← Ch.082 | Ch.084 → |
Mộ Thiết Du bước vào một bước, bóng dáng liền biến mất ở trong hắc động.
Không nghĩ tới lối vào đích thực của viện Duệ Phong lại bí ẩn như vậy! Trong giây lát Mộ Thiết Du ngừng chân, Mộ Hàn mới cảm ứng được bên trong vách tường này ẩn chứa Đạo Văn kỳ diệu.
Âm thầm hít một hơi, Mộ Hàn lúc này cũng đi theo vào.
Trong nháy mắt vừa tiến vào, Mộ Hàn liền cảm giác chính mình đang bị hắc ám vô tận vô biên bao bọc, bốn phía yên lặng như chết. Ngay lập tức sau đó, Mộ Hàn liền kinh ngạc phát hiện, trong bóng tối bốn phía ở đây tựa hồ cũng đang che giấu Đạo Văn huyền diệu. Đúng lúc hắn đang muốn nghiên cứu một phen thì tầm mắt đã hoàn toàn bừng sáng.
Một khu rừng xanh um tươi tốt thơm ngát đã đập vào mắt...
Mộ Hàn đảo mắt vừa nhìn, liền phát hiện quang cảnh quanh người mình lại thay đổi đột ngột. Điện phủ to lớn đã hoàn toàn biến mất, mà thứ hiện lên để thay vào đó lại cũng là rừng rậm kéo dài chập chùng.
Còn ở chính diện phía trước mặt hắn lại thấy một khe núi rất lớn mây mù tràn ngập. Một con đường nho nhỏ lát đá xanh quanh co khúc khuỷu đang kéo dài về phía trong thung lũng khe núi. Còn ở phía sau bên phải Mộ Hàn chính là một chốn đen tuyền lờ mờ không ánh sáng, mặc dù là ánh mặt trời có rơi xuống thì cũng khó lòng xua đuổi được phiến hắc ám trong thiên địa kia.
- Hắc Ma Cốc!
Mộ Hàn đầy vẻ sợ hãi cả kinh mà bật thốt lên thất thanh. Chỉ có điều là trong thời gian chớp mắt mà chính mình liền đi từ thành Liệt Sơn tới vùng đất ven rìa Hắc Ma Cốc sao?
Chẳng lẽ vừa rồi đúng là hắn đã cảm ứng được...
Không gian Đạo Văn?
Mộ Hàn cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ viện Duệ Phong của Mộ gia lại che giấu việc lấy không gian Đạo Văn để khắc họa mà thành thông đạo. Lối thông không gian này cũng tựa như các loại thần thông dùng phép rút đất, đi đường tắt để chuyển sang giới khác.... linh tinh gì đó. Chỉ có điều là cái trước có thể được làm cho vô số người sử dụng, mà cái sau là loại chỉ có thể dựa vào tu luyện cá nhân mà thành.
- Lại là không gian Đạo Văn.
Trong lòng Mộ Hàn tim đập bình bịch. Theo Mộ Thanh Long giới thiệu, Đạo Văn Sư có thể nắm giữ loại Đạo Văn đặc biệt cực kỳ hiếm thấy. Mặc dù là hắn tại tổng bộ Đạo Tiên lâu đã từng học tập, nhưng lại trước sau không thể lĩnh hội được. Không nghĩ tới chính mình cũng có thể may mắn kiến thức một phen.
Theo ý niệm, Mộ Hàn đều muốn lập tức trở lại thông đạo để cẩn thận chậm rãi quan sát, chỉ tiếc chung quanh ngoại trừ con đường lát đá bắt đầu dưới chân kia thì tuyệt đối không còn dấu vết nào để chứng tỏ con người đã từng cải tạo chốn này. Hắn hoàn toàn không thể tìm được cánh cửa tiến vào lối thông không gian kia. Có lẽ lối vào thông đạo kia chỉ có thể dùng để đến đây, còn thông đạo phản hồi quay về thì ở tại chỗ hắn.
- Không cần nhìn, đi nhanh lên một chút để đuổi kịp ta!
Tiếng quát khẽ làm cho Mộ Hàn liền tỉnh lại. Hắn chỉ có thể che giấu tâm thần, bước nhanh mà đuổi kịp Mộ Thiết Du ở cách hơn mười thước. Đi vài trăm thước theo con đường lát đá ở bên trong khe núi, tầm mắt của Mộ Hàn bắt đầu trở nên mơ hồ. Bất chợt, Mộ Hàn liền cảm giác cổ tay căng thẳng, đúng là bị Mộ Thiết Du nắm bắt lấy.
Mộ Hàn không hề kháng cự, tùy ý để nàng mang theo chính mình bay vụt lên ở trong xứ sở sương mù giữa khe núi này rồi nhanh chóng xuyên qua không gian. Chỉ qua thời gian ngắn ngủi một hai phần mười canh giờ, tầm nhìn đã bắt đầu trở nên rõ ràng hơn. Trước mắt Mộ Hàn đúng là trở nên thoáng đãng. Ở trong khe núi bằng phẳng, đền đài Lâu Các san sát, nhà cửa liên miên.
Lúc này, không ngừng có tiếng gào thét và tiếng thú gầm từ chỗ sâu trong khe núi truyền đến. Cũng không biết các đệ tử của viện Duệ Phong lúc này đang làm những gì.
- Đi thẳng, tiến vào trong điện, đó là chỗ đệ tử của viện Duệ Phong báo danh.
Âm thanh lạnh như băng lại vang lên lần nữa. Hắn vội vàng đảo mắt nhìn lại, nhưng không thấy bóng dáng Mộ Thiết Du đâu nữa. Mộ Hàn cũng không thèm để ý, nhìn quanh tả hữu vài lần mà trong lòng cực kỳ cảm khái. Không nghĩ tới viện Duệ Phong ở trong thành Liệt Sơn chỉ là để che dấu tai mắt người khác. Còn viện Duệ Phong đích thực lại giấu trong một nơi bí ẩn thế này.
Chỉ sợ, cả Mộ gia cũng không có bao nhiêu người biết nơi này!
Tán thưởng chỉ chốc lát, Mộ Hàn mới lại bước đi tiếp. Con đường lát đá đã trở nên rộng rãi hơn rất nhiều. Mà ở cuối con đường cũng là một cái đền cực kỳ tinh xảo, trên tấm biển đồng treo tại cửa điện cũng lại thấy có điêu khắc hai chữ "Duệ phong". Chữ quả là đúng như ý, mũi nhọn hiện ra lồ lộ giống như thanh kiếm sắc đã rút ra khỏi vỏ.
Mộ Hàn vừa mới tới cửa, liền có bốn ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người hắn. Đó là hai tên nam nhân trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng bên cạnh cửa vào đột nhiên bắn người dựng lên rồi mở mắt.
Hai người này mặc áo bào xanh giống nhau cùng một kiểu cách, đều là tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi tuổi. Người bên trái có dung mạo tuấn tú, thân hình dong dỏng cao, giữa trán lại hiển lộ rành rành sự kiêu căng. Còn người phía bên phải thì có thân cao ít nhất đạt tới hai thước năm, khuôn mặt ngăm đen. Khi đứng ở nơi đó, tựa như một pho tượng thép, làm cho người ta có cảm giác bị đè nén rất lớn.
Ở tại Mộ gia mười năm, Mộ Hàn vẫn là lần đầu nhìn thấy hai người này. Điều đó cũng là thường tình, Mộ gia dân cư đông đảo nên hắn cũng không có khả năng biết hết được toàn bộ.
- Hai vị sư huynh, ta là đến viện Duệ Phong báo danh.
Không đợi hai người hỏi han, Mộ Hàn đã mở miệng trước, đồng thời đưa Ngọc Bài xác nhận thân phận của mình tới.
- Ngươi chính là Mộ Hàn kia? A, ta quên, hiện tại tên của ngươi hẳn phải gọi là Mộ Tinh Hàn mới đúng...
Thanh niên tuấn tú kia tiếp nhận Ngọc Bài rồi chỉ nhìn thoáng qua, khuôn mặt trắng nõn liền sa sầm lại. Hắn hỏi với âm thanh lạnh lùng
- Mộ Tinh Hàn, ngươi cũng đã biết, ngươi đến muộn hai ngày?
Còn võ giả trông như cái tháp đen kia thì lại không hề lên tiếng, chỉ là từ trên cao nhìn xuống đánh giá Mộ Hàn, trong ánh mắt vừa có tò mò, nhưng lại cũng có khinh thường.
- Biết.
Ánh mắt của hai người khiến cho Mộ Hàn hơi cau mày, nhưng lại vẫn cứ gật đầu.
- Rất tốt! Nếu đã biết, vậy thì liền chiếu theo quy củ mà xử lý!
Âmđiệu của thanh niên tuấn tú kia chợt cất cao hơn, trong đôi mắt nhìn về phía Mộ Hàn mơ hồ toát ra sự suy nghĩ và hài hước
- Dựa theo quy củ của viện Duệ Phong, nếu không báo danh trong thời gian quy định thì chỉ có hai con đường có thể đi. Hoặc là phải từ bỏ thân phận đệ tử của viện Duệ Phong, hoặc là phải đón nhận trừng phạt. Mộ Tinh Hàn, ngươi chọn...
Hắn nói còn chưa dứt lời, Mộ Hàn đã xoay người liền rời đi.
Hai người thấy thế, đều là ngẩn ra, sau khi theo bản năng trao đổi ánh mắt thì thanh niên tuấn tú kia đột nhiên hét lớn:
- Đứng lại!
*****
Sau một khắc, bóng dáng chợt lóe lên. Thanh niên tuấn tú kia đã vọt đến trước người Mộ Hàn, ngăn cản đường đi của hắn
- Mộ Tinh Hàn, ngươi muốn đi đâu?
- Còn có thể đi đâu? Tự nhiên là rời khỏi viện Duệ Phong.
Mộ Hàn cười nhạo đáp.
- Cái gì, ngươi... Ngươi lại lựa chọn từ bỏ thân phận đệ tử của viện Duệ Phong sao?"
Không chỉ có thanh niên tuấn tú này khó có thể tin, mà võ giả kia cũng là cực kỳ kinh ngạc. Tại viện Duệ Phong nhiều năm, bọn họ vẫn còn chưa từng thấy đệ tử Mộ gia như vậy, lại không chút do dự liền vứt bỏ cơ hội trở thành đệ tử của viện Duệ Phong. Phải biết rằng tại Mộ gia, hàng năm cũng có lượng lớn đệ tử Mộ gia chen chúc đến vỡ đầu đều muốn đi vào viện Tuyển Phong.
- Cái này rất kỳ quái sao?
Mộ Hàn hơi có chút giọng mỉa mai cười cười một tiếng. Đối với các đệ tử Mộ gia khác mà nói, viện Duệ Phong này có lẽ thật sự là cái bánh bao thơm. Chỉ có điều là trong mắt hắn, viện Duệ Phong không có chỗ khác nhau quá lớn nào so với viện Tuyển Phong bên ngoài, đều là một chỗ để người ta tu luyện mà thôi.
Quan trọng nhất là, Mộ Hàn không có bất cứ hứng thú nào đối với việc trở thành đệ tử nòng cốt của Mộ gia. Kẻ trước mắt nầy cho là chỉ nhờ vào mấy câu nói kia liền có khả năng bắt bí được hắn, thật sự là người nói chuyện viển vông.
- Ngươi...
Thanh niên tuấn tú kia hơi bị chán nản, hành động của Mộ Hàn đã nện cho hắn một chiêu khiến hắn trở tay không kịp, làm cho những hậu chiêu mà hắn chuẩn bị toàn bộ đều mất hết chỗ để dùng võ. Nhận thấy được nụ cười trào phúng hiện lên trên mặt Mộ Hàn, hắn không nhịn được có chút nổi giận, lạnh lùng nói:
- Mộ Tinh Hàn, ngươi cho rằng viện Duệ Phong này là địa phương nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
Trên khóe môi của Mộ Hàn khẽ nhếch lên:
- A? Ngươi muốn như thế nào?
- Nếu muốn rời khỏi viện Duệ Phong cũng được, đánh bại ta liền có khả năng!
Thanh niên tuấn tú kia cười lạnh một tiếng, thần sắc khinh thường mà liếc xéo nhìn Mộ Hàn
- Quên nói cho ngươi, tên ta là Mộ Thanh Thành, đã là Bách Khiếu Cảnh. Đừng nghĩ đùa giỡn âm mưu quỷ kế gì. Ở trước mặt ta, bất cứ âm mưu quỷ kế nào đều sẽ vô dụng. Ngươi muốn đi ra ngoài, vậy thì liền đường đường chính chính đánh bại ta!
Nói xong, Mộ Thanh Thành ngạo nghễ nhìn chăm chú Mộ Hàn.
Tuy nhiên điều khiến cho hắn thấy ngoài ý muốn chính là, hắn lại không hề thấy trong ánh mắt của Mộ Hàn có bất cứ bối rối nào, hay sự sợ hãi, hoặc là phẫn nộ.
- Đối với ngươi, ta còn không cần phải nhờ cậy đến âm mưu quỷ kế...
Mộ Hàn mở miệng không sợ hãi sóng gió gì mà phun ra vài câu
- Hãy trợn to đôi mắt chó của ngươi cho thật tốt!
Tiếng nói vừa dứt, cánh tay phải của Mộ Hàn đã giơ lên, chân khí hùng hồn ngưng tụ thành một quầng đao mang thật lớn bắn ra từ trong lòng bàn tay. Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã bổ ra mười tám đao về hướng Mộ Thanh Thành.
Đao ảnh đan vào thành một màn đao vô cùng sắc bén, khí tức lôi cuốn cơn thịnh nộ điên cuồng quét về hướng Mộ Thanh Thành đối diện, lại như những cơn sóng ngập trời.
- Hả?
Mộ Thanh Thành thấy thế sắc mặt khẽ biến. Màn đao kia thế tới cực nhanh, làm hắn trợn mắt cứng lưỡi. Nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn là tu sĩ Bách Khiếu Cảnh với các huyệt toàn thân đã được đả thông, nên mặc dù gặp nguy không loạn. Tùy theo ý niệm, chân khí liền từ trong cơ thể bùng phát dữ dội, ngưng tụ ở trước người thành một bức tường chướng ngại vật thật dầy đỏ như lửa, khí tức nóng rực lan tràn ra.
Giờ khắc này, nhiệt độ trong vòng hơn mười thước đều giống như đột nhiên tăng lên một mảng lớn, không trung phảng phất đều sắp phải bốc cháy lên. Cơ hồ đồng thời, song chưởng của Mộ Thanh Thành trở nên đỏ bừng, mười ngón tay giống như chiếc bàn là nóng bỏng cắm vào chướng ngại vật chân khí trước người, rồi tựa như con bướm dập dờn giữa những bông hoa mà bắt đầu nhảy múa.
Lập tức, ba đạo Hỏa Long từ trong chân khí chướng ngại vật kia gào thét phóng ra, điên cuồng nhằm về phía màn đao. Nhìn uy thế do chính mình kiến tạo ra, trên mặt Mộ Thanh Thành hiện lên nụ cười giễu cợt. Hắn vận dụng chính là công pháp võ đạo thượng phẩm "Phần Long Kính", ứng phó với một tu sĩ vừa đạt tới Yên Hà Cảnh thì tuyệt đối dư dả.
- Cẩn thận!
Đúng lúc này, võ giả đứng ở bên cạnh một mực không nói gì bất chợt thần sắc đại biến. Hắn vừa mới mở miệng, thì từ trong phiến màn đao kia đã có tiếng sấm nện ầm ầm đinh tai nhức óc.
Mộ Thanh Thành ngây người sửng sốt. Hắn liền nhìn thấy trong màn đao ảnh như cái lưới đang ụp đến kia có đám mây tím nhấp nháy, kình khí cực kỳ khủng bố sắc bén bùng nổ lan ra. Chẳng những trong nháy mắt chúng đã xé rách ba con Hỏa Long đang hừng hực thiêu đốt kia rồi rải ra khắp nơi, lại còn phá vỡ lớp chân khí chướng ngại vật trước người hắn trở thành vô hình.
Chướng ngại bị loại trừ sạch, đao ảnh như tấm lụa phô thiên cái địa trùm xuống. Chỉ trong khoảnh khắc, màn khí tức thịnh nộ điên cuồng đã bao trùm cả người Mộ Thanh Thành vào bên trong.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Mộ Thanh Thành ngạc nhiên há miệng, thế nhưng tiếng kêu sợ hãi còn không kịp thoát ra khỏi cổ họng thì kình khí đã dùng thế dời núi lấp biển nện vào trong ngực hắn. Thậm chí ngay cả hừ đều chưa kịp hừ một tiếng, thì thân hình Mộ Thanh Thành đã tựa như chiếc diều bị đứt dây bay ngược ra, liên tiếp lăn tròn rơi cách đó đến mấy chục thước.
- Phốc!
Mộ Thanh Thành miệng phun máu tươi, xương cốt toàn thân liền giống như cái khung đã bị gãy rời, làm hắn không thể đưa ra chút sức lực nào. Chỗ áo trên ngực bị nát bấy, phơi bày mọi thứ bên trong ngực lõa lồ hết ra. Đúng là vết thương chằng chịt, máu thịt lẫn lộn, những cơn đau đớn như xé rách da rách thịt truyền tới, khiến cho hắn suýt nữa lâm vào trong hôn mê.
Hắn quả thực khó lòng mà tin được, rằng tất cả mọi thứ phát sinh vừa rồi đều là sự thật.
Chính mình đường đường là tu sĩ Bách Khiếu Cảnh, đã khổ tu được công pháp võ đạo thượng phẩm "Phần Long Kính". Thế mà lại ngay cả một kích của Mộ Hàn đều không ngăn cản được!
Tại sao lại như vậy?
Không phải nói Mộ Hàn chỉ vừa mới dựa vào "Như Ý Kim Đan" để đột phá đến Yên Hà Cảnh sao?
Trong nháy mắt rơi xuống đất, trong đầu Mộ Thanh Thành đúng là đảo qua vô số ý nghĩ, hắn biết chính mình bại, bị bại phi thường triệt để! Phẫn nộ, xấu hổ, hối hận, kinh ngạc... Các loại tâm tình đồng thời từ đáy lòng tuôn ra, hai gò má Mộ Thanh Thành tái nhợt đến không có chút huyết sắc nào.
- Vèo!
Mộ Hàn cũng là bóng dáng như thoi đưa, cơ hồ cùng trong khoảnh khắc Mộ Thanh Thành tiếp xúc với mặt đất thì Mộ Hàn đã đồng thời xuất hiện ở trước người hắn. Trường đao xẹt qua hư không, mũi nhọn chĩa thẳng vào cổ hắn.
Hoa mắt khi thấy ánh sáng trắng trong mắt đang nhanh chóng phóng đại, Mộ Thanh Thành trong chớp mắt đã tỉnh hồn lại.
Đó là... đao của Mộ Hàn!
Mộ Thanh Thành vô cùng kinh hãi.
← Ch. 082 | Ch. 084 → |