Vay nóng Tima

Truyện:Vũ Vương - Chương 465

Vũ Vương
Trọn bộ 795 chương
Chương 465: Phong bạo khủng bố
0.00
(0 votes)


Chương (1-795)

Siêu sale Lazada


- Liệt Hồn Trảm!

Trong đó một chỉ (cái) vong linh bệnh tâm thần (*sự cuồng loạn) địa gầm hét lên, viên cầu hình dáng bàng to lớn thân thể đột nhiên kịch liệt co rút lại, trong khoảnh khắc đã trở nên chỉ có lớn nhỏ cỡ nắm tay.

Trong tíc tắc này cái viên cầu nhỏ này bành trướng, hình như có từng quả bom trong vong linh được kíp nổ, kình đạo không ngừng từ mồm của chúng bắn ra ngoài giống như lưỡi đao sắc bén, điên cuồng cắt vào lôi võng.

Oanh! Oanh...

Âm thanh nổ đùng đùng vang vọng trong lôi võng, tiếng nổ ầm ầm vang vọng trong "Vong Linh Ma Cốc".

- Ồ?

Mộ Hàn có chút kinh ngạc, vong linh lúc này thi triển "Liệt Hồn Trảm" cực kỳ quỷ dị, từng đoàn linh hồn từ trong người của chúng bắn ra ngoài, cũng kíp nổ chúng, tiếp theo một đạo lực lượng cường đại được ngưng tụ, phát động thế công như mưa rào.

- Liệt Hồn Trảm!

Nhìn thấy đồng bạn bên cạnh thi triển chiêu này, con vong linh khác đầy kinh ngạc, sau đó nó tức giận gầm lên cũng bắt chước làm theo, tiếng nổ mạnh không ngừng vang vọng. Hai con vong linh Linh Trì Nhị trọng thiên đồng thời hi sinh hồn lực làm đại giá phát động thế công như vũ bão.

Dưới trùng kích liên tục như mưa to gió lớn này thì từng đạo lôi võng chấn động kịch liệt.

- Lại thêm chút sức!

Lôi võng bành trướng khiến hai con vong linh như nhìn thấy cơ hội thoát khốn. Lập tức hăng máu gà hét to lên liên tục.

Từng đạo kình đạo từ trong miệng của chúng bắn ra ngoài, mặc kệ cường độ hay tốc độ đều tăng lên thật nhiều.

- "con vịt" đun sôi còn cho các ngươi chạy mất sao?

Trong miệng Mộ Hàn hét to, trong lòng khẽ động, hai viên anh đan không ngừng rung động, Thiên Anh há to miệng ra và tâm cung tỏa ra hấp lực cường đại bám vào lôi võng.

Giờ khắc này ba trăm đạo anh lôi không ngừng đầu nhập vào nhau, hóa thành lỗ đen thâm bất khả trắc. Chẳng những hai vong linh thi triển "Liệt Hồn Trảm" bạo phát bị hấp thu không còn, thậm chí lực lượng linh hồn trong người của chúng cũng bị hấp thu một phần, không ngừng chui vào trong lỗ đen.

- Ah, xảy ra chuyện gì, ' Liệt Hồn Trảm ' cũng vô dụng!"

- Ngươi... Ngươi rốt cuộc có lai lịch gì?

Hai con vong linh như bị giội nước lạnh, không ngừng hét to lên.

Ở trong "Vong Linh Ma Cốc" vô số năm, cường giả nhân loại bị chúng giết không một trăm cũng có tám mươi. Tu vị của những nhân loại kia đều mạnh hơn gia hỏa Vạn Lưu lục trọng thiên này, bọn người kia thậm chí còn không thể chống "Linh hồn đâm xuyên" một lần của chúng.

Nhưng đối mặt với nhân loại này "Linh hồn đâm xuyên ", "Linh hồn hóa đá" cùng với "Liệt Hồn Trảm" ba thủ đoạn cũng không có chút tác dụng nào cả. Hôm nay chúng xem như gặp nạn rồi, ở trong lôi võng chúng lên trời không đường, xuống đất không cửa, càng ngày càng thất kinh.

Lực lượng linh hồn bị xói mòn nhiều khiến cho hai con vong linh này càng ngày càng hoảng loạn.

- Nếu không phải chúng ta chủ quan khinh địch, ngươi tuyệt đối không thể nào vây khốn chúng ta! Nhân loại. Có bản lĩnh thì thả chúng ta so tài thêm một lần.

Lại có một đạo "Liệt Hồn Trảm" bổ ra. Nhưng mà kình đạo như trâu đất xuống biển, không có kích thích chút gợn sóng nào cả, con vong linh này chỉ thử trong tuyệt vọng, chẳng có chút tác dụng gì.

- Đúng vậy, đúng vậy, ngươi có thể vây khốn chúng ta hoàn toàn là do vận khí.

- Ngây thơ!

Mộ Hàn mí mắt nhăn lên, vẻ mặt cười lạnh nói ra hai chữ này, đánh không thắng thì nói cái gì chứ, chẳng lẽ đánh sống chết như lúc này lại biến thành trò chơi của con nít sao?

Thấy Mộ Hàn thờ ơ hai con vong linh bắt đầu cầu khẩn, tức giận mắng chửi.

Mộ Hàn cũng làm ngơ lời của chúng, chỉ nhanh chóng vận chuyển công pháp hấp thu linh hồn của chúng vào trong người Thiên Anh, cũng tiến hành luyện hóa.

Thời gian trôi qua như con thoi, chân nguyên trong người Mộ Hàn bành trướng như nước thủy triều.

Hấp thu lực lượng linh hồn trong người của vong linh còn nhanh hơn hấp thu lực lượng linh hồn trong thiên địa "Vong Linh Ma Cốc" nhiều lắm. Nếu như nói lực lượng linh hồn trong Vong Linh Ma Cốc là sắt thô thì lực lượng linh hồn của vong linh chính là sắt tốt, hai con vong linh Linh Trì Cảnh này giúp chân nguyên Mộ Hàn tăng lên cực nhanh.

Dưới chân nguyên trùng kích Thiên Anh trong cơ thể không lâu trước còn trùng kích bình chướng vô hình, bình chướng vô hình hiện tại càng lúc càng yếu.

- Tha mạng, tha mạng, buông tha chúng ta a...

- Nhân loại, chỉ cần ngươi bỏ qua cho chúng ta, bảo chúng ta làm cái gì cũng được!

Lôi võng màu tím càng ngày càng xiết lại, hai con vong linh lệ rơi đầy mặt, trong miệng càng buồn bã cầu xin tha thứ. Chúng cũng không có thân thể như nhân loại và hung thú, thân hình hoàn toàn là do lực lượng linh hồn ngưng tụ mà thành, lực lượng linh hồn không còn thì tính mạng của chúng sẽ biến mất.

Linh trí của vong linh không kém nhân loại, uy hiếp của tử vong khiến chúng nó sợ hãi rất nhiều.

- Chỉ là hai con vong linh Linh Trì Nhị trọng thiên thì mình dư sức đột phá Vạn Lưu thất trọng thiên.

Vong linh không ngừng kêu rên cầu xin Mộ Hàn tha thứ, Mộ Hàn mặt không biểu tình, thần sắc không thay đổi nhưng trong lòng đầy hưng phấn, qua thời gian dài như vậy tu vị cuối cũng sắp đột phá. Hôm nay tầng bình chướng kia đang rung động mạnh mẽ, tùy thời sẽ bị sụp đổ triệt để.

Thời điểm này Mộ Hàn cũng nhìn thấy cảnh giới mới đang ngoắc ngoắc mình.

- Ân?

Nhưng đúng lúc này sắc mặt của Mộ Hàn đột nhiên đại biến, ngoài trăm dặm có vòi rồng cấp mười hai đang lao tới, bầu trời chấn động, nó điên cuồng lao thẳng qua phía Mộ Hàn. Trong nháy mắt sau đó một đạo lực lượng không gian mạnh mẽ ép tới.

Thực tế khiến Mộ Hàn giật mình chính là phạm vi bao phủ của phong bạo, phạm vi vượt xa cảm ứng của hắn.

Tâm cung của Mộ Hàn run rẩy dữ dội, lực lượng tinh thần đột nhiên điên cuồng khuếch trướng ra bốn phía, phạm vi ba trăm dặm, phạm vi năm trăm dặm, lại đến ngàn dặm... Trong nháy mắt sắc mặt Mộ Hàn trở nên khó coi hơn rất nhiều, không gian phong bạo này chiều rộng đạt tới trăm dặm, mà chiều dài thì vượt qua ngàn dặm.

Không gian phong bạo phạm vi lớn như vậy Mộ Hàn mới thấy lần đầu tiên.

- Sắp đột phá tới Vạn Lưu thất trọng thiên, rốt cuộc là đi hay lưu lại một lát?

Mộ Hàn nhìn qua hai con vong linh và sắc mặt chần chờ.

- Ti ti, không gian phong bạo đến!

- Không gian phong bạo thật lớn, nhân loại, lại dám hấp thụ lực lượng linh hồn của chúng ta, ngươi chết chắc rồi! Rất nhanh huyết nhục của ngươi sẽ bị đồng bạn chúng ta ăn sạch.

Vong linh giống như cũng phát giác không gian phong bạo đang hàng lâm, chẳng khác gì người sắp chết khát trong sa mạc gặp được ốc đảo, lập tức mừng rỡ như điên, dương dương đắc ý kêu to lên.

- Đi!

Mộ Hàn không để ý tới hai con vong linh kêu gào, thân hình lập tức né qua trái và lao thật nhanh, ba trăm đạo anh lôi cũng kéo thân thể của chúng theo phía sau.

Chuyện cho tới bây giờ không đi cũng không được.

Phạm vi không gian phong bạo rộng như vậy vượt xa các không gian phong bạo hắn thấy hai tháng qua, tốc độ tiến lên của nó vượt xa những cái trước, Mộ Hàn chỉ hơi do dự thì không gian phong bạo cách hắn trăm dặm đã biến thành bảy mươi dặm.

Nhưng mà có thể né tránh thành công hay không còn khó nói được, tốc độ không gian phong bạo còn nhanh hơn tốc độ của hắn nhiều lắm.

Dưới tình huống như vậy nếu hắn vẫn đi về phía trước thì kết quả cuối cùng chỉ có một, chính là bị không gian phong bạo thôn phệ, mà lao qua hai phía thì có một đường sinh cơ

- Nếu sớm biết không gian phong bạo lớn như vậy, lúc trước nên mang tâm thần cảm ứng khuếch tán ra phạm vi ngàn dặm.

Mộ Hàn lúc này hiện ra suy nghĩ này, nhưng cũng biết tại đây hoàn cảnh đặc biệt, "Vong Linh Ma Cốc " áp chế linh hồn, phạm vi cảm ứng trăm dặm là thích hợp với hắn nhất. Phạm vi qua nhỏ cho dù phát hiện không gian phong bạo cũng không kịp né tránh. Nhưng mà phạm vi quá lớn thì tiêu hao tâm thàn quá lớn, cho dù thời thời khắc khắc bổ sung thì tiêu hao cũng vượt qua bổ sung.

- Vèo!

Mộ Hàn mang chân nguyên vận chuyển tới cực hạn, thân hình giống như lưu tinh lao qua phía trước, hắn vượt qua phạm vi mười dặm. Nhưng dù vậy hắn vẫn nằm trong phạm vi của không gian phong bạo, cũng không lâu lắm đã từ bảy mươi dặm rút ngắn còn năm mươi dặm, ba mươi dặm...

Trong lòng Mộ Hàn ẩn ẩn có dự cảm, lúc này đây mình có khả năng không thoát khỏi...

Cũng may Mộ Hàn còn có mấy át chủ bài, hơn nữa cho dù không dùng mấy át chủ bài thì Mộ Hàn cùng lắm buông bỏ thân thể. Bị cuốn vào không gian phong bạo thì thân thể của hắn sẽ bị ngàn vạn vong linh cắn nuốt không còn thừa cái gì, nhưng tuyệt phẩm tâm cung của hắn tuyệt đối bình yên vô sự.

- Nhân loại, đừng chạy, ngươi chạy trốn mau hơn nữa cũng vô dụng, không gian phong bạo sẽ nhanh chóng đuổi kịp ngươi.

- Ngươi nên ngoan ngoãn dừng lại chờ ở đây đi, có thể trở thành mỹ vị cho vong linh nhất tộc chúng ta chính là vinh hạnh của nhân loại các ngươi.

Hai con vong linh không ngừng cười to.

Nghe được giọng của chúng thì nỗi lòng của Mộ Hàn lại lỏng xuống. Tiếp tục hăng hái vềlao về phía trước hơn mười dặm, không gian phong bạo đã cách hắn chưa đủ mười dặm.

Hô!

Phong bạo chưa tới kình khí đã cuốn tới như sóng to gió lớn, cát đá trên mặt đất bị cuốn bay lên cao cao. Âm thanh hòn đá chấn động ầm ầm, tiếng kêu chiêm chiếp chấn động thiên địa, cảnh tượng cát bay đá chạy đầy trời chẳng khác gì tận thế hàng lâm.

Trong chốc lát cát đá đã cuốn tới bên người Mộ Hàn.

Vô số đá vụn đánh vào thân thể Mộ Hàn, nhưng bị chân nguyên của hắn bắn ngược ra phía sau, ở giữa không trung hóa thành bột mịn tiêu tán không còn thấy bóng dáng.

- Đến! Đến!

Hai con vong linh không ngừng vặn vẹo thân thể, không ngừng kêu to lên. Giờ phút này Mộ Hàn cách biên giới bên ngoài của không gian phong bạo chưa tới mười dặm, mà không gian phong bạo cách Mộ Hàn năm dặm, nếu Mộ Hàn quay đầu nhìn lại có thể nhìn thấy vô số vong linh đang du đãng trong không gian phong bạo.

Đối với không gian phong bạo mà nói khoảng cách bốn năm dặm chỉ thoáng qua tức thời.

Nhưng với Mộ Hàn mà nói cho dù hai ba dặm cũng trở nên vô cùng xa xôi, huống chi trong vòng mười dặm thì hắn không thể chạm tới.

- Không kịp!

Mộ Hàn than nhẹ một tiếng, trong miệng lập tức hét to.

- Lôi thần hộ thuẫn!

Thoáng chốc anh đan run rẩy dữ dội, một đạo hư ảnh màu tím từ trong Thiên Anh bay ra ngoài, tiếp theo nhanh chóng bành trướng lộ ra ngoài cơ thể Mộ Hàn bao phủ thân hình của hắn vào bên trong. Nhưng mà Mộ Hàn thi triển "Lôi thần hộ thuẫn", không gian phong bạo kinh khủng kia như cự long che trời lao tới.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-795)