← Ch.790 | Ch.792 → |
Hô!
Hai mắt đột nhiên mở ra, trên mặt Mộ Hàn hiện ra thần sắc cảm khái, dùng như vậy phương thức ra tay này tạo thành gánh nặng lớn cho tâm thần của hắn.
Nhưng mà dung nhập "Tử Diễm Đồ Đằng " vào linh hồn của Lộc Huy tiêu hao phần lớn là đáng giá.
- Vẫn có thể kéo dài thời gian ngắn.
Mộ Hàn mỉm cười, phút chốc như cảm ứng được cái gì đó, đột nhiên giương mắt nhìn qua miệng hang, cười mỉm nói:
- Tố Ảnh, sao ngươi tới đây?
Lúc Mộ Hàn nói câu này thân ảnh Tiêu Tố Ảnh đã hiện ra trước cốc, dáng người thướt tha hiện ra.
- Tới thăm ngươi một chút.
Tiêu Tố Ảnh ngồi xếp bằng đối diện Mộ Hàn.
- Tu luyện như thế nào?
- Vẫn chưa bước ra bước cuối cùng...
Mộ Hàn cười khổ nói.
- Đừng quá sốt ruột, ' Hư Thiên thần kiều ' làm sao dễ dàng vượt qua như vậy?
Tiêu Tố Ảnh ôn nhu cười nói:
- Mộ Hàn, đã trùng kích võ đạo Thần Cảnh thời cơ còn chưa tới, không bằng nên rút linh hồn công công, bà bà (bố chồng, mje chồng) trong ' Bão Nhất Thạch ' nộira đi, tái tạo thân thể cho họ.
Tiêu Tố Ảnh nói công công bà bà tự nhiên chính là Thái Thanh cùng Mộ Chiêu Nghi.
- Cũng tốt.
Cho dù Tiêu Tố Ảnh không nói Mộ Hàn cũng sẽ làm chuyện này trước khi vượt qua "Hư Thiên thần kiều", dù sao vượt qua "Hư Thiên thần kiều" nguy hiểm thật sự quá lớn, trước giúp bọn họ cải tạo thân thể cũng hoàn thành tâm nguyện, không có lo lắng hoàn thành bước cuối cùng.
Nghĩ xong quả tinh thạch từ trong tâm cung Mộ Hàn bay ra ngoài, nó sáng long lanh như bảo châu, Mộ Hàn cầm vào trong tay có cảm giác ấm áp.
Đây chính là "Bão Nhất Thạch".
Mộ Hàn tiến vào Không Minh Thiên Vực và tận cùng Vô Cực Thâm Uyên, tìm được viên tinh thạch này mang ra ngoài."Bão Nhất Thạch" cũng không phải tinh thạch bình thường, bên trong ẩn chứa lực lượng cực lớn. Lực lượng này cũng không phải lực lượng bình thường, mà là "Tiên Thiên Hỗn Độn Nguyên Khí".
"Tiên Thiên Hỗn Độn Nguyên Khí " là lực lượng tinh thuần nhất Mộ Hàn gặp được từ trước tới nay.
Lúc lấy được viên "Bão Nhất Thạch" này lại gặp "Tiên Thiên Hỗn Độn Nguyên Khí" lưu động bên ngoài, năng lượng này vượt qua tổng số tám vạn năm ngàn hồn tinh, lực lượng linh hồn tồn trữ trong tâm cung, hơn nữa "Huyết hồn ma khí" và viên "Phạm Linh Tinh Thạch" cộng lại cũng không bằng.
Ở Vô Cực Thâm Uyên đạt được lực lượng tinh thuần này là niềm vui ngoài ý muốn.
Xùy! Xùy!
Một lát qua đi Mộ Hàn hai tay một trảo, hai đoàn khí tức màu đen từ trong "Bão Nhất Thạch" chia lìa ra, lẳng lặng lơ lửng trước người. Đúng là linh hồn Thái Thanh cùng Mộ Chiêu Nghi.
Chợt hai tay Mộ Hàn bay múa như hồ điệp dung nhập năng lượng vào linh hồn hai người. Theo thời gian trôi qua, linh hồn Thái Thanh cùng Mộ Chiêu Nghi trở nên càng ngày càng lớn mạnh, hơn nữa linh hồn biến thành hình thể.
Mộ Hàn định dùng hỗn độn tiên lực miêu tả "Hồn thể " cho hai người, như vậy hồn thể này còn cường đại hơn cả U Ảnh tộc.
Xuy xuy...
Tâm thần Mộ Hàn chuyên tâm, tâm thần triệt để đắm chìm trong đó. Tiêu Tố Ảnh cũng không có rời đi, ở bên cạnh quan sát, hoàn cảnh yên tĩnh cực kỳ, chỉ có hỗn độn tiên lực kích thích không gian chung quanh rung động mà thôi. Trong bất tri bất giác linh hồn Thái Thanh cùng Mộ Chiêu Nghi càng ngày càng linh động.
- Tỉnh lại!
Ba ngày sau đột nhiên Mộ Hàn hét to, bàn tay phân biệt vỗ vào mi tâm Thái Thanh cùng Mộ Chiêu Nghi, một đạo lực lượng linh hồn chấn động truyền vào tâm thần hai người.
Trong tích tắc Thái Thanh cùng Mộ Chiêu Nghi liền mở to mắt.
Lúc ban đầu hai người còn có chút mê mang, nhưng khi khí tức linh hồn càng ngày càng lớn mạnh tỏa ra ngoài, thần thái trong mắt bọn họ trở nên rõ ràng hơn.
- Công công! Bà bà!
Tiêu Tố Ảnh kích động kêu lên.
"..."
Rốt cuộc cũng phục sinh Thái Thanh cùng Mộ Chiêu Nghi!
Biết được căn nguyên hậu quả sau đó, Mộ Chiêu Nghi đã rời khỏi sơn cốc, Thái Thanh đi cùng nàng. Mộ Hàn biết rõ Mộ Chiêu Nghi bởi vì mình đánh chết phụ thân Mộ Thanh Sơn cho nên không biết nên dùng biện pháp gì đối mặt với con của mình. Cho nên mới lựa chọn rời khỏi.
- Mộ Hàn, không cần khổ sở, các ngươi dù sao vẫn là mẫu tử, cuối cùng có một ngày bà bà sẽ trở về.
Nhìn thấy thân ảnh Thái Thanh cùng Mộ Chiêu Nghi biến mất. Tiêu Tố Ảnh an ủi.
- Không có sao.
Mộ Hàn lạnh nhạt lắc đầu, chuyện năm đó hắn không thẹn với lương tâm, Mộ Chiêu Nghi cho dù cả đời không gặp cũng không sao, phục sinh chỉ là tâm nguyện của hắn mà thôi.
Thu hồi ánh mắt, đảo mắt nhìn qua phía Tiêu Tố Ảnh, nhìn thấy gương mặt như hoa như ngọc cỉa Tiêu Tố Ảnh, trừ lúc chơi đèn kéo quân với nàng ở trong cung điện thì chỉ còn lại áy náy, giờ khắc này Mộ Hàn áy náy sâu hơn, kết làm đạo lữ nhiều năm như vậy, mình quá thua thiệt nàng.
Đột nhiên Mộ Hàn nhoẻn miệng cười, nắm tay Tiêu Tố Ảnh và nói:
- Tố Ảnh, đi với ta một chút.
- Ah... Thực?
Trong mắt Tiêu Tố Ảnh tràn đầy kinh hỉ.
- Thực.
"..."
Không có chuẩn bị cái gì, Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh cũng rời khỏi Vô Cực thành.
Không hề chú ý tình huống U Ảnh tộc cùng Thiên Vực thế giới, cũng không chuẩn bị trùng kích võ đạo Thần Cảnh, Mộ Hàn buông tất cả tâm sự cùng Tiêu Tố Ảnh du lịch bốn phía, đỉnh núi cao xem nhật nguyệt lưu chuyển, rượt đuổi trên cánh đồng tuyết, đi chậm trong núi rừng yên tĩnh.
Trong khoảng thời gian này Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh giống như không phải Võ Tiên, mà là một đôi phu thê bình thường.
- Mộ Hàn... Ta giống như... Có?
Mấy tháng sau ở ven hồ nước yên tĩnh, Tiêu Tố Ảnh ngồi trên tảng đá, hai chân trần nhỏ nhắn vẫy nước, cũng không lâu lắm nàng như con mèo nhỏ nhảy vào trong hồ, trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng nói một câu.
- Có cái gì?
Mộ Hàn cầm áo bào quạt, ngồi chồm hổm trên mặt đất, đang nướng mấy con cá nhỏ, nghe được Tiêu Tố Ảnh nói lời này thì mơ hồ.
Tiêu Tố Ảnh tức giận lườm hắn một cái, xấu hổ vui vẻ nói:
- Đương nhiên là có hài tử!
- Cái gì?
Mộ Hàn đứng lên như lò xo, kinh hỉ nhìn qua Tiêu Tố Ảnh, bàn tay không tự giác sờ vào bụng dưới của nàng. Qua một lát giọng Mộ Hàn mừng rỡ như điên cười ha ha:
- Có! Thật là có! Cày cấy lâu như vậy cuối cùng cũng có hạt giống nẩy mầm!
- Đi, cái gì hạt giống nẩy mầm? Nói khó nghe như vậy... Mộ Hàn, hài tử đầu của chúng ta khẳng định là nam.
- Vậy thì không nhất định, nói không chừng chính là nữ...
Ta nói là nam chính là nam!
- Được rồi, là nam, là nam...
"..."
Hai người vui cười vang lên ven hồ, cũng không chú ý nướng cá, lửa nhanh chóng thiêu cá thành than.
← Ch. 790 | Ch. 792 → |