← Ch.061 | Ch.063 → |
Bọn họ cũng có mở những quán nhỏ ở ven đường, tự đem ra bán những vật phẩm chính mình không cần.
Mộ Hàn đi dọc đường nhìn lại, hắn cũng phát hiện ra không ít Đạo Khí thấp phẩm. Đáng tiếc, rất nhiều món đều là do những Đạo Văn Sư thấp phẩm luyện tập làm ra. Với cái nhìn hiện tại của hắn, chỉ liếc thoáng qua là đã biết rõ những Văn Phổ cùng Đạo Khí này cũng không phù hợp với bản thân. Phẩm chất của chúng so với Chủy Thủ do hắn luyện chế còn kém quá nhiều.
Cũng có chút quán dược đang bán buôn các loại đan dược ly kỳ cổ quái, như là "Thần Thương Bất Đảo Hoàn", "Đại Lực Đan" linh tinh các loại. Mộ Hàn chỉ liếc liếc mắt liền không có hứng thú gì.
Một mạch đi tới, Mộ Hàn trước sau không hề phát hiện món đồ nào hữu dụng.
Như vậy cũng là bình thường, những ai đến du ngoạn trên đường Hắc Y này có không ít người đều là nhân vật với nhãn lực sắc bén. Có thứ gì tốt được bày ra thì đã sớm bị bọn họ mua mất.
Trong bất tri bất giác, Mộ Hàn đi tới cuối hẻm mà chính mình từng mở quán một tháng trước.
Phút chốc, một trận âm thanh ồn ào đã hấp dẫn sự chú ý của Mộ Hàn. Đảo mắt nhìn lại, đúng là một đám người đang tụ tập trước một quầy hàng nhỏ, nơi xảy ra tranh chấp kịch liệt.
- Kim Mộc Ngư, ngươi còn dám nói thứ ngươi bán không phải hàng giả? Thật sự là ăn gan hùm mật gấu, lại dùng món đồ rách nát này để lừa tám mươi kim tệ của Lão Tử!
Tiếng gầm thét dữ dội như sấm sét vang lên trên đường Hắc Y. Người đang quát tháo chính là một nam nhân trẻ tuổi thân hình cao gần hai thước, lúc này một khuôn mặt đang phồng căng đến đỏ bừng, từ trên cao hắn trợn mắt nhìn xuống tên hắc y thiếu niên có vóc người gầy thấp ở phía đối diện kia. Đôi con ngươi tròn xoe như chuông đồng đang đảo vòng vòng thật giống như hai luồng lửa khói đang thiêu đốt bừng bừng.
- Ngươi cứ nói giả liền là giả, đây là dựa vào cái gì? Hùng Đồ, trên đời này không phải cổ họng ai to liền có đạo lý.
Thiếu niên nhỏ gầy có tên gọi Kim Mộc Ngư kia cũng không sợ hãi chút nào, chỉ cười lạnh nói.
Hai người này không ngờ quen nhau sao?
Mộ Hàn có chút kinh ngạc, chỉ nhìn thoáng qua trang phục của hai người liền bỗng nhiên tỉnh ngộ. Trên ngực trái cái áo của Hùng Đồ có thêu một cái đầu gấu hung ác, mà ở vị trí ngực trái trên trang phục của Kim Mộc Ngư lại có thêu một cái ấn vàng sáng lạn. Bọn họ đúng là đến từ Hùng gia ở thành Vũ Dương và Kim gia ở Liên Thành.
Hai gia tộc này đều là đại tộc ở Việt Quốc, cùng Mộ gia với thực lực cao cường được coi như tương đương. Bởi vì lần khảo nghiệm Tuyển Phong này của Mộ gia được phát thiếp mời rộng rãi, nên Hùng gia và Kim gia đều ở trong dạng phải mời.
Không nghĩ tới đệ tử của hai gia tộc này lại đối đầu với nhau trên đường Hắc Y.
- Kim Mộc Ngư, đây là ngươi có ý tứ gì? Ngươi là nói ta cố ý mua đồ thật rồi đổi thành hàng giả, lại chạy về để lừa bịp tống tiền ngươi? Hả?
Đôi mắt Hùng Đồ trợn trừng, hiện ra đầy vẻ giận dữ, cục đá màu tím đang xoay xoay trong tay kia tựa hồ tùy thời đều có thể đập xuống, nện vào đầu Kim Mộc Ngư.
- Đây chính là điều ngươi nói, chứ ta cũng không nói vậy.
Kim Mộc Ngư bĩu môi với giọng mỉa mai.
- Ngươi
Hùng Đồ hơi bị chán nản, tựa hồ biết chính mình có múa mép khua môi hơn nữa thì cũng không phải đối thủ của Kim Mộc Ngư. Hắn trực tiếp hung hăng cắn răng một cái, liền nói với vẻ mặt hung ác
- Kim Mộc Ngư, ta cũng không nói thừa lời với ngươi, hoặc là ngươi phải thu hồi cục đá giả này về, trả lại tám mươi kim tệ, hoặc là tối nay liền dập đầu vái Lão Tử ở chỗ này.
Mộ Hàn lúc này mới hiểu được, khối đá tím này là ngọn nguồn hai người tranh chấp. Theo bản năng hắn nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy khối ngọc thạch kia to ước chừng bằng bàn tay, hình dáng như viên bi tròn, long lanh trong suốt. Trông thật giống như bảo ngọc.
- Tốt, chính lúc ta đang rảnh rỗi đến phát chán.
Kim Mộc Ngư cũng là không nhân nhượng chút nào.
Hai người mắt to trợn lên nhìn đôi mắt nhỏ, giống như đôi trâu đực đang tức giận.
Đối với bọn hắn mà nói, tám mươi kim tệ không đáng giá nhắc tới. Thế nhưng trước mắt bao người, hai người ai cũng không thể lùi bước trước, nếu không chính là đều tự đánh mất thể diện gia tộc.
Cãi lộn ầm ĩ đến bây giờ, hai người cũng có hơi lâm vào thế cưỡi hổ khó xuống.
- Đó là 'Tử Tinh Thạch'?
Trong lòng Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, âm thầm lên tiếng tự nhủ.
Tử Tinh Thạch, là một loại bảo thạch ẩn chứa "Tử Tinh nguyên khí"."Tử Tinh nguyên khí" này cũng thuộc về phạm trù linh khí thiên địa. Hấp thu "Tử Tinh nguyên khí" bên trong bảo thạch để tiến hành tu luyện, tốc độ tự nhiên so sánh với hấp thu linh khí thiên địa bình thường phải nhanh hơn nhiều lắm.
Loại bảo thạch có hơi quý giá, một khối Tử Tinh Thạch ít nhất có khả năng bán được năm trăm kim tệ. Nay Kim Mộc Ngư chỉ bán tám mươi kim tệ, thật sự có rất chi là rẻ.
- Xì xào xì xào...
- Một đệ tử Hùng gia ở Vũ Dương, một tộc nhân Kim gia ở Liên Thành, cũng không biết việc này cuối cùng sẽ ầm ĩ đến tình trạng gì. Cũng không nên lôi cả hai gia tộc liên quan vào trong đó.
- Nếu thật muốn nói vậy, có thể lại càng có ý tứ, lại càng hấp dẫn.
- Kim Mộc Ngư bán 'Tử Tinh Thạch' thật sự là giả sao? Xem ra không quá giống như vậy.
- Hùng Đồ tựa hồ cũng không giống như là nói không có căn cứ, có lẽ khối 'Tử Tinh Thạch' kia thực sự có chuyện. Nếu không, Kim Mộc Ngư làm thế nào lại chỉ bán có tám mươi kim tệ?
- Xì xào xì xào
Những âm thanh nho nhỏ liên tiếp vang lên, trong số người quan sát chung quanh có không ít đều đến từ các thế gia đại tộc khác của Việt Quốc. Nay nhìn thấy bộ dáng của Hùng Đồ và Kim Mộc Ngư thì đều là có vẻ mặt hứng thú dạt dào. Nếu không như thế, chỉ cần hơi có người nói vài câu khuyên can là hai người đã có thể mượn sườn núi xuống ngựa.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, nghe những tiếng bàn tán bốn phía, Kim Mộc Ngư và Hùng Đồ mặc dù vẫn còn trợn mắt nhìn lẫn nhau, nhưng trong lòng bắt đầu có chút vô cùng lo lắng.
Kỳ thật, khối "Tử Tinh Thạch" kia cũng không coi là hàng giả.
Chỉ là "Tử Tinh nguyên khí" ẩn chứa bên trong đã bị Kim Mộc Ngư hút lấy hơn phân nửa, cho nên giá bán mới là tám mươi kim tệ. Khi Hùng Đồ mua thì Kim Mộc Ngư cũng đã nói rất rõ ràng về tình huống đó.
Thế nhưng không nghĩ tới, sau khi Hùng Đồ mua không được quá mấy phần khắc canh giờ thì "Tử Tinh nguyên khí" còn thừa lại bên trong liền tiêu tan hầu như không còn. Hùng Đồ làm thế nào mà chịu để yên, vì vậy lập tức chạy về tìm hắn để tranh cãi lý luận.
Kim Mộc Ngư tự nhiên không có khả năng chịu nhận nợ nên hai người tranh chấp càng ngày càng ác liệt.
Cũng may Kim Mộc Ngư và Hùng Đồ cũng có chỗ kìm chế, nên mới không đến mức hơi một tí là động đến chân tay. Thế nhưng mà lại không có ai đứng ra hòa giải bầu không khí một phen, cho nên sự tình phía sau sẽ thế nào lại khó lòng mà nói.
*****
Mộ Hàn quan sát chỉ chốc lát liền không có hứng thú, hắn muốn đi vòng để tiến về phía trước.
Tuy nhiên, đúng lúc Mộ Hàn đi tới trước quầy hàng của Kim Mộc Ngư thì "Tử Hư Thần Cung" bên trong mi tâm đột nhiên có hơi rung động một cái. Mộ Hàn có chút kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía quán hàng nhỏ của Kim Mộc Ngư, ở trên mặt vẫn còn nằm ngổn ngang vài món vật phẩm. Có một khối cũng giống như vật trong lòng bàn tay của Hùng Đồ vậy, cũng là Tử Tinh Thạch.
Trong nháy mắt nhìn thấy hòn đá kia, Mộ Hàn liền mơ hồ có loại cảm giác, Tử Hư Thần Cung vừa mới nhảy lên tựa hồ đúng là nhằm vào nó.
Đây là có chuyện gì?
Trong lòng Mộ Hàn sinh ra vài phần nghi ngờ. Hắn tiếp tục đi vượt qua vài bước, rồi lại xoay người quay về vị trí lúc đầu."Tử Hư Thần Cung" lại một lần nữa có hơi trở nên rung động.
Lần này, Mộ Hàn càng xác nhận suy đoán trong lòng.
- Chẳng lẽ trong khối Tử Tinh Thạch kia có ẩn chứa điều huyền bí gì đó?
Trong lòng Mộ Hàn bỗng "lộp bộp" giật thột một cái, đầu óc tức thì bắt đầu chuyển động.
Mấy giây sau, Mộ Hàn đột nhiên từ chen đi ra từ trong đám người, vẻ mặt như mừng vui bất ngờ mà chắp tay vái chào Hùng Đồ và Kim Mộc Ngư:
- Hùng huynh, Kim huynh, lâu nay vẫn khỏe chứ? Không nghĩ tới các huynh cũng đến đây thành Liệt Sơn này. Có còn nhớ đến tiểu đệ Mộ Hàn sao?
Đang khi nói chuyện, Mộ Hàn lặng lẽ đưa mắt ra hiệu một cái cho hai người.
- A, thì ra là Mộ Hàn huynh đệ.
Kim Mộc Ngư là người phản ứng trước hết, mặt mày hân hoan vui vẻ cười nói.
- Mộ huynh đệ, là ngươi hả.
Hùng Đồ cũng trong chớp mắt đã tỉnh hồn lại. Hắn cười lớn vỗ vỗ bả vai Mộ Hàn, ánh mắt trong lúc không ai để ý đã liếc sang Kim Mộc Ngư, cả hai đều là âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Hàn cười vang nói:
- Hùng huynh, Kim huynh, thật vất vả mới gặp lại được. Đi, chúng ta cùng đi uống vài chén.
- Nói đúng, nói đúng.
- Xì xào xì xào
Vài giây sau, Mộ Hàn và Hùng Đồ coi như chui trước ra khỏi đám người đang bàn tán, Kim Mộc Ngư cũng nhanh chóng thu hồi những thứ bày biện trên quán nhỏ rồi đi theo sát phía sau.
Sự thay đổi đến bất thình lình khiến cho mọi người đang chuẩn bị xem kịch vui trong lúc nhất thời cũng không thể kịp phản ứng lại. Cho đến lúc bóng dáng ba người biến mất, lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng.
- Hả, vừa rồi kẻ kia không phải là Mộ Hàn sao? Từ lúc nào mà hắn có quen biết với Hùng Đồ, Kim Mộc Ngư?
Một người đệ tử Mộ gia đột nhiên vỗ tay một cái mà hỏi kỳ quái.
- A? Mộ Hàn kia cũng là người của Mộ gia các ngươi?
- Cái này quả là không đơn giản, khẳng định là hắn nhìn ra hai người Hùng Đồ và Kim Mộc Ngư không tiện xuống thang, lúc này mới chạy đến giải vây cho bọn hắn.
- Đáng tiếc, thời khắc mấu chốt lại bị hắn chạy đến làm hỏng!
- Xì xào xì xào
Mọi người mất cả hứng thú liền vội vàng tản đi.
Đi tới chỗ không có ai, Mộ Hàn, Hùng Đồ và Kim Mộc Ngư đều dừng bước lại. Sau đó thì bầu không khí với những câu nói cười vui vẻ hòa hợp lập tức tiêu tan không còn thấy dấu vết đâu nữa.
- Mộ Hàn huynh đệ, đa tạ ngươi đã hỗ trợ. Nếu không, việc này còn không biết sẽ phải như thế nào mới xong được. Mặc dù trước kia không nhận biết ngươi, thế nhưng bắt đầu từ hôm nay, ngươi liền là bằng hữu của ta.
Hùng Đồ cảm kích nhìn Mộ Hàn, có điều khi ánh mắt rơi xuống trên người Kim Mộc Ngư thì từ trong lỗ mũi lại liên tiếp hầm hừ một tràng
- Kim Mộc Ngư, đừng tưởng rằng Mộ Hàn huynh đệ giải vây giúp chúng ta thì việc này liền bỏ qua như vậy. Ngươi bán cho ta một khối hàng giả, dù sao cũng phải cho ta một câu giải thích mới được.
- Ta cần gì phải đi giải thích cho ngươi?
Kim Mộc Ngư cười lạnh nói
- Tử Tinh Thạch của ta trước khi bán cho ngươi, bên trong còn có áng chừng tam thành 'Tử Tinh nguyên khí', một mình ngươi cũng đã từng xác nhận. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, ngươi lại cầm đến một khối Tử Tinh Thạch không có chút xíu 'Tử Tinh nguyên khí' nào, nói là hàng giả. Ngươi cho ta là đứa ngốc sao?"
Hùng Đồ giận dữ:
- Kim Mộc Ngư, lấy thân phận của Lão Tử, câu nói đầu tiên có thể ở Vũ Dương Hùng gia điều động mấy chục đến trên trăm vạn kim tệ. Nay lại cố ý thay đổi khối hàng giả để lừa ngươi tám mươi kim tệ?
- Ngươi thì không lừa ta tám mươi kim tệ, vậy chẳng lẽ Kim Mộc Ngư ta chính là kẻ tiểu nhân đi hãm hại lừa gạt?
Kim Mộc Ngư vặn lại với âm thanh lạnh lùng.
-
Thấy hai người lại bắt đầu tranh chấp, Mộ Hàn không khỏi cười nói:
- Hùng huynh, Kim huynh, với thân phận các huynh thì quả quyết sẽ không làm cái chuyện lừa gạt này. Về phương diện này nhất định là có phát sinh hiểu lầm gì đó.
- Tại thành Liệt Sơn mà phát sinh chuyện như vậy, Mộ gia chúng ta cũng có trách nhiệm nhất định.
- Ta xem như vậy thì làm thế này. Khối Tử Tinh Thạch mà Hùng huynh mua kia không bằng chuyển nhượng cho ta. Ta sẽ giao cho Hùng huynh tám mươi kim tệ. Ở chỗ Kim huynh vẫn còn có một khối Tử Tinh Thạch giống như vậy, ta cũng xuất ra tám mươi kim tệ mua nốt. Ta là Đạo Văn Sư thấp phẩm, không có 'Tử Tinh nguyên khí' của Tử Tinh Thạch. Nay vừa lúc dùng để luyện tập Đạo Văn.
Giằng co như vậy một hồi, Mộ Hàn rốt cục để lộ ra mục đích.
- Mộ Hàn huynh đệ cũng là Đạo Văn Sư?
Hùng Đồ ngẩn người, trong mắt tức thời hiện lên một niềm vui bất ngờ. Hắn cười sảng khoái mà nói
- Nếu như Mộ Hàn huynh đệ muốn khối Tử Tinh Thạch này để luyện tập Đạo Văn, vậy thì cứ trực tiếp cầm đi.
Dứt lời, Hùng Đồ liền đưa khối Tử Tinh Thạch trong tay sang cho hắn.
Hắn không phải không nghĩ tới Mộ Hàn là đang lừa bịp chính mình, thế nhưng ý nghĩ này chỉ là chợt lóe liền đã biến mất. Bởi vì Mộ Hàn hoàn toàn không cần phải lừa gạt gì cả.
- Mộ Hàn huynh đệ, giao kim tệ liền rất khách khí. Khối Tử Tinh Thạch này ngươi cần phải nhận lấy.
Kim Mộc Ngư phản ứng cũng không chậm, lúc này cũng đưa ra khối Tử Tinh Thạch còn lại kia.
- Hảo, Hùng huynh, Kim huynh, ta đây liền không khách khí.
Mộ Hàn cũng không làm bộ làm tịch từ chối, trực tiếp nhận lấy hai khối Tử Tinh Thạch.
Hắn sớm đoán được hai người sẽ không lấy tiền, cũng không chuẩn bị thật sự xuất tiền. Huống hồ, trên người hắn chỉ có một trăm nguyên kim, nếu như muốn mua thì cũng chỉ đủ mua miếng Tử Tinh Thạch trong tay Kim Mộc Ngư kia.
Thấy Mộ Hàn sảng khoái như vậy, Hùng Đồ và Kim Mộc Ngư trái lại càng thêm vui mừng.
- Hùng huynh, Kim huynh, ta còn có việc, xin đi về trước.
Mộ Hàn thỏa mãn toại nguyện, giờ thì hắn bức thiết muốn nhìn xem trong khối Tử Tinh Thạch kia có che giấu bí mật gì. Vì thế hắn cũng không lại trì hoãn, nhanh chóng liền cười dài cáo từ mà đi
- Ta đây ở tại thành tây, tùy tiện tìm người mà hỏi là có thể biết chỗ ở của ta. Khi nào rảnh không ngại thì lại đây cùng nhau thảo luận bàn bạc xem xét đạo tu luyện.
Đưa mắt nhìn bóng dáng Mộ Hàn rời đi, Hùng Đồ và Kim Mộc Ngư đều là tươi cười vui vẻ.
← Ch. 061 | Ch. 063 → |