← Ch.470 | Ch.472 → |
Nhưng mà cao hứng đến đâu thì Mộ Hàn lại cũng có chút nghi hoặc. Thủy Linh của U Minh Hồn Thủy này lại không hề lộ ra bất cứ khí tức linh hồn nào.
Trong lúc đang suy nghĩ cân nhắc, tâm thần Mộ Hàn lặng yên tới gần bóng đen kia.
Póc póc...
Giờ phút này, bóng đen kia lại có hơi cựa quậy, âm thanh lanh lảnh bất tuyệt như lũ. Dưới đáy lòng Mộ Hàn không nhịn được nổi lên một tia cảm giác quái dị. Thủy Linh của U Minh Hồn Thủy này liền giống như một người khổng lồ đang ngủ say, mà những tiếng nước chảy liên tiếp kích động lan ra này chính là tiếng ngáy của người khổng lồ.
Mộ Hàn phi thường cẩn thận, từ lực lượng mà U Minh Hồn Thủy ẩn chứa là có thể suy đoán ra, thực lực của Thủy Linh này nhất định phi thường cường đại.
Ttước khi không đảm bảo nắm chắc tuyệt đối, Mộ Hàn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có lẽ là nguyên nhân bởi vì nó đã lâm vào trong giấc ngủ say thật sâu, cho nên nó mới không có chút kích động nào đối với việc chính mình tiến vào Vong Linh Thánh Điện, cũng không để ý tới chuyện chính mình đã vặt đi một phần U Minh Hồn Thủy. Nhưng Mộ Hàn cũng không dám cam đoan sau khi chính mình xâm nhập hang ổ mà nó đang sống, thì nó vẫn còn có thể tiếp tục ngủ khì khì.
Thời gian lặng yên trôi qua, tâm thần Mộ Hàn càng lúc vào càng gần, càng lúc vào càng gần...
Dần dần, tâm thần đã cách Thủy Linh không đủ mười thước.
- Vù...
Lại là sau khi có một tiếng tiếng nước chảy qua, bóng đen kia tựa hồ đã nhận ra điều gì đó. Đột nhiên lại nổi lên những cơn sóng cồn kịch liệt, trong khoảnh khắc liền đã ngưng tụ thành một Thủy Nhân thật lớn. Nó đột nhiên ngẩng đầu, hình như có hai đạo ánh mắt đã thực chất hóa nhìn xuyên thấu qua đài tế cao mấy ngàn thước. Nó không hề chớp mắt mà nhìn tới trên người Mộ Hàn.
Cùng lúc đó, một cỗ khí tức vô cùng khủng bố quay cuồng mãnh liệt tuôn ra từ bên trong thân thể to lớn Thủy Nhân kia.
- Linh Trì Thất Trọng Thiên? Chỉ sợ đã cực kì tiếp cận cảnh giới Dương Hồ!
Mộ Hàn kinh hãi. Khí tức linh hồn mà con Thủy Linh kia đột nhiên để lộ ra không ngờ so sánh với Công Tôn Long đều còn cường đại hơn một chút. Mặc dù nó không hề nhận thấy được tâm thần của mình đã tiến vào dưới đáy đài tế, nhưng thực lực dũng mãnh đến tình trạng như thế nên trong lúc mơ mơ màng màng vẫn có thể cảm ứng được một tia nguy hiểm ở gần ngay bên cạnh, vì vậy nó đã tỉnh dậy.
Bởi trong lòng rung động, Mộ Hàn không hề chần chờ chút nào, Anh Đan kịch liệt chấn động, tâm thần hào hùng liền từ bốn phương tám hướng che kín Thủy Linh kia. Kình lực hút mạnh mẽ lập tức bao phủ thân thể. Mà trong khoảnh khắc tâm thần xuất kích, ba trăm đạo Anh Lôi của Mộ Hàn cũng từ bên trong Tâm Cung bắn ra dữ dội.
Trong lúc chớp lửa đá chạy cát bay, tất cả Anh Lôi đã xuyên qua các lỗ thủng lớn lớn nhỏ nhỏ đủ kích cỡ, để đến khu vực trung tâm dưới đáy đài tế, đan vào thành một mạng lưới Lôi Võng khổng lồ, bao bọc lấy nó.
- Ti!
Thủy Linh kia giống như bị chọc giận, trong miệng bỗng dưng phát ra những tiếng rít chói tai như Vong Linh. Chỉ trong tích tắc, U Minh Hồn Thủy ở bốn phía sàn đấu thật giống đã được thúc giục mãnh liệt, đúng là làm dấy lên những con sóng lớn đen sì cao trăm mét. Lực ép phô thiên cái địa nện ầm ầm về hướng Mộ Hàn giống như muốn quăng cả Vong Linh Thánh Thành đi.
- Vút!
Ý nghĩ của Mộ Hàn vừa động, Cửu Long Lôi Hỏa Tráo lập tức hiển hiện ra, trong nháy mắt đã bành trướng ra khoảng trăm mét. Lôi điện sấm chớp lóng lánh sáng lạn đã bao phủ cả tòa đài tế vào bên trong. Trong lúc nhất thời, tiếng sấm nổ vang, sắc tím phủ đầy trời đúng là đã chiếu rọi Vong Linh Thánh Điện đen tuyền đến hoàn toàn sáng tỏ.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Ngay sau đó, liền có mấy chục đạo sóng nước đồng thời chụp xuống.
Cửu Long Lôi Hỏa Tráo kia run rẩy một hồi. Lôi Điện Chi Lực tiêu hao kịch liệt. Mà sau khi một đợt sóng triều ào qua. Làn sóng triều thứ hai lại dựng lên từ khắp từ bốn phía.
Mộ Hàn sắc mặt nặng trịch, đừng thấy tâm thần khổng lồ và ba trăm Anh Lôi bao vây tầng tầng ở chung quanh thân thể kia, có điều Mộ Hàn đã có loại cảm giác không làm gì được nó. Kình lực hút khởi nguồn từ Thiên Anh, khó có thể hút lấy lực lượng linh hồn của nó, mà Anh Lôi cũng rất khó trói buộc nó đích thực. Chỉ cần nó nguyện ý, tựa hồ tùy thời đều có thể tránh thoát.
Thủy Linh dũng mãnh, khiến cho Mộ Hàn cảm nhận được nguy hiểm lớn lao.
- Nhân loại nho nhỏ, dám xông vào 'Vong Linh Thánh Điện' của ta, quấy nhiễu mộng đẹp của ta, đáng chết!
Dưới đáy đài tế, Thủy Linh quay quay cái đầu, trông thật giống mới thức tỉnh vừa thoát khỏi trạng thái mơ màng. Hắn há miệng một cái, liền phát ra tiếng gào thét động trời, thân hình vốn đã to lớn đồ sộ lại bành trướng thêm lần nữa. Kình lực hút tâm thần của Mộ Hàn và ba trăm Anh Lôi hình thành vòng vây lại gặp phải sự chống đỡ càng lớn.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Ngay lập tức sau đó, Lôi Võng vỡ tan, thân thể Thủy Linh chợt hóa thành vô số dòng chảy nhỏ, phá vỡ sự quấy nhiễu của tầng tầng lớp lớp kình lực hút rồi chui đi ra ngoài thông qua từ trong những lỗ thủng này. Chỉ trong nháy mắt, những dòng chảy nhỏ này liền lại ngưng tụ thành hình ở bên ngoài đài tế. Chỉ thấy bóng dáng một cột sóng triều cao vài trăm thước bốc dựng lên giữa U Minh Hồn Thủy.
- Nhân loại, chết đi cho ta!
Rít gào một tiếng, Thủy Nhân vung cánh tay một cái. Một Cự Chưởng đen sì từ trên cao hung hăng nện về phía Cửu Long Lôi Hỏa Tráo. Giống như quả núi lớn sụp xuống, dòng sông lộn nhào, uy thế ngập trời. Cùng thời khắc đó, những đợt sóng triều chung quanh cũng ầm ầm đổ xuống, làm cho lực cự chưởng kia càng mạnh mẽ hơn.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Trong phút chốc, cự chưởng của Thủy Nhân, sóng triều đen sì và Cửu Long Lôi Hỏa Tráo áp sát vào nhau mà nện. Trong những tiếng va đập đinh tai nhức óc, bọt sóng bùng nổ, cả không trung Vong Linh Thánh Điện đều tràn ngập những mảnh nhỏ của U Minh Hồn Thủy, còn Cửu Long Lôi Hỏa Tráo kia chính là bị chấn động kịch liệt.
Cơ hồ là trong nháy mắt, lôi điện sấm chớp do Cửu Long Lôi Hỏa Tráo kích động phát ra liền co lại một nửa.
- Có điểm biết cách, không trách được dám đến Vong Linh Thánh Điện của ta!
Thủy Linh tức giận hừ một tiếng, lại lần nữa đưa tay chụp tiếp. Một chưởng này ẩn chứa lực lượng càng là mạnh mẽ khủng bố hơn. Coi như là một quả núi lớn cao mấy ngàn thước cũng có thể bị chụp thành phấn vụn.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Đám mây tím trở nên lờ mờ đi không ít, Lôi Điện Chi Lực ẩn chứa ở trong Cửu Long Lôi Hỏa Tráo kia lại giảm mạnh lần nữa.
- Ta cũng muốn nhìn vật này có thể chống đỡ được mấy lần?
Hai lần ra tay vô ích, kia Thủy Linh đã hoàn toàn bị chọc giận. Trong tiếng gầm gừ, cự chưởng lần thứ ba chụp xuống. Kình đạo thịnh nộ điên cuồng tựa như thác nước từ trên trời cao đổ xuống. Sóng nước cuồn cuộn bốn phía càng thêm mãnh liệt, tiếng sóng triều dội ầm ầm, thanh thế rung trời.
- Băng! Băng! Băng! Băng! Băng! Băng! Băng! Băng! Băng!
Nhưng đúng vào lúc này, bên trong Cửu Long Lôi Hỏa Tráo kia đột nhiên liên tục bộc phát ra chín tiếng nổ cực kỳ quái dị như trời long đất lở, dường như dây thừng bởi vì xiết chặt mà bị đứt đoạn. Mà trong nháy mắt âm thanh này vang lên, Cửu Long Lôi Hỏa Tráo cùng với lôi điện sấm chớp kích phát ra từ bên trong nó bắt đầu co rút thu nhỏ lại cực kì nhanh chóng.
Không được nửa giây đồng hồ, bóng dáng Mộ Hàn liền lại xuất hiện lần nữa trên đài tế.
- Rốt cục ta được tự do! Ha ha ha ha...
Lập tức, tiếng cười to sung sướng liền bồng bềnh lan ra bên trong Vong Linh Thánh Điện. Một đạo bóng trắng khôi ngô cường tráng đột nhiên từ bên trong Cửu Long Lôi Hỏa Tráo bắn ra dữ dội, rồi bay xuống trước người Mộ Hàn. Toàn thân khí tức kích động, sau đầu là mái tóc dài trắng như tuyết tung bay, vẻ mặt tràn đầy sự mừng rỡ và kích động nói không ra lời.
- Người này đúng là Công Tôn Long.
Vào lúc sóng triều chung quanh và Thủy Linh liên tục công kích đến, Cửu Long Lôi Hỏa Tráo kia có ẩn chứa Lôi Điện Chi Lực bị co rút thu nhỏ lại kịch liệt. Công Tôn Long mặc dù không hiểu Mộ Hàn sau khi rời khỏi không gian bão táp, vì sao vẫn còn xuất hiện tình trạng như thế này. Nhưng mà cơ hội thoát khốn nếu đã xuất hiện thì không có đạo lý lão làm như không thấy.
Vì vậy, Công Tôn Long lập tức mạnh mẽ dứt đứt chín đạo lôi điện sấm chớp xiềng xích quấn quanh trên người kia, chạy ra khỏi Cửu Long Lôi Hỏa Tráo.
Nhưng mà sự kích động trong lòng và hưng phấn giằng co chỉ chốc lát, Công Tôn Long liền cảm giác có gì đó không thích hợp. Như phản xạ có điều kiện hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tiếng cười sung sướng kia liền bất chợt dừng lại.
← Ch. 470 | Ch. 472 → |