm Thần tông cũng khó dùng, sau khi bài trừ toàn bộ cao phẩm đạo khí thì trong Tử Hư Thần Cung chỉ còn vài món trung phẩm đạo khí, hoàn toàn không đủ để khiến hắn trở thành đệ tử ngoại sơn.
Thời điểm này liền Mộ Hàn không nhịn được cười rộ lên, hoài nghi mình có phải quá mức cảnh giác hay không, nhưng mà thời khắc mẫn cảm phải cẩn thận một chút.
Ý niệm Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, hắn rút một trong số vài món trung phẩm đạo khí ra, sau đó đặt trong tâm cung cảm ứng. Chợt một bức Văn Phổ hiện ra trong lòng Mộ Hàn, những Văn Phổ của trung phẩm đạo khí này không tính là quá phức tạp, qua trong giây lát Mộ Hàn cũng hiểu thấu triệt.
Hô!
Tiếng phá không nhỏ vang lên, một thanh trường kiếm đột nhiên rơi vào trong tay Mộ Hàn.
Kiếm dài ba thước, đen nhánh, pha tạp thứ gì đó như là gỉ sắt. Mà khi Mộ Hàn rót chân nguyên vào trong kiếm thì thanh trường kiếm không ngừng kêu lên vù vù, một đạo bóng tối từ trong lao ra ngoài, chỉ một thoáng phạm vi hơn mười mét bị khói đen bao phủ.
- Trung phẩm đạo khí?
Đường Hoan kinh dị nói, ánh mắt chung quanh nhìn qua đầy hiếu kỳ.
- Không sai, đây là thứ ta chuẩn bị nộp lên.
Mộ Hàn khẽ cười nói, hắn vừa dứt câu thì chung quanh xôn xao vang vọng bốn phía.
- Nộp trung phẩm đạo khí? Hắn không sợ trưởng lão Võ Công Điện đá văng đi sao?
- Tu sĩ Vạn Lưu lục trọng thiên chẳng lẽ nghèo như vậy?
- Một kiện trung phẩm đạo khí cũng muốn trở thành đệ tử ngoại sơn, mơ mộng hão huyền.
...
Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, mọi người hoặc lắc đầu bật cười, hoặc khó có thể tin, hoặc lên giọng mỉa mai, không ai cố ý nói ra suy nghĩ của mình.
Đây là Linh Vũ Thánh thành, bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng chọc giận Mộ Hàn.
Mộ Hàn cũng không có tức giận, cười mỉm nói:
- Rất nhanh nó sẽ biến thành cao phẩm đạo khí.
- Ah? Như thế nào...
Đường Hoan nói còn chưa dứt lời giọng nói đã dừng lại.
Xùy!
Tiếng vang nhỏ xuất hiện, tay trái Mộ Hàn cầm kiếm, một đoàn khí tức màu đen từ ngón trỏ của Mộ Hàn rơi xuống thân kiếm.
- Pháp lực thủy thuộc tính?
Nhìn thấy màn này Đường Hoan lập tức há to mồm, ngạc nhiên hoảng sợ nói:
- La Thành đại ca, ngươi là thủy Đạo Văn Sư?
Lúc hắn mở miệng thì những âm thanh mỉa mai chê cười chung quanh nhanh chóng biến mất, mọi người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không nghĩ tới tu sĩ Vạn Lưu lục trọng thiên này còn có một tầng quan hệ như vậy.
*****
Mộ Hàn không hề để ý động tĩnh chung quanh, tâm thần của hắn đắm chìm vào đạo khí.
Trong tất cả trung phẩm đạo khí thì thanh trường kiếm này là dùng pháp lực thủy thuộc tính luyện chế mà thành, tính chất bản thân cũng là tốt nhất, hơn nữa do ba trăm sáu mươi vân điểm tạo thành Văn Phổ, nó có thể khiến Mộ Hàn thỏa thích phát huy khả năng cải biến Văn Phổ.
Xùy! Xùy...
Ngón tay của Mộ Hàn như đao, pháp lực thủy thuộc tính không ngừng truyền vào trong thân kiếm, trong lạc ấn kéo dài của đạo văn thì nó từ từ sắc lạnh, hoa văn bắt đầu kéo dài ra, khói đen cũng phiêu đãng hấp dẫn ánh mắt của mọi người chung quanh.
Mộ Hàn không nóng không vội, động tác trên tay duy trì rất trầm ổn.
- Hắn đây là đang mở rộng Văn Phổ?
- Không thể nào, hắn lại có năng lực như vậy?
- Mở rộng Văn Phổ, chuyện tăng phẩm cấp đạo khí lên không dễ dàng, ta xem hắn làm sao hoàn thành.
...
Những tiếng thì thầm rất nhỏ không ngừng vang lên.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua nhũng tiếng thì thầm này càng ngày càng vô lực. Bọn hắn phát hiện khói đen chung quanh trường kiếm càng ngày càng trở nên dày đặc, sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy chỉ có một nguyên nhân chính là vân điểm trên Văn Phổ gia tăng.
- Đạo Văn Sư thực cao minh như thế?
Mọi người thỉnh thoảng lại trao đổi ánh mắt, trong lòng nghi hoặc tràn lan.
Một giờ qua đi, ngón tay Mộ Hàn dán chặt vào thân kiếm nâng lên, một tiếng kiếm minh từ trong thân kiếm bắn ra. Trường kiếm xuất hiên khí tức cường đại và khói đen bạo tán ra chung quanh, giống như có một tầng hơi nước bao phủ trường kiếm.
- Thành?
Đường Hoan vội vàng hỏi.
- Thành.
Mộ Hàn gật gật đầu, thở dài nhẹ nhõm, hai đầu lông mày hiện ra thần sắc mệt mỏi. Đương nhiên loại mỏi mệt này là do Mộ Hàn cố ý biểu hiện ra ngoài.
Nếu muốn ở trong Chân Vũ Thánh Sơn bò lên rất cao, bò được nhanh hơn, nhất định không phải là ẩn giấu thân phận, mà phải tận khả năng địa cao điệu. Nếu một mực giấu dốt thì chẳng có tiếng tăm gì, trong Chân Vũ Thánh Sơn đệ tử vô số, cao tầng tông phái làm sao đi chú ý một người vô danh chứ?
Mượn cơ hội này hiển thị tiêu chuẩn luyện khí của mình với mọi người, thanh danh lên cao.
Nhưng mà hiển lộ này phải đúng mực, cũng không thể quá kém, cũng không thể quá tốt. Quá kém thì không có hiệu quả, mà quá tốt lại dễ dàng khiến cho đám cường giả trong Chân Vũ Thánh Sơn sinh lòng nghi ngờ. Mang một kiện trung phẩm đạo khí đề thăng lên cao phẩm đạo khí. Chế tạo ra hiệu quả vừa đúng.
- La Thành đại ca, có thể cho ta xem xem?
Đường Hoan tâm ngứa khó gãi, nhịn không được nói.
- Đương nhiên có thể, ngươi cầm đi đi, ta nghỉ ngơi trước.
Mộ Hàn cười mỉm đưa cao phẩm đạo khí tới, tiếp theo hắn nhắm mắt lại, dường như đang khôi phục pháp lực và tâm lực.
Đường Hoan cầm kiếm nơi tay. Một đạo chân nguyên bàng bạc bao phủ lấy nó.
- Bảy trăm hai mươi vân điểm! Quả nhiên là cao phẩm đạo khí!
Không lâu lắm Đường Hoan liền kinh hỉ địa thấp giọng hô ra tiếng. Hơn nữa uy lực nhìn qua không tệ lắm. Hắn nói câu này hấp dẫn không ít người nhìn qua, con mắt nhìn Mộ Hàn nhiều hơn một tầng ngạc nhiên, cũng bắt đầu thì thầm.
Thẳng tới hừng đông Mộ Hàn mới tinh thần sáng láng mở to mắt, đầu tiên nhìn thấy là gương mặt vui vẻ của Đường Hoan.
Nhìn thấy Mộ Hàn thức tỉnh, Đường Hoan nhanh chóng thu trường kiếm, sau đó bộ dáng muốn nói lại thôi làm cho Mộ Hàn rất kinh ngạc:
- Ngươi sao thế?
- La Thành đại ca, ta có một kiện cao phẩm đạo khí chỉ có thể phát huy tiêu chuẩn của trung phẩm đạo khí, ta hoài nghi là đạo văn xảy ra vấn đề, có thể làm phiến ngươi xem giúp không. La Thành ngươi xem giúp ta đi, La Thành đại ca, ngươi yên tâm, ta sẽ trả thù lao cho ngươi nha.
- Ah? Ngươi đem đạo khí mang ra đây.
Mộ Hàn cười một cái, thu trường kiếm vào tâm cung. Đường Hoan thỉnh cầu khiến hắn đột nhiên nghĩ ra biện pháp giúp mình đứng vững gót chân trong Chân Vũ Thánh Sơn, như vậy chỉ cần thành đệ tử chánh thức nói không chừng có thể đi vào hàng ngũ đệ tử hạch tâm của Chân Vũ Thánh Sơn.
- La Thành đại ca, đa tạ.
Đường Hoan còn lo lắng Mộ Hàn cự tuyệt, dù sao bèo nước gặp nhau, song phương không có bất kỳ giao tình nào, nhưng không ngờ Mộ Hàn lại đáp ứng sảng khoái như vậy, lập tức vui mừng, hắn nhanh chóng triệu hoán một con dao găm ra khỏi tâm cung, con dao này sáng bóng màu xanh nhạt.
- Con dao găm của ngươi dùng pháp lực thuộc tính luyện chế mà thành, ngươi vận khí không tệ, ta vừa vặn là có pháp lực thủy, mộc song thuộc tính.
Mộ Hàn nói lời khiến chung quanh kinh hô, Đạo Văn Sư có được thủy mộc song thuộc tính trong cả Xích Thành Thiên Vực cũng chẳng phải thông thường, không nghĩ tới trước mặt xuất hiện một người.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Mộ Hàn rót pháp lực bao trùm cây dao găm này, nhắm mắt lại cảm ứng.
Qua một lúc lâu Mộ Hàn mở to mắt ra, cười nói:
- Đường Hoan, đạo khí của ngươi đúng là có vấn đề, Văn Phổ của con dao găm này không phù hợp với chất liệu. Ta có thể thử điều chỉnh giúp ngươi một chút, nhưng mà tiêu tốn thời gian tương đối dài, chừng nửa tháng.
- Tốt, tốt, đa tạ La Thành đại ca.
Đường Hoan mừng rỡ không ngậm miệng được.
- Thù lao...
- Thù lao cũng không cần nói, qua hôm nay chúng ta đều là đệ tử ngoại sơn của Chân Vũ Thánh Sơn rồi, đồng môn giúp nhau một chút vấn có thể.
Mộ Hàn khoát tay cười cười.
- Cái này... Ta làm sao không biết xấu hổ như vậy chứ.
...
Nghe được Mộ Hàn nói lời này không ít người nhìn qua Đường Hoan với ánh mắt hâm mộ, thằng này giẫm phải cứt chó, rõ ràng có thể được một vị Đạo Văn Sư hỗ trợ miễn phí, tuy một kiện cao phẩm đạo khí không coi vào đâu, nhưng mà sau khi thực lực luyện khí của La Thành nhất định còn tăng lên, có giao tình này ngày sau mời hắn hỗ trợ làm ra một kiện siêu phẩm đạo khí nghĩ tới cũng không thành vấn đề.
Oành! Oành! Oành!
Mọi người mang theo tâm tư khác nhau, ba tiếng chuông đinh tai nhức óc vang vọng các nơi.
Quảng trường này lập tức an tĩnh lại, mọi người thu thập tâm tình, lại lần lượt đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa đang từ từ mở ra. Chợt có bốn gã nam tử chừng ba mươi tuổi phân thành hai hàng từ trong Võ Công Điện đi ra.
Mộ Hàn hít một hơi và đứng ở cuối hàng.
- Báo danh đệ tử ngoại sơn Chân Vũ Thánh Sơn hôm nay, bắt đầu!
Một nam tử trung niên đứng đầu hàng bên trái nói ra, mọi người bước nhanh về phía trước, xếp thành hàng trước cửa điện. Sau đó nam tử trung niên vẫy ta, một nam tử trẻ tuổi đứng trước đội ngũ xếp hàng đi lên phía trước, trên mặt lộ ra cung kính thần sắc.
- Tên?
- Nhung Dương.
- Tuổi?
- Hai mươi lăm.
Đến từ nơi nào?
*****
Báo danh cứ tiến hành như vậy, tu sĩ lần lượt đi lên báo tên, tuổi, lai lịch cùng tu vị sau đó đi vào trong Võ Công Điện.
Không bao lâu trong đội ngũ nhân số ít đi một nửa.
Sau khi Đường Hoan tiến vào cung điện thì Mộ Hàn đã đứng ở trước nhất.
- Tên?
Nam tử trung niên bên trái vẫn mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt nhìn vào người Mộ Hàn ẩn ẩn hiện ra một tia dị sắc, giống như có chút tò mò.
- La Thành.
Mộ Hàn thần sắc bình tĩnh.
- Tuổi?
- Hai mươi bốn.
Vì phối hợp tướng mạo của mình Mộ Hàn báo tuổi vượt xa tuổi thật.
- Đến từ nơi nào?
- Pháp La Thiên Vực.
Mộ Hàn nói. Pháp La Thiên Vực cũng là một Trung Thiên Vực, nhưng mà trong Trung Thiên Vực thực lực yếu nhất, ở vào vị trí kế cuối.
- Ah? Tu vị?
- Vạn Lưu lục trọng thiên.
- Có thể, vào đi thôi.
Cũng chỉ hỏi thăm mấy vấn đề đơn giản này, nam tử trung niên liền khoát khoát tay, Mộ Hàn không chút dừng lại đi nhanh về phía trước, trong chốc lát đã vào bên trong điện.
Tòa cung điện này cổ kính, khắp nơi có khí tức trang nghiêm túc mục bao phủ, diện tích nơi này cực lớn, chỉ sợ có thể đồng thời chứa mười vạn người. Trong điện đặt nhiều bồ đoàn, giờ phút này đám người Đường Hoan chừng hai ba trăm người ngồi xếp ở trên đó.
Đi đến bên người Đường Hoan ngồi xuống, Mộ Hàn nhìn qua chung quanh.
Bên trái cung điện có dựng một khối bia ngọc. Trên bia ngọc này ngưng tụ hơn hai trăm chữ, đằng sau mỗi cái tên là một con số, đó là giá trị cống hiến của đệ tử ngoại sơn. Trong đó ngườ xếp hạng thứ nhất giá trị công huân vượt qua năm vạn.
Ở bên phải cũng là một khối bia ngọc khác, nó lớn hơn cái bên trái nhiều, nó dài tới cả ngàn mét, phía trên ban bố tin tức dài hẹp. Hoặc là thu thập dược thảo, hoặc là thu mua đan dược, đạo khí các loại khí cụ vật phẩm, trong đó cũng có chút quan luyện chế và tu bổ đạo khí.
Mỗi một nhiệm vụ dều có con số theo sau, đó là công huân nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
- Hai khói bia ngọc này chỉ sợ là siêu phẩm đạo khí.
Mộ Hàn lập tức đoán được đó là bia công huân và bia nhiệm vụ, ngoài cảm khái thì hắn bắt đầu dò xét bia nhiệm vụ. Ước chừng một phút đồng hồ su những người phía sau cũng báo danh hoàn tất. Bắt đầu ngồi trên bồ đoàn trong điện.
Bốn đệ tử phụ trách báo danh của đệ tử ngọai sơn thì ngồi đối diện mọi người.
- Chư vị. Kế tiếp sẽ do Thiên Tuyền Phong Bạch trưởng lão tới đây kiểm tra. Thỉnh mọi người buông tâm cung ra, không nên kháng cự, chỉ có thông qua cửa ải này mới có cơ hội trở thành đệ tử ngoại sơn của Chân Vũ Thánh Sơn, nếu không thì kết quả mọi người biết rõ rồi, chính là huỷ bỏ tu vị. Trục xuất chân khỏi vũ Thánh thành.
Nam tử trung niên sẳng giọng nói, hai mắt như điện. Rất nhanh đã nhìn quét qua mọi người.
Boong boong...
Sau một khắc Bạch trưởng lão còn chưa lộ diện. Một tiếng chuông thanh thúy chấn động Võ Đạo Điện. Những tiếng chuông này vang vọng trong đầu của mọi người, trong âm thanh như ẩn chứa ma lực khiến mọi người hôn mê buồn ngủ.
Được nam tử trung niên phân phó từ trước, mọi người cũng không có vận dụng chân nguyên tiến hành chống cự. Chỉ trong nháy mắt những tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh mặc dù còn bảo trì tư thế ngồi xếp bằng nhưng người thì ngủ say, cũng không lâu lắm những tu sĩ Vạn Lưu Cảnh cũng lần lượt nối gót theo sau.
Mộ Hàn hai mắt nhắm lại, sắc mặt điềm tĩnh, bộ dạng như chìm vào trong giấc ngủ nhưng ý thức của hắn vô cùng thanh tỉnh. Tiếng chuông như ngưng tụ thành thực chất xuyên thấu vào tâm cung của Mộ Hàn, nhưng mà dùng Tử Hư Thần Cung của Mộ Hàn thì căn bản không bị thôi miên.
Mộ Hàn cực lực bảo trì khí tức inh hồn chấn động vững vàng, không có hiển lộ gì cả.
Rất nhanh Mộ Hàn liền phát hiện tiếng chuông này xâm nhập vào sâu trong linh hồn.
Nó đang điều tra trí nhớ của mình!
Trong lòng Mộ Hàn cười thầm, nếu như mình thực bị thôi miên thì trí nhớ đúng là bị người ta tra rõ ràng, nhưng bây giờ mình hoàn toàn thanh tỉnh thì làm sao kẻ này được như nguyện. Nghĩ ngợi xong Mộ Hàn bày trừ tạp chất, hắn không ngừng nghĩ tới câu chuyện bi thảm...
Pháp La Thiên Vực, ở một khu vực biên thùy nghèo khổ có một tiểu gia tộc mấy ngàn người ẩn cư. Trong gia tộc này có hài đồng tên là La Thành tuổi nhỏ đã hiển thị thiên phú phi phàm, nhưng bởi vì mẫu thân có thân phận tỳ nữ nên chính thê của tộc trưởng và nhiều tộc nhân ức hiếp khi dễ.
La Thành không cam lòng chịu nhục, không ngừng cần tu khổ luyện, tu vị liên tiếp tăng lên xác thực khiến sinh hoạt của mẫu thân được cải thiện, mà khi hắn hóa võ nhập đạo đột phá đến Huyền Thai cảnh thì các lọi chèn ép vô hình cũng bắt đầu kéo tới, chỉ vì thực lực của hắn uy hiếp được địa vị con trai trưởng của tộc trưởng.
La Thành phản kháng nhưng kết quả cuối cùng chính là mẫu thân bị bắt, ngay cả bản thân mình cũng biến thành tù nhân. Nhưng mà tòa bộ tộc nhân của La Thành kể cả phụ thân hắn cũng không biết hắn là một Đạo Văn Sư pháp lực thủy, mộc song thuộc tính, hắn đã bỏ chạy
Mấy năm sau thực lực của La Thành đột nhiên tăng mạnh, hắn bước vào Vạn Lưu Cảnh.
Tự nghĩ sau khi có đầy đủ thực lực bảo vệ mình, La Thành quay về gia tộc muốn mang mẫu thân rời đi, lại biết được hắn mấy năm trước đào tẩu nên mẫu thân đã bị liên quan đến, bị phụ thân tự mình hạ lệnh xử tử. La Thành thống khổ, hung tính đại phát cho nên diệt sạch cả gia tộc.
Rồi sau đó La Thành trong lúc vô tình biết được tin tức Chân Vũ Thánh Sơn tuyển nhận đệ tử, hắn không tìm thấy đầy đủ tu di châu mở vực giới chi môn, may mắn hắn tại Pháp La Thiên Vực du đãng vài năm vô tình tìm được thông đạo giới vực thượng cổ lưu truyền tới nay, vì vậy liên tiếp vượt qua vực giới thông đạo đã sớm bị vứt đi, lại đi qua ba Hạ Thiên Vực, trải qua vô cùng nguy nan, tốn hao thời gian hơn một năm mới tiến vào Xích Thành Thiên Vực.
Vận khí thật không tốt chính là khi hứn tới Linh Vũ Thánh Thành thì Chân Vũ Thánh Hội năm nay đã chấm dứt. La Thành thật vất vả mới tới đây tự nhiên không cam lòng buông tha, rơi vào đường cùng La Thành đi tới bên ngoài Võ Công Điện muốn ghi danh trở thành đệ tử ngoại sơn của Chân Vũ Thánh Sơn...
Đến tận đây câu chuyện chấm dứt.
Sau khi bien câu chuyện này Mộ Hàn phát hiện tiếng chuông kia cũng lặng lẽ rời khỏi linh hồn của hắn, sau đó Mộ Hàn chợt nghe được tiếng than nhẹ:
- Đáng tiếc, La Thành rõ ràng bỏ qua Chân Vũ Thánh Hội, bằng bằng tu vị Vạn Lưu lục trọng thiên của hắn và thân phậ Đạo Văn Sư pháp lực thủy, mộc song thuộc tính đủ trở thành đệ tử chánh thức của Chân Vũ Thánh Sơn.
- Trình độ luyện khí của hắn không tệ, tối hôm qua hắn ở trên quảng trường luyện chế tăng phẩm cấp một kiện đạo khí lên cao phẩm.
Người tiếp lời là nam tử trung niên tiếp nhận đệ tử báo danh, trong thanh âm lộ ra một tia vui vẻ khó phát giác.
Loong coong! Loong coong!
Hai âm phù nổ vang, các tiếng chuông cũng dừng lại.
Cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, đột nhiên Mộ Hàn tỉnh lại, mở to mắt, có chút mờ mịt nhìn hai bên, trừ những tu sĩ cùng tham gia kiểm tra ra chỉ có bốn thân ảnh nam tử đối diện, về phần Bạch trưởng lão càng không có bóng dáng, dường như chưa bao giờ xuất hiện qua.
← Ch. 447 | Ch. 449 → |