← Ch.076 | Ch.078 → |
Bên ngoài mê cung mọi người kinh ngạc vô cùng, bên trong mê cung đệ tử Mộ gia càng là như thế.
Trong nháy mắt khi âm thanh của Mộ Phi Vân dừng lại, trong cả phiến không gian này liền chỉ còn lại có một trận âm thanh hít hà không ngớt. Cả hơn hai mươi ánh mắt nhìn về phía Mộ Hàn đều tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
- Rất tốt!
Qua một hồi lâu sau, Mộ Phi Vân mới thở dài một hơi, vẻ ngạc nhiên trên mặt dần dần che giấu. Trong chớp mắt ánh mắt nhanh chóng đảo qua mọi người, rồi lão trầm giọng nói
- Mộ Thiên Khanh, Mộ Thiết Nham, Mộ Tinh Cung, các ngươi trước tiên có thể đi sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút.
- Vâng!
Ba người bị gọi tên chán nản đi ra từ trong đội ngũ. Mặc dù bọn họ đã gắng sức trụ lại đến cuối cùng, nhưng có một người chỉ bắt được một viên Kiếm Châu, còn hai người kia thì không có người nàocó được bất cứ thu hoạch gì. Nếu như nơi này chỉ có mười người, vậy bọn họ đều có thể vào viện Duệ Phong. Thế nhưng hiện tại đã có mười ba người, nên bọn họ chỉ có thể bị đào thải.
Ngay sau đó, Mộ Phi Vân lại nhìn về phía Mộ Hàn, ánh mắt phức tạp:
- Dựa theo qui củ khảo nghiệm Tuyển Phong, bắt được vượt qua mười viên 'Trục Ảnh Kiếm Châu' là có thể được miễn hai đợt chiến đấu ở vòng thứ ba; vượt qua mười lăm viên là có thể trực tiếp tiến vào trận chung kết cuối cùng. Mộ Hàn, Mộ Thanh Loan, các ngươi cũng tới bên cạnh nghỉ ngơi.
- Vâng! Vâng!
Mộ Thanh Loan tựa hồ đã biết sớm hơn, nên bình tĩnh khom người rồi lui ra.
Mộ Hàn đúng là có chút ngoài ý muốn. Có lẽ là lần đầu tiên hắn được nghe nói đến quy củ như vậy. Nhưng mà trực tiếp tiến vào trận chung kết cũng tốt, có khả năng tiết kiệm được không ít khí lực.
Trong ánh mắt hâm mộ của đám người Mộ Thiết Cương và Mộ Tinh Dạ, Mộ Hàn cũng lên tiếng trả lời rồi đi ra khỏi đội ngũ. Cũng giống như Mộ Thanh Loan, hắn đi tới hai ba mươi thước liền ngồi xuống, lẳng lặng điều tức.
Chỉ qua mấy giây, tiếng hét lớn của Mộ Phi Vân liền chấn động lan ra:
- Khảo nghiệm vòng thứ ba chính thức bắt đầu, tất cả tám người các ngươi đều lại đây rút thăm.
Vòng khảo nghiệm thứ ba này được xem như phụ thêm, cũng không phải hàng năm đều có. Chỉ có trong những lúc tương đối đặc biệt mới có thể tiến hành, ví dụ như năm nay có mời đến đông đảo khách lạ.
Quy tắc vòng này cũng rất đơn giản, rút thăm dứt khoát đối tượng cho mọi người giao đấu.
Chả mấy chốc, tiếng chiến đấu kịch liệt liền lọt vào trong tai, Mộ Hàn lúc ban đầu còn có thể hơi hơi lưu ý thêm, nhưng sau hơn mười giây, hắn lại để cho tâm thần trở nên yên tĩnh lại...
Những rung động mà Mộ Hàn mang đến dần dần trôi qua, chả mấy chốc ánh mắt của mọi người liền bị những cuộc chiến đấu tiến hành trong khu vực trung tâm mê cung thu hút. Ở trong sân khảo nghiệm thỉnh thoảng bộc phát ra những tràng hoan hô.
Trong số mười người, chỉ có tám người tham gia vòng chiến đấu thứ nhất.
Tám người này vừa đủ để chia làm bốn cặp. Ngoại trừ ba vị tu sĩ Yên Hà Cảnh là Mộ Tinh Lăng, Mộ Thiết Cương và Mộ Tinh Dạ này ra, thì những người khác cơ hồ đều đã đạt tới cảnh giới Đại Thông Cảnh đỉnh cao. Bọn họ đều là tinh anh trong số đệ tử thiếu niên của Mộ gia, cho nên không chỉ có kinh nghiệm thực chiến phi thường phong phú, thủ đoạn cũng là cực kỳ lợi hại. Mỗi một trận chiến đấu đều đặc sắc dị thường.
Không chỉ có trưởng lão Mộ gia âm thầm gật đầu, mà đám người Việt Thiện và Hùng Hãn cũng là khen ngợi không ngớt.
Sau khoảng năm sáu phần mười canh giờ, bốn trận chiến đấu này đã lần lượt kết thúc. Bốn người chiến thắng là Mộ Tinh Lăng, Mộ Thiết Cương, cùng với hai vị đệ tử Mộ gia cấp bậc Đại Thông Cảnh đỉnh cao Mộ Phi Đình và Mộ Thiên Thành. Hồi đó ở trong viện Tuyển Phong, Mộ Phi Đình vẫn còn từng giao đấu với Mộ Hàn. Hiện nay cũng tiến vào giai đoạn cuối cùng của khảo nghiệm Tuyển Phong này.
Về phần Mộ Tinh Dạ, thì đã bị thua trong cuộc chiến đấu với Mộ Thiết Cương.
Ước chừng sau một khắc canh giờ, bốn người chiến thắng tiếp tục rút thăm. Đúng là Mộ Tinh Lăng đối đầu với Mộ Thiên Thành, Mộ Thiết Cương thì đánh cùng Mộ Phi Đình. Hai trận chiến đấu này, Mộ Thiên Thành và Mộ Phi Đình lại đều rất có ngầm hiểu nên khi cuộc chiến đấu còn chưa bắt đầu liền trực tiếp lựa chọn chịu thua.
Hành động của bọn họ xem ra cũng rất có tình có lý. Một bên là Đại Thông Cảnh đỉnh cao, một bên là Yên Hà Cảnh, cho nên cơ hồ không có phần thắng quá lớn. Dẫu có chịu thua cũng được coi là điều bình thường.
Chỉ có điều bất chợt hành động như vậy lại làm cho tiến trình vòng khảo nghiệm thứ ba liền trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng mà cũng chỉ trì hoãn trong chốc lát, lần rút thăm thứ ba đã bắt đầu. Lần này đây, Mộ Thanh Loan đã được nghỉ ngơi rất lâu cũng tham gia vào trong đó. Nhưng lại phi thường may mắn bắt được kết quả không phải đấu trong vòng này.
Có điều lần này cuộc chiến đấu giữa Mộ Tinh Lăng và Mộ Thiết Cương cũng không có phát sinh, chỉ vì Mộ Thiết Cương cũng lựa chọn từ bỏ.
Giờ phút này, Mộ Hàn bỗng nhiên mở mắt.
Hình bóng của Mộ Tinh Lăng và Mộ Thanh Loan ở cách hơn mười thước trong chớp mắt rơi vào tầm nhìn của hắn. Tiếng vang ầm ầm từ bên ngoài không ngừng truyền vào mê cung, khiến cho Mộ Hàn lập tức liền hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
- Lại là hai đợt không có chiến đấu.
Mộ Hàn không tự giác cười cười một tiếng, thế nhưng ngay sau đó lại hơi lắc đầu
- Không, hẳn sẽ là ba vòng!
Mộ Thanh Loan lại cũng giống như Mộ Thiết Cương, từ bỏ không tham gia chiến đấu.
Mộ Thanh Loan lui bước, điều đó liền có ý nghĩa Mộ Tinh Lăng cũng sẽ tiến vào trận chung kết.
Cuộc chiến đấu cuối cùng này sẽ được tiến hành giữa Mộ Hàn và Mộ Tinh Lăng.
- Mộ Hàn, tới phiên ngươi, lần này ngươi sẽ không có bất cứ cơ hội gì nữa!
Mộ Tinh Lăng nắm chặt nắm đấm mà quát lạnh một tiếng. Ở trong ánh mắt nhìn về phía Mộ Hàn tràn ngập sự tức giận và phẫn uất. Cho dù như thế nào, trận chiến này hắn đều muốn khiến cho Mộ Hàn thất bại thảm hại.
- Trong đợt khảo nghiệm thứ hai ngươi đã không làm gì được được ta, lần này cũng là sẽ là như thế thôi.
Khóe môi của Mộ Hàn khẽ nhếch lên. Hắn vươn vai đứng dậy, chân khí dồi dào như những cơn sóng triều cuồn cuộn kịch liệt ở trong hai mươi con kinh mạch.
Lúc này, Mộ Hàn đã điều chỉnh bản thân đến trạng thái ở mức cao nhất, toàn thân đều bắt đầu khởi động sự tự tin lớn lao, trên mặt hiện rõ vẻ kích động nóng lòng muốn thử sức.
- Vậy ngươi hãy mở mắt cho to mà nhìn thật kĩ!
Mộ Tinh Lăng cười lạnh nói.
- Vòng chiến đấu thứ năm, bắt đầu!
Đúng vào lúc này, Mộ Phi Vân liếc mắt nhìn hai người, cánh tay phải giơ lên mạnh mẽ chém xuống. Mà trong nháy mắt âm thanh của lão vừa chấm dứt, Mộ Tinh Lăng và Mộ Hàn liền đồng thời hành động.
Trong khoảnh khắc, cự li hơn mười thước liền ngắn lại chỉ còn chưa đến hai ba thước.
*****
- Vút! Vút! Vút...
Chân khí cuồn cuộn, một thanh trường đao hàn quang nhấp nháy đã ngưng tụ lại trong lòng bàn tay của Mộ Tinh Lăng. Thanh đại đao này chợt điên cuồng liền bổ về phía Mộ Hàn, đúng là đao nọ nối tiếp đao kia, đao sau nhanh hơn đao trước.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, Mộ Tinh Lăng đã bổ ra mười tám đao, đao ảnh chồng chất, đao mang sắc bén vô cùng lại tựa như cơn cuồng phong quét bay lá rụng mà ập về hướng Mộ Hàn. Kình đạo thịnh nộ điên cuồng dường như đem đã xé rách cả vùng không gian mấy thước thành vô số mảnh nhỏ, tiếng xé gió vù vù và tiếng rít nối nhau liên tiếp khiến cho người khác cảm thấy khắp cả người phát lạnh.
- Cuồng Phong Đao pháp!
Đó cũng là một loại công pháp võ đạo trung phẩm.
Đao phong vừa ra, thế như cuồng phong.
- Rầm rầm rầm rầm rầm!
Mộ Hàn không có chút gì do dự tiến ra đón nhận. Lôi Âm cuồn cuộn vang lên từ trong ngực bụng hắn, rồi lại như nước chảy mà trôi về phía nắm đấm của Mộ Hàn.
Thấy Mộ Hàn xuất thủ, trong mắt Mộ Tinh Lăng hiện lên một sự vui vẻ hung ác.
Hắn biết thứ mà Mộ Hàn đang thi triển chính là "Lôi Cực Âm Cương" của Mộ gia mà mấy trăm năm cũng không có người nào tu luyện thành công. Càng biết Mộ Hàn đã tu luyện loại công pháp này tới tình trạng một chiêu xuất ra Ngũ Lôi Âm. Công pháp này đích xác không thua với bất cứ loại công pháp võ đạo trung phẩm nào của Mộ gia. Đáng tiếc, khi Mộ Hàn thi triển loại công pháp này lại chỉ có thực lực Đại Thông Cảnh đỉnh cao.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Trong thời gian ngắn, nắm đấm của Mộ Hàn đã bị tầng tầng lớp lớp đao ảnh dày đặc bao trùm.
Ở trong tích tắc này, Lôi Âm vừa mới đến nắm đấm của Mộ Hàn chợt bùng nổ, kình đạo vô cùng bá đạo tựa như dã thú vừa thoát nhà giam. Nó tàn phá bừa bãi mãnh liệt lan tràn ra khắp nơi, thoắt một cái liền đã khoét được những lỗ thủng ở trong phiến đao ảnh dày đặc kia.
- Âm cương?
Nhìn thấy tình cảnh như bức họa này, đồng tử của Mộ Phi Vân ở cách đó không xa không nhịn được mà có hơi co rụt lại, trong đầu nhất thời hiện lên hai chữ này.
Trong nháy mắt Lôi Âm nổ mạnh, lão rõ ràng nhìn thấy ở hữu quyền của Mộ Hàn dần hiện ra một tầng mây tím nhàn nhạt. Nghe nói, loại công pháp "Lôi Cực Âm Cương" này khi tu luyện tới tình trạng một chiêu xuất ra Lục Lôi Âm, tiếng sấm ngoài việc tạo ra sóng âm vẫn còn có thể ở bên ngoài cơ thể hình thành một tầng cương kình, tức là "Âm cương". Khi đó nó có uy lực cực kỳ dũng mãnh.
Nhưng mà Mộ Hàn hiện nay vẫn còn dừng lại tại tình trạng một chiêu xuất ra Ngũ Lôi Âm. Sóng âm kích động ra loại cương kình giống như hoa quỳnh, chỉ chợt lóe rồi biến mất. Cho dù như vậy thì nó cũng đã phá vỡ gần nửa Cuồng Phong Đao pháp của Mộ Tinh Lăng.
- Đáng tiếc, nếu là đến mức độ một chiêu xuất ra Lục Lôi Âm...
Nhìn màn đao phong vẫn cứ phô thiên cái địa định chụp về hướng Mộ Hàn, trong lòng Mộ Phi Vân âm thầm cảm khái. Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt thì đôi mắt lão đã trợn trừng mở to, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
- Vèo!
Đồng thời với lúc cương kình kia biến mất, lại có một con Tử Long nho nhỏ lao ra khỏi mi tâm của Mộ Hàn. Nó mang theo những tia chớp sáng trắng đến hoa mắt mà xẹt qua lỗ thủng do một quyền của hắn khoét tại màn đao, rồi lấy tốc độ mắt thường khó lòng nhận ra hướng đến vùng ngực của Mộ Tinh Lăng mà bắn nhanh đi.
Con Tử Long kia giống như đang phát tán ra hơi nóng, tuy không hóa giải được chút nào cái ớn lạnh ẩn chứa ở trong tia chớp sáng trắng kia. Mặc dù Mộ Phi Vân là cường giả Vũ Hóa Cảnh như vậy, nhưng trong giây lát nhìn thấy nó thì cũng có loại cảm giác sởn gai ốc.
- Ngự Khí!
Thất thanh kêu lên hai chữ này, Mộ Phi Vân lúc này liền biến sắc. Lão đã từng nghe nói rằng Mộ Hàn có được năng lực luyện chế Đạo Khí thấp phẩm, nhưng lại không nghĩ tới chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà hắn lại đã dung hợp hòa tan được Đạo Khí vào trong Tâm Cung. Hơn nữa nhìn Đạo Khí này, rõ ràng vẫn còn đã từng được dung hợp qua "Tử Dương Long Tinh", do đó uy lực lại mạnh mẽ không kém gì Đạo Khí trung phẩm.
Mộ Tinh Lăng cho dù có được thực lực Yên Hà Cảnh đỉnh cao, nhưng sau khi bị Đạo Khí này đánh trúng thì cũng phải bị thương khá nặng. Mà nhìn hành động giờ phút này của hắn, đúng là vẫn còn không ý thức được nguy hiểm.
Mộ Phi Vân chỉ trong chớp mắt liền dùng ý niệm, thân hình liền hóa thành một quầng ánh sáng lung linh màu xám. Nó bắn ra xa dữ dội, rồi như tia chớp mà xuất hiện ở giữa Mộ Hàn và Mộ Tinh Lăng.
Tay trái khẽ huơ vào đao màn vốn quét về hướng Mộ Hàn đã tiêu tan.
- Thất trưởng lão, người..." Mộ Tinh Lăng ngạc nhiên thốt ra.
- Ngươi thua!
Không đợi Mộ Tinh Lăng nói cho hết câu, Mộ Phi Vân đã quát khẽ.
Lúc này, tay phải của lão đang để ở trước ngực Mộ Tinh Lăng, ngón trỏ và ngón giữa mang theo một thanh Chủy Thủ sắc bén, bên trong Chủy Thủ có một con Tiểu Long màu tím rất linh hoạt, trông rất sống động. Mà mũi nhọn của Chủy Thủ này, lại khó khăn lắm mới đụng chạm đến ngực của Mộ Tinh Lăng, kình phong sắc bén đã cắt vào cái áo tạo ra một lỗ hổng nho nhỏ.
Mũi nhọn bức người, cái lạnh nhập tận cốt tủy.
- Tại sao lại như vậy?
Vừa cụp mắt nhìn xuống, Mộ Tinh Lăng lập tức ngây ra như phỗng, sắc mặt tái nhợt.
Thất trưởng lão mà ra tay chỉ cần chậm đi nửa nhịp, thì thanh Chủy Thủ này e rằng cũng đã cắm vào trong ngực của mình. Thế mà trước đó, hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Nhìn vào Long Ảnh màu tím bên trong Chủy Thủ kia trông giống như đang muốn lao đến cắn xé, trên người Mộ Tinh Lăng đã thấy rịn ra mồ hôi lạnh toát sống lưng.
- Mộ Hàn, không nghĩ tới ngươi vẫn còn giấu được thủ đoạn lợi hại như thế, thật sự là làm cho lão phu phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.
Mộ Phi Vân đảo mắt nhìn về phía Mộ Hàn, hai ngón tay kẹp chặt thanh Chủy Thủ này đã lặng yên buông ra.
- Trưởng lão quá khen, chút thủ đoạn nho nhỏ ấy chỉ là vào thời khắc nguy hiểm dùng để ứng phó khẩn cấp mà thôi.
Mộ Hàn cười cười một tiếng, theo ý niệm, Chủy Thủ liền đã nhập vào mi tâm.
Nghe được tiếng của hai người, Mộ Tinh Lăng rốt cục phục hồi tinh thần lại. Dẫu trong lòng vẫn còn sợ hãi rất nhiều, nhưng trên mặt lại hiện ra một tia mờ mịt, trận chung kết cuối cùng của đợt khảo nghiệm Tuyển Phong này liền kết thúc như vậy sao?
Cả quá trình giao đấu, chỉ kéo dài giằng co trong thời gian không quá một lần hô hấp.
Chính mình lại bị bại với tốc độ nhanh chóng như vậy?
Không chỉ có Mộ Tinh Lăng khó có thể tin, đám người Mộ Thanh Loan và Mộ Thiết Cương ở chung quanh cũng là trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ chỉ nhìn thấy Mộ Hàn lấy "Lôi Cực Âm Cương" đón đánh "Cuồng Phong Đao pháp" của Mộ Tinh Lăng, sau đó chỉ thấy Mộ Phi Vân đột nhiên ra tay. Vừa mới chớp mắt nhìn lại thì liền trở thành kết quả như bây giờ.
← Ch. 076 | Ch. 078 → |