← Ch.705 | Ch.707 → |
Vòng xoáy không còn, Lôi Điện chi lực hội tụ mà đến cũng bắt đầu hiển lộ ra dấu hiệu tiêu tán, những thú dữ kia đều là nhẹ nhàng thở ra.
Hô!
Nhưng chúng còn không có cao hứng bao lâu, trong thiên địa liền vang lên một mảnh thanh âm rít gào kịch liệt, những Lôi Điện chi lực kia lại lấy tốc độ càng nhanh nhảy vào Lôi Quật, vòng xoáy cực lớn kia xuất hiện lần nữa.
- Không tốt, lại bắt đầu rồi!
- Tại sao có thể như vậy?
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta cũng sắp áp chế không nổi Lôi Điện chi lực trong cơ thể rồi!
...
Thanh âm kinh hãi liên tiếp.
- Yên tĩnh!
Cự Ngạc lại kêu to một tiếng, ở bên trong hai tròng mắt cực đại tràn đầy thô bạo chi khí, chợt há miệng ra, càng nhiều tử mang nữa như là sao chổi chui vào ở trong chỗ sâu vòng xoáy.
Oanh!
Song lần này, phiến tử mang kia nhiều đến nghìn đạo lại như trâu đất xuống biển, không có ở trong vòng xoáy kích thích bất luận gợn sóng gì.
Nhìn thấy một màn này, chung quanh hung thú đều là dị thường khiếp sợ, chúng rất rõ ràng, lần công kích kia của Cự Ngạc lão tổ, coi như là thất trọng Hư Kiếp cường giả cũng khó có thể thừa nhận, nhưng hôm nay chẳng những đánh gãy không được xu thế vòng xoáy kia lưu chuyển, thậm chí ngay cả mình dùng Lôi Điện chi lực ngưng tụ thành lực lượng cũng bị vòng xoáy nuốt hết.
Trong đôi mắt Cự Ngạc vẻ ngưng trọng càng đậm, lại không có hành động thiếu suy nghĩ.
Chung quanh Hư Kiếp hung thú cũng không hề huyên náo, trong thiên địa chỉ còn lúc Lôi Điện chi lực lưu động phát ra tiếng rít, lại làm cho thần sắc của bọn nó càng lộ ra kinh hoàng.
Thời gian lặng yên trôi qua, ngày càng nhiều hung thú tụ lại mà đến.
- NGAO! Ta khống chế không nổi rồi!
Một nhất trọng Hư Kiếp hung thú đột nhiên thất kinh rống kêu lên, Lôi Điện chi lực nồng đậm lại như suối phun từ trong thân thể nó mãnh liệt mà ra. Chỉ trong nháy mắt công phu, hung thú này đã trở nên khí thế uể oải, tu vị càng là trực tiếp trở về Thần Hải nhất trọng thiên.
Biến cố bất thình lình, làm cho hung thú còn lại càng phát ra lo sợ không yên, hào khí sợ hãi ở trong thiên địa tràn ngập.
Trước đó, đã có vô số hung thú nhỏ yếu bị Lôi Quật rút đi tất cả Lôi Điện chi lực trong cơ thể, tu vị đại ngã, nhưng đây là con Hư Kiếp hung thú thứ nhất.
- Hí!
Phút chốc, Cự Ngạc đầu hả ra một phát, trong miệng phát ra một tiếng hí bén nhọn, thân hình to lớn lại như thiên thạch trụy lạc phía chân trời, mạnh mẽ hướng vòng xoáy kia kích bắn đi.
Nhưng lúc cách cái kia còn có vài chục thước, thân hình Cự Ngạc lại đột nhiên dừng lại ở trên hư không.
Vòng xoáy kia lại bắt đầu chủ động tiêu tán...
- Hiện tại Cửu Long Lôi Hỏa Tráo này ẩn chứa Lôi Điện chi lực nếu như là hoàn toàn bạo phát đi ra, Võ Tiên bình thường tuyệt đối ngăn cản không nổi.
Trong Lôi Quật, thân ảnh Mộ Hàn phút chốc hiển lộ ra, Cửu Long Lôi Hỏa Tráo đã cực độ co lại, bị tay phải của hắn nâng. Hôm nay, Mộ Hàn đã cơ hồ đem trọn Lôi Vân giới tất cả Lôi Điện chi lực hấp thu tới, chín đầu Lôi Long bên trong Cửu Long Lôi Bích đã so với năm đó to lớn gấp trăm lần. Mà Cửu Long Lôi Hỏa Tráo này ẩn chứa Lôi Điện chi lực, thì tối thiểu đạt đến nghìn lần ở Thiên Lôi Tuyệt Vực năm đó.
Lôi Điện chi lực khủng bố như thế một khi triệt để bộc phát, mặc dù không thể nói thần cản sát thần, Phật ngăn giết Phật, nhưng diệt sát Võ Tiên bình thường, tuyệt đối không nói chơi.
Đương nhiên, Mộ Hàn tuyệt sẽ không lãng phí Lôi Điện chi lực mình vất vả bắt được như vậy.
Hắn còn nghĩ đến dùng những lực lượng này ngưng luyện đi ra bộ phận anh lôi hoàn thành Thiên Anh sáu biến, thậm chí là vi Thiên Anh Thất Biến. Về phần bên ngoài những Hư Kiếp hung thú kia, Mộ Hàn cũng không có tính toán đem Lôi Điện chi lực trong cơ thể chúng đều hấp ra, làm như vậy sẽ làm lực lượng linh linh hồn của bọn nó tổn hao nhiều, quá mức phung phí của trời.
...
- Ngừng! Thật sự ngừng!
- Thật tốt quá. Tu vi của ta bảo trụ rồi!
- Ngao ngao...
...
Ngắn ngủi yên lặng qua đi, những Hư Kiếp hung thú kia đều kích động vô cùng, đủ loại rống lên không ngừng lao ra cổ họng của bọn nó. Nhưng mà, chỉ là ngắn ngủn mấy cái hô hấp thời gian. Những thú dữ kia liền như là "con vịt" bị bóp cổ họng, tất cả rống lên toàn bộ két một tiếng dừng lại.
Giờ phút này, cơ hồ mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm Lôi Quật sau khi Lôi Điện chi lực kia biến mất, trở nên đen sì, một đạo thân ảnh thon dài từ bên trong chậm rãi đi ra, càng ngày càng rõ ràng khắc sâu vào giữa tầm mắt Hư Kiếp hung thú. Đó là một gã nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ.
- Nhân loại? Vừa rồi động tĩnh kia là hắn làm ra hay sao?
- Nhân loại kia như thế nào ở bên trong Lôi Quật, là hắn đem tất cả Lôi Điện chi lực đều hút đi rồi hả?
- Nghe nói, cái Lôi Quật này chỉ có Võ Tiên mới có thể tiến nhập, chẳng lẽ hắn là Võ Tiên?
...
Tiếng kinh hô thay nhau nổi lên, sau lưng Cự Ngạc, Hỏa Hồng Xà kia lại đột nhiên khàn giọng hét rầm lên:
- Là hắn! Là hắn! Ta nhớ ra rồi, hắn là võ đạo tu sĩ Thần Hải thất trọng thiên mười năm trước trốn vào Lôi Quật kia... Hắn... hắn vậy mà không có chết? Còn có, tu vi của hắn...
Tiếng kêu của Hỏa Hồng Xà vang vọng Hư Không, làm cho phần đông Hư Kiếp hung thú kinh hãi không hiểu.
- Thất trọng Hư Kiếp!
Mặc dù là Cự Ngạc, ở bên trong tròng mắt to lớn kia cũng nhịn không được hiện lên một vòng kinh hãi khó có thể che dấu vẻ.
- Hắn chẳng những không có chết ở trong Lôi Quật, ngược lại dùng mười năm thời gian đem tu vị tăng lên tới thất trọng Hư Kiếp chi cảnh... Có lẽ dùng không được bao lâu, có thể trở thành Võ Tiên chính thức.
Năm đó hắn vẫn là Thần Hải thất trọng thiên, đã giết vài con ngũ trọng Hư Kiếp hung thú, hôm nay hắn đã là thất trọng Hư Kiếp, thực lực không biết so với lúc trước tăng lên gấp bao nhiêu lần!
Cự Ngạc tuy là sớm đã đạt tới thất trọng Hư Kiếp chi cảnh, nhưng mấy trăm năm trước lúc vừa mới đột phá đã bị một vị Võ Tiên của Vạn Lôi Tiên Tông bắt, phong ấn bộ phận chân nguyên của hắn, thế cho nên thủy chung khó có thể ngưng tụ ra tiên vực, cũng không thể vượt qua một bước cuối cùng kia, trở thành Võ Tiên chính thức.
Cho dù tu vi giống nhau, nhưng đối mặt Mộ Hàn giờ phút này, Cự Ngạc lại không có chút nắm chắc thủ thắng nào.
Vèo!
Sau một khắc, Cự Ngạc liền quay lại thân thể to lớn, hướng phía cửa vào Lôi Vân giới kia mau chóng đuổi theo. Cự Ngạc này quả nhiên không hổ là lão quái vật đã sống vô số năm, vừa phát hiện tình huống không đúng, lại quay đầu bỏ chạy, hơn nữa đập vào vẫn là chủ ý tạm thời ly khai Lôi Vân giới.
- Lão tổ!
Cử động bất thình lình của Cự Ngạc, lại để cho hung thú chung quanh chấn động, bất quá, chúng tuy là thú, nhưng sau khi tu luyện nhiều năm như vậy, tất cả đều mở ra linh trí, không có một cái nào là ngu xuẩn, thấy thế, đúng là nhao nhao tứ tán trốn tránh, dốc sức liều mạng chạy đi.
- Lão Ngạc, mười năm không thấy, ngươi là hoan nghênh bằng hữu như vậy sao?
Mộ Hàn ha ha cười cười, thân ảnh đột nhiên từ bên ngoài Lôi Quật biến mất, khi hắn xuất hiện lần nữa, người đã như u linh xuất hiện ở đối diện Cự Ngạc, ngăn cản đường đi của hắn.
- Hí!
Cự Ngạc gào thét một tiếng, thân hình vốn là to lớn lần nữa tăng vọt mấy lần, không ngờ dài đến trăm mét.
Chợt, miệng lớn tràn đầy răng nhọn sắc bén của nó kia đột nhiên mở ra, giống như là một cái kéo cực lớn, hung hăng nhắm Mộ Hàn kẹp tới. Oanh một tiếng vang thật lớn, Hư Không ở trong miệng Cự Ngạc đúng là trực tiếp bị áp bạo, một khe hở không gian thật lớn hiển lộ ra.
Hô! Gần như đồng thời, lực lượng cực kỳ khủng bố từ trong mồm Cự Ngạc sinh ra, điên cuồng hướng Mộ Hàn mang tất cả mà đi, như muốn đem hắn kéo vào vết nứt không gian.
*****
Lôi Thần phụ thể!
Mộ Hàn ý niệm khẽ động, một thân thể to lớn gần 200m đột nhiên xuất hiện ở trước miệng Cự Ngạc, quanh người tử mang nhấp nháy, phảng phất quanh quẩn đều là Lôi Điện chi lực.
Rắc!
Trong khoảng điện quang hỏa thạch, miệng Cự Ngạc liền cắn lấy bên hông Mộ Hàn.
Thất trọng Hư Kiếp hung thú này đóng miệng, bộc phát ra lực đạo cực kỳ khủng bố, mặc dù là một ngọn núi khổng lồ cũng bị lập tức cắn thành hai đoạn, nhưng mà, thân hình Mộ Hàn lại thủy chung như cự trụ chống trời, vững vàng đứng lặng hư không, dường như không có bị chút ảnh hưởng nào.
Hí! Cự Ngạc kia đột nhiên gào thét kêu ra tiếng, sợ hãi không ngừng buông ra miệng, nhưng Mộ Hàn lại thò ra cánh tay phải, chặt chẽ bắt được cái đuôi của nó.
Sau một khắc, thân hình to lớn của Cự Ngạc tựa như thiên thạch trụy lạc phía chân trời, mạnh mẽ đánh tới Thần Lôi sơn mạch phía dưới.
Phanh!
Trong tiếng nổ đùng cực lớn, cát đá bụi đất phóng lên trời, lưng núi hùng hậu phía dưới lại bị Cự Ngạc ném ra một cái hạp cốc thâm thúy.
Hí!
Cự Ngạc lần nữa híz-khà-zzz kêu ra tiếng, thân thể đau đớn vẫn là chuyện phụ, để cho nó khó có thể chịu được vẫn là cảm giác khuất nhục dưới đáy lòng. Đường đường đệ nhất cường giả bên trong Lôi Vân giới, lão tổ bị tất cả Hư Kiếp hung thú tôn sùng, lại như món đồ chơi bị Mộ Hàn nện trên mặt đất như vậy, Cự Ngạc không khỏi táo nộ.
Hô!
Cái đuôi vẫn còn ở trong tay Mộ Hàn, thân hình Cự Ngạc lại đột nhiên bay lên, đầu chợt phản quay tới, bay thẳng đến đầu Mộ Hàn phốc cắn mà đi, hung hãn dị thường. Nhưng nháy mắt sau, Cự Ngạc liền cảm giác thân thể đột nhiên chìm, đúng là lần nữa gào thét lên đập vào giữa núi non phía dưới.
Phanh!
Lại là một thanh âm nổ đùng rung trời động địa, toàn bộ Lôi Vân giới đều giống như rung động, những Hư Kiếp hung thú chạy thục mạng kia kinh hãi không thôi, chạy trốn càng thêm dốc sức liều mạng.
- Đáng giận! Ngươi đến cùng là người nào? Vì sao gây sự với ta như vậy!
Cự Ngạc bị nện đến đầu váng mắt hoa, không khỏi miệng phun tiếng người, phẫn nộ gầm hét lên.
Phanh!
Đáp lại nó lại là cánh tay Mộ Hàn lại một lần nữa vung mạnh. Cự Ngạc lần thứ ba bị nặng nề rơi đập trên mặt đất, thần lôi sơn mạch lại nhiều ra một cái hố sâu.
- Hỗn đãn! Lão tổ ta...
Phanh!
- Ngươi...
Phanh!
...
Tiếng gầm gừ của Cự Ngạc cùng tiếng va đập liên tiếp.
Cự nhân màu tím cao 200m, níu lấy cái đuôi Cự Ngạc. Lần lượt đem thân thể dài trăm thước của nó nện trên mặt đất... Thần lôi sơn mạch trình diễn một hình ảnh kỳ dị này, làm cho mấy chục Hư Kiếp hung thú trong Lôi Vân giới đều kinh hồn táng đảm, cuối cùng lại hóa thành một cỗ thú triều, ầm ầm mà phóng tới lối ra của Lôi Vân giới.
Hiển nhiên, chúng cũng như Cự Ngạc lúc ban đầu chạy thục mạng đánh chủ ý đồng dạng, trước chạy ra Lôi Vân giới tránh đầu gió nói sau.
Phanh!
Mỗi lần va chạm, linh hồn của Cự Ngạc đều chấn rung một lần. Mấy trăm lần va chạm qua đi, linh hồn của Cự Ngạc như muốn tán hóa ra, cuối cùng lại triệt để ngất đi.
Mộ Hàn ý niệm tầm đó, liền đem Cự Ngạc thu nhập tâm cung.
Hô! Ngay sau đó, chín mươi vạn anh lôi từ trong tâm cung lóe ra, hướng lối ra Lôi Vân giới như thiểm điện gào thét mà đi.
Con Cự Ngạc này có lẽ sớm đã đột phá đến thất trọng Hư Kiếp, lại một mực không có bước vào Võ Tiên nhất trọng, ngược lại là việc lạ.
Ý niệm một chuyến, thân hình Mộ Hàn đã khôi phục nguyên trạng, ở bên trong Thần Lôi sơn mạch bừa bộn không chịu nổi ngồi xuống, tâm thần khổng lồ đem thân hình bao khỏa cực kỳ chặt chẽ. Sau đó như lưỡi dao sắc bén hướng tâm cung hắn đâm tới. Cử động trước kia của Mộ Hàn, đã lớn nhất tan rã sức phản kháng của linh hồn Cự Ngạc, giờ phút này, tâm thần của Mộ Hàn cơ hồ là không cần tốn nhiều sức liền cường hành tiến nhập không gian Tâm cung của nó.
Ở trong Tâm cung của Cự Ngạc, chiếm cứ một đoàn khí tức tím mịt mờ, mơ hồ có thể thấy được từng sợi Lôi Điện chi lực ở trong đó xuyên thẳng qua tới lui tuần tra, mà ở chung quanh phiến khí tức này, thì có đại lượng tiên lực quanh quẩn lưu chuyển.
- Đó là Tiên vực của nó... Ồ, là bán thành phẩm!
Mộ Hàn rất nhanh liền phát hiện, trong đoàn khí tức màu tím kia, lại lưu lại một đoàn chân nguyên không có chuyển hóa làm tiên lực, kỳ quái nhất chính là, đoàn chân nguyên kia giống như bị cái gì đó chặt chẽ trói buộc, bao vây lại. Chỉ hơi chút cảm ứng, Mộ Hàn liền bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế!
- Trách không được Cự Ngạc này thủy chung không thể đột phá đến Võ Tiên cảnh, nguyên lai nó có một đoàn chân nguyên bị người phong ấn!
- Mộ Hàn, sau khi bài trừ phong ấn này, nó rất nhanh liền trở thành Võ Tiên chính thức, hơn nữa, nó ở thất trọng Hư Kiếp cảnh bị áp chế tối thiểu ba ngàn năm, một khi đột phá, chỉ sợ lập tức có thể so sánh Võ Tiên tam trọng. thanh âm vui vẻ dạt dào của Tử Linh đột nhiên vang lên.
- Tiên cảnh tam trọng...
Con ngươi của Mộ Hàn sáng ngời, Võ cảnh có cửu trọng, Đạo cảnh có thất trọng, tiên cảnh có ngũ trọng... Cái ngũ trọng này chính là Giới Không, Hỗn Nguyên, Phản Hư, Thái Vi, Thiên Nhân. Cự Ngạc kia nếu giải trừ phong ấn bên trong chân nguyên, có thể đột phá đến Tiên cảnh tam trọng, cái kia chính là Phản Hư cảnh Võ Tiên rồi.
Bất quá, Mộ Hàn rất nhanh liền lắc đầu nói:
- Ta bây giờ còn là thất trọng Hư Kiếp, dùng điểm tiên lực hiện tại ấy của ta, sợ là rất khó bài trừ phong ấn bên trong chân nguyên của nó. Ta vừa mới quan sát thoáng một phát, cái phong ấn kia ẩn chứa cường độ tiên lực, tối thiểu đạt đến tiêu chuẩn Phản Hư cảnh Võ Tiên.
Tử Linh cười nói:
- Cái tiên lực trong phong ấn kia hoàn toàn chính xác rất cường, bất quá, ngươi bởi vì tu luyện Hỗn Độn tiên pháp mà diễn sinh ra tiên lực gọi là Hỗn Độn tiên lực, đây chính là tiên lực cấp cao nhất trong ngàn vạn Thiên Vực thế giới, chờ tất cả chân nguyên của ngươi đều chuyển hóa làm Hỗn Độn tiên lực, có thể nhẹ nhõm tan rã phong ấn này.
- Ah? Đã như vậy, ta trước trồng vào Tử Diễm Đồ Đằng cho nó nói sau. Chờ ta thực sự trở thành Võ Tiên lại giúp nó giải trừ phong ấn, lập tức có thể có được một giúp đỡ cường đại, nói không chừng tu vi cũng có thể có chỗ tăng lên.
Mộ Hàn tâm trong vui vẻ, một đoàn ngọn lửa màu tím nho nhỏ lập tức cùng U Minh Quỷ Hỏa chia lìa, nhanh chóng hướng linh hồn của Cự Ngạc dựa sát vào. Mặc dù Cự Ngạc hôn mê, nhưng kháng cự chi niệm trong tiềm thức của nó rõ ràng thập phần cường đại, bất quá, dùng trạng thái linh hồn của nó giờ phút này, không có khả năng ngăn cản Mộ Hàn xâm nhập, huống chi, sau khi Mộ Hàn đạt tới thất trọng hư kiếp, hôm nay cường độ linh hồn đã thắng qua Cự Ngạc này không ít.
Cũng không lâu lắm, đoàn ngọn lửa tím kia đã dung nhập sâu trong linh hồn Cự Ngạc.
Hô!
Cơ hồ là cùng thời khắc đó, mấy vạn đạo anh lôi đan vào thành lôi võng, như là sao chổi từ phía chân trời lập loè mà đến. Ở trong Lôi võng, một tứ trọng Hư Kiếp hung thú bị che phủ rắn rắn chắc chắc, khó có thể động mảy may, nhưng đôi mắt trợn trừng kia của nó lại toát ra sợ hãi khó có thể che dấu.
Ở phía sau, lôi võng liên tiếp thoáng hiện.
Ở bên trong mỗi đoàn lôi võng, đều khốn lấy một Hư Kiếp hung thú. Thời gian qua một lát, Mộ Hàn thả ra chín mươi vạn anh lôi đã toàn bộ trở về, mà cùng chúng cùng nhau xuất hiện ở Thần Lôi sơn mạch, là sáu mươi ba hung thú cường đại, tu vi tất cả đều từ nhất trọng Hư Kiếp đến lục trọng Hư Kiếp.
Hư Kiếp hung thú trong Lôi Vân giới, lại bị Mộ Hàn đánh tan, một cái cũng không có chạy thoát.
← Ch. 705 | Ch. 707 → |