Truyện ngôn tình hay

Truyện:Vũ Vương - Chương 504

Vũ Vương
Trọn bộ 795 chương
Chương 504: Đối trận Lâm Ngọc Bạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-795)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- A!

Kim Thiệu kêu thảm một tiếng, máu tươi từ trong miệng phụt ra, lại lấy tốc độ nhanh hơn bay ngược ra, như diều đứt dây mà rơi xuống cách đó mấy chục thước.

Cơ hồ là trong khoảnh khắc thân hình rơi xuống đất, "bốp" một tiếng nổ lớp liền kích động lan ra. Mặt trống Tiên Âm Cổ trong lòng bàn tay Kim Thiệu lại vỡ vụn trong nháy mắt.

Thấy hình ảnh như vậy, đệ tử Thiên Tuyền Phong và đệ tử Khai Dương Phong ở chung quanh đều cũng có hơi ngây người. Không nghĩ tới sau khi giằng co thời gian dài như vậy, Mộ Hàn vừa đánh ngược lại liền đã phân ra thắng bại. Hơn nữa Kim Thiệu tựa hồ vẫn còn bị trọng thương, lại đang không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất, tiếng kêu thê lương vang khắp thiên địa.

- Khai Dương Phong La Thành, thắng!

Âm thanh Phổ Tinh bỗng nhiên vang lên, tuyên bố kết quả tỷ thí trận đầu này giữa Thiên Tuyền Phong và Khai Dương Phong.

- Thắng! Chúng ta thắng!

Sau giây lát thất thần ngắn ngủi trôi qua, đệ tử Khai Dương Phong cho dù là trên Đạo Tâm Đàn hay ở phía dưới đều là hưng phấn mà vui mừng đến kêu thành tiếng. Nhất là Tiêu Cố, càng là mặt mày hớn hở, mừng rỡ đến cũng có hơi không thể khép miệng. Trận chiến thắng này đã làm tăng lên rất nhiều hi vọng của Khai Dương Phong giành được thắng lợi trong vòng thứ nhất.

...

Cách đó vài trăm thước, Mông Thiến đã sớm thỉnh thoảng quay đầu ngắm nhìn động tĩnh ở bên này. Kim Thiệu vừa bị bại, lão đã nhận thấy được động tĩnh bên này, hai gò má có hơi co giật vài cái, thần sắc lập tức trở nên u ám đi không ít. Ánh mắt nhìn về phía Mộ Hàn có hơi bất thiện, nhưng mà môi chỉ mấp máy vài cái rồi lại đúng là vẫn không hề lên tiếng.

Mông Thiến mặc dù cũng là trưởng lão đi giám sát Võ Các Đạo Hội lần này. Nhưng chức trách của lão chỉ là giám thị tỉ thí giữa Diêu Quang Phong và Thiên Ki Phong. Coi như thực lực cường thịnh hơn đi chăng nữa thì cũng không thể lướt qua chức quyền đi can thiệp tỉ thí giữa Thiên Tuyền Phong và Khai Dương Phong. Nếu không rất có thể sẽ khiến Cổ Quan và Phổ Tinh bất mãn.

- Kim sư đệ...

Lâm Ngọc Bạch sau khi ngây người chỉ một lát, cũng là hung hăng trợn mắt liếc nhìn Mộ Hàn. Bóng dáng chỉ là hơi chợt lóe liền bay nhanh tới bên cạnh Kim Thiệu, bàn tay dán sát vào trán của hắn. Một đám Mộc pháp lực xanh mờ mờ tràn vào mi tâm của hắn.

Lập tức ngay sau đó, sắc mặt Lâm Ngọc Bạch đại biến. Hắn nhìn chăm chú Mộ Hàn, tức giận nói:

- La Thành, ngươi có phần cũng quá độc ác. Đồng môn luận bàn, ngươi lại cũng xuất ra thủ đoạn thâm độc như thế sao?

Theo hắn dò xét, Tâm Cung của Kim Thiệu đã bị phá vỡ một mảng thật lớn, không có thời gian mấy năm điều dưỡng thì tuyệt đối không thể khôi phục.

Quan trọng nhất chính là, coi như vết thương Tâm Cung của Kim Thiệu khỏi hẳn thì hi vọng sau này đột phá đến cảnh giới Dương Hồ cũng đã trở nên cực kỳ xa vời.

Mộ Hàn thần sắc lạnh nhạt:

- Vừa rồi nếu như ta không ngăn được công kích của Kim Thiệu, chỉ sợ cũng không phải Tâm Cung trán nứt ra, mà là Tâm Cung bị nghiền nát. Lâm sư huynh, ta không hủy diệt Tâm Cung của Kim Thiệu đã là nhẹ tay thương xót.

Mộ Hàn hoàn toàn không lo lắng cho mình hạ nặng tay đối với Kim Thiệu thì sẽ phải chịu Phổ Tinh và Cổ Quan chỉ trích. TRong loại tỷ thí này, nếu không có làm xảy ra tai nạn chết người ầm ĩ, thì cho dù ra tay quyết đoán cũng sẽ không bị truy cứu trách nhiệm.

- La Thành, ngươi...

Lâm Ngọc Bạch tức tối nghiến răng nghiến lợi. Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong liền bị Phổ Tinh khoát tay cắt đứt. Rồi sau đó vẫy vẫy tay xuống phía dưới đài, lập tức liền có một người nam nhân trung niên xuất hiện đưa Kim Thiệu đi xuống chữa thương. Chỉ chốc lát sau đó, ánh mắt của Phổ Tinh lại lần nữa nhìn thẳng vào Lâm Ngọc Bạch:

- Trận thứ hai này, Thiên Tuyền Phong do ai xuất chiến?

- Phổ trưởng lão, trận này do đệ tử đến!

Lâm Ngọc Bạch hít một hơi thật dài, sắc mặt tối sầm tiến lên trước một bước. Hai mắt không chớp mắt nhìn chăm chú Mộ Hàn, trong mắt phảng phất thiêu đốt được hai luồng lửa giận hừng hực.

- Sư đệ La Thành, trận tỷ thí này, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận.

Nghe nói như thế, nụ cười trên mặt Tiêu Cố lập tức tan biến, một dòng âm thanh trực tiếp chui vào trong tai Mộ Hàn

- Nếu mà cảm giác không ngăn cản được, nhất định phải lập tức chịu thua. Lâm Ngọc Bạch nầy hiện tại đã hận thấu xương đối với ngươi. Thật vất vả mới có được cơ hội như vậy, hắn tuyệt sẽ không lưu tay.

Không giống với sự lo lắng của đám người Tiêu Cố, những đệ tử Thiên Tuyền Phong này cũng bắt đầu vội vàng cổ võ, ai nấy đều trợn mắt nhìn với Mộ Hàn. Kim Thiệu trọng thương, khiến cho bọn họ càng là cùng chung địch thủ.

- Rất tốt!

Thấy Lâm Ngọc Bạch muốn đích thân xuất chiến trận thứ hai này, trong mắt Phổ Tinh cũng không nhịn được hiện lên một vẻ chờ mong. Ánh mắt tức thì xẹt qua hai người rồi bỗng dưng quát khẽ lên tiếng

- La Thành, Lâm Ngọc Bạch, tỷ thí bắt đầu!

So với hồi đó khiêu chiến luận bàn trên Võ Phong Thai thì có chỗ khác. Ở trong vòng tỷ thí thứ nhất của Võ Các Đạo Hội, ở giữa hai trận cũng không cho thời gian nghỉ ngơi. Khi một trận tỷ thí phân ra thắng bại, một trận tiếp theo lập tức sẽ bắt đầu.

Lâm Ngọc Bạch mặc dù đối với Mộ Hàn tức giận dị thường, nhưng lại cũng không hề lập tức động thủ, mà là cười lạnh một tiếng rồi nói:

- La Thành, ngươi liên tiếp đả thương mười bảy vị sư đệ sư muội Thiên Tuyền Phong chúng ta, hôm nay cũng nên trả giá chút đỉnh.

Hắn đã sớm muốn ra tay động thủ đối với Mộ Hàn, chỉ là một mực không tìm được cơ hội. Thừa lúc ở trên Võ Phong Thai, mới có thể hạ chiến thư cho Mộ Hàn, để cùng luận bàn với nhau về năng lực Luyện khí. Chỉ cần Mộ Hàn đồng ý, hắn hoàn toàn có biện pháp để trong lúc luận bàn phế bỏ Tâm Cung của Mộ Hàn, mà lại còn làm cho người ta không tìm được dấu vết.

Nhưng mà điều khiến cho Lâm Ngọc Bạch không nghĩ tới chính là, còn không chờ đến ngày luận bàn, hắn và Mộ Hàn đã sớm gặp nhau.

Sau khi biết được Mộ Hàn nằm trong danh sách tham dự Võ Các Đạo Hội của Khai Dương Phong, hắn tịnh không hề suy nghĩ đến tình huống như vậy. Chỉ vì là trong kì Võ Các Đạo Hội, tỉ lệ Thiên Tuyền Phong và Khai Dương Phong gặp nhau cũng không lớn. Cho dù thật sự may mắn đụng phải nhau thì hy vọng hắn và Mộ Hàn đối đầu xung trận cũng nhỏ nhất.

Nhưng điều ngoài dự liệu của Lâm Ngọc Bạch chính là, loại chuyện có tỷ lệ nhỏ như vậy lại thật sự xuất hiện. Hơn nữa sau một đoạn thời gian không gặp, Mộ Hàn lại đột phá đến Linh Trì Nhị Trọng Thiên, thực lực trở nên càng dũng mãnh hơn, lại vẫn còn trong tỷ thí đánh trọng thương Kim Thiệu đã dùng Cuồng Linh Lục Hợp Đan.

Điều này càng làm cho Lâm Ngọc Bạch quyết tâm, phải hoàn toàn giải quyết Mộ Hàn ở trong trận tỷ thí này. Hắn mặc dù không có can đảm muốn lấy tính mạng của Mộ Hàn, nhưng có khả năng làm cho Mộ Hàn sau này khó có thể lại mang đến cho mình bất cứ uy hiếp gì. Về phần chính mình có năng lực giải quyết Mộ Hàn hay không, Lâm Ngọc Bạch cũng là không có nghi ngờ chút nào.

Mộ Hàn đích xác có bản lĩnh làm trọng thương Kim Thiệu, nhưng thực lực của hắn tuyệt không phải Kim Thiệu có khả năng bằng được.

- Xoẹt!

Trong tiếng xé gió rất nhỏ, Sinh Tức Mộc Dương Đao dần hiện ra đến, Mộ Hàn tay vuốt thân đao, cười híp mắt nói:

- Nói không chừng Lâm sư huynh sẽ trở thành vị bại tướng Thiên Tuyền Phong thứ mười tám dưới tay ta!

Dứt lời, ngón tay Mộ Hàn nhẹ nhàng búng ra, thân đao lập tức bùng nổ những tia chớp xanh, bắt đầu rung lên phát ra âm thanh trầm thấp.

- Lớn lối không biết xấu hổ!

Lâm Ngọc Bạch tức đến phát run, đúng là không giận ngược lại cười. Trong lòng bàn tay bỗng dưng xuất hiện một cây mộc trượng, rõ ràng là Thiện Âm Pháp Trượng mà ngày đó đã đưa cho Mộ Hàn chữa trị.

Chân nguyên tuôn ra mà vào, Thiện Âm Pháp Trượng đồng dạng bộc phát ra những chùm sáng xanh rực rỡ lóng lánh. Tức thì, chỉ nghe những tiếng leng keng bất ngờ từ bên trong Pháp Trượng kích động vang lên. Âm thanh này tựa như Hồng Chung Đại Lữ, lại giống như trực tiếp đánh sâu vào trong tâm linh người khác, khiến cho trái tim người tađều hơi phải sợ hãi run rẩy không thôi. So sánh với tiếng trống do Tiên Âm Cổ đánh ra, loại tiếng vang như mõ này càng là kỳ dị, uy lực cũng càng mạnh mẽ hơn, nhưng lại có loại cảm giác làm cho người ta buồn ngủ.

Thế nhưng, từng có vết xe đổ mới vừa rồi của Kim Thiệu, Lâm Ngọc Bạch hiển nhiên cũng không tính toán dùng âm thanh từ Thiện Âm Pháp Trượng này để công kích Mộ Hàn.

- Vút!

Trong chớp mắt, Thiện Âm Pháp Trượng trong tay Lâm Ngọc Bạch bắt đầu điên cuồng nhảy múa. Trong khoảnh khắc ở trên không trung hóa ra những lớp ảo ảnh dày đặc, đúng là đã bắt đầu che kín bóng dáng của chính hắn. Chỉ sau một cái chớp mắt, chợt nghe phịch một tiếng va đập mạnh, Thiện Âm Pháp Trượng kia đúng là liên tiếp đâm xuống rồi cắm ở trên mặt đất.

*****

- Khô Mộc Phùng Xuân, Thụ Ảnh Tù Lung!

Lâm Ngọc Bạch há miệng quát một tiếng chói tai, Thiện Âm Pháp Trượng kia đúng là bành trướng đến cao mấy chục thước trong nháy mắt. Thân cây to lớn thậm chí dung hợp luôn cả thân hình hắn. Ngay sau đó, liền có những cành cây lớn nhỏ cùng với một tán lá cây mọc ra từ trên thân cây kia.

Không quá thời gian một cái chớp mắt, Thiện Âm Pháp Trượng liền hóa thành một gốc cây đại thụ xanh biếc phải mấy người mới có thể ôm hết được, lá cây xanh um, hình dáng như cái ô.

- Vút!

Phảng phất có cơn lốc thổi qua, đại thụ lại bắt đầu rung động kịch liệt.

Đồng tử của Mộ Hàn hơi thu lại, hắn phát hiện cả một vùng mấy chục thước này đột nhiên trở nên lờ mờ không ánh sáng. Cơ hồ đồng thời, một bóng cây thật lớn từ Thiện Âm Pháp Trượng đối diện biến thành những chiếc rễ lớn đang cực kì nhanh chóng bò lan tới. Chỉ thoáng chốc liền đem bao trùm cả một khu vực lớn gồm cả Mộ Hàn ở bên trong.

Chỉ sau một cái chớp mắt, Mộ Hàn đột nhiên cảm giác có một áp lực cực kì đè nén ập tới, tựa hồ chính mình bị giam vào trong một chiếc cũi tối om. Đạo Tâm Đàn cùng với tất cả đám người Phổ Tinh, Cổ Quan, Tiêu Cố, Ân Vận ở chung quanh đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

- Đệ tử đứng đầu, quả nhiên không phải là hạng mà tu sĩ như Kim Thiệu có thể sánh bằng!

Trong lòng Mộ Hàn không có chút bối rối nào. Ý niệm vừa động, hư ảnh cực lớn liền hiện ra, tức thì tự giấu thân thể của mình vào bên trong Lôi Thần Hộ Thuẫn.

- La Thành!

Tiếng cười lạnh phút chốc vang lên, một đạo bóng trắng đột nhiên lọt vào tầm mắt của Mộ Hàn. Đúng là Lâm Ngọc Bạch từ trong bóng tối đối diện hai ba mươi thước đi ra. Trên khuôn mặt tuấn tú mang theo một chút hung ác,

Cây khô gặp mùa xuân- Còn nhớ những lời vừa rồi ta mói nói chuyện chứ hả? La Thành. Hiện tại là lúc ngươi phải trả giá đắt!

Trong lúc đang nói, Lâm Ngọc Bạch đã là đi bước một về hướng Mộ Hàn, trong ánh mắt sắc bén âm u lạnh lẽo mang theo một vẻ hài hước, thật giống như coi đối thủ đã là con cá trên cái thớt gỗ mặc cho chính mình xẻ thịt.

Mộ Hàn chậm rãi cười nói:

- Lâm sư huynh không cảm thấy chính mình tự tin quá... ?

- Tự tin quá... ?

Lâm Ngọc Bạch bắt đầu cười thoải mái ầm ĩ

- Nếu như ngươi không tin, không ngại đi về phía trước một bước thử xem.

Tâm thần của Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, liền muốn nhấc chân đi về phía trước. Nhưng hắn lại phát hiện chân phải của chính mình đã mọc rễ vững vàng chắc chắn xuống mặt đất. Không chỉ có chân phải như thế, chân trái cũng là như vậy. Mộ Hàn lập tức cụp mắt nhìn lại, chỉ thấy dưới đáy Lôi Thần Hộ Thuẫn lại quấn quanh những vòng bóng đen.

Nhìn hình dáng của những bóng đen này, liền như trên cây cành thông thường.

Điều làm cho Mộ Hàn kinh ngạc nhất chính là, trước đây hắn hoàn toàn không hề phát hiện ra được sự tồn tại của bọn chúng. Hơn nữa, bóng đen cũng không hề đụng chạm đến bản thân Lôi Thần Hộ Thuẫn, giữa chúng còn có được khoảng cách áng chừng một tấc. Chính là đã có cổ phần lực lượng kỳ dị như dây mây kéo dài bò ra đã cố định Lôi Thần Hộ Thuẫn cùng với thân hình hắn ở tại một chỗ trên mặt đất.

Loại thủ đoạn quả thực quỷ dị.

Mộ Hàn nhíu mày.

Lâm Ngọc Bạch thấy thế, bèn cười nói với giọng mỉa mai:

- La Thành, ở bên trong 'Thụ Ảnh Tù Lung' lấy 'Thiện Âm Pháp Trượng', ta trở thành chúa tể tối cao vô thượng cao nhất, ta muốn lấy tính mệnh của ngươi thì dễ như trở bàn tay. Nhưng mà ngươi yên tâm, ngươi dẫu có nói gì đi chăng nữa cũng là đệ tử của Khai Dương Phong Chủ. Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ phế bỏ Tâm Cung của ngươi. Để ngươi từ đó biến thành một một phế nhân. La Thành, đây chính là ngươi phải trả giá cho sự càn rỡ!

Nói xong lời cuối cùng, Lâm Ngọc Bạch đã là nghiêm mặt. Hai tay hắn điên cuồng mà liên tục xuất ra hư trảo, chỉ thấy những bóng đen có hình dáng như những nhánh cây đại thụ vươn lên từ mặt đất, rồi hung hăng vụt về hướng Mộ Hàn.

- Vút! Vút!

Trong thoáng chốc, tiếng rít thê lương vang lên liên tiếp.

Theo sát những bóng cây này đang gào thét dựng lên, chính là những tràng âm thanh bùng nổ kịch liệt bạo. Những bóng đen vụt tới rồi lại co về đúng là phô thiên cái địa kín trời rợp đất, chúng không ngừng va đạp vào Lôi Thần Hộ Thuẫn của Mộ Hàn. Tiếp theo lại nổ tung ra rồi biến mất vào vô hình. Thế nhưng cùng với hai tay Lâm Ngọc Bạch nhảy múa, lại có nhiều bóng đen hơn xuất hiện.

- La Thành, ta cũng muốn nhìn ngươi dùng cái mai rùa này có thể gắng sức chống đỡ được bao lâu?

Lâm Ngọc Bạch nhe răng cười ra tiếng, mười ngón tay ở trên không trung huyễn hóa ra những đạo tàn ảnh. Càng ngày càng nhiều chạc cây đen sì nhô ra từ mặt đất, chúng dường như phát điên mà quất mạnh về hướng Mộ Hàn. Những bóng đen này cơ hồ phải hoàn toàn chôn vùi Lôi Thần Hộ Thuẫn quanh người Mộ Hàn, những tiếng nổ đì đùng kịch liệt vang lên liên tiếp.

Mộ Hàn trấn tĩnh tâm thần, đầu óc bắt đầu suy tính cực kì nhanh chóng.

Nếu mà Lâm Ngọc Bạch liên tục dùng thế công như vậy, Lôi Thần Hộ Thuẫn cũng khó lòng chống đỡ được quá lâu. Nếu muốn chống lại được Lâm Ngọc Bạch, có lẽ nên dùng phương pháp của hắn. Trong lúc suy nghĩ đó, một bóng cây bỗng dưng lóe vụt ra từ mi tâm của Mộ Hàn, đúng là Huyền Thanh Linh Mộc trong số lực lượng Ngũ Hành trình độ cao nhất.

Một làn khí tức xanh mênh mông dao động kịch liệt, Huyền Thanh Linh Mộc càng ngày càng to lớn. Chỉ trong nháy mắt, thân hình Mộ Hàn đã bị bóng cây to lớn bao trùm. Mà cơ hồ cùng thời khắc đó, Mộ Hàn giải tán Lôi Thần Hộ Thuẫn nên trong nháy mắt liền có mấy chục đạo bóng đen liên tiếp vụt lên trên Huyền Thanh Linh Mộc.

- Rầm rầm rầm...

Khí xanh bốc lên, những tiếng nổ vang lên không ngớt. Huyền Thanh Linh Mộc kia lảo đảo kịch liệt, nhưng mấy chục đạo bóng đen kia đúng là tan rã trong nháy mắt.

- Lực lượng Mộc thuộc tính trình độ cao nhất?

Lâm Ngọc Bạch thấy thế thì không khỏi ngẩn người, những bóng đen đầy trời đột nhiên tiêu tan, trong đôi mắt hiện lên một vẻ tham lam khó có thể che dấu

- La Thành a La Thành, thật không nghĩ tới ngươi lại đã dung hợp xong lực lượng Mộc thuộc tính trình độ cao nhất. Không trách được ngươi có thể sửa chữa hai kiện Đạo Khí siêu phẩm do ta luyện chế kia nhanh như vậy.

- La Thành, hiện tại ta mới phát hiện, chỉ phế bỏ Tâm Cung của ngươi thì có vẻ rất có lợi cho ngươi. Ngươi đã có lực lượng Mộc thuộc tính trình độ cao nhất này, vậy thì liền cứ mang lại đây, coi như khoản bồi thường ngươi đã làm trọng thương hơn mười vị đệ tử Thiên Tuyền Phong chúng ta!

Nhe răng cười một tiếng, cánh tay phải của Lâm Ngọc Bạch vươn lên trước thăm dò, rồi đột nhiên chụp vào Mộ Hàn.

- Vút!

Một vầng sáng xanh đậm đặc phun trào ra từ trong lòng bàn tay Lâm Ngọc Bạch, lại ngưng tụ thành một thân cây xù xì to lớn. Mà ở ngay phía đầu chót của thân cây lại có vô số những cái rễ hoặc to hoặc nhỏ, hoặc dài hoặc ngắn. Chỉ trong tích tắc, những cái rễ này liền xuất hiện ở trước người Mộ Hàn, như những sợi dây mây mà cuốn lấy Mộ Hàn.

- Ngươi cũng dung hợp xong lực lượng Mộc thuộc tính trình độ cao nhất?

Mộ Hàn có hơi kinh ngạc. Khi nhánh thân cây kia xuất hiện thì, Huyền Thanh Linh Mộc lại rục rịch, điều này làm cho hắn lập tức liền tỉnh ngộ lại. Giờ phút này Lâm Ngọc Bạch cũng đang vận dụng một loại lực lượng Mộc thuộc tính trình độ cao nhất.

Bởi vào lúc lần đầu nhìn thấy Lâm Ngọc Bạch, Mộ Hàn chỉ là mơ hồ phát hiện hắn rất có thể đã có được Mộc Linh pháp thể. Nhưng lại không nghĩ rằng hắn và chính mình giống ngư ngau, vẫn còn dung hợp xong lực lượng Mộc thuộc tính trình độ cao nhất. Nhưng mà sau cơn kinh ngạc ngắn ngủi trôi qua, trong mắt Mộ Hàn liền hiện lên một vẻ mừng như điên. Vốn hắn đang lo trong số Ngũ Hành không tìm được ba loại lực lượng mộc, kim, thổ trình độ cao nhất để ngưng tụ ra Chân Linh pháp thân. Nay Lâm Ngọc Bạch lại đưa một loại trong số đó lên tận miệng.

Lực lượng Ngũ Hành trình độ cao nhất cùng thuộc tính thì có thể nuốt chửng và dung hợp lẫn nhau. Mộ Hàn đã có tất cả Ngũ Hành, nên không lo lắng chút xíu rằng lực lượng trình độ cao nhất của mình sẽ bị người khác nuốt chửng.

- Không sai, đây chính là 'Ngọc Hồ Tâm Mộc' của ta!

Lâm Ngọc Bạch trong lòng sảng khoái đến cực điểm mà cười to rồi nói

- Ta lấy 'Mộc Linh pháp thể' là cội rễ để thúc dục 'Ngọc Hồ Tâm Mộc', việc nuốt chửng lực lượng Mộc thuộc tính trình độ cao nhất này của ngươi liền dễ như trở bàn tay. Để sau khi ta hoàn toàn hấp thu luyện hóa, nhất định có thể luyện chế ra Thánh Phẩm Đạo Khí, trở thành pháp sư duy nhất của Chân Vũ Thánh Sơn

Crypto.com Exchange

Chương (1-795)