← Ch.064 | Ch.066 → |
Những vì sao đầy trời lóe ra ánh sáng trút xuống nhân gian, khiến cho cả tòa thành trì đều giống như được phủ kín bởi một lớp lụa trắng nhàn nhạt. Cái sân nhỏ nhà Mộ Hàn cũng được chiếu phát sáng lờ mờ.
Dừng bước chân lại ở dưới mái hiên, Mộ Hàn lẳng lặng đứng nghiêm chỉ chốc lát. Đột nhiên tầm mắt vừa ngước lên thì
- Xoẹt!
Tiếng xé gió bén nhọn mà dồn dập chợt vang lên, thanh Chủy Thủ đang lượn lờ quanh người Mộ Hàn lập tức bắn nhanh ra. Mục tiêu đúng là khối Hoàng Long thạch dựng đứng trong sân kia.
- Phốc!
Trong mấy tiếng rạn nứt không thể nghe thấy kia, thanh Chủy Thủ chỉ trong khoảnh khắc chớp lửa đá chạy cát bay liền tiến vào từ phía trước, đi ra từ phía sau, trực tiếp bắn vào rồi xuyên qua khối Hoàng Long thạch kia. Phảng phất như thứ để ở nơi này không phải tảng đá cứng rắn mà là khối đậu hũ non mềm, dường như nó không có bị trở ngại chút nào, cứ thế xuyên qua vô cùng dễ dàng.
Mộ Hàn trong nháy mắt ngây dại cả người.
Sau khi dung hợp "Tử Dương Long Tinh", mức độ sắc bén của thanh Chủy Thủ này đã là ra ngoài sự tưởng tượng của hắn. Nhìn thấy một màn vừa rồi kia, mặc dù hắn là người khởi xướng mà cũng phải cực kỳ giật mình.
- Xoẹt!
Chủy Thủ bay ngược mà quay về, lại lần nữa linh hoạt đâm xuyên qua Hoàng Long thạch.
Tuy nhiên, ngay trong khoảnh khắc Chủy Thủ hoàn toàn tiến vào bên trong Hoàng Long thạch, một cỗ khí tức cực kỳ thịnh nộ điên cuồng từ bên trong Chủy Thủ kích động lan ra. Ở trong khí tức này vẫn còn lộ rõ hơi nóng.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Lần này, cũng là vang lên âm thanh chấn động kịch liệt. Trong khoảnh khắc, khối Hoàng Long thạch liền hóa thành vô số mảnh vỡ, cơ hồ tràn ngập mỗi tấc không gian trong sân.
- Quả là thứ tốt!
Sau một lát kinh ngạc ngây người ngắn ngủi, Mộ Hàn mừng rỡ đến khó lòng tự kiềm chế. Sau khi dung hợp xong "Tử Dương Long Tinh", uy lực của Chủy Thủ ít nhất tăng vọt gấp hai. Có Đạo Khí thấp phẩm như vậy làm đòn sát thủ giấu kín ở bên trong Tâm Cung, một khi nó xuất hiện là có thể đưa đến cục diện lật ngược thế cờ mà phân định thắng bại.
Trong lúc nhất thời, Mộ Hàn càng thêm tin tưởng tràn trề đối với khảo nghiệm Tuyển Phong ngày mai.
Phút chốc, trên khóe môi của Mộ Hàn nổi lên nụ cười cổ quái vui vẻ. Sau khi khảo nghiệm kết thúc, trước nhiều ánh mắt nhòm ngó của tân khách như vậy, viên "Như Ý Kim Đan" kia thì Mộ gia là sẽ cho, hay là không để cho hắn đây?
Màn đêm bao phủ trời cao từ từ bị đuổi tản ra, sân khảo nghiệm nằm ở phía bắc Liệt Sơn cũng đắm chìm trong ánh nắng ban mai đó.
Núi Liệt Sơn này nằm cách viện Tuyển Phong vài dặm về phía đông nam. Trọng địa Tàng Phong Các của Mộ gia liền tọa lạc tại đỉnh Liệt Sơn, thành Liệt Sơn này đúng là được gọi tên theo quả núi nho nhỏ đó.
Khảo nghiệm Tuyển Phong là việc lớn quan trọng nhất của Mộ gia mỗi năm được tổ chức một lần. Hơn nữa lần này lại được phát thiếp mời rộng rãi, mời mỗi đại thế tộc Việt Quốc thậm chí là hoàng thất đến đây dự lễ nên càng không thể có chút lỗi lầm nhỏ nào. Cơ hồ là trời còn chưa sáng, đã có lượng lớn tộc nhân Mộ gia bắt đầu làm những công việc lu bù tại sân khảo nghiệm.
Trên một chỗ đất trống bên ngoài sân khảo nghiệm đang tụ tập gần hai trăm tên đệ tử Tứ Trọng của viện Tuyển Phong.
-
Lần khảo nghiệm Tuyển Phong này không giống trước đây. Đến sân quan sát không chỉ có các vị trưởng lão Mộ gia chúng ta, còn có hoàng thất Việt Quốc và nhân vật trọng yếu từ các gia tộc khác. Cho nên, mọi người cần phải dốc toàn lực, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện mất mặt xấu hổ trong khảo nghiệm, làm những việc gây nhục ảnh hưởng đến danh dự Mộ gia chúng ta.
Mộ Thiết Tiên thần sắc nghiêm trang, ngữ điệu lành lạnh. Trong khi đang nói thì ánh mắt lạnh lùng đột nhiên rơi vào một bóng người đứng ở chỗ cuối cùng đám đệ tử, tựa hồ có ý ám chỉ.
Người kia đúng là Mộ Hàn.
Chỉ tiếc, Mộ Hàn lúc này vẫn đang nhắm tịt hai mắt, điệu bộ như đi vào cõi thần tiên nào đó, sắc mặt không có chút dao động nào, phảng phất không hề nghe rõ Mộ Thiết Tiên vừa rồi đã nói những thứ gì.
Mộ Thiết Tiên thấy thế, cơn tức giận trong lồng ngực từ từ dâng lên, lão há miệng đột nhiên chợt quát:
- Hiểu chưa?
- Đã hiểu!
Cho dù nam nữ, tất cả đệ tử Mộ gia đều đồng thanh lên tiếng rống to đáp lại, Mộ Hàn cũng há miệng mấp máy theo, nhưng lại có vẻ như hơi không còn sức.
Một mực chú ý đến hắn nên Mộ Thiết Tiên nhạy cảm đã nhận ra điểm ấy. Lão chỉ cảm thấy uy nghiêm của giáo thụ võ đạo đã bị xâm phạm rất lớn, thế nhưng lại không tìm được lý do phát tác, đành phải ghìm chặt lửa giận ở trong lồng ngực xuống, rồi sau đó hung tợn liếc mắt lườm Mộ Hàn, sầm mặt quát:
- Xuất phát!
- Vâng!
Mọi người ầm ầm lên tiếng trả lời, xếp thành hàng đi về hướng lối vào sân khảo nghiệm ở cách đó hơn trăm mét.
Mộ Hàn cứ đi từ từ như vậy theo đội ngũ tiến lên, như thể đang lững thững đi trên sân vắng trông thật nhẹ nhõm. Cảm giác căng thẳng của tuyệt đại đa số thiếu niên cũng không thấy hiện ra trên người hắn.
Sau khi lại tới đây, Mộ Hàn cũng mặc kệ Mộ Thiết Tiên huyên náo ồn ào cái gì, hắn chỉ lẳng lặng quan sát các đối thủ chính mình sắp sửa đối mặt. Gần hai trăm tên thiếu niên Mộ gia, không có người nào tu vi thấp hơn Võ Cảnh Tứ Trọng. Trong đó còn có năm người có khí tức quanh người dao động phi thường kịch liệt, đều là cao thủ Yên Hà Cảnh.
Trong số năm người này, Mộ Thiên Phong đã từng phát sinh xung đột kịch liệt cùng Mộ Hàn là rõ ràng đáng lưu ý.
Còn lại bốn người, cũng đều là thiên tài cực kỳ kiệt xuất của Mộ gia, bình thường cực ít lộ diện, cũng cực ít tham gia cùng tu luyện hằng ngày trong viện Tuyển Phong. Mộ Hàn trước đây quét dọn viện Tuyển Phong suốt bảy năm, cũng chỉ là ngẫu nhiên mới nhìn thấy bọn họ. Hơn nữa trong lúc đó còn không có phát sinh bất cứ giao thiệp gì với nhau.
Mà khi Mộ Hàn quan sát người khác, hắn cũng bị càng nhiều ánh mắt dò xét xem xét kỹ.
Trong số những ánh mắt này, có không ít đều để lộ ra địch ý hoặc là khiêu khích.
- Lần khảo nghiệm này xem ra sẽ phi thường thú vị.
Trong lòng Mộ Hàn sóng gió đến đâu thì trên mặt cũng là hoàn toàn thản nhiên. Cũng không lâu lắm, mọi người liền đi theo Mộ Thiết Tiên dẫn dắt, vượt qua cổng lớn của sân khảo nghiệm.
Giờ phút này, trong sân khảo nghiệm đã có tiếng người ồn ào.
Sân khảo nghiệm này đã có lịch sử mấy trăm năm, là nơi Mộ gia chế tạo để chuyên dùng làm khảo nghiệm Tuyển Phong. Sân bãi cũng khá rộng rãi, dài rộng mỗi chiều có hơn trăm thước.
Mộ Hàn có lẽ lần đầu tiến vào chỗ này, theo bản năng hắn chăm chú nhìn quanh một vòng. Xuyên qua cánh cổng rộng rãi đã có thể thu hết tình cảnh bên trong vào trong mắt.
Sân khảo nghiệm này bốn phía là những vòng bậc thang dần dần cao lên, so với sân bóng đá ở kiếp trước là có chút tương tự. Thế nhưng ở khu vực chính giữa sân khảo nghiệm thì có chút cổ quái.
*****
Đó là một cái đài cao thật lớn, nó chiếm cứ một vùng không gian rộng trăm mét, cao gần hai thước, trên đỉnh lại giống như bị một tầng sương mù che lấp.
Lúc này, trên những bậc thang đã tụ tập lượng lớn bóng người, có nhiều đầu người đang di chuyển.
Những người này đại bộ phận đều là tộc nhân Mộ gia, chỉ có ở phía bắc sân khảo nghiệm là khán đài đặc biệt có sắp đặt những chiếc ghế tựa thoải mái. Ở đó tụ tập các vị khách quí được mời đến cùng với các trưởng lão Mộ gia.
- Tùng!
Một tiếng trống cao vút đột nhiên kích động lan ra bên trong sân khảo nghiệm. Đúng là trong khoảnh khắc nó liền vang vọng cả thành Liệt Sơn, tiếng trống đinh tai nhức óc vọng thẳng hướng trời cao.
Khảo nghiệm Tuyển Phong sắp sửa bắt đầu!
Tất cả tộc nhân Mộ gia đều biết rõ ràng tiếng trống này đại biểu hàm ý gì. Tiếng huyên náo tràn ngập hư không lập tức yếu bớt đi rất nhiều, vô số ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía cổng lớn của sân khảo nghiệm. Mọi người đều là cười rạng rỡ nhìn đội ngũ gần hai trăm tên đệ tử Tứ Trọng của viện Tuyển Phong xếp thành hàng đang nối đuôi nhau mà vào.
Giờ khắc này, từng đạo khí tức cường đại từ khán đài phía bắc chậm chạp lan tới, trong nháy mắt đã đi tới vị trí cổng lớn. Có điều, những khí tức này mặc dù cường đại, nhưng lại cũng không tạo thành chút xíu ảnh hưởng không tốt đối với mọi người bên trong sân khảo nghiệm. Chỉ là nó cực kỳ nhanh chóng lướt qua trên đỉnh đầu những thiếu niên này.
- Thanh Hải trưởng lão, Mộ gia các ngươi quả nhiên là nhân tài đông đúc. Tham gia lần khảo nghiệm Tuyển Phong này có đến một trăm tám mươi chín người, mà tất cả lại đều là tu sĩ Đại Thông Cảnh, còn có năm người đột phá đến Võ Cảnh Yên Hà Cảnh. Thậm chí còn có hai người đã qua đạt tới Yên Hà Cảnh đỉnh cao. Đệ tử trẻ tuổi xuất sắc như thế, còn gì mà phải lo lắng gia tộc không thịnh vượng.
Ở khán đài phía bắc, một người nam nhân trung niên hào hoa phong nhã, thân mặc hắc bào đang khẽ vuốt chòm râu đen nhánh dưới cằm, không che dấu sự tán thưởng trong mắt chút nào.
- Vinh Vương điện hạ quá khen, so sánh với hoàng thất và đệ tử hậu bối của đông đảo thế tộc đang ngồi ở đây thì Mộ gia chúng ta chỉ có thể xếp ở dưới đáy.
Một ông lão gầy gò ngồi bên cạnh khiêm nhường xua xua tay, thế nhưng sự vui vẻ trong ánh mắt thì cho dù như thế nào đều không thể che dấu nổi. Mộ gia tổ chức khảo nghiệm Tuyển Phong đã nhiều năm như vậy, lần này số lượng đệ tử Đại Thông Cảnh tham gia là nhiều nhất. Năm ngoái có thể có một trăm người cũng không tồi rồi, mà nay năm cũng là một trăm tám mươi chín người, gần như gấp đôi.
Ông lão này là Mộ Thanh Hải, Mộ gia Tam trưởng lão. Còn nam nhân trung niên chính là đại biểu hoàng thất Việt Quốc, Vinh Vương Việt Thiện, hai người đều là cao thủ Võ Cảnh Cửu Trọng Vũ Hóa Cảnh.
- Thanh Hải lão đệ, ngươi cũng không cần phải khiêm nhường. Đệ tử Tứ Trọng của viện Tuyển Phong Mộ gia các ngươi đã xuất chúng như thế, đệ tử của viện Duệ Phong sợ là càng lợi hại hơn, vào dịp Thế Tộc Minh Hội hai tháng sau, Mộ gia nhất định có thể đứng ở bậc cao hơn. Nhưng mà, Mộ gia lần này mời mọi người đến đây, không phải sẽ chỉ là để cho chúng ta được nhìn thấy đệ tử trẻ tuổi mấy năm nay của Mộ gia các ngươi chứ?
Cách đó mấy thước, một ông lão râu tóc bạc trắng, vóc người cao lớn khỏe mạnh nhìn Mộ Thanh Hải, vừa cười như có như không vừa mở miệng hỏi.
- Không sai, không sai, Thanh Hải huynh, khảo nghiệm Tuyển Phong sắp sửa bắt đầu. Ngươi cũng đừng lại úp úp mở mở nữa.
- Thanh Hải huynh, chẳng lẽ là Mộ gia các ngươi chiếm được một món Đạo Khí lợi hại nào đó, hoặc là đan dược thần kỳ nào đó. Nay muốn để cho chúng ta mở rộng tầm mắt?
- Thanh Hải trưởng lão
- Xôn xao xôn xao
Nghe được ông lão nói ra những lời này, tất cả đại biểu thế tộc khác ở chung quanh cũng vội vàng mở miệng hỏi han tới tấp.
Đối với vấn đề này, bọn họ sớm đã có vô số suy đoán. Sau khi đi tới thành Liệt Sơn thì càng là nói bóng nói gió với các vị trưởng lão của Mộ gia để thăm dò. Chỉ tiếc, người trong Mộ gia đều giữ ý tứ cực nghiêm. Cho dù bọn họ điều tra như thế nào thì cũng không có được đáp án, không khỏi càng tò mò ngứa ngáy trong lòng.
Nghe vậy, Mộ Thanh Hải khẽ nhếch mày, có chút thần bí cười lớn:
- Chư vị không nên gấp gáp, chả mấy chốc mọi người liền sẽ biết.
- Cũng được, chúng ta đây liền chờ thêm một chút.
Việt Thiện gật đầu cười một tiếng, chợt lại hồ nghi hỏi
- Thanh Hải trưởng lão, Thanh Sơn tộc trưởng không tới tham gia khảo nghiệm Tuyển Phong? Chúng ta đi tới thành Liệt Sơn mấy ngày, còn giống như chưa bao giờ nhìn thấy ông ta lộ mặt ra.
Ánh mắt của mọi người chung quanh lại lần nữa dồn về hướng Mộ Thanh Hải, trong lòng cũng là tồn tại đồng dạng nghi vấn.
Tộc trưởng Mộ Thanh Sơn của Mộ gia từ mười mấy năm trước kia, sau khi xảy ra chuyện gièm pha liền một mực ru rú trong nhà. Thế nhưng tại trường hợp quan trọng như lúc này mà vẫn còn không lộ diện, thì sẽ khó tránh khỏi người khác khả nghi.
Mộ Thanh Hải cười đến càng là thần bí:
- Chư vị, tộc trưởng chúng ta
- Hô!
Tuy nhiên, Mộ Thanh Hải còn chưa dứt lời thì một cỗ khí tức cực kỳ khủng bố đột nhiên từ hướng phía nam Liệt Sơn chậm chạp lan tới đây. Đúng là phô thiên cái địa, trong khoảnh khắc nó đã bao phủ cả thành Liệt Sơn vào bên trong. Còn ở trong không trung sân khảo nghiệm này càng giống như gây nên một cơn lốc. Cả không trung đều bị chấn động hơi kịch liệt.
Đối với cỗ khí tức này, tu sĩ bình thường đều không có cảm giác gì, thế nhưng tu vi càng mạnh, cảm ứng liền càng là sâu sắc. Nhất là cao thủ đã đạt tới Vũ Hóa Cảnh, càng là tâm thần sợ run.
Trên khán đài ở bốn phía sân khảo nghiệm, vô số ánh mắt đều nhìn lại về phương hướng Liệt Sơn.
- Đạo Cảnh?
Trên khán đài phía bắc của sân khảo nghiệm, tiếng kêu kinh ngạc liên tục vang lên, các trưởng lão Mộ gia như Mộ Thanh Hải cùng với các vị khách mời như Việt Thiện cơ hồ đồng thời bắn người dựng lên. Khác với đám người Việt Thiện biểu lộ ra sự khiếp sợ, trên mặt tất cả trưởng lão Mộ gia đều là tràn đầy nỗi mừng như điên và sự kích động khó có thể tự ức chế.
- Thanh Hải trưởng lão, vị cường giả Đạo Cảnh này tuyệt không phải vị Thái Thượng trưởng lão kia của Mộ gia, ông ta là ai vậy?
Việt Thiện trog lúc sơ ý đã giật cho chòm râu dưới cằm bị đứt không ít. Hai mắt ngạc nhiên nhìn chăm chú về phía Liệt Sơn xa xa.
- Thanh Hải huynh, vị Đạo Cảnh tiền bối kia cũng ở tại Liệt Sơn, chẳng lẽ cũng là người trong Mộ gia?
Người lên tiếng hỏi đúng là ông lão khôi ngô râu tóc bạc trắng kia. Đó là trưởng lão Hùng Hãn đến từ Hùng gia ở Vũ Dương.
- Mộ gia từ lúc nào lại xuất hiện ra vị cường giả Đạo Cảnh thứ hai?
- Xôn xao xôn xao
Mọi người không nhịn được giật mình la lên thành tiếng.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |